Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 15: Chương 15: Ác mộng (3)




Sau khi cô chạy khỏi phòng thay đồ, Thẩm Hữu Bạch đảo mắt qua những hạt nhựa lăn trên nền đất.

Anh quay người đi, tiếp tục thay quần áo.

Một lúc sau, một đột nhiên quay lại.

Từ Phẩm Vũ cố tỏ ra bình tĩnh, “Mình để quên cái túi.”

Nhưng hành động nép sát vào tường để di chuyển của cô vẫn vạch trần tất cả. Trong mắt cô lóe lên sự sợ hãi.

Nhìn cô ôm túi sách chạy trốn, Thẩm Hữu Bạch nở nụ cười. Anh cảm thấy rất đáng yêu, chỉ hận không thể bóp chết cô.

Về đến nhà.

Thẩm Hữu Bạch gỡ bức tranh bị anh chọc thủng xuống. Anh ngồi trước giá vẽ, lấy thuốc lá, châm lửa.

Nicotin xoa dịu thần kinh, anh nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu lên.

Đầu ngón tay anh đang hồi tưởng lại cảm giác khi tiến về nơi riêng tư của cô.

Anh cầm chiếc bút dính nước và thuốc màu lên, quét lên bức tranh.

Sau khi hoàn thành, anh treo nó về chỗ cũ.

Anh lặng lẽ nhìn chăm chú, điếu thuốc bị lãng quên ở ngón tay, ánh lửa lập lòe không tiếng động.

Sau khi rời khỏi hành lang, theo thói quen, anh sờ lên tường để bật đèn. Tắt, rồi lại bật.

Anh quay đầu lại liếc nhìn bức tranh lông vũ kia.

Dường như cô đang ở một nơi tối tăm không thể thấy rõ.

Ánh đèn này, vẫn nên để lại cho nó đi.

Rạng sáng Thẩm Hữu Bạch mới ngủ. Lại là một giấc mơ ma mị.

Cô đứng ở hành lang, thưởng thức bức tranh kia.

Anh đi tới bên cô.

Cô xoay người lại, giơ nắm tay về phía anh.

Cổ tay xoay nhẹ, lòng bàn tay mở ra, là một con dao.

Mỏng và sắc bén.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong giấc mơ của anh mà không lập tức rên rỉ. Cô nói với anh bằng thứ âm thanh khiến anh nghiện ngập.

Cô nói, anh rạch một nhát lên người mình, em sẽ cởi một thứ.

Anh hỏi, cắt trên cổ sao?

Cô cười, vậy thì làm đi.

Nụ cười ấy giống như hoa hồng ngâm trong vang đỏ, không thể phân rõ màu sắc.

Anh nhíu mày, không cử động.

Khóe môi cô nhếch lên, không dám sao?

Anh lắc đầu, cô là giả.

Nụ cười của cô biến mất trong nháy mắt, cô từ từ chớp mắt, nói, đương nhiên tôi là giả.

Cô đến gần anh, cười chế giễu, người thật đẹp đẽ và sạch sẽ đến thế, anh xứng chạm vào cô ấy sao?

Cô kéo tay anh, đặt con dao vào lòng bàn tay.

Cô nói, nếu anh không muốn, tôi sẽ đi ngay.

Đừng đi.

Anh nắm mũi nhọn lạnh lẽo sáng bóng, cắt lên da thịt, từng giọt máu chảy ra.

Dường như cô đã đoán trước được, nở nụ cười.

Anh kéo lưỡi dao từ giữa cánh tay tới khuỷu tay, máu tươi thi nhau trào ra từ vết thương.

Cô vừa cười vừa cởi áo.

Anh lại cắt tiếp, máu tươi trào ra như hoa hồng.

Cô cởi nốt quần áo. Tóc dài lướt qua vạt áo, rũ xuống sau lưng.

Tới khi chẳng còn gì để cởi, anh đẩy cô ngã lên giường.

Trên mặt cô, bên mép tóc, chiếc cổ thon dài, ngực, toàn thân, cả giường, đều là máu, là máu của anh.

Anh cố hết sức ra vào thân thể cô, nhưng anh không cảm nhận được vui vẻ, càng không cảm thấy được đau đớn.

Cô vẫn cười.

Máu tươi từ tóc dính lên hai gò má cô, trong mắt không có dục vọng, tất cả đều là sự chế giễu dành cho anh.

Cho dù như vậy, cũng đẹp đến mức khiến anh điên cuồng.

Biến anh đang suy nghĩ gì, cô liền ôm cổ anh, nói khẽ bên tai, anh thật đáng thương.

Thẩm Hữu Bạch tỉnh lại.

Ánh mắt nhìn quanh tia sáng yếu ớt trong phòng, chống tay ngồi dậy. Anh cụp mắt xuống, ga giường trắng tinh.

Không có màu đỏ sẫm, dù chỉ một giọt.

Anh nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề, sau đó vén chăn xuống giường.

Sáng sớm, mới khoảng bảy giờ.

Thẩm Hữu Bạch chuẩn bị tới trường thì nhận được một cú điện thoại, người đàn ông bên kia nói, “Cậu chủ, hiện giờ tình trạng của phu nhân không tốt lắm.”

Anh tới nhà họ Thẩm ở ngoại thành.

Giản Nguyệt nằm trên giường, mặt trắng bệch, anh đi vào chưa tới vài phút thì bà đã tỉnh lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không ai mở miệng.

Sau đó, bà yếu ớt nói, “Dạ dày của mẹ chỉ không thoải mái một chút thôi, bác sĩ đã kiểm tra rồi. Chú Đinh đúng là thích chuyện bé xé ra to, lại đi gọi con tới.”

Giản Nguyệt dịch người ra, tạo thành một chỗ trống, vỗ lên giường, “Ngồi với mẹ một lúc đi.”

Thẩm Hữu Bạch nghe theo, nhưng vẫn im lặng. Gương mặt cũng không có biểu cảm gì.

Ngày ấy, khi Thẩm Hữu Bạch vừa qua sinh nhật 12 tuổi. Giản Nguyệt ngồi trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát nhưng không thành.

Anh đứng cạnh giường bệnh Giản Nguyệt, tay nắm thành đấm, “Vì sao ba không đến?”

Sinh nhật anh, Thẩm Văn Tụng không về nhà.

Ngay cả khi mẹ xảy ra chuyện, Thẩm Văn Tụng cũng không xuất hiện.

Giản Nguyệt sửng sốt một chút, “Vì sao không đến ư?”

Bà cười, tự lẩm bẩm, “Vì sao lại phải đến?”

Anh không hiểu được, chỉ đành nhìn mẹ mình.

Giản Nguyệt nói với anh, “Hữu Bạch, con chỉ biết ông ấy đối xử với mẹ như với người xa lạ, nhưng con có biết là vì sao không?”

Không chờ anh lắc đầu, Giản Nguyệt đã nói thẳng, “Mẹ không chỉ chia rẽ ông ấy và người mà ông ấy yêu nhất, còn suýt nữa hại chết người phụ nữ kia, may là sau này cô ấy được cứu, nhưng đáng tiếc đã trở thành một người câm.”

Tới giờ, cũng không rõ tung tích.

Bà cười thê thảm, “Mẹ biết mình sai rồi, ông ấy không hận mẹ đã là sự khoan dung lớn nhất.” Giản Nguyệt mở to mắt nhìn anh, “Còn con. Hữu Bạch, con là điều kiện để mẹ ép buộc Thẩm Văn Tụng kết hôn.”

Anh sửng sốt.

Giản Nguyệt nghiêm túc nói, “Cho nên Thẩm Văn Tụng chưa từng trông đợi gì ở con.”

Bà còn nói thêm, “Nhưng mẹ thật sự yêu con.”

Thẩm Hữu Bạch nuốt cảm giác đau xót xuống cổ họng. Anh hỏi, “Mẹ nói chuyện này với một đứa trẻ 12 tuổi có thích hợp không?”

Giản Nguyệt ngẩn người, né tránh ánh mắt anh, “Mẹ chỉ muốn con hiểu rõ ràng mọi thứ sớm một chút.”

Bà lắc đầu, “Đừng yêu cầu ông ấy phải giống như những người cha khác. Ông ấy cho con cái gì thì con cứ nhận lấy là được.”

Thẩm Hữu Bạch cố chấp nhìn bà, mắt anh đỏ rực.

Sau cùng, Giản Nguyệt dường như đang tự nhắc nhở chính mình, “Đòi hỏi thứ không thuộc về mình, sẽ không có kết quả tốt.”

Anh cố kiềm chế.

Trở lại nhà họ Thẩm, anh ném hỏng tất cả đồ đạc, thứ gì cầm lên được là ném.

Người giúp việc sợ tới mức sửng sốt, xông lên cản anh lại. Thẩm Hữu Bạch không nghe thấy tiếng vỡ vụn của mọi thứ xung quanh. Những hình ảnh tan nát kia, trong mắt anh lại giống như một bộ phim câm.

Anh mất đi lý trí.

Tay anh đầy vết máu đáng sợ.

Giản Nguyệt vừa ngủ đã tới chập tối.

Khi bà tỉnh lại, Thẩm Hữu Bạch vẫn ngồi bên giường. Bà muốn tỏ ra dịu dàng, nhưng cổ họng lại khô rát, “Con ở lại ăn cơm tối nhé?”

Lần này, Thẩm Hữu Bạch không nhận lời. Anh lắc đầu.

Về đến cửa nhà, anh nghe thấy có người gọi mình.

“Bạn Thẩm Hữu Bạch.”

Giọng nói giống như người trong giấc mơ, rất gần.

Anh dừng lại, xoay người. Cô vội vàng chạy tới, đôi môi khép mở, lồng ngực phập phồng.

Dường như Thẩm Hữu Bạch nghe thấy người kia thì thầm bên tai anh bằng giọng nói giống hệt cô, ‘cô ấy không phải là của anh’.

Trong nháy mắt, trong đầu anh chợt bốc lên ý tưởng.

Khiến cô đi vào nhà anh, chia sẻ với cô suy nghĩ thật sự của anh. Sau đó, nhốt cô lại.

Nếu cô muốn chạy trốn, vậy thì giết cô đi.

Ý nghĩ kinh khủng đó của anh bị ngăn chặn bởi mấy câu nói của cô.

Cuối cùng, khi đầu ngón tay anh tiến vào miệng huyệt, anh đã không còn nhớ rõ âm thanh của người trong giấc mơ.

Chỉ có tiếng thở gấp gáp của Từ Phẩm Vũ.

Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi rung động như cánh bướm bị vướng trên mạng nhện.

Tối hôm ấy, kể cả vài ngày tiếp theo, anh đều không mơ thấy gì.

Chỉ duy nhất một lần, mà cảm xúc về giấc mơ này lại không giống mọi khi.

Trong mơ, người ấy ôm lấy anh, không chế giễu, cũng không rên rỉ.

Cô cắn môi, cố kiềm chế ham muốn, trên mi mắt toàn là hơi nước.

Trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của anh, “Như vậy có thoải mái không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.