Tân Xuân Mãn Ý

Chương 26: Chương 26: Viễn lộ




Hai cỗ mã xa được dẫn đến trước cổng chủ viện, hai cỗ xe ngựa to và rộng hơn so với loại thông dụng, mỗi xe đều do hai con ngựa kéo. Bề ngoài xe ngựa nom hết sức bình thường, nước gỗ hơi bợt màu, chất liệu rèm vải cũng là hàng trung đẳng bình dân, thiết kế đơn giản. Vành xe chắc chắn, gầm xe cao hơn một nấc, phù hợp với việc đi đường xa.

Kẻ không biết nội tình nhìn vào cỗ xe này đều chắc mẩm là xe của gia đình trung lưu, dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của nó. Thư hầu muốn chính là loại cảm giác đó, đặc biệt chế tạo hai cỗ xe này cho chủ tử. Hắn nhẹ giọng chỉ đạo gia nhân tuần tự sắp xếp lương thực, dược liệu, vải vóc... vào từng góc tủ tinh xảo bên trong xe ngựa.

Ngăn kéo vị trí bí mật mà kín đáo, đóng vào rồi thì không kẻ nào hay biết huyền cơ bên trong. Còn nội thất trong xe ngựa sớm đã trang hoàng ấm lô cùng đệm gấm, Tư Văn còn tinh tế châm lên hương nhang an thần, để từng thớ gỗ thấm nhuần hương thơm. Một phần để che dấu mùi dược liệu hơi nồng từ ngăn tủ bên trong, phần khác là để chủ tử có thể thoải mái đôi phần.

Dù sao chủ tử bị trọng thương, cơ thể yếu ớt, tinh thần tổn hại, hắn nào có thể không lo lắng được đây. Thư hầu thoáng cụp mắt, khóe mi đỏ hằn lên. Nô tỳ thân thiết với hắn thấy thế mới thở dài, vỗ vai Tư Văn an ủi. “Yên tâm đi Tư Văn, chủ tử đã có Tả tiên sinh và Ninh y sư chăm nom rồi. Y thuật của họ diệu thủ hồi xuân, nhất là Tả tiên sinh, ngài ấy sẽ không bao giờ để chủ tử gặp nguy hiểm đâu.”

“Ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là không được đi theo hầu hạ chủ tử, ta không an lòng.” Tư Văn nhẹ giọng than thở, đôi con ngươi cụp xuống, thoáng liếc qua chủ viện thoạt trông an bình. “Mà thôi, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đã đến canh giờ rồi, ngươi đi thay đồ đi.”

Nô tỳ ứng một tiếng, nhanh nhẹn đi vào chủ viện. Thư hầu vẫy lui gia nhân, cẩn thận dặn dò hộ vệ đội đã mặc vào thường phục canh gác rồi rảo bước về chủ viện. Bộ dáng hắn vội vã, mặt mũi tiều tụy mấy phần, để mấy gia nhân phía sau phải thở dài. Chỉ là không ai trông thấy, khoảng khắc hắn quay người, con ngươi ráo hoảnh, thoáng hiện ánh đỏ.

*******************************

“Chủ tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.” Tư Văn đẩy cửa bước vào, cúi đầu bẩm báo. Nam tử bạch y nghe thế đứng dậy, trùm lên đầu một cái mũ rộng vành, bên ngoài là lớp lụa trắng mỏng manh, che khuất dung mạo. Y khẽ ừ một tiếng, ung dung đứng dậy, chậm chạp tiến ra ngoài cửa.

Y hơi cúi đầu, để lớp lụa trắng che khuất dung nhan rồi mới khẽ hỏi người bên cạnh: “Sắp xếp ổn hết chưa?” Tư Văn cùng một nam tử khác nặng nề gật đầu, động tác nhanh nhẹn mở cửa. Cả ba bước ra ngoài, Lục gia chủ phút trước tấm lưng còn thẳng tắp, mới đi mấy bước đã yếu ớt lung lay, nam tử hắc y hoảng hốt thốt lên: “Lục Tân!” sau đó bộ dạng vội vã ôm lấy Lục gia chủ vào lòng.

Cả Lục gia này, kẻ trẻ tuổi có thể gọi thẳng tên Lục gia chủ không có mấy người, Tả Ý chính là một trong số đó. Tả tiên sinh bên cạnh đỡ lấy tay Lục gia chủ khí tức yếu ớt, cẩn thận dìu y về phía mã xa. Suốt chặng đường Lục Tân chẳng ừ hử gì, bộ dáng dựa vào Tả Ý giống như toàn thân bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

Gia nhân nhìn bóng dáng bọn họ, thầm thì to nhỏ, xem ra lần này chủ tử lành ít dữ nhiều, Tả tiên sinh phải đích thân chăm sóc như vậy. Thậm chí khi gió thoảng qua, thanh dung bên dưới màng che nhíu chặt, đầu mày cau lại khó chịu, bạc môi trắng bợt không chút sức sống. Ba ngàn tóc tơ vốn đen bóng cũng ảm đạm thất sắc, dương khí màu tím chập chờn như sương vụ, khi ẩn khi hiện. Quả thật là mỹ nhân bệnh kiều yếu ớt, không ít kẻ đều phải kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

Lục Tân chẳng để tâm đến bọn họ bàn tán, y còn mong bọn chúng đồn đãi càng nhiều. Thế thì y mới có thể thuận lợi ra khỏi cửa thành, thuận lợi chờ được bọn tôm tép quấy nhiễu. Y thoáng đưa mắt cho thư hầu bên cạnh, tròng mắt thoáng hiện vụ khí mầu đỏ.

“Thuật pháp tiến bộ nhiều đấy, không uổng công ta phái ngươi dạo thêm một vòng Lục bộ.” Lục Tân khẽ cười, truyền âm thuật là giọng nói thanh nhu cường lực mười phần, trái ngược vẻ bệnh kiều giả tạo. Kẻ giả trang Tư Văn cung thân một cái, chỉ hận không thể dập đầu cảm tạ chủ tử khen ngợi. “Thuộc hạ không dám nhận lời khen ngợi của chủ tử, đều do Tư Ngũ tư chất dốt nát, để ngài phải bận tâm.”

Tư Ngũ xuất thân từ Lục bộ, là một trong mười ảnh vệ được tuyển chọn theo hầu gia chủ Lục gia. Mỗi thời gia chủ mới, lại có thập đại ảnh vệ mới nắm quyền Lục bộ. Cả đời bọn họ chỉ thề trung thành với duy nhất một chủ tử, gia chủ đời này chính là Lục Tân.

Đôi mắt của Tư Ngũ và Lục Tân thoáng lóe ánh đỏ, giống như có một cái màng khí thể ẩn núp nơi đáy mắt. Bất cứ ngụy ảnh sư nào ở đây sẽ biết rõ điều gì đang xảy ra, Tư Ngũ đã dâng Chân Ảnh cho chủ tử. Chân Ảnh này là ngụy ảnh sư tu tập kết tinh khí thể, chiết thành thực dẫn để dùng, vô cùng quý hiếm. Bất cứ ai nếm được Chân Ảnh có thể xuyên qua lớp ngụy ảnh mà thấy được chân thực bên trong, là chí bảo ngụy ảnh sư trân quý như sinh mạng.

“Mang ta vào trong mã xa luôn đi.” Lục gia chủ không kiên nhẫn truyền âm hạ lệnh, cứ thế thẳng tắp ngã ra. Tả Ý bên cạnh ôm lấy hắn, dùng khinh công lướt vào trong mã xa. Khi vừa được bế vào trong, Lục Tân đã không lưu tình gẩy tay Tả Ý ra, một thân một mình chui vào trong. Điệu bộ ghét bỏ quả thật quá rõ ràng rồi, để hai cái người đứng chắn cửa mã xa âm thầm phun tào.

Lục Tân vừa tiến vào đã ngửi được thanh hương an thần nhẹ nhàng phiêu lãng, trên nệm gấm còn có một nam tử nằm sẵn tự bao giờ. Thụy nhan tuấn dật an tường, ngay cả động tĩnh lớn như vậy cũng không nhúc nhích. Lục Tân đã sớm biết người đó ở đây, trên mặt không hề biểu lộ ngạc nhiên.

Y chỉ không kìm được chạm lên gò má nam tử, da thịt màu mật ong lạnh ngắt, không chút độ ấm. “Mang thêm ấm lô vào đây. Sao lại để mã xa lạnh như này?” Lục Tân nôn nóng áp tay vuốt ve gò má lạnh băng đó, muốn nó có thêm chút hơi ấm. Da thịt Tả Ý chưa bao giờ lạnh căm thế này.

Nói rồi Lục Tân dựng Tả Ý dậy, để hắn dựa lên vai mình. Khí tức Tả Ý mỏng đến không thể bắt nổi, toàn thân lạnh lẽo, quả thật làm Lục gia chủ đánh mấy cái rùng mình. Y ôm chặt lấy hắn, dụng công lực lưu chuyển ủ ấm Tả y sư, trên gương mặt là đau lòng lộ rõ.

Xem ra miên cổ này thật danh xứng với thực, nếu không phải Ninh Tử đã giải thích trước, y sẽ không thể kiềm nén nổi hoảng loạn. Nhìn thấy Tả Ý lạnh ngắt, không chút sinh cơ, tựa như tử thi nằm đấy, lòng Lục gia chủ nồng đậm sợ hãi và tự trách. Nếu một ngày Tả Ý thật sự dùng bộ dạng không chút sức sống này xuất hiện trước mắt y, y sao có thể chịu đựng nổi đây.

Sự cố lần này hoàn toàn do dương khí của y đả thương Tả Ý, khiến hắn thương càng thêm thương. Hao tổn nguyên khí đến độ Ninh Tử phải dùng miên cổ giảm thiểu gánh nặng trên cơ thể Tả Ý. Về cơ bản khi miên cổ phát tác, y sư sẽ duy trì tình trạng này cả ngày, hôn mê và nằm im như một xác chết để làm chậm lại quá trình độc phát trong cơ thể.

Nhưng khoảnh khắc Lục Tân nhìn thấy y sư im lìm nằm đấy, trái tim y tựa như bị khoét mất một lỗ vậy, đau đến khó thở. Y hoàn toàn không biết mình có thể quan tâm y sư đến mức độ sợ hãi đánh mất hắn. Xem ra người này không biết từ lúc nào đã xâm nhập vào đáy lòng y rồi, bất tri bất giác xâm nhập, sâu hơn cả Lục Tân có thể tưởng tượng.

Lục gia chủ cúi đầu, tự nhiên áp má vào mặt người kia, như vậy y có thể cảm nhận khí tức của Tả Ý rõ ràng hơn một chút. Ngay cả đã làm ra hành động lớn mật vậy, nam tử cũng không hề phản ứng lại, dù chỉ là một cái gẩy ra quen thuộc. Lục gia chủ thở hắt ra một hơi, càng thêm khó chịu dụi đầu vào hõm cổ người đó.

Tả Ý giả kia đứng cùng Tư Ngũ vâng lời mang thêm ấm lô, rồi nhẹ nhàng đóng lại mã xa. Hai người khẽ liếc nhau, trong lòng là một vạn con ngựa hoang chạy thành đàn, mù mịt chướng khí. Cái bộ dạng chủ tử lo lắng đến rối tinh rối mù đó, lại còn chiếm tiện nghi lúc người ta hôn mê, nói không có gian tình thì tin được không đây?

*************************

Mã xa xuất phát đã mấy ngày, phần lớn thời gian Lục Tân đều không xuống khỏi xe ngựa, dáng vẻ sống chết giấu mình bên trong. Chỉ có Ninh Tử hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, còn không phải vị chủ tử kia đau lòng ai đó ghê gớm, thời thời khắc khắc đều muốn kề cận y sư ăn đậu hũ.

Một ngày mười hai canh giờ, Tả Ý nằm im hết tám canh giờ, chỉ có bốn canh còn lại miên cổ ngủ yên hắn mới có thể tỉnh giấc. Tả y sư vạn phần bình tĩnh sinh hoạt như bình thường, chỉ có vị Lục gia chủ kia hành động khác lạ. Y bám Tả Ý dai như đỉa, người kia đi đâu là y đi theo đó, lẽo đẽo giống như cái đuôi phía sau vậy.

Tả Ý thói quen từ lâu, trước đây khi mối quan hệ hai người không quá căng thẳng, Lục Tân cũng từng bám hắn như thế. Lúc đầu trong lòng hắn ít nhiều gượng gạo, nhưng được Lục Tân quan tâm săn sóc, nói hắn không có tư tâm thì chính là nói dối.

Tả Ý cứ ỡm ờ như vậy, hắn biết rõ hành động của Lục Tân phần nhiều là do bị dương khí ảnh hưởng đến. Đều do miếng gỗ trên cổ hắn đã mẻ một miếng, thi thoảng tản ra một chút âm khí loãng. Lục Tân không nhận thức được nhưng dương khí của y quả thật thính lực kinh người, cứ thế vô hình ảnh hưởng đến phán đoán của Lục Tân, làm y muốn thân thiết với Tả Ý.

Đã không ít lần dương khí của Lục Tân đột ngột bùng ra, chen loạn trong mã xa, ép không gian chật chội vô cùng. Dương khí này nào còn cái dáng vẻ hung ác hôm ấy, chỉ có xun xoe quanh Tả Ý đòi thân mật là giỏi. Cái cách hành xử chân chó mất hết liêm sỉ ấy quả thật làm Lục gia chủ xấu hổ vô vàn.

Vị y sư nào đó bề ngoài thì ghét bỏ Lục Tân đến dương khí cũng không khống chế được, bên trong lại ngấm ngầm chẳng hề phản kháng. Cho nên Lục Tân càng thêm lớn mật xâm chiếm không gian riêng của người kia. Ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, tắm cùng tắm, nhất là lúc y sư hôn mê, vị gia chủ nào đó bắt đầu có hơi hướng chiếm tiện nghi, không biết vô tình hay cố ý ôm ấp, chạm vào da thịt Tả Ý miết không rời.

Có đôi khi miên cổ hoạt động quá nhiều, mệt mỏi say giấc, Tả Ý sẽ chợt tỉnh lại giữa đêm khuya. Sau lưng hắn là y nhân đương say giấc nồng, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ áp vào từng thớ cơ lưng căng thẳng co lại của Tả Ý.

Lục Tân hai tay ôm hắn thật chặt, bàn tay đặt trên eo thân Tả Ý kìm giữ không buông, ý đồ chiếm hữu mười phần. Khi đó Tả y sư cố quay đầu, nhìn ngắm thanh nhan xinh đẹp đó, bàn tay vuốt lấy suối tóc đen nhánh mềm mịn như tơ lụa thượng hạng đang cuốn lấy tóc y thô ráp, đan xen vào nhau, khó bề tách rời.

Tham niệm của Tả Ý bùng lên mãnh liệt, khó lòng ngó lơ. Lục Tân đang gieo vào lòng y sư một tia hy vọng mãnh liệt, để hắn không thôi suy nghĩ, có lẽ Lục gia chủ cũng không phải không có chút tình cảm nào với hắn. Bao nhiêu suy tính lúc ấy đều tan thành hư vô, chỉ còn thuần túy là chấp niệm được Lục Tân ôm vào lòng, cả đời bình yên song hành.

Tả Ý nhắm chặt đôi con ngươi, hàng mi thưa rủ xuống, đáy mắt ám trầm lại. Hắn rướn thân mình, đặt lên má Lục Tân một nụ hôn phớt nhẹ, mang đầy lưu luyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.