Tân Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 86: Chương 86: Tiểu Chiêu Ta Tới Đây (3)




Đi qua hết hành lang, lại thấy một cánh cửa đá, bên cạnh cửa trên tường đá, là hai cây đuốc cắm ở trên không có cháy, mé trên của cây đuốc nám đen một mảnh, tản mát ra mùi dầu đốt, Trương Siêu Quần lây một cây đuốt xuống đốt lên, đưa lên nhìn tìm chung quanh, không có còn đường nào khác, hắn trở lại trước cửa đá, vận kình lực đẩy ra cánh cửa này, bên trong là một gian thạch thất, bên trong lại có một thạch thất rất rộng lớn trên đỉnh có nhiều thạch nhũ tủa xuống, hiển nhiên nơi đây là một thạch động thiên nhiên, hắn đi được mấy bước, đột nhiên thấy dưới đất có hai bộ xương người, quần áo mặc bên ngoài hai bộ xương đó, còn nguyên vẹn nên nên hắn mới nhận ra hai cái xác là một nam và một nữ, nhưng hoàn toàn thay đổi, đã biến thành màu xám đen, Trương Siêu Quần mừng rỡ như điên, trong bí đạo này, từ trước đến giờ là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới có thể đi vào, một nam một nữ này, nếu không phải giáo chủ minh giáo đời thứ 33 Dương Đỉnh Thiên phu nhân, còn có thể là ai?

Trương Siêu Quần đi tới gần hai bộ xương đó, thấy tay phải người đàn bà cầm một con dao găm bóng nhoáng và mũi dao cắm sâu vào trong ngực của bà ta, hắn ngẩn người, nghĩ lại câu chuyện trong nguyên bản là Viên Chân với Dương phu nhân hẹn hò nhau dưới hầm bí mật này, sau khi Dương Phá Thiên bắt gặp, Phá Thiên vì tức giận quá mà bị “tẩu hỏa nhập ma”. Dương phu nhân liền dùng dao găm tự tử chết theo chồng.

Nghĩ đoạn, Trương Siêu Quần đi tới trước xác người đàn ông, hắnthấy người đó tay cầm một tấm da dê, hắn vội nhặt tờ da dê lên xem, thấy một bên có lông, một bên trơn tuột, ngoài ra không có gì lạ cả.

Trương Siêu Quần trong lòng một trận kích động, biết rằng tấm da dê có thể chính là võ công tâm pháp quý giá nhất của Minh Giáo: Càn Khôn Đại Na Di!

Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰ “ Có Càn Khôn Đại Na Di này, đương thời còn ai có thể là đối thủ của ta? Minh giáo từ trước đến nay cũng là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới hiểu được Càn Khôn Đại Na Di, hắn sau khi luyện thành, xông ra bên ngoài, đại triển thần uy, kinh sợ quần hùng, Minh Giáo nhất định cảm động và nhớ công lao của hắn cứu bọn họ vào lúc dầu sôi lửa bỏng, ngăn cơn sóng dữ, phụng tiểu gia ta lên làm giáo chủ đời thứ 34 Minh Giáo!

Ha ha… đến lúc đó, ta một bên tán gái, Minh Giáo một bên thay ta giành lấy vương quyền… cuối cùng, thuận tiện có sẵn lên làm hoàng đế đảm đương một thời!

Trương Siêu Quần trong lòng thình thịch nhảy loạn, hưng phấn khó có thể tự giữ, mặt mày hớn hở vỗ vào lấy bộ ngực mình…

Thật vất vả kềm chế kích động tâm tư, hắn đem này tấm da dê mở ra, thích thú cầm cây chủy thủ trên tay Dương phu nhân, trên đầu ngón tay rạch một đường nhỏ, đem máu tươi bôi ở mặt bóng loáng của tấm da dê, quả nhiên từ từ hiện ra chữ viết, chữ nhỏ đầu tiên phía trên, viết ︰ Minh Giáo thánh hỏa tâm pháp: Càn Khôn Đại Na Di!

Trương Siêu Quần vui mừng ha hả cười, chính là nó đây rồi! Chỉ thấy trên da dê ghi chép, cũng là vận khí lưu chuyển dùng sức pháp môn, cùng Cửu Dương Chân Kinh na ná giống nhau, thử một lần thì theo được, không tốn bao nhiêu công sức.

Thì ra môn thần công Ðại Nã Di này là pháp môn vận sức dùng lực rất khéo léo, nguyên lý căn bản của nó là phát huy tiềm lực chứa đựng trong bản thân của mình đem ra xử dụng, nên rõ, tiềm lực tích súc trong người của mình mạnh vô cùng, nhưng mình không biết cách đem ra xử dụng thôi, chỉ những khi gặp tai nạn hay những khẩn cấp sắp nguy đến tánh mạng, mới biết đem ra xử dụng một cách không ngờ, những lúc đó sức lực của một người xưa nay trói gà không nổi, mà có thể địch ngay năm bảy người khỏe hơn mình, sau khi luyện qua Cửu Dương thần công, Trương Siêu Quần đã tích súc một sức lực mạnh vô cùng trong người…

Nhưng hắn chưa được cao nhân nào chỉ điểm cho, vì thế mới không biết đem ra xử dụng, bây giờ hắn xem và luyện tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, tiềm lực trong người hắn tựa như nước hồng thủy ở trên núi đổ xuống, mạnh không sao tưởng tượng được.

Sở dĩ môn thần công này khó học và khó luyện thành công là vì chỉ sai lầm một chút thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma ngay, mà đã bị tẩu hỏa nhập ma thì vô phương cứu chữa, khó luyện là vì cách vận công vừa phức tạp vừa xảo diệu vô cùng, nhiều người không dám luyện môn thần này, là vì sợ nội lực của mình có hạn, cứ miễn cưỡng ep vào luyện tập, sẽ trở nên tâm hữu dư mà lực bất túc, nên có nhiều tay cao thủ đã biết tự lượng sức mình, mà rút lui ngay không dám tập là thế.

Xưa kia, các đời Giáo chủ của Minh Giáo cũng hiểu nguyên nhân đó, nhưng vì thân làm Giáo chủ không chịu thua người, không chịu mời những tay võ học cao thủ tới chỉ điểm cho, cứ cắm cụi tự luyện lấy, nhưng họ có biết đâu sức người có hạn, rồi kết quả ân hận, mà chết.

Chỉ cần quá nữa ngày Trương Siêu Quần đã luyện xong tầng thứ tư tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, hắn ha ha cười, đón lấy tầng thứ năm.

Cho đến khi học xong tầng thứ năm, hắn chợt thấy nửa người trên hàn lạnh thấu xương, mà đổi thành bên dưới thì như rơi vào lò luyện lửa, cứ như thế gần hơn nửa canh giờ, hắn mới khó khăn lắm luyện thành tầng thứ năm.

Trương Siêu Quần trong khoảnh khắc luyện đến thành tầng thứ năm, hắn biết nguyên nhân đây là nhờ dựa vào Cửu Dương Chân Kinh, cộng thêm lúc trước ở đáy cốc học được Ngọc Nữ Tâm Kinh, bản thân hắn nội lực bên trong đã không giống bình thường, lúc này lạihọc được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di, trong cơ thể tiềm lực liền như lũ quét đột phát tràn trề.

Nghĩ đến chính mình chỉ bất quá mới luyện xong quyển thứ nhất Cửu Dương Chân Kinh, không tránh được nhủ thầm, nếu như sau này đem Cửu Dương Chân Kinh cũng toàn bộ học xong, chẳng phải là lợi hại đến bực nào?

Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần cũng không nóng lòng luyện thêm nữa, mới vừa rồi đang luyện đến tầng thứ năm, đã là có một chút khó khăn, nếu như cậy mạnh mà cứ luyện tiếp, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm, Dương Đỉnh Thiên kia chẳng qua là mới luyện đến tầng thứ tư, đã là tung hoành thiên hạ khó tìm địch thủ, mình đã vượt Dương Đỉnh Thiên một tầng, cần gì gấp gáp trong lúc nhất thời? Hắn lại nhớ được trong nguyên bản, hơn 30 giáo chủ Minh Giáo, chỉ có giào chủ đời thứ 8 là võ công cao nhất, đem môn thần công này luyện đến tầng thứ năm, nhưng khi luyện thành trong ngày hôm ấy, thì lại bị tẩu hỏa nhập ma bỏ mình, từ đó cho đến bây giờ, chưa có một người nào có thể đạt tới cảnh giới tầng thứ năm.

Sau khi luyện thành công lớp thứ năm, Trương Siêu Quần cảm thấy tinh thần và nội lực của mình muốn phát huy thế nào cũng được, muốn phát thì phát ngay và muốn thâu là thâu liền, tùy theo tâm ý của hắn, đồng thời hắn cảm thấy trong người sảng khoái vô cùng

Nghĩ đến, dù sao cũng đã lấy được bảo bối Càn Khôn Đại Na Di này chiếm được, sau này có thời gian đem ba cuốn còn lại của Cửu Dương Chân Kinh nghiên cứu là xong, với lại bây giờ cây đuốc này, lửa cháy cũng chẳng còn được bao nhiêu, cho dù ngoài cửa vẫn còn có một cây, có thể dùng được thêm bao lâu thì cũng chưa biết, đến lúc đó, nếu tìm chưa được đường ra, ở nơi này phảng phất như là mê cùng thành ở trong bí đạo lạc đường, chết đói chết khát, thì cũng chả thành ra cái gì cả.

Nghĩ thông suốt, Trương Siêu Quần đem này quyển da dê Càn Khôn Đại Na Di, vung lên áo lộ ra quấn ở trên bụng thắt lưng một cái bao bố, bên trong là bốn bản Cửu Dương Chân Kinh, hắn luôn luôn đeo, theo trên người, nhét luôn tấm da dê vào, rồi xoay người hướng bước ra phía ngoài.

Đang lúc này, thì nghe nơi xa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, trong lòng cả kinh, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới, lẽ nào hòa thượng đầu trọc kia, có thể chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, chẳng lẽ y quay lại? Trương Siêu Quần vội vàng đem cây đuốc dập tắt, lập tức bóng tối bao trùm.

Thật ra thì lấy võ công của hắn bây giờ, Thành Côn đã không phải là đối thủ của hắn, nhưng Thành Côn này âm hiểm sắc bén, tài trí tâm cơ, rất là lợi hại cực kỳ, Trương Siêu Quần không sợ cùng y chính diện đối địch, nhưng chỉ sợ trong tầm mắt nhìn không rõ bị Thành Côn đánh lén, người này vô sỉ chí cực, võ công cao cường, thật đúng là kình địch.

Trương Siêu Quần dán chặc thân người vào vách tường, lẳng lặng lắng nghe lấy tiếng bước chân nhỏ vụn, trôi qua trong chốc lát, thì thấy một cái cây đuốc chiếu rọi ra một thân ảnh nhỏ nhắn, hướng lấy chỗ thạch thất hắn đang ẩn nấp bước nhanh đi tới…

Trương Siêu Quần ngạc nhiên, thân hình người này, xem ra là nữ tử, lại là ai dám can đảm tiến vào Cấm Địa minh giáo? Trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Tiểu Chiêu? Trong Minh Giáo, không phải chỉ có một mình nàng biết bí đạo này sao? Trương Siêu Quần rất hồi hộp, mắt nhìn lấy cô nương này thông qua hành lang, khoảng cách ánh sáng cây đuốc đến cánh cửa đá càng ngày càng gần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trương Siêu Quần cũng không biết phải làm như thế nào…

– Á…

Một tiếng gọi to duyên dáng, Trương Siêu Quần bắt lấy người nọ ôm vào trong ngực, thuận thế trên thân người sờ soạng điểm trúng huyệt đạo nàng, cây đuốc rơi xuống đất bị dập tắt, hắc ám tối đen một mảnh, ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong người, Trương Siêu Quần trái tim thình thịch đập loạn.

Mới vừa rồi lúc cây đuốc rơi xuống đất, Trương Siêu Quần đã nhìn rõ ràng tướng mạo nàng, da thịt trong suốt, ôn nhu như ngọc, mắt ngọc mày ngài, mi mục như vẽ, quả thực chính là xinh đẹp không thể tả được.

Trương Siêu Quần mới vừa rồi điểm trúng huyệt đạo trước ngực nàng, ngón tay chạm được nàng trước ngực thật là êm ái, lúc này ngón tay như còn lưu hương, trong lòng hắn mừng như điên, so với với lấy được Càn Khôn Đại Na Di lại càng sâu thắm hơn.

– Ngươi… ngươi là ai?

Tiểu Chiêu tiếng nói ngắt quãng, lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ, nàng vốn võ công thấp kém, cộng thêm không nghĩ tới ở trong cấm địa Minh Giáo lại có người, thân thể mềm mại xinh đẹp nhịn không được run run.

Trương Siêu Quần một tay đỡ lấy sau lưng nàng, phòng ngừa nàng kinh sợ bị té ngã nhào, ôn nhu trấn an︰

– Cô nương đừng sợ, ta không có hại cô nương đâu.

Lúc đó, Tiểu Chiêu đã sớm phát hiện biết dưới giường Dương Bất Hối là đường dẫn tới bí đạo, nàng đã tiến vào trong bó đạo cũng có đến mấy mươi lần, chẳng qua là bị cánh cửa đá này ngăn trở, tìm kiếm mãi mà không có thể tìm tới cơ quan mở ra thạch động, hôm nay lại tiến vào lần mò tìm kiếm, bỗng nhiên phát hiện cửa đá đã mở, nàng vừa mừng vừa lo lắng, mang theo cây đuốc đi đến, tìm ra được nơi thạch thất có chứa Càn Khôn Đại Na Di, vậy mà vừa bước vào, liền bị người chế trụ, làm sao mà không hoảng sợ cho được..

Nghe giọng nói người nọ thật là trẻ tuổi, ngữ điệu mềm nhẹ, mặc dù vẫn là hoang mang, nhưng trong lòng cũng dần dần bình phục lại.

Trương Siêu Quần trong lúc nhất thời, không biết nói gì cả, liền hỏi︰

– Cô nương là Tiểu Chiêu sao?

Cô nương kia cả kinh, hỏi︰

– Ngươi… ngươi làm sao biết tên ta?

Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười︰

– Ta biết, cô nương tên là Tiểu Chiêu, làm nha hoàn cho Dương Bất Hối nhi nữ của Dương Tiêu, có đúng hay không?

Tiểu Chiêu run giọng nói︰

– Ngươi …cũng biết?

Trương Siêu Quần thấy nàng quá kinh hãi, mỉm cười, nói︰

– Cô nương sợ ta sao?

Tiểu Chiêu không trả lời…

Trương Siêu Quần đem nàng đỡ lấy dựa vào tường, đốt lên lại cây đuốc, nhìn ngắm kỹ lại bộ dáng nàng, vừa rồi gấp gáp thoáng nhìn, chỉ biết tướng mạo nàng xinh đẹp, giờ khắc này nhìn lại quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành, đúng là tiên nữ của nhân gian, chẳng qua là tuổi chưa vượt qua 16 tuổi, cho nên không che đậy được dung nhan ngây thơ trong trắng, thiếu nữ xinh đẹp nhất lưu bực này, thật sự rất có tiềm chất để sau điều giáo a!

Nàng so với Chu Chỉ Nhược xinh đẹp như nhiều hơn ra mấy phần thánh khiết, so với Tiểu Long Nữ không màng đến bụi trần nhân gian nhiều hơn mấy phần xin xắn khả ái, so với Vũ Thanh Anh ôn nhu nhiều hơn mấy phần linh khí, so với Chu Cửu Chân với đôi mắt to tròn càng nhiều mấy phần cao quý, nét đẹp thuần khiết của nàng làm cho người sinh ra một loại cảm giác chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, không dám khinh nhờn với khí chất đặc biệt của mình, khuôn mặt của nàng cùng với Đại Ỷ Ti có sáu phần tương tự, Đại Ỷ Ti là huyết thống Ba Tư, còn Tiểu Chiêu thì ngoại trừ với đôi con ngươi kia xanh thẳm, thì hầu như toàn bộ vóc dáng giống với các thiếu nữ Trung Nguyên hơn nhiều.

Tiểu Chiêu thấy hắn cứ chằm chằm nhìn lấy chính mình, trên mặt xấu hổ không thể ngưỡng, trên khuôn mặt đẹp xinh đẹp ửng đỏ như ráng mây chiều, tinh mâu trong suốt lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cái mũi cao thẳng quỳnh tị, đẹp không sao tả xiết, nàng len lén nhìn hắn một cái, thấy hắn anh tuấn cao to, lại cách sát bên người mình, đến nỗi cũng nghe được làn hơi thở của hắn, nghĩ đến mới vừa rồi hắn ở trước ngực mình điểm lên một cái, quýnh quáng cơ hồ muốn khóc lên.

Trương Siêu Quần thấy tiểu mỹ nhân ngượng ngùng, nhịn không được khen︰

– Tiểu Chiêu đẹp quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.