Giữa canh dần vừa điểm, kết giới đạm hồng lung lay sắp tàn. Bên trong sân viện, các thị tì sắp hàng đứng hầu, đâu phải khung cảnh kẻ ngã người nằm mà trước đó Duyệt Dung đã thấy. Trên tay các nàng là những khay phủ vải hồng, lễ vật ban cho thê thiếp đầu tiên của Lục gia chủ.
Nom các nàng điềm tĩnh và vô tri khôn cùng, cứ như thể việc Khương Duyệt Dung và kẻ đó ngang nhiên xông vào đây chưa từng xảy ra. Mà quả thật trong kí ức của các nàng, việc đó chẳng hề tồn tại. Bởi lẽ những kí ức kinh hoàng ấy đã bị vị ma ma đứng bên trái kia phá tan thành mảnh vụn.
Tư ma ma mắt lạnh khẽ nhắm, khăn tay thấm đi mồ hôi trên gương mặt tái nhợt. Bàn tay dưới ống áo dài khẽ xoay vòng, thu hồi lại kí thừng* trên người bọn thị tì. Những mảnh cắt kí ức nhỏ lẻ của bọn thị tì tràn đầy não Tư ma ma, làm bà không nhịn được khẽ cau đôi mày.
Tư Nhị trên cây trông thấy hành động của bà lại như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, khẽ ra dấu với bà. Tư ma ma và Tư Nhị cùng lúc động nhẹ ngón út, quanh thân tản ra kí thừng vô hình. Tư Tam cùng Tư Tứ bên ngoài bỗng chốc có được kí ức đã biên soạn lại của bọn thị tì cùng với mệnh lệnh của Tư Nhị.
Hai ám vệ cùng lúc động thân, chìm vào bóng tối đã rút dần. Ánh bình minh chạm lên kết giới ngay lúc nó bắt đầu tan ra, thả ra khí thể đạm hồng tràn ngập biệt viện. Bọn thị tì dửng dưng bất động, các nàng trước đó đã phục dụng thuốc giải, không hề bị Hoan Tiên Dược ảnh hưởng.
Ma ma gật đầu lên tiếng, chỉ huy bọn thị tì bắt đầu công việc ngày hôm nay. Ngay khi tì nữ định xuyên qua lớp sương mù đạm hồng, cánh cửa gỗ cót két bật mở. Bóng hình thanh mảnh bước ra, trên thân là nguyệt sắc phi y ám thêu trân quý của nam tử.
Tư ma ma và các thị tì đồng loạt cúi đầu cung thân, oanh điểu đồng đề. “Chúng nô vấn an Khương phu nhân, chúc phu nhân cung hỉ cát tường.” Khương phu nhân xinh đẹp nhíu mày, tay khẽ day thái dương. Quyện thái tràn lan ngọc dung, lại át không nổi mị sắc hồng hào.
Nàng gật đầu với Tư ma ma rồi khép lại cửa gỗ, cản bước thị tì dâng đồ hầu hạ. “Gia chủ hơi mệt, Tư ma ma cho các thị tì lui đi. Ta y lệnh trở về Loan Di Viện, mấy món lễ vật đưa sau cũng được. “ Nàng nhỏ giọng phân phó, ra hiệu tì nữ thân cận của mình rời khỏi biệt viện.
A Mộc và A Ly tách khỏi đoàn người, mỗi người một bên dìu chủ tử nhà mình. Khương phu nhân mi mắt thùy xuống, chỉ có lúc đi ngang qua Tư ma ma nàng mới nhấc lên mắt phượng. Ống tay áo hai người sượt qua nhau, nơi vạt áo khẽ gợn như gió luồn. Đôi mắt của hai người đàn bà chạm vào nhau, khi mi phượng của Khương Duyệt Dung ám trầm thì đôi con ngươi hiền hòa của vị phụ nhân nheo lại ẩn ý.
Tư ma ma nhìn sâu mắt nàng, miệng ứng một tiếng, cúi người đưa tiễn chủ tử. Mi mắt bà uốn cong nhu hòa, khẽ nghiêng đầu trầm ngâm liếc nhìn bóng lưng Khương Duyệt Dung rồi như không có chuyện gì phân phó thị tì lui xuống. Chính bà ra khỏi biệt viện cuối cùng, khép lại cánh cửa gỗ, vừa che đi biệt viện mờ ảo sương hồng, vừa che đi nụ cười mỉm trên môi.
******************************************************
Khương Duyệt Dung ngồi lên kiệu đỏ trở lại Loan Di Viện, được hai thị tì dìu xuống. Thân hình nàng ta nhu nhược lung lay, hai chân khấp khểnh, mị dung hồng hào, một bộ phù dung thừa hoan. Chỉ là Khương phu nhân vừa vào hoa viên đã đóng chặt môn viện, chặt đứt mấy con mắt hau háu trông mong của bọn thị tì.
Chủ tớ ba người chậm rãi dìu nhau qua hoa viên của Loan Di Viện, hai thị tì săn sóc chủ tử vừa hưởng quá ân sủng, tiếu ngữ oanh oanh. Duyệt Dung vịn tay A Mộ, A Ly phía sau vội vàng xòe ô che nắng cho nàng. Mãi đến khi Khương Duyệt Dung bước được chân vào nhà chính, tươi cười trên mặt nàng mới rút đi mấy phần.
Nàng bước vội vào bên trong, thay ra y phục đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của mình. Ngọc dung tái nhợt bước vào hồ tắm đã được đun sẵn, vẫn tản ra hơi ấm và hoa hương ngọt ngào. Vậy mà thứ luôn làm đôi mày nhíu chặt của nàng giãn ra giờ này chẳng thể giúp ích cho đáy lòng căng như dây đàn của nàng.
Nàng rõ ràng trông thấy người đó đã hạ gục hết thảy người trong sân viện, kể cả ám vệ. Vậy mà vị ma ma kia đã đứng đó chờ nàng từ bao giờ. Đôi mắt hiền từ của bà tràn đầy thấu rõ và nụ cười mỉm đoan trang cười nhạo trò mèo các nàng dựng lên. Bà ta không nói hay ngăn trở nàng, cứ thế đưa lưng về phía nàng, bàn tay thoăn thoắt chơi đùa kí thừng trong suốt bện xuyến âm khí xanh lá của mình.
Các thị tì bị kí thừng dựng dậy vô hồn như những con rối chưa tỉnh. Đôi mắt các nàng từ trống rỗng đến linh hoạt, nhưng vẫn là một bộ vô tri vô giác. Nàng không ngờ rằng kẻ hạ nhân mà nàng chẳng thèm để ý ấy lại là cao thủ kí thừng tuyệt kĩ cao siêu. Nhưng chỉ vậy thôi không làm Khương Duyệt Dung thấy bồn chồn bất an, cái khiến nàng thấy vậy là thái độ dung túng nàng của bà.
Bà ta không phải người của Lục gia chủ, chắc chắn như vậy. Chỉ vì lúc bà ta và tên ám vệ kia chia nhau tin tức, bà ta đã thoáng động tay. Kí thừng mà ám vệ có được, nàng cũng có một phần. Trong kí thừng đó, không phải bóng dáng Duyệt Dung nàng, càng không phải bóng dáng người kia. Tất cả những đặc điểm lộ ra đều bị hư huyễn của kí thừng che lấp. Hơn thế nữa, bà ta còn gửi thêm một phần quà nhỏ cho nàng.
Khương Duyệt Dung nâng tay trái lên, âm khí phấn hồng toát ra tơ nhỏ quanh quẩn cổ tay nàng. Một cái vòng khí trong suốt lấp ló hiện ra, vẫn còn liên tục xoay quanh trên da thịt trắng muốt của nàng. Duyệt Dung có chút do dự không dám động vào kí thừng trên tay, nàng không biết vị ma ma kia muốn cho nàng biết cái gì.
Là đe dọa hay là... Âm khí phấn hồng mơn trớn kí thừng rồi cuối cùng xâm nhập vào trong. Mi phượng khẽ nhắm, mày ngài lại càng thêm cau lại. Duyệt Dung thở ra một hơi thật dài, lông mi rũ xuống che khuất đáy mắt là phong hỏa minh diệt. Đôi môi đào sắc của nàng khẽ nở nụ cười, chỉ là vui sướng dường như chẳng đạt tới đuôi mắt.
“A Ly, pha sẵn cho ta hồ trà. Không dùng Điềm Thanh Trà mà là Lục giác Trà.” Nàng nhẹ giọng phân phó, bên ngoài một lúc mới có tiếng ứng thanh. A Ly tay chân khẽ run cầm lấy hộp trà, vậy mà lúc pha trà lại đã mây trôi nước chảy. Trà hương nồng đậm thổi qua ngoài hiên, đánh động đôi chim vẫn làm tổ trên cây nhãn bên ngoài hoa viên. Cánh chim vút qua chân trời, lấp lánh kí thừng trong suốt xoay vòng trên cổ.
Khương Duyệt Dung thư phục nhấp ngụm Lục Giác Trà, khẽ nhẩm tính canh giờ. Nàng đánh mắt sang cho hai thị tì, A Mộc khẽ gật đầu. Uốn người dìu dắt chủ tử vào trường kỉ, rèm châu buông xuống che khuất ngọc thân mềm mại. Nàng ta chậm rãi phô trương thanh thế, hết đổi đèn ngọc sang sắc đỏ, lại mở tung môn viện cho phép dàn tì nữ đã đứng chờ hơn nửa canh giờ bên ngoài vào trong.
Trời nắng chang chang, các tì nữ đi theo từ sân viện đứng chờ bên ngoài nửa canh giờ, thân ai cũng ướt đãm mồ hôi. Nhưng không ai kêu than câu nào, chỉ chờ Loan Di Viện mở cổng là mang theo lụa là gấm vóc dưới lớp vải hồng nối nhau đi vào. Lễ vật xếp đây tiền gian viện tử, lộ ra sủng ái của Lục gia chủ với Khương phu nhân.
Cho đến khi thị tì cuối cùng đi vào, vẫn chưa thấy Khương duyệt Dung ra nhận lễ, chỉ có A Mộc cận tì của nàng thay mặt chủ tử quỳ tạ. Nghe đâu Lục gia chủ thương xót nàng ta lần đầu thừa hoan, miễn đi việc quỳ tạ thừa lễ của Khương phu nhân.
Khương phu nhân mệt nhọc không tiếp lễ vật, cho đội đưa lễ chờ ở ngoài hơn nửa canh giờ, đã vậy lại còn được Lục gia chủ thương xót, miễn việc quỳ tạ. Khương phu nhân phô trương thanh thế nhanh chóng truyền khắp Lục phủ, làm bao con mắt xuýt xoa đố kị nhìn vào. Sủng ái cũng như này là cùng, đã có nhà ai thiếp thất mới vào cửa lại được miễn việc quỳ tạ ân sủng bao giờ.
Ngẫm ra cũng chỉ có mấy vị chuẩn phu nhân đã định trước nắm trong tay hậu ấn mới được phá quy như thế. Vị Khương phu nhân này nào phải loại âm nữ nhu nhược không xương, mẫu bằng tử quý như lời thêu dệt. Dã tâm của nàng ta ngay từ đầu đã không phải cái chức thiếp thất kia, phải là Lục hậu ấn tín** mà vị chuẩn phu lang Mạt Hạ sẽ cầm nắm trong tay.
******************************************************
Lục Tân giương tay nắm lấy vật thể giữa hư không, thẳng tay kéo giật về phía mình. Tiếng vun vút như sợi dậy chém ngang không khí, mang theo gió rít sắc bén. Tử liên từ từ hiện ra, uốn éo không an phận. Toàn bộ mạng nhện bằng tử liên đều rung động, thề cấu xé nốt chỗ âm khí phấn hồng Khương Duyệt Dung để lại.
“Kì quái, lúc thì lưu luyến lúc thì bài xích, sao thế này?” Lục gia chủ lẩm bẩm tự hỏi, không lưu tình thu hồi dương khí vẫn cố chấp tìm kiếm khí tức lưu lại hôm qua. Dương khí ủy khuất thả ra chấp niệm, bị chủ nhân kéo ngược về thân thể. Mấy dải tử liên còn cố gắng cuộn chặt kéo dài thời gian, cố gắng ngo ngoe cả vào gầm giường.
“Nhanh lên!” Lục gia chủ mất kiên nhẫn thúc giục, ngón tay gõ vào thành gỗ chát chúa. Dương khí ngoan ngoãn thu hồi tiểu chiêu, như đứa bé con nép bên thân Lục Tân cuộn mình trốn tránh. Lục gia chủ cau mày, trừng mắt nhìn tử liên co rúc sau lưng mình.
Dường như từ ngày hôm qua, ý thức dương khí trở nên sinh động hơn hẳn. Y chưa từng nghe nói lễ nhập phòng có thể giúp ích đến mức này. Mà quan trọng hơn thế, tại sao y không nhớ nổi việc gì xảy ra đêm qua đây?
Chú thích:
* kí thừng: loại sức mạnh đặc biệt có thể xâm nhập kí ức bằng âm dương khí, làm xáo trộn và lấy được thông tin từ người bị xâm nhập. Những cao thủ kí thừng cao siêu có thể tạo nên những kí thừng nhỏ lẻ, lưu trữ thông tin và trao đổi chúng với người khác.
** Lục hậu ấn tín: là ấn tín của những phu nhân, phu lang nắm giữ nội phòng gia chủ.
Thông báo: từ chap này trở đi mình bắt đầu chia chương up tại hai nơi. Những chương thường mình up tại watt còn những chương quan trọng thì sẽ up tại wordpress nhá. Đương nhiên là có pass bủng đầy đủ để phòng chống mấy cái thành phần không hợp tác, các reader cứ yên tâm đi nha hihi:)))))))