Edit: Mộc
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, rơi trên tờ giấy.
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng chói mắt khiến anh phải nheo mắt lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của người ấy.
Anh sửng sốt một chút, lập tức đứng lên.
Giờ khắc này, Từ Phẩm Vũ không để ý đến hành động của anh, ánh mắt chỉ tập trung vào nữ sinh đằng kia.
Tào Vân Văn vừa đặt mông ngồi ở vị trí phỏng vấn, Thẩm Hữu Bạch đã đứng lên đi vòng ra khỏi chiếc bàn dài dùng để phỏng vấn.
Chu Khi Sơn gọi anh lại, “Cậu đi đâu?”
Thẩm Hữu Bạch không quay đầu lại, chỉ nói, “Tôi ra ngoài một chút, mọi người cứ tiếp tục.” Tiếng nói chấm dứt đằng sau cánh cửa.
Chờ tới khi Từ Phẩm Vũ phát hiện phòng học gần cầu thang không còn bóng dáng Thẩm Hữu Bạch, cô mới ồ một tiếng, kiễng chân lên nhìn xung quanh phòng.
“Cậu ở đây làm gì?”
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói làm cô sợ đến mềm nhũn cả chân, chiếc ghế mà cô dẫm lên cũng lung lay một chút, hai cánh tay cô vung lên như chèo thuyền, sau đó ghé vào bệ cửa sổ để cố định thân thể.
Sau khi tim đập thình thịch, thở phào một hơi, Từ Phẩm Vũ quay đầu xem là ai. Nam sinh đứng cách cô ba bước, nhuộm tóc màu khói xám, không có vẻ xốc nổi, ngược lại rất đẹp mắt. Cô cảm thấy vẫn nên cảm ơn Chu Khải Đường vì bộ mặt đẹp trai của cậu ta.
Từ Phẩm Vũ cười với cậu, “Ồ, tiểu tổ tông, ngài cũng đi học rồi sao.”
Vị tổ tông này họ Chu, tên Khải Đường. Là học sinh có thân thế hiển hách nhất lớp K. Bình thường không làm việc ác, khi làm việc ác thì thành đại sự kiện.
Cậu ta trốn học như cơm bữa, một lần có thể trốn luôn nửa học kỳ. Cho nên mới khai giảng một tuần mà đã thấy cậu ta thì thật là đáng quý.
Gọi cậu ta là tiểu tổ tông là bắt nguồn từ câu ‘danh ngôn’ của chủ nhiệm lớp nói với Chu Khải Đường “Tôi van cầu ngài, tiểu tổ tông!”
Từ Phẩm Vũ nhảy xuống mặt cỏ, đi tới cạnh Chu Khải Đường, huých tay cậu, “Đi về lớp một lúc đi, mình nói với cậu về lễ đón học sinh mới.”
Thẩm Hữu Bạch đã không ở đây, cô nhìn lén tiếp cũng chẳng ý nghĩa gì.
Chu Khải Đường là người sợ phiền phức, nghe cô nói đến lễ đón học sinh mới thì lập tức gãi đầu, chép miệng, “Đến không phải lúc rồi.”
Từ Phẩm Vũ ra vẻ chính nghĩa nhưng lời nói thì vô cùng không đứng đắn, “Ái chà, nếu cậu muốn, nhân lúc lễ hội lộn xộn có thể đi trêu đùa Lục Âm đấy.”
Lục Âm là một nữ sinh có vẻ sạch sẽ lại xinh đẹp, còn có khả năng chơi dương cầm rất hay, đã hút mất trái tim của Hỗn thế tiểu ma vương này. Đương nhiên, đây là một bí mật, có điều đã bị Từ Phẩm Vũ vô tình phát hiện.
Từ Phẩm Vũ biểu thị với cậu ta rằng mình nhất định kín miệng như bưng, lúc cần thiết chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Vì thành tích và đạo đức xuất sắc nên Lục Âm ở lớp A, nữ sinh này vừa xinh đẹp lại ở rất gần Thẩm Hữu Bạch, cũng coi như một tình địch bí mật.
Thẩm Hữu Bạch đi vòng qua lớp học, thấy dưới cửa sổ đặt một cái ghế.
Anh nhìn cái ghế, sau đó nhìn hai người đang vừa nói vừa cười ở phía xa cho đến khi họ rẽ vào hành lang.
Quá trình phỏng vấn bị cắt đứt, lí do là mọi người trong phòng học đều nghe được tiếng đồ vật bị đập mạnh.
Trần Mặc đẩy kính mắt, “Chuyện gì thế?”
Tần Nhiên thật thà phân tích, “Khả năng là thiên thạch rơi.”
Chu Khi Sơn nghe chuyện cười của cậu ta thì nói, “Vậy không cần quan tâm đâu, đây là chuyện của cục khí tượng.”
Cả ba người bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, là người nào thích đập đồ khi tâm trạng khó chịu.
Buổi chiều, sau khi kết thúc phỏng vấn, có một giáo viên nam đi qua lớp học. Thấy đồ vật nằm trong bụi cỏ khá quen, ông ta quan sát kĩ.
Đó là…
Một cái ghế bị đập đến biến hình.
Ông ta sửng sốt một lúc, sau đó chống tay lên hông, hô to khắp bốn phía, “Ai làm đây?”
“Ai phá hoại tài sản công thì đứng ra đây cho tôi, không ra tôi sẽ đi điều tra đấy!”
Camera trong Đức Trị không tới mười cái, nhưng ở ngoài hành lang phòng học lớn mà Từ Phẩm Vũ lấy cái ghế lại có một cái. Vận may này đúng là siêu tuyệt.
Từ Phẩm Vũ đứng trong phòng làm việc của giáo viên, khóc không ra nước mắt, kéo tay Lâm Hoành, “Thầy ơi, thầy phải tin em, thật sự là em chỉ lấy cái ghế ra rồi quên trả về chỗ cũ thôi, em không hề phá hỏng nó.”
Lâm Hoành muốn rút cánh tay bị cô lôi kéo ra, hai người như phân cao thấp, không ai chịu buông tay.
Anh không còn cách nào, đành nói, “Tiểu Vũ Mao à, không phải thầy không tin em. Nhưng mọi việc đều cần xem chứng cứ, giáo vụ Lục cũng xem băng ghi hình rồi, ai bảo thầy làm thế nào đây?” Từ Phẩm Vũ thất bại thả tay anh ra, xem ra kiểu gì thì cũng phải đeo cái tội này rồi.
Lâm Hoành an ủi, “Em đừng khó chịu quá. Chuyện này thì cứ viết kiểm điểm đi, cái ghế chỉ chừng trăm đồng thôi, trước cuối tuần nộp tất cả cho thầy.” Anh gãi đầu, “Làm kiểm điểm trước khi họp đi, thầy sẽ nói với ban giám hiệu, bỏ qua việc này.”
Từ Phẩm Vũ giống như cây rau héo đi ra văn phòng, viết kiểm điểm và đền tiền không phải vấn đề lớn, nhưng mà cô uất ức.
Ở ngã tư đường về nhà, cô uể oải tạm biệt Ngụy Dịch Tuần, ghé qua tiệm hoa của mẹ.
Cô đứng ngoài cửa thủy tinh, soi gương một cái, hít sâu, tỏ ra bình thường rồi mới đẩy cửa vào.
Trần Thu Nha đeo tạp dề màu trắng, đang bó một bó hoa hồng, hoa hồng màu hồng và hoa ngàn sao.
Cô gọi một tiếng ngọt ngào, “Mẹ.”
Buổi chiều, tầm bốn năm giờ là đã bắt đầu tối.
Hoàng hôn khuếch tán rất nhanh, giống như mực thấm vào khăn tay.
Chu Khi Sơn ôm bóng rổ đi vào, nhìn thấy Thẩm Hữu Bạch nằm trên sa lông chơi điện thoại.
“Này.”
Thẩm Hữu Bạch không để ý đến cậu ta.
Chu Khi Sơn cũng không khó chịu, còn cười nói, “Cái ghế ở ngoài phòng học là do cậu đập đúng không?”
Thẩm Hữu Bạch để điện thoại xuống, nhìn cậu ta nhưng không trả lời.
Cậu ta chuyển qua bóng rổ trong tay, nói tiếp, “Hình như có nữ sinh nào đó bị camera ghi hình, bị cậu đổ oan rồi.”
Thẩm Hữu Bạch cau mày, ngồi dậy, “Lớp K à?”
Chu Khi Sơn sửng sốt một chút, cái tên này, lần đầu tiên để ý như vậy.
Cậu ta lắc đầu, “Mình không rõ.”
Thẩm Hữu Bạch đi thật nhanh ra khỏi phòng, suýt nữa va vào Tần Nhiên ở cửa.
Tần Nhiên im lặng một lúc, ánh mắt đi theo bóng Thẩm Hữu Bạch, sau đó quay đầu lại, “Cậu ta làm gì thế?”
Chu Khi Sơn nghiêng đầu, cũng tỏ vẻ không rõ, “Hay là buồn tè nhỉ?”
Từ Phẩm Vũ cầm kiểm điểm mà cô bỏ ra một ngày mới viết được, cả chỗ tiền cô đã nhịn đau lấy từ tiền tiết kiệm ra, đi về phía văn phòng.
Cách đó không xa, có người đi ra từ phòng giáo viên, cô liền dừng bước.
Thẩm Hữu Bạch chậm rãi đóng cửa phòng lại, xoay người liền nhìn vào đôi mắt cô.
Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên trên khuỷu tay, cặp mắt lạnh lẽo đang nhìn thẳng vào cô.
Từ Phẩm Vũ tự mím môi mà không biết, đột nhiên cô không dám tham lam nhìn anh nhiều một chút nữa, thời điểm này thật sự rất tệ.
Ở trong trường, nơi mà chút chuyện đồn thổi cũng có thể thổi phồng lên đến mức mọi người đều biết, có lẽ Thẩm Hữu Bạch không hay để ý thì cũng biết có một nữ sinh đã đập hỏng ghế của trường rồi.
À, có khi nào anh sẽ tán thưởng kiểu bạo lực không nhỉ, dù sao thì kiểu đó cũng ít thấy.
Vào lúc Từ Phẩm Vũ cụp mắt xuống, bước nhanh qua, đại não bắt đầu vận chuyển những gì cô nghĩ theo tốc độ ánh sáng.
Sau đó, khi cô sắp bước ngang qua anh, Thẩm Hữu Bạch chợt kéo tay cô.
Không thể tin được… Bị …. kéo tay…
Khớp xương trên bàn tay anh rất rõ ràng, lòng bàn tay giữ chặt cánh tay cô. Cô có ảo giác rằng tay anh cực nóng, nóng đến mức xuyên thấu qua lớp vải mỏng manh, làm tổn thương cả làn da mình.
Từ Phẩm Vũ nháy mắt mấy cái, đầu trống rỗng.
Trời ạ, có phải là một giây nữa vũ trụ sẽ nổ tung không?