Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 48: Chương 48: Khoảng cách (1)




Edit: Mộc

Môi anh đặt lên vị trí động mạch cổ của Từ Phẩm Vũ, chậm rãi tuần tra xung quanh. Đại khái là anh khó chịu vì giữa thân thể hai người vẫn có khe hở.

Thẩm Hữu Bạch ôm lưng cô, một tay kéo váy cô lên cao, nhấc mông cô áp sát đùi anh.

Tuy không bị váy siết chặt người, nhưng dù sao cũng mấy năm không thân mật như vậy với ai, lúc này cô thấy hơi xấu hổ. Tai Từ Phẩm Vũ nóng như bị bỏng. Cô khụt khịt mũi, đưa tay chống vai Thẩm Hữu Bạch. Vốn dĩ cô muốn nghiêm túc nói chuyện với anh, nhưng thấy đôi mắt anh đầy tia máu vì mệt mỏi thì lại không đành lòng cứng rắn, chỉ có thể trừng mắt oán giận, “Vì sao không liên hệ với em?”

Anh nhìn Từ Phẩm Vũ chăm chú, giơ tay lên, ngón cái lau đi nước mắt của cô. Thẩm Hữu Bạch nói, “Đây là yêu cầu của Thẩm Văn Tụng, anh tuân thủ lời hứa, ông ấy sẽ thấy được thành ý của anh, sẽ cho rằng sự nhượng bộ của ông ấy có giá trị.”

Câu trả lời này có thể miễn cưỡng tiếp thu, Từ Phẩm Vũ lại nghĩ tới cô gái kia, “Thế còn Giang Nghi Trân, chuyện với cô ta là thế nào?”

“Cha cô ta là chủ tịch công ty Hoành Quảng, cho nên ông nội anh, Thẩm Thanh Tranh rất thích cô ta.”

Nói chuyện quá thẳng thắn, sắp từ sai một chút là sẽ khiến người ta hiểu sai. Thẩm Hữu Bạch cũng không muốn lãng phí nước bọt kể về những người chẳng quan trọng nên không giải thích gì thêm, “Theo đúng nghĩa đen.”

Từ Phẩm Vũ cụp mắt xuống, không lên tiếng, anh liền hỏi, “Em còn muốn biết gì nữa không?”

Cô còn chưa cam lòng, “Tạm thời không nghĩ ra.” Thẩm Hữu Bạch nắm chặt tay cô, “Được, vậy anh có một chuyện cần hỏi.”

Thân thể Từ Phẩm Vũ kề sát anh, cảm thấy nóng như lửa.

“Em nói quy tắc ngầm là có ý gì?”

Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo pha tức giận, cô hơi sững người. Sau đó, Từ Phẩm Vũ mím môi, mỉa mai, “Bây giờ là lúc khách sạn đang chuẩn bị giảm biên chế. Trương Phó tổng khó khăn lắm mới cho em cơ hội, xem em có chí tiến thủ hay không.”

Cô không mặc tất chân. Thẩm Hữu Bạch đặt tay lên bắp đùi cô, cảm giác khi vuốt ve không giống bất cứ thứ gì khác, đây là da thịt của cô.

Hơi thở anh trở nên nặng nề. Ánh mắt anh nhìn cô có chút phức tạp, “Em giữ thẻ phòng làm gì, định chuẩn bị đi à?”

Từ Phẩm Vũ nghiên răng, “Đúng.” Cô tỏ vẻ giận hờn, “Em không có chỗ dựa, cũng không tốt nghiệp đại học nổi tiếng, hiện giờ muốn tìm một chỗ làm lương cao rất khó, nếu dùng thân thể có thể bảo vệ được bát cơm, không chừng còn được thăng chức, chuyện này chỉ cần vừa nhắm mắt là qua thôi…”

Cô dừng một chút, sau đó cố ý hất cằm lên, “Vì sao không đi chứ.”

Từ Phẩm Vũ đang chọc giận anh. Giang Nghi Trân là cái gì, cô còn có Trương Thắng Bình đây.

Thẩm Hữu Bạch im lặng suy nghĩ, sau đó nhìn cô, “Suy nghĩ của em không sai, nhưng em chọn sai đối tượng.”

Không đạt được hiệu quả như dự đoán, vẻ mặt anh còn không tái đi như lúc nãy. Điều này làm Từ Phẩm Vũ bực bội, cô cắn môi, cười chế giễu, “Vậy xin hỏi Thẩm tiên sinh nói thế là muốn giới thiệu đối tượng có thể cho tôi trèo lên sao?”

Vừa dứt lời, Thẩm Hữu Bạch đè lên người cô dễ như trở bàn tay. Cả người cô mềm xuống, chịu đựng sức nặng của anh, cả hơi thở nóng bỏng phất qua bên tai. Anh nói, “Ngủ với anh, cả khách sạn này đều cho em.”

Trong lòng cô vừa rung động, chưa kịp gật hay lắc đầu thì cổ đã cháy lên từng cái hôn nóng bỏng.

Thẩm Hữu Bạch hôn xuôi từ cổ cô xuống dưới, cởi cúc áo cô, nụ hôn rơi vào xương quai xanh. Anh ngồi dậy, cởi áo khoác của mình ra, vứt xuống giường. Cô nhắm mắt lại, để Thẩm Hữu Bạch cởi áo mình ra.

Trên người chỉ còn lại nội y, Thẩm Hữu Bạch không có thêm động tác gì. Từ Phẩm Vũ liền mở mắt ra, thấy anh giũ cái chăn ra, đắp lên người cô. Thẩm Hữu Bạch nằm nghiêng cạnh cô, tay cuốn lấy hông cô.

Hai người dựa vào nhau rất gần, cái trán sắp chạm nhau. Cô nhìn lông mi anh phủ bóng xuống, cảm thấy ngạc nhiên.

Đúng là… ngủ rồi.

Thẩm Hữu Bạch trước mắt cô, làn da trắng nhợt nhạt không thấy sắc hồng, hơi thở nóng bỏng khác hẳn người bình thường. Nhìn gương mặt gầy gò của anh, Từ Phẩm Vũ chợt đau lòng. Cô biết anh vẫn chưa ngủ say, liền hỏi, “Anh uống thuốc chưa?”

Âm cuối bị bàn tay Thẩm Hữu Bạch che lại. Đầu ngón tay anh lạnh lẽo như khối băng lướt trên mặt cô, đầm mùi khói thuốc.

Thẩm Hữu Bạch vẫn nhắm mắt, nhưng càng ôm cô chặt hơn, “Uống rồi, cho nên rất buồn ngủ, em đừng nói gì cả, để anh ngủ một lúc.”

Nghe anh nói đã uốn thuốc, Từ Phẩm Vũ hơi yên tâm. Cô suy nghĩ một lúc, kéo tay che miệng mình xuống, khẽ nói, “Như thế này không coi là quy tắc ngầm.”

Thẩm Hữu Bạch cầm tay cô, nhét vào trong chăn, lại ấn cô kề sát vào ngực anh. Cằm anh gác lên đầu cô, Từ Phẩm Vũ cọ mặt lên lồng ngực anh, mở to mắt. Cô cảm thấy Thẩm Hữu Bạch không giống lúc trước lắm, ngoài tính tình lạnh lẽo như băng ra, có chút gì đó, giống như là giảo hoạt.

Tuy là sự giảo hoạt của anh rất mê người.

Có thể là quá mệt mỏi, Từ Phẩm Vũ ngủ thiếp đi, từ lúc đi làm tới nay, đây là giấc ngủ sâu nhất của cô.

Lúc cô tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, mông lung thấy bóng người đã biến mất từ lâu.

Anh đứng trước tủ quần áo, chỉnh lại cà vạt. Cô cảm thấy chua xót, người đàn ông đẹp trai này sao lại chỉ xuất hiện trong mơ chứ.

Thẩm Hữu Bạch thấy cô tỉnh giấc, nhanh chân bước tới. Anh quỳ một chân xuống giường, cúi người hôn lên thái dương cô, để lại một câu, “Anh đi họp.”

Khi anh áp sát cô, Từ Phẩm Vũ cũng bắt đầu tỉnh táo. Chờ tới lúc nghe tiếng đóng cửa, cô nhìn lên trần nhà xa hoa, hoàn toàn tỉnh hẳn ngủ.

Từ Phẩm Vũ dụi mắt, vén chăn xuống giường, phát hiện quần áo của mình treo trong tủ. Áo váy chỉnh tề, nếu không phải có biển tên của cô thì còn tưởng là đồ mới mua.

Cô không để ý tới bữa sáng để trên bàn ăn.

Vừa đi vào phòng trực, Lâm Mẫn Mẫn thấy cô, lập tức nhíu mày. Từ Phẩm Vũ giật mình, lẽ nào hôm qua chuyện cô vào phòng với Thẩm Hữu Bạch đã truyền ra ngoài rồi. Lâm Mẫn nghiêm túc tới trước mặt cô, đập vai cô, vui mừng nói, “Cuối cùng em cũng trốn việc một lần.” Từ Phẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Cô lấy một cái cốc giấy, định uống chút nước nóng. Lâm Mẫn Mẫn lại xán vào, kể tiếp, “Trước khi quản lý trừng trị em, chị kể cho em một tin này.”

Từ Phẩm Vũ nghiêng đầu, chờ cô ta nói.

“Chuyện này ngay cả chính chị cũng không dám tin, sáng hôm nay, trong buổi họp ban lãnh đạo, Trương Thắng Bình đã bị sa thải rồi.”

Tiêu hoá tin này trong hai giây, Từ Phẩm Vũ lộ vẻ khiếp sợ, “Trương Thắng Bình đi rồi?”

Lâm Mẫn Mẫn gật đầu, “Sáng nay vừa đi.” Cô ta còn cười sung sướng, “Em không nhìn thấy cảnh tượng sáng nay thật đáng tiếc, hắn ta khóc lóc kêu la ầm ĩ, nói mình có người ở cấp trên đấy, nháy mắt một cái đã bị hai bảo vệ lôi ra ngoài, đúng là mất mặt.”

P/S: Ahhihi, chương này chưa có thịt đâu. Hãy ăn chay đi các bạn =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.