Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 22: Chương 22: Tự cứu như thế nào




Đám người bỗng nhiên an tĩnh lại, lại càng yên tĩnh hơn bình thường. Cẩm Ngôn được Lãnh Nguyệt một bên gắt gao che chở, đứng ở giữa đám người, giờ phút này đều bị sợ hãi bao trùm, Cẩm Ngôn thật sự không hiểu gì, liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt một cái, Lãnh Nguyệt liền nhéo nhéo ngón tay nàng, ý bảo nàng không cần cử động.

Sau một trận im lặng đáng kể, hắc y nhân kia thấy không ai bước ra, ánh mắt liền lướt qua, người phía sau, một kiếm liền đâm xuyên qua vai phải của người nọ, lúc này, tên con tin kia liền ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Hắc y nhân lại nhìn về phía đám người :”Thế nào? Còn không chịu đi ra? Được, ta đây liền giết từng người từng một, tổng có một hồi sẽ đến phiên ngươi!”

Hắn liếc mắt một cái, liền có ngườu bị bắt đến phía trước, giờ phúc này đám người bỗng chốc hoảng loạn đứng lên, mọi người đều lầm lủi trốn về sau, không muốn trở thành người chết thứ nhất, sau đó, Cẩm Ngôn liền nghe một tiếng nữ tử thét chói tai, hình như người vừa bị nắm đi làm con tin lại bị đâm một kiếm, đáng người chợt xôn xao đứng lên, mọi nơi tán loạn, trong lúc hoảng loạn, có người một phen đẩy nàng, lúc Cẩm Ngôn nhìn qua, liền nhìn thấy một bóng dáng trong đám người đi xuyên qua, cũng không biết là chui đến nơi nào, sau đó, Lãnh Nguyệt thấp giọng kêu một tiếng, Cẩm Ngôn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Lãnh Nguyệt đanh chỉ vào phong thư trên lưng nàng, vẻ mặt kinh hoảng.

Kì lạ, thế nào lại nhìu ra một cái phong thư? Cẩm Ngôn rút phong thư ra, là một cái phong thư không có kí tên, nhưng mà nàng có thể hiểu được, bên trong là có cái gì. Nàng bỗng chốc nghĩ đến vừa rồi có người đi qua sát bên mình, lập tức ngẩng đầu, nhưng trong đám người đã sớm không còn nha6n ra người vừa rồi rốt cuộc là ai.

Cẩm Ngôn cảm thấy có chút hoảng loạn, mặt cũng trở nên trắng bệch. Trong lòng nàng đã đoán ra, chắc chắn, đây chính là người mà hắc y nhân muốn tìm, bằng không, bọn họ cần chi hao tổn tâm cơ tìm đại một người phía trước khi bọn họ chạm mặt, hẳn chính là người nọ đã từng được phó thác cái gì đó, mà cái này, chính là chứng cứ phản bội Quỷ vương phủ của người nọ.

Trong lòng nàng tất cả đều là sợ hãi, Lãnh Nguyệt đứg một bên mặt mày cũng trắng bệch, lúc này, trong đám người bỗng nhiên có người hô một câu :”Ngươi xem, trên tay nàng cầm cái gì kia? Chính là nàng!”

Cẩm Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn đến thân hình người nọ chợt loé, lại chui vào trong đám người, nàng chỉ còn kịp thấy rõ hắn mặc một kiện áo choàng màu xanh, sau đó khi nàng còn chưa kịp nghĩ tốt bước kế tiếp nên phản ứng thế nào, liền đã bị đám người vây quang hoảng sợ đẩy nàng ra ngoài, sau đó hắc y nhân cũng phát hiện nàng.

Lúc hai hắc y nhân tới bao vây nàng, Lãnh Nguyệt cũng nhanh chóng xuất thủ, nhưng mà, công phu của nàng đối với một ít du côn lưu manh, thì còn hữu hiệu, nhưng đối phó với người đã có huấn luyện cao thâm mà nói, chính là chịu không nổi một kích của hắn, chỉ trong hai ba chiêu, nàng ta liền bị người nọ một cước đá bay, thời điểm người nọ phi kiếm bay tới, Cẩm Ngôn vội vàng hét to một tiếng :”Dừng tay!”

Hắc y nhân kia nhìn về phía nàng, Cẩm Ngôn lại nhìn về phía người cầm đầu đang đứng trên bàn nói :”Các ngươi muốn không phải là thứ này sao? Buông tha tuỳ tòng của ta, ta sẽ giao cho ngươi.”

Hắc y nhân kia cười lạnh một tiếng, chuyển mắt nhìn về phía nàng :”Ngươi cho là, các ngươi thoát được sao?”

Tiếp xúc ánh mắt người nọ lạnh như băng mang theo sát khí tràn đầy, Cẩm Ngôn cảm thấy tim của mình đập nhanh như bay, nàng không biết Quỷ vương phủ rốt cuộc là cái tổ chức gì, chỉ biết là, lúc nãy, bọn họ một kiếm đâm xuống mấy người kia, rõ ràng chính là rất tâm ngoan thủ lạt*(ngoan độ), chiêu nào chiêu nấy đều đoạt đi tính mạng người. nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt đang té dưới đất, lúc này, không có bất luận kẻ nào đến cứu các nàng, biện pháp duy nhất, chỉ có tự cứu. Nhưng mà, nên tự cứu thế nào?

Trong đầu nàng nhanh chóng xoay tròn, chung quy là bắt buộc bản thân thanh tĩnh, không sợ cười trả lại :”Chúng ta nhất định đã trốn không thoát, đại nhân cần gì phải vội vã đoạt tánh mạng chúng ta? Hơn nữa, đại nhân liền xác định như vậy, như vậy thứ này các ngươi muốn phân biệt thế nào? Nói không chừng… Là giả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.