Ôn Ca Ngân đi rồi, vợ chồng Ôn thị nói một chút ý tốt cùng quan tâm rồi cũng rời đi, Ôn Cẩm Ngôn cả người bị thương nặng, sức lực dần dần chống đỡ hết nổi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
“Muội muội tốt, ngươi không thể trách ta, ngươi nên biết, hậu vị là của ta, tình thế đã định, sự tồn tại của ngươi, chỉ trở thành chướng ngại vật của ta, ta quyết không cho phép vị trí này rơi vào tay ngươi.”
Là tiếng nói của ai, tâm trí rối loạn, từng tiếng từng tiếng quanh quẩn bên tai, quấy nhiễu khiến cho nàng không yên giấc. Ôn Cẩm Ngôn mê man muốn tận lực xua đi thanh âm này, nhưng nó lại theo sát nàng không buông, cảm giác đau đến lan tràn, nàng rõ ràng nghe được âm thanh chuỷ thủ cắt qua từng tấc da thịt, kia rất đau, đem nàng toàn thân gân cốt đều dịch chuyển, nàng nghe được tiếng thở dốc nặng nề của nữ tử, một bụng hoảng sợ cùng tuyệt vọng, khuôn mặt kia dần dần rõ ràng hơn, nàng đột nhiên từ trong mộng tỉnh lạ, ánh mắt đầy koinh hãi.
Làm sao có thể?
Nàng mơ thấy cái gì?
Nàng lại thấy đươc Ôn Ca Ngâm tay cầm chuỷ thủ từng nhát từng nhát ở trên mặt nàng hạ xuống. Không, chính xác mà nói, ngươi kia căn bản không phải là bản thân, nhưng mà, nàng cảm nhận được, nàng rõ ràng cảm nhận nàng kia sợ hãi tuyệt vọng cùng bất lực, từng chút từng chút, toàn thân đầy máu rất đau, làm cho nàng cảm động lây, thân thể giờ phút này như trước vẫn đang run run.
Chẳng lẽ đây là trí nhớ của chủ nhân thân thể này trong lúc tuyệt vọng sao? Bỡi vì khắc sâu quá mức, không cam lòng oán hận, cho nên, mới còn lưu lại trong khối thân thể này, nhắn gửi lại cho nàng?
Hậu vị, trong mộng Ôn Ca Ngâm nói chắc là hậu vị đi? Nàng lại nhớ đến lời nói của Ôn phu nhân lúc ban ngày, chỉ cảm thấy từng đợt rét run, ngay cả tay chân cũng đều lạnh lẽo.
Nàng còn tưởng rằng, nàng xuyên không đến một đại gia đình ấm áp, thì ra căn bản không phải như vậy, tỷ tỷ ruột mỹ nhân rắn rết, vì vị trí hậu vị đẩy nàng vào chỗ chết! Hiện tại suy nghĩ một chút, khó trách khi vừa tỉnh lại, ánh mắt Ôn Ca Ngâm nhìn nàng kì quái như vậy, nếu không phải là mình đánh bậy đánh bạ nói ra như vậy, chỉ sợ giờ phút này, nàng đã sớm trở thành một cổ thi thể!
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy sợ! Ôn Ca Ngâm này thực chất khôg phải là nữ nhân đơn giản. Trong khi nàng hôn mê, nàng ta cực nhọc chiếu cố cả ngày lẫn đêm, vừa biểu hiện là nàng ta tỷ muội thâm tình, tiêu trừ hiềm nghi, thứ hai, nàng có thể tuỳ cơ mà động, nếu khi nàng tỉnh lại, có gì uy hiếp đến nàng ta, nàng ta có thể trực tiếp hạ sát chiêu, để cho mình chết oan chết uổng! Thần không biết quỷ không hay, đem bản thân xử lý sạch sẽ, còn có thể làm cho người ta không hoài nghi đến nàng ta. Hảo một cái tâm tư kín đáo, mỹ nhân tỷ tỷ tâm địa như rắn rết!
Ôn Cẩm Ngôn đoán không sai, ở cuộc sống tiếp theo, Ôn Ca Ngâm quả nhiên cứ ba ngày hai bữa đều đến thám thính tình hình của nàng, ngẫu nhiên sẽ hỏi một ít trí nhớ bản thân về chuyện xảy ra trước kia, nhưng đề bị nàng một mực trả lởi không nhớ rõ. Ôn Ca Ngâm tin là thật, sau đó cũng ít tới hơn.
Ôn Cẩm Ngôn nghe nói ít ngày nữa sẽ tới ngày tuyển Hoàng hậu, buổi tối trong cung sẽ có yến tiệc, phàm là thiên kim của trọng thần đều phải tham dự. nói là tổng tuyển cử, kỳ thực người được tuyển sớm đã định, yến tiệc chẳng qua chỉ là hình thức.
Sau khi đến đây nàng cũng đã tìm hiểu qua các triều đại ở nơi này, hiện tại, được chia ra làm bảy, đều là các triều đại không có trong lịch sử. Vương triều nàng đang ở, danh gọi Chung Cách, một trong bảy quốc gia lớn, giàu có cường đại nhất trong thất quốc. đương kim thiên tử sáu tuổi đăng cơ, trị quốc an dân, là một minh quân hiếm có.
Liên tục sau nửa tháng, Ôn Cẩm Ngôn đại khái cũng thăm dò được hoàn cảnh hiện tại của bản thân, thân là đại tiểu thư con vợ cả của Tướng quân phủ, tuy rằng nàng bị huỷ dung, trên người cũng để lại sẹo, nhưng bỡi vì còn phụ mẫu tồn tại, nàng như trước đều có thân phận tôn quý, giữa di nương và thứ tỷ thứ muội cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc nàng. Mà nàng vì bảo toàn tính mạng, thái độ đối đãi với Ôn Ca Ngâm đều là lấy bất biến ứng vạn biến, mỗi ngày trừ làm việc ở ngoài ra, đều ở trong sân phơi nắng, trong hoa viên xem chút hoa cỏ, giết thời gian.