Lục Tân không kiên nhẫn gõ bàn, năm ngón tay thon dài liên tục mang đến thanh âm lạch cạch chát chúa. Dù ai ngồi trong phòng trà đi chăng nữa, cũng không thể chấp nhận nổi kiểu quấy rầy khó chịu này.
Vậy mà nam tử tuấn lãng đang xuýt xoa ôm lấy anh nhi kia không hề chịu một chút ảnh hưởng nào, vẫn than ngắn thở dài nắn niết thân thể bé nhỏ mềm mại trong lòng. Lục Tân nhíu mày, thật sự không còn kiên trì nhìn hảo hữu xoay hài tử của mình như chong chóng được nữa.
“Lã công tử, sờ đủ rồi chứ?” Y nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, ôn hòa cười hỏi hảo hữu của mình. Thói quen tính vân vê ban chỉ màu ngọc xanh mướt trên tay.
“Lục Tân, không cần đe dọa bản công tử. Có việc cầu người thì phải kiên nhẫn một chút! Không thì chẳng thà đưa cho Nhị ca của ta liếm nó ngay từ đầu còn hơn.” Quý công tử bất mãn bĩu môi, ghét bỏ liếc qua cái điệu bộ ôn nhu như tắm gió xuân của gia chủ Lục gia. Tiếp tục bế lấy hài tử lên cao quá mặt, say mê hít hà âm dương nhị khí thuần khiết trên thân đứa bé.
“Quái nhân, ngươi hít ngửi hài tử của ta đã gần một canh giờ rồi đấy. Tra không ra thì nói ngay từ đầu, mất thời gian quá thể.” Gân xanh trên trán Lục Tân giật giật, chen tay hất phăng móng vuốt của hắn, nhẹ nhàng ẵm lấy anh nhi vẫn cười khanh khách đặt vào trong nôi.
Đúng là tổn hữu mà! Y không thèm nhìn biểu tình tỏ ra tổn thương của người kia, sửa soạn đi về Lục phủ, thật chịu không nổi tính cách ưa nháo loạn của tiểu tử này. Chắc y phải tìm Nhị ca của Lã gia giúp đỡ, dù cho y thật không tán đồng cách liếm hay ngậm thân thể mất vệ sinh như thế.
“Chậc, gia chủ Lục gia, ngài bình thường đâu nóng nảy như thế. Hay là chuyện lần này ngài nhờ không hề tầm thường?” Lã công tử chẳng bận tâm hảo hữu nổi giận đùng đùng bỏ đi, lại ngả ngớn ngồi trên tràng kỉ. Khóe mắt cong cong mỉm cười như ánh trăng khuyết, tùy ý đùa nghịch đồ vật trên bàn.
“Lã công tử, không phải chuyện tầm thường thì ta mới nhờ đến ngươi. Nếu không giờ này ở chủ sảnh đã là Đại ca và Nhị ca của Lã gia rồi.” Lục Tân đưa lưng về phía quý công tử, ôn hòa cười nói. Tay tiếp tục cẩn mật quấn lại chăn ấm cho anh nhi, hệ lại miếng gỗ thơm vào lồng ngực bé nhỏ.
“Gia chủ Lục gia thật biết lợi dụng người khác mà, chỉ biết đùn đẩy việc khó cho Tam công tử ta thôi! Nhưng đúng là không phải chuyện tầm thường, nguyền rủa của Hỗn tộc thì có bình thường bao giờ đâu.” Lã công tử cười cợt lắc đầu, chép miệng ra vẻ tiếc hận.
Lục Tân khựng lại, chậm rãi đặt nôi anh nhi lên giá đỡ, trầm mặc quay người đối diện hảo hữu của mình. Y lạnh lùng buông mi, lông mi tinh tế xòe ra như tán quạt mong manh, che đậy hàn quang sôi nổi trào lên. “Lã Mộ Hiển, chuyện như thế không đùa giỡn được đâu.”
Nụ cười mỉm xảo quyệt vẫn nở rộ trên môi Lã Mộ Hiển, hắn thản nhiên rót một tách trà, vươn tay đưa cho Lục Tân. “Ta đâu có đùa. Dây vào Hỗn tộc thì không thể nói bừa. Huống chi, loại nguyền rủa kiểu này ta đã ngửi qua trên thân đại bá của ta rồi.”
Lục Tân im lặng không nói, tầm mắt âm u dõi theo đứa nhỏ tự ngu tự nhạc, vui vẻ đong đưa cánh tay trong nôi. Y siết chặt chung trà, chung trà rầu rĩ rên rỉ, nứt toác ra, lạch cạch rơi xuống. Nước trà tung tóe vãi đầy mặt thảm hoa văn phức tạp dưới chân, ướt đẫm.
Lã công tử nhíu mày, miệng há ra đóng lại, sau cùng đành ngậm xuống lời trách cứ. Hắn quay mặt đi, tránh nhìn biểu tình sát khí âm trầm của Lục Tân, có chút sợ hãi gia chủ Lục gia âm hàn như thế.
“Là nguyền rủa giống loại trên thân ta sao?” Lục Tân vói lấy sợi chỉ đỏ trên cổ hài tử, bao lấy mảnh gỗ đã được bo tròn góc cạnh vào lòng bàn tay. Miếng gỗ được mài trơn mịn, sờ vào thì nhẵn như thạch ngọc, ấm áp vô cùng. Hẳn là người tâm tư tỉ mẩn chăm chút để tránh ngộ thương đứa nhỏ.
“Không quá giống, nhưng cũng cùng một vị đạo. Là cái mùi gay mũi của nguyền rủa ác chú chứ không phải hương thơm nồng như chúc phúc cầu an. Mặc dù...có chút kì lạ, mùi gỗ thoang thoảng ấy...” Lã công tử nhíu mày chun mũi, vừa hít ngửi vừa lẩm bẩm trả lời.
“Ra là vậy sao...” Lục Tân âm u mím môi, đáy lòng như bị bão tố quấy phá, phiên giang đảo hải. Không muốn thương tổn hài tử, tận lòng bảo vệ nó, sẵn sàng mang nó theo bên mình, phải không? Hóa ra cũng chỉ là những lời sáo rỗng, chẳng có gì là chân thật hết.
Hài tử này ngay từ khi xuất sinh đã chú định phải gánh lấy oán nghiệt rồi. Tả Ý cũng giống như mẫu quân dịu hiền mà vô tình của y, vì bản thân mình mà mưu hại một đứa trẻ, không hề chùn tay.
Lục Tân bất giác nhớ lại ánh mắt bi thương, đau đáu ngóng theo bóng mình của mẫu quân. Y thấu hiểu đó không phải chỉ vì nỗi nhớ nhung máu mủ xa cách mà còn là bất lực sầu lo cho số phận hài tử của mình. Tả Ý nhẫn tâm, nhưng còn không đủ ngoan độc như mẫu quân của y, nguyền rủa cả máu mủ thâm tình.
Y không trách mẫu quân việc đã qua đó, vì y biết bà khi ấy không yêu phụ thân y, càng không thương y. Với kẻ thân hoạn nan chứng, Hỗn tộc đã là hi vọng duy nhất rồi, không ai trách một người đã tuyệt vọng bao giờ.
Nhưng Tả Ý thì khác, nhận ân cứu mạng của Lục Tân này, lại không can ngăn nương thân của nó nguyền rủa hài tử của ân nhân mình. Chả khác gì một con bạch nhãn lang, đúng là nuôi ong tay áo. Lục Tân lạnh lùng híp mắt, ban chỉ xanh ngọc khựng lại, chấm dứt vòng xoay bất tận. Biết đâu, phút giây bọn họ tương ngộ, vốn dĩ cũng chẳng phải ngẫu nhiên thì sao.
Lục Tân trầm ngâm ve vuốt ban chỉ bằng ngọc thạch xanh thẳm trên tay, hồi ức lại cuộc tương kiến mà y đinh ninh là duyên phận đó. Dưới tán cây sồi xanh mướt, núp trong cái bóng đổ tối đen của vùng sơn lâm hoang dại, y sư chật vật siết chặt lấy mắt cá chân nam nhân. Hắn quật cường kéo lê thân mình rách nát, ngẩng mái đầu lên cao ngất, giương cặp mắt trong suốt nhìn mình.
Bộ y phục trắng thuần của y sư nhiễm lên máu huyết và bùn đất, bết dính lại, bị vấy bẩn. Nhưng che không nổi bao tâm tư lưu chuyển trong tâm can và ánh mắt, là uất ức, là tiếc nuối, là oán hận nhưng duy tuyệt không có khẩn cầu. Tả Ý kiêu ngạo níu kéo cọng rơm duy nhất của mình, tự tin vào tài hoa là thứ có thể trả nổi ân tình tái sinh.
Phút giây y sa vào đôi con ngươi phân minh và rạch ròi ấy, Lục Tân rung động tâm can. Vậy mà lại là giả, hoàn toàn là giả sao? Nộ ý trào lên từ đáy lòng Lục Tân, nóng bừng, lại dần dần nguội lạnh con tim y. Đúng vậy, sao có thể trùng hợp đến thế?
Mẫu quân khẩn cầu một thần y, có ngay một Lam Lang y thuật nhập thánh. Y khẩn cầu một âm nữ Hỗn tộc, có ngay một y sư Hỗn tộc chịu nợ ân tình. Vô công bất thụ lộc, sao y có thể không suy nghĩ đến điều này chứ?
Chỉ có thể nói lòng người, vào thời điểm khác nhau, suy nghĩ cũng khác biệt mà thôi. Lục Tân bất lực thở dài, nghiêng đầu liếc nhìn Lã công tử im hơi lặng tiếng nãy giờ. Kinh hãi trông thấy Lã Mộ Hiển đã đầu nhập vào trạng thái phong ma, điên cuồng hít hà quanh thân mình và tiểu Minh. Thật sự tâm mệt, hoàn toàn không còn hứng thú suy ngẫm mấy cái chuyện sâu xa mà có người này bên cạnh.
“Tốt lắm, Lã công tử, đã đủ rồi. Cảm tạ, lần này Lục Tân xin nhận ân tình của ngươi.” Lục Tân phẩy tay khựng lại Lã Mộ Hiển có xu hướng nhét cả hài tử vào lỗ mũi mình, chân thành nói lời cảm tạ Tam ca Lã gia. Ngón tay lại khẽ đặt trên bàn, rất có quy luật gõ liền ba cái, ra hiệu triệt tiêu kết giới cho ám vệ.
Lã Mộ Hiển như giờ mới tỉnh táo lại, không được tự nhiên gật đầu, tiếc nuối bưng cái nôi đưa lên tay Lục Tân. “Lục gia chủ, ngài khách khí quá. Lần sau nhất định ta sẽ đến quý phủ uống trà đáp lễ. Hôm nay xin thứ ta có việc, không thể tiễn ngài được.”
“Không sao, Tam công tử. Ta rất hoan nghênh ngươi đến thăm thú Lục phủ.” Gia chủ Lục gia ôn hòa cảm tạ thịnh tình mời thưởng ngoạn tân hoa viên của Lã gia, khách chủ tẫn hoan cáo biệt ra về. Anh nhi trong nôi khanh khách cười, chem chép cái miệng nhỏ bé, hoàn toàn không hề khó chịu như bị sờ mó hay liếm láp.
Đơn thuần chỉ là gia chủ Lục gia đến Triệu gia nhận lời chúc phúc, tiện thể ghé qua ẩm trà với Tam công tử Lã gia. Hai người vui vẻ đàm luận về hoa viên mới được cách tân cùng tiểu thiếu gia xinh xắn của gia chủ Lục gia.
Ám vệ tổng quản hoàng gia cầm báo cáo ghi lại cuộc hội thoại, hài lòng gật đầu, hoàn toàn không có sở đồ nào hết. Hết thảy vẫn được hoàng tộc nắm giữ trong tầm tay, suy cho cùng đã là chó thì vẫn cần được người dắt xích mà đi đấy thôi...