Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cố phu nhân, cô mắc ung thư giai đoạn cuối…”
Tôi tái mặt hỏi lại bác sĩ: “Anh nói gì cơ?”
Cánh tay của bác sĩ đè lên thời gian biểu bệnh nhân rồi nói ngắn gọn: “Cố phu nhân, hai năm trước cô sinh non mà chưa hoàn toàn làm sạch tử cung, hơn nữa sau đó còn bị nhiễm trùng nên dẫn đến ung thư tử cung…”
Tôi rơi nước mắt ngắt lời anh ta bằng một câu hỏi: “Tôi còn dư bao nhiêu thời gian?”
“Với tế bào ung thư di căn thì nhiều nhất là ba tháng…”
Sau đó bác sĩ còn nói điều gì nữa nhưng tôi không thể nghe được, đầu tôi vang ầm ầm, thứ cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu tôi là lời bác sĩ nói thời gian không đến ba tháng nữa…
…
Ban đêm, ở biệt thự nhà họ Cố. Người đàn ông nọ đứng dậy rời khỏi người tôi rồi bước vào phòng tắm rửa, còn tôi thì vùi đầu vào gối mà cõi lòng lại tràn ngập đau thương.
Người vừa mới làm tình với tôi chính là chồng tôi —— Cố Đình Sâm.
Tôi xem anh như một người chồng, mà anh lại xem tôi là công cụ!
Suốt ba năm, mỗi lần anh quay về biệt thự làm xong là lại đến phòng tắm, như thể đã chạm vào thứ gì dơ bẩn lắm, sau khi tắm xong thì sẽ lạnh lùng bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, anh chẳng hề nói với tôi một lời nào.
Cũng như hôm nay, anh vừa tắm xong và ra khỏi phòng tắm thì đã thay bộ vest cho mình rồi định bỏ đi.
Tôi ngồi ở trên giường và nhẹ giọng gọi anh lại.
Anh mím chặt đôi môi mỏng rồi nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững.
Khi gặp phải ánh mắt vô cảm kia của anh, bao nhiêu lời tôi muốn nói đều kẹt cứng trong cổ họng, cuối cùng tôi chỉ nhả ra được một câu: “Dọc đường nhớ chú ý an toàn.”
Dưới lầu truyền đến tiếng còi xe, tôi trần trụi đi xuống giường rồi nhìn chằm chằm vào chiếc Maybach màu đen ở dưới lầu kia rồi gọi điện cho Cố Đình Sâm.
Anh vừa bắt máy đã thiếu kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì đấy?”
Tôi kết hôn với Cố Đình Sâm đã ba năm, lúc anh cưới tôi, con tim anh đã cất chứa một cô gái rồi, nhưng ba chồng tôi lấy tính mạng cô gái đó để uy hiếp anh, ép buộc anh cưới tôi.
Anh cũng từng phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt phải từ bỏ cô gái mình yêu để cưới tôi vào nhà họ Cố.
Thời gian ba năm, anh đối xử lạnh nhạt, rồi lại đối xử tàn nhẫn với tôi.
Nhất là khi ở trên giường, anh vẫn luôn gọi tên cô gái kia không ngừng: Ôn Như Yên.
Cố Đình Sâm chưa bao giờ dùng nhiều sức trong việc làm nhục tôi.
Tôi nhớ lại năm mình bắt đầu thích Cố Đình Sâm thì chỉ mới mười bốn tuổi, đúng thời kỳ tình yêu đâm chồi, thích một người là đặt nơi đáy lòng một cách trân trọng, mà khi đó anh lại là giáo viên dạy piano ở lớp bên cạnh.
Đến tận lúc này, cũng không biết vì sao mình lại thích một người đàn ông xa lạ lớn hơn mình những bảy tám tuổi, có lẽ vì anh trông đẹp trai, âm điệu khi nói chuyện luôn ấm áp, hoặc do lần đầu tiên nghe anh đánh đàn, với bản nhạc là bài cuối cùng từng được mẹ tôi đàn cho tôi nghe trước khi qua đời.
Không rõ là lý do gì, năm ấy tôi đi theo sau lưng Cố Đình Sâm vài tháng, mãi đến khi anh rời khỏi lớp piano thì tôi cũng chẳng còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Thậm chí cả tên mà tôi cũng không kịp hỏi.
Mấy năm tiếp theo, tôi vẫn cứ không tìm ra người đàn ông chơi piano kia, mãi đến khi chủ tịch của tập đoàn Cố Gia đến nhà tôi và muốn tôi làm con dâu của nhà họ…
Nhà họ Thời giàu nứt đố đổ vách, lại là gia tộc có quyền thế nhất ở Ngô Thành, mà tôi lại là cô tiểu thư của nhà họ Thời, nhưng trước khi tôi gặp được Cố Đình Sâm, ba mẹ tôi đã qua đời do tai nạn trên không, không tìm thấy xác.
Tôi bỗng nhảy vọt lên thành người có quyền thế lớn nhất Ngô Thành.
Và cũng chính vào khoảng thời gian đau thương chán nản nhất ấy của mình mà tôi gặp lại Cố Đình Sâm ấm áp.
Hơn nữa, chúng tôi cũng từng gặp nhau vài lần, anh biết tôi vẫn luôn theo dõi anh, nhưng anh lại xem tôi như một học sinh bình thường, chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của tôi. Anh không đuổi tôi đi mà chỉ dịu dàng dặn dò tôi mỗi khi trời chuyển tối: “Cô bé nên về nhà rồi, nếu không ba mẹ sẽ lo lắng đấy, trời đã tối, một mình em sẽ dễ gặp nguy hiểm đấy.”
Mỗi khi nhớ đến quá khứ, lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp như trước.
Tôi cảm thấy Cố Đình Sâm khi đó rất dịu dàng và biết quan tâm.
Tôi nhắm mắt, việc tôi thầm hối hận nhất chính là đã đồng ý đính hôn với ba của Cố Đình Sâm vào ba năm trước. Vốn tôi cũng chả tha thiết gì, bởi lúc ấy có vô số những gia tộc muốn trèo lên liên hôn với nhà họ Thời chúng tôi, nhưng khi ông ta lấy ra bức ảnh đó, khi tôi thấy gương mặt quen thuộc kia, lòng tôi run rẩy vô cùng mà cũng chất chứa bao chờ mong.
Vì đó là người đàn ông mà tôi thương nhớ ngày đêm.
Tôi đánh bạo cá cược một phen.
Cá cược rằng Cố Đình Sâm sẽ cưới tôi.
Cá cược rằng dù cuộc hôn nhân của chúng tôi dù không có tình yêu nhưng cũng sẽ tôn trọng nhau như khách.
Cá cược rằng anh sẽ chăm sóc tôi, quan tâm tôi như một người chồng đủ tư cách.
Chứ không phải như bây giờ, lúc nào cũng hạ nhục tôi, thậm chí vào hai năm trước, anh còn sai người phá bỏ đứa trẻ trong bụng tôi.
Anh tàn nhẫn nói trước mặt bác sĩ mà không hề bận tâm đến thể diện và cõi lòng mong đợi của tôi: “Thời Sanh, cô không xứng để sinh con cho tôi.”
Cố Đình Sâm hận tôi, hận đến mức có thể giết cả đứa trẻ mà tôi đã có mang!
Anh quên rồi…
Anh quên mất cô bé đã từng đi theo sau lưng anh mỗi ngày rồi.
Trong mắt anh, tôi lấy quyền thế của nhà họ Thời để ép buộc ba anh, cướp lấy vị trí Cố phu nhân, ép cô gái anh yêu phải bỏ đi.
Trong lòng anh, tội của tôi là không thể tha thứ.
Đầu tôi vẫn cứ nhớ lại việc trước kia, có lẽ tôi đã im lặng quá lâu nên Cố Đình Sâm đã dùng giọng nói trầm thấp để cảnh cáo: “Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, cô biết rồi, tôi không hề có chút kiên nhẫn nào với cô cả.”
Tôi phản ứng lại, cố kìm nén nỗi khổ mênh mông trong lòng mà nhẹ nhàng cười nói: “Cố Đình Sâm, chúng ta làm giao dịch đi.”