Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 51: Chương 51: Vào cung




Sau khi Cẩm Ngôn trở về, cũng không có đi quấy rầy vợ chồng Ôn Hằng, mà trực tiếp trở về phòng. Đến buổi sáng ngày thứ hai, Ôn Hằng lâm triều trở về, mới biết chuyện Cẩm Ngôn muốn vào cung. Ông cũng không biết chuyện như thế nào lại kinh động đến hoàng thượng, thậm chí chuyện này còn do chính hoàng thượng tự mình hạ chỉ, vì cẩn thận, ông chỉ có thể dặn dò Cẩm Ngôn một lòng học y, không nên gây chuyện, cũng không cần để ý đến chuyện trong cung, vạn nhất nếu có chuyện xảy ra thì phải tùy cơ ứng biến, vạn bất đắt dĩ thì phải tìm cách cầu cứu Ôn Ca Ngâm.

Nàng gật đầu một cái đáp ứng, cái thứ nhất, nàng tất nhiên có thể làm được, về phần cầu cứu Ôn Ca Ngâm, nàng tuyệt đối sẽ không làm. So với việc cầu cứu nàng ta, không bằng cầu cứu hoàng đế còn đáng tin hơn. Ít nhất, vào lúc này , hoàng đế là người làm cho nàng vào cung, mục đích tuyệt đối không phải là hạ thủ đối với nàng, còn Ôn Ca Ngâm, sẽ không giống như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, người trong cung liền đến đón, nàng đơn giản thu thập hành lý, Ôn Hằng vào triều còn chưa có trở về, Tống Khuynh Thành ra cổng đưa tiễn, cũng là ngàn căn vạn dặn, dù sao trong mắt của bà, Cẩm Ngôn vẫn chưa đủ mười sáu tuổi, suy nghĩ đều thể hiện ra ánh mắt, chính là một cái tiểu hài tử.

Nhưng dù sao Cẩm Ngôn cũng không phải là tiểu hài tử, một nơi ăn thịt người không nhả xương như hoàng cung, nàng làm sao có thể không hiểu, nhất là, nàng còn phải đề phòng vị hoàng hậu cao cao tại thượng Ôn Ca Ngâm. Sợ là, khó lòng phòng bị!

Thái y viện nằm ở phía Tây bắc hoàng cung, cách triều đình không xa, cách hậu cung lại khá xa. Như vậy, trong lòng Cẩm Ngôn cũng an tâm không ít, cách hậu cung xa như vậy chắc cũng không đến mức thường xuyên cùng Ôn Ca Ngâm gặp mặt.

Trong lòng nhớ đến lời căn dặn của Ôn Hằng, sau khi vào cung, Cẩm Ngôn liền một đường đi theo thái giám dẫn đường, tiêu sái đi trên đường, ngay cả đi ngang qua triều đình, nàng cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái, sợ lại trêu chọc đến chuyện thị phi. Bất quá, khi nàng vừa mới đi qua, theo hướng triều đình chợt truyền đến động tĩnh, nàng cẩn thận nhìn lại, thì thấy Ôn Hằng từ trong điện đi ra, phía sau là một nhóm các quần thần đang nói chuyện với nhau.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, Ôn Hằng hướng nàng nhìn thoáng qua, gương mặt một mãnh trầm tĩnh, tại lúc Cẩm Ngôn cho rằng, ông sẽ không có bất cứ cử chỉ nào thì ông lại hướng nàng gật gật đầu. Cẩm Ngôn cảm thấy rung động, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt mang một tầng hơi nước. Nàng vốn không phải là người yêu khóc, từ khi đến nơi này, khi biết bản thân xuyên việt, khuôn mặt lại bị người khác hủy, nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Một đường đi tới, như bước trên băng mỏng, vài lần kề cận cái chết, sợ hãi tuyệt vọng cũng chưa từng làm nàng ngã gục. Nhưng vào giờ khắc này, vì cử chỉ rất nhỏ của Ôn Hằng, mà vẻ ngoài cứng rắn như trúc kiên cường không cần che chở của nàng đều bị đánh bay.

Nàng vội vàng quay đầu, không để cho nước mắt rơi xuống. Còn có gì không thỏa mãn đâu? Mặc dù ấm áp này chỉ là trộm đến, ít nhất giờ khắc này, nó là của nàng, là nàng có được!

Tiểu thái giám đưa nàng tới thái y viện, vừa lúc gặp Mạnh Sở Tuyệt ra ngoài chẩn bệnh, Cẩm Ngôn liền bị một cái quản sự trong thái y viện đưa tới cái sân cách đó không xa. Quản sự kia nói cho nàng, ở nơi này đều là các nha hoàn tỳ nữ phục vụ bên người hoàng thượng, mà thái y viện tất cả đều là nam nhân, nàng vào ở thực không tiện, vả lại nàng vào cung chỉ có một tháng, cho nên, tạm thời nàng được an bài ở tại nơi này.

Cẩm Ngôn tất nhiên sẽ không có ý kiến gì, nàng chỉ cần có thể ở lại nơi này, hơn nữa nơi này cũng cách hậu cung đủ xa, như vậy là được, không cần phải so đo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.