Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 45: Chương 45: Hồ điệp (2)




Edit: Mộc

Qua ba tuần rượu, Trần Tử Huyên đã có vẻ say, lôi kéo Từ Phẩm Vũ muốn chơi đoán số. Nồi lẩu lúc nãy còn nóng cuồn cuộn giờ đã trở nên êm ả chỉ còn nổi một lớp dầu cay, dưới bàn đầy rẫy vỏ chai.

Sau khi mấy hạt lạc cuối cùng bị Trần Tử Huyên ném đi không thấy bóng dáng, cuối cùng cũng tan cuộc, về nhà đi ngủ. Nguỵ Dịch Tuần lái xe đến trước cửa quán, đỡ Trần Tử Huyên đang loạng choạng. Sau khi sắp xếp cho cô ấy ngồi cẩn thận, không đá lung tung thì anh đóng cửa xe lại.

Từ Phẩm Vũ đi tới cửa sổ ghế điều khiển, khom lưng nói với người bên trong, “Lâu rồi chưa trở về, mình muốn đi dạo một chút, hai cậu về trước đi.”

Nguỵ Dịch Tuần nhìn đồng hồ, do dự một chút, “Vậy cậu cũng cẩn thận, giờ chưa muộn lắm nhưng cũng phải chú ý an toàn, có gì thì gọi điện thoại cho mình.”

Từ Phẩm Vũ gật đầu, phất tay với anh, “Bye bye, hẹn gặp lại sau.”

Cô nhìn theo đuôi xe hoà tan vào bóng đêm, đứng im tại chỗ một lúc. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, giống như lưỡi dao sắc bén, cắt vào lòng.

Thành phố này thật phồn hoa, dường như ánh đèn rực rỡ chưa bao giờ tắt. Trời lạnh đến mức cô phải vào ga tàu điện ngầm, mua vé rồi định xuống bừa ở một trạm nào đó. Kết quả cô đi tới đi lui, lại đi tới chỗ nhà anh. Ngôi nhà ấy vẫn tối đen không ánh sáng.

Uống nhiều rượu nên đau đầu, cô định tản bộ một lúc, nhưng hiện tại chỉ dám đứng ở xa, không dám tới gần.

Dưới đèn đường, gió thổi làm bóng cây lay động. Đi giày cao gót quá lâu nên bàn chân mị trớt một tầng da, Từ Phẩm Vũ phát hiện một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Cô đi vào, thấy chỗ bán “Quan Đông nấu” có một đôi nam nữ giống như người yêu. Bọn họ mặc đồng phục trường học gần đây, nữ sinh không muốn ăn món này liền vỗ lên tay nam sinh.

Người ta nói, đến một tuổi tác nhất định, phụ nữ sẽ biến thành người theo chủ nghĩa duy vật. Bắt đầu bị rung động bởi một cái túi xách hàng hiệu bản số lượng hạn chế, bị quyền thế và địa vị làm rung động, sẽ trở thành kẻ lõi đời khéo léo đưa đẩy, sẽ thấy một đôi tình nhân chia sẻ một bát Quan Đông nấu thật quá ấu trĩ.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, nghĩ tới quãng thời gian tươi đẹp mà mình từng có, sẽ khóc thật to.

Từ Phẩm Vũ cầm một chai nước, đến quầy thanh toán lấy thêm gói băng cá nhân. Trong lúc vô tình, ánh mắt quét qua tờ tạp chí treo trên giá. Ngoài những tấm ảnh mơ hồ không rõ, dòng tiêu đề rất nổi bật –

Nghi vấn Thẩm Hữu Bạch, người thừa kế của tập đoàn Thẩm Thị đang yêu đương với người mẫu Giang Nghi Trân. Bởi vì báo để ngược chiều nên Từ Phẩm Vũ phải đổi chiều lại để xem.

Trùng hợp là, trên ti vi treo trong quán cũng đang ở chương trình giải trí. Nam MC ăn mặc loè loẹt nói, “Có lẽ mọi người không biết, Giang Nghi Trân không chỉ là người mẫu nổi tiếng mà còn là thiên kim của xí nghiệp Hoành Quảng.” Nữ MC làm động tác nâng mặt, mở to hai mắt: “Woa, vậy thì bọn họ không chỉ có nhan sắc phù hợp, gia thế cũng…” Cô ta nói đến đây, nhấc tay lên hô, “Như thế thì đúng là ngược đãi cẩu độc thân, tôi muốn kháng nghị!”Nam MC lại tiếp lời, “Có điều chúng ta nói chưa chắc đã đúng, chỉ là bát quái chút thôi.”

“Đúng rồi đúng rồi, nếu tương lai hai người họ công bố yêu nhau thì coi như chúng ta chúc mừng sớm, chúc hai người trăm năm hoà hợp.”

“Ha ha, từ này dùng quá sớm rồi.”

Từ Phẩm Vũ thất thần lấy ví ra, không nghe thấy cụ thể bao nhiêu tiền. Cô đưa ra 1 tờ tiền, cầm lấy nước và băng cá nhân, sau đó rời đi. Cô đi rất nhanh, giống như đang bỏ trốn, tiền thừa cũng không cầm. Đột nhiên huyệt thái dương hơi đau, cô tự an ủi mình là do rượu, cần hít thở chút không khí.

Bên đường, xe cộ lướt qua không ngừng, buổi tối thành thị cũng không yên tĩnh, vô cùng ồn ào. Từ Phẩm Vũ định bắt taxi về khách sạn, nhưng lại đi thẳng tới cửa tàu điện ngầm. Khi bước xuống cầu thang, cô phát hiện ra chân đã bị trầy da đến chảy máu, nhưng dường như không hề thấy đau.

Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát vịn vào tường rồi ngồi xuống bậc thang, cởi giày, lấy băng cá nhân dán lên vết thương. Nhưng sau khi tháo giày cao gót, hai chân như được phóng thích, không muốn xỏ vào nữa.

Ngồi rất lâu, cô chợt che miệng, khóc không thành tiếng.

Thẩm Hữu Bạch rời đi không chút tin tức, cô không khóc, bởi vì trong lòng vẫn tồn tại vọng tưởng xa vời. Dùng thời gian quý báu để chờ đợi, cho rằng có thể đợi được một viên kim cương, kết quả là chỉ có canh tàn nguội lạnh.

Thật ra chút vọng tưởng kia đã bị hao mòn đến gần cạn kiệt, Từ Phẩm Vũ từng muốn từ bỏ, muốn tìm một người nào đó để bắt đầu mới. Chỉ là, giống như người hút thuốc cũng có mùi vị khác nhau. Bất kể cô cố gắng thế nào cũng không thể tìm được người tương tự với anh.

Những người đi xuống ga tàu điện đều quay đầu lại nhìn cô. Thành phố lớn vẫn lạnh lùng, sự nghiệp khó khăn, tình cảm không thuận, ai mà chẳng vậy, chẳng thể an ủi hết được, nên lựa chọn lướt qua.

Đột nhiên, có một chiếc áo khoác ấm áp đáp lên vai cô, chặn lại con gió lạnh sau lưng.

Từ Phẩm Vũ sửng sốt, nhìn chiếc áo trên người mình, lại nhìn người đàn ông đứng cạnh. Có lẽ anh ta không biết nên nói gì, “Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ cô cần áo, không có ý gì khác.”

Anh ta đưa cho cô khăn tay, “Nếu không ngại thì cô dùng đi.”

Nhìn anh ta mặt mày tuấn tú, không giống lưu manh, chí ít cũng không giống kiểu đàn ông thiếu phụ nữ. Từ Phẩm Vũ hạ bớt cảnh giác, nhận lấy khăn tay, nói cảm ơn.

Cô nắm khăn tay, lúng túng xỏ giày. Lúc cô đứng lên, người đàn ông đưa tay ra định đỡ nhưng đáng tiếc là không cần. Anh ta nói với Từ Phẩm Vũ, “Tôi biết có hơi thất lễ, nhưng có thể cho tôi biết liên lạc với cô thế nào không?”

Cảnh Phi Nhiên vừa mới tới cửa ga tàu điện ngầm thì thấy cô ngồi ở đó, tóc dài sắp chạm tới bậc thang. Đi qua bên người cô, nhận ra cô đang khóc. Không thể phủ nhận là nếu chỉ là một phụ nữ gương mặt bình thường, thì anh sẽ chỉ do dự một chút rồi rời đi.

Cảnh Phi Nhiên lúng túng nói, “Tôi không phải kẻ lừa đảo gì đâu, cô đừng lo!” Anh ta sờ sờ cổ, cúi đầu cười, “Đây là lần đầu tiên tôi bắt chuyện thế này.”

Từ Phẩm Vũ cắt ngang, “Xin lỗi, tôi không tiện để lại số điện thoại.” Sau đó cô trả áo khoác lại cho anh ta, “Cảm ơn anh.”

Anh ta ủ dột nhận lấy áo, cười tiếc nuối, “Không có gì.”

Từ Phẩm Vũ gật đầu chào anh ta, nhanh chân đi về phía sân ga. May mà cô tới kịp lúc tàu vào trạm, cô bước lên tàu, cửa từ từ đóng lại. Lúc này đã rất muộn, trong toa tàu không một bóng người. Cô chọn một chỗ rồi ngồi xuống, tàu tiến vào đường hầm, chìm trong bóng tối đen kịt. Trên cửa sổ thuỷ tinh chỉ phản chiếu mỗi bóng của cô. Cô thấy đôi vai mình thật mỏng manh, không còn mấy chỗ để tiếp nhận áo khoác của bất kì ai.

Cho dù hiểu rõ mọi thứ đáng buồn, vẫn không nhịn được nghẹn ngào.

P/S: Nhanh thật, mới hôm nào còn nghĩ không biết bao giờ mới hết truyện mà giờ chỉ còn mười mấy chương nữa thôi các bạn ạ. À thật ra mười mấy chương nữa là hết chính văn, còn phiên ngoại nữa, nhưng tớ ko edit phiên ngoại đâu, vì phiên ngoại là truyện về các nhân vật khác. Truyện này thu hút tớ nhất là đôi chính, phiên ngoại tớ lướt qua thấy hai bạn Vũ Bạch chẳng xuất hiện mấy nên ko đọc kĩ. Bạn nào tò mò cặp phụ thì có thể tìm bản convert nhé, cũng không khó đọc lắm đâu :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.