Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 72: Chương 72: Tự cứu trong nguy hiểm




Chương 72:

Những người khác, vừa nghe nói hắn muốn lên trước, đều lộ ra sắc mặt đồng tình, người được xưng là đại ca kia gật gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài, ý nói để nơi này lại cho mọi người xử lý, nhưng mà, hắn còn chưa bước chân ra khỏi miếu đổ nát, bỗng nhiên liền nghe được một đạo thanh âm run run, rất nhỏ, lại thập phần thanh lệ truyền đến: “Ngươi... Đợi chút.”

Tên đại ca hơi hơi dừng bước chân, ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, đã thấy nữ tử nguyên bản cuộn mình trong góc run run, không biết từ bao giờ, đã chậm rãi đứng lên. Một thân giá y hỗn độn, mũ phượng không biết đã rơi ở nơi nào, một đầu tóc đen tán loạn. Bờ vai xinh đẹp, eo thon yểu điệu như liễu, da trắng như tuyết, bởi vì hỗn độn mà lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cảm giác trơn bóng, da thịt nõn nà dường như có thể bóp ra nước, tình trạng này, thực làm cho người ta cảm thấy giống như một tuyệt sắc giai nhân.

Cẩm Ngôn nắm chặt trâm cài trong tay, nỗ lực khôi phục hô hấp, lúc này mới gằn từng tiếng, mở miệng nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Bắt ta đến nơi này, lẽ nào ngươi không sợ cấp trên trách phạt?”

Tên “Đại ca” kia chưa trả lời, người yêu cầu lên trước đứng bên cạnh hắn, cười nhạo một tiếng nói: “Nhóc con, ngươi không phải là sợ đến choáng váng rồi? Chúng ta đã muốn bắt ngươi, tất nhiên biết thân phận của ngươi, về chuyện trách phạt mà ngươi nói...” Hắn cười ha ha một tiếng, giống như là nghe đến chuyện gì buồn cười lắm, nói: “Chúng ta là người Qủy vương phủ, việc gì phải sợ cấp trên trách phạt?”

Hắn hạ giọng xuống, những người còn lại cũng nở nụ cười, tên “Đại ca” kia mắt lạnh nhìn về phía Cẩm Ngôn nói: “Nếu ngươi nghĩ có thể tự cứu mình, lý do này, không khỏi có chút gượng ép.”

Cẩm Ngôn hơi nhếch môi, sắc mặt trắng bệch, nàng nhìn thoáng qua vẻ cười nhạo của bọn họ, lại dừng mắt lại trên người tên “Đại ca” kia, chậm rãi mở miệng nói: “Không biết chuyện làm ăn này, Qủy đế có biết không?”

Vừa nghe tên Qủy đế, những người đang cười nhạo nàng đều ngừng lại, sắc mặt đông lạnh mà nghiêm túc, mà tên đại ca hơi nhếch môi, mắt càng phát ra lạnh như băng: “Chỉ là chuyện làm ăn nho nhỏ, cần gì phải làm phiền đến Qủy đế?” Hắn lại âm trầm liếc nhìn Cẩm Ngôn một cái, cười lạnh nói: “Ta là một trong tứ đại thủ hạ Qủy vương, là đại đệ tử của Lượng quỷ, sinh ý nho nhỏ như vậy, ngay cả Lượng quỷ cũng không cần kinh động đến, sao lại làm phiền đến Qủy đế, ngươi cũng quá coi trọng Tần vương phủ, ai mà không biết, Tần vương là một cái phế nhân, tuy là vương gia, ngay cả một chút thực quyền cũng không có, giết chết người như vậy, cũng giống như bóp chết một con kiến. Huống chi, ngươi còn chưa qua cửa Tần vương phủ.

Trong giọng nói của hắn, hoàn toàn là tư thái ngạo nghễ, mọi người cũng vì câu nói của hắn, ánh mắt nhìn về phía Cẩm Ngôn đều biểu lộ dáng vẻ nàng không biết tự lượng sức mình, sau khi Cẩm Ngôn nghe câu trả lời của hắn, trong lòng chợt buông lỏng, không khỏi thẳng lưng cười lạnh nói: “Ngươi làm sao biết đây có phải chỉ là một hồi sinh ý nho nhỏ? Vị đại ca này nếu không phiền đi dò tra ra người phương nào đưa ra ngàn lượng hoàng kim, như vậy, sau khi xong chuyện làm ăn này, các ngươi mới sẽ không chết oan uổn nha.”

Tên đại ca nhíu mày, hai mắt lạnh lẽo âm trầm: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì?”

Những người còn lại, sau khi nghe nàng nói như vậy, đều tức giận muốn tiến lên giáo huấn nàng ăn nói không chừng mực, lại bị tên “Đại ca” kia ngăn lại, Cẩm Ngôn cười khẽ lắc lắc đầu nói: “Nếu vị đại ca này không tin lời nói của ta, liền có thể hiện tại xử lý ta, nhưng mà, nếu như những lời của ta là thật... Đại ca thật sự nguyện lấy tính mạng mình ra đặt cược sao? Nếu chỉ một mạng của ngươi cũng thôi đi, cùng đi với ngươi, còn có hơn mười vị huynh đệ đồng sinh cộng tử cùng ngươi ở nơi này nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.