Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 26: Chương 26: Không Ngủ (1)




Ánh sáng ngoài cửa sổ chói mắt như đầu chiều. Từng luồng sáng xuyên qua tầng mây xám nhạt xuống mặt đất.

Sau khi Từ Phẩm Vũ bị chuông tan học đánh thức, mở mắt đầu tiên liền nhìn thấy bầu trời.

Cô lấy ra một bộ quần áo thể thao, đóng cửa tủ gần như cùng lúc với Trần Tử Huyên.

Hai tiết cuối là thể dục, hai người ôm quần áo đến phòng thay đồ ở cuối hành lang, khóa cửa cẩn thận.

Bỏ bộ quần áo thể thao xuống, Từ Phẩm Vũ bắt đầu cởi áo của mình. Cô tiện tay vứt luôn áo khoác và áo len lên ghế dựa, cởi cúc áo sơ mi ra. Trần Tử Huyên đang kể lại bộ phim truyền hình tối qua một cách sinh động, chui đầu vào áo thể thao xong thì đột nhiên sửng sốt.

Cô ấy không kiềm chế được, giơ tay chỉ vào Từ Phẩm Vũ, “Này…”

Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, chậm rãi cúi đầu.

Nửa người trên của cô mới mặc áo bra, màu da trắng nõn, từng vết đỏ sậm trên vai và ngực trở nên vô cùng rõ ràng.

Từ Phẩm Vũ lập tức trùm áo thể thao lên.

Trần Tử Huyên nheo mắt, “Đừng nói bị côn trùng cắn đấy, trẻ con mẫu giáo cũng biết cái này gọi là dấu hôn.”

Từ Phẩm Vũ nở nụ cười, “Trẻ con bây giờ hiểu biết thật đấy.”

Trần Tử Huyên hừ nhẹ một tiếng, “Không được nói sang chuyện khác.”

Cô ấy nhanh chóng mặc quần vào, nhảy tới cạnh Từ Phẩm Vũ, “Nhanh lên, mau nói cho mình biết là ai.”

Từ Phẩm Vũ nhìn lại, “Không phải mình đã nói rồi à?”

Trần Tử Huyên giương cằm lên, “Hừ, cậu nói lúc nào chứ.”

Từ Phẩm Vũ không cam lòng yếu thế đáp lại, “Rõ ràng nói rồi!”

Thái độ như chém đinh chặt sắt của cô làm Trần Tử Huyên bỗng nhiên nhớ lại, hình như đúng là thế.

Một buổi tối nào đó, Từ Phẩm Vũ đã gọi điện cho cô ấy, nói cái gì đó.

Thấy hai mắt Trần Tử Huyên đột nhiên trợn to, cô liền biết cô ấy đã nghĩ ra. Từ Phẩm Vũ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ra vẻ ‘cậu xem đi mình đâu có lừa câu’.

Trần Tử Huyên há miệng một lúc lâu không khép lại, đợi tới khi cô thay xong quần mới tỏ vẻ khó tin, “Sao hai người lại tiến triển thần tốc như vậy?”

Từ Phẩm Vũ cầm lấy áo khoác, quay đầu lại nhìn cô ấy, nói thẳng, “Bọn mình đã như thế ngay từ đầu rồi.”

Mấy ngày nay nhiệt độ liên xuống thất thường. Khi người ta cảm thấy trời sẽ không mưa thì mưa lại rơi nhiệt tình, cho nên tiết thể dục phải chuyển vào sân bóng rổ, đế giày sượt trên mặt sàn bóng loáng, phát ra tiếng vang cọt kẹt.

Từ Phẩm Vũ đã xin phép giáo viên, chỉ làm một vài động tác làm nóng cơ thể, sau đó thảnh thơi ngồi một bên nhìn mọi người chạy vòng tròn.

Mặc dù kì ‘đèn đỏ’ có rất nhiều khó chịu, nhưng khi tới giờ thể dục thì nó lại vô cùng thuận tiện. Đáng tiếc, cô mừng thầm không bao lâu, giáo viên thể dục liền thông báo rằng tiết này sẽ ném bóng vào rổ, mười quả vào ba là đạt tiêu chuẩn.

Hơn nữa, “Người nào hoàn thành cuối cùng sẽ phải ở lại thu dọn bóng.”

Tiếng nói mạnh mẽ của giáo viên thể dục vang vọng khắp nơi. Trần Tử Huyên vỗ vai cô, hết sức đồng tình, “Khổ cho cậu rồi.”

Từ Phẩm Vũ thật sự không có chút tế báo vận động nào. Kì nào thi lại cũng đều xin giáo viên nương tay.

Cuối cùng, người ở lại không phải Từ Phẩm Vũ thì có thể là ai đây.

Thẩm Hữu Bạch đóng cửa lại, ngoài trừ khu vực giữa sân, xung quanh đều đã tắt đèn.

Anh nhìn thấy thiếu nữ mặc đồ thể thao, ném một quả bóng về phía chiếc rổ. Quả bóng còn chưa bay tới rổ đã chậm rãi rơi xuống đất, bật ra xa.

Từ Phẩm Vũ thở dài, xoa lên vai và cánh tay, xoay người liền nhìn thấy anh. Cô đứng dưới ánh đèn, cong môi lên, “Nhặt bóng giúp em đi.”

Vừa đúng lúc trước mặt Thẩm Hữu Bạch có quả bóng, anh cúi người nhặt lên, ném ra. Lập tức quả bóng chui qua rổ.

Từ Phẩm Vũ ‘oa’ một tiếng. Nếu như lúc đi thi, có thể mượn kĩ thuật của anh dùng mười phút là tốt rồi.

Anh đi nhặt bóng, Từ Phẩm Vũ đẩy xe đựng tới. Thẩm Hữu Bạch quay đầu nói với cô, “Em đừng hoạt động nữa, không phải đang đến kì à?”

Cô lắc đầu, “Không sao đâu, mấy ngày đèn đỏ của em cũng không khó chịu làm, hơn nữa sắp hết rồi.”

Thẩm Hữu Bạch nhìn cô chăm chú một lúc, giơ tay ném bóng vào xe. Lúc này anh vẫn cài cúc cổ, thắt cà vạt, anh đi vào mấy chỗ tối tăm, gương mặt trắng trẻo lạnh như băng.

Từ Phẩm Vũ nghiêng đầu nhìn anh, “Ăn mặc chỉnh tề thế.”

“Buổi chiều có dự giờ.”

Thẩm Hữu Bạch cho quả bóng cuối cùng vào xe, bàn tay thon dài cướp xe đẩy khỏi tay cô, đẩy tới phòng dụng cụ.

Từ Phẩm Vũ thất thần trong khoảnh khắc, sau đó đuổi theo anh.

Kéo cửa ra, ánh đèn dần chiều vào. Thẩm Hữu Bạch đẩy xe vào góc. Cô tới rất gần anh.

“Hình như em đã hiểu được, vì sao anh luôn nói muốn làm tình với em.”

Thẩm Hữu Bạch dừng tay, quay đầu nhìn cô.

Dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt cô như châu báu. Cô khẽ nói, “Vừa nãy, em cũng muốn làm tình với anh.”

Trên cánh cửa đóng chặt có một ô cửa kính hình chữ nhật. Ánh sáng xuyên qua đó là nguồn sáng duy nhất trong phòng dụng cụ.

Cô quỳ gối trên đệm mềm, Thẩm Hữu Bạch ôm cô, bàn tay ôm eo cô, ép sát vào người anh.

Áo lót bị đẩy lên cao, anh tìm đầu ngực cô, ngậm lấy. Cô hít thở dồn dập, lồng ngực lại ưỡn cao lên, đẩy vào miệng anh.

Cảm nhận được hàm răng của anh nhẹ nhàng cọ sát núm vú, cô túm lấy áo Thẩm Hữu Bạch, gần như muốn xé tan nó.

Anh vén áo Từ Phẩm Vũ, không còn gì ngăn cách, mút lấy da thịt cô, lòng bàn tay nắm một bên ngực nhào nặn.

Một tay ôm đầu Thẩm Hữu Bạch, một tay chống lên, cô nhắm mắt lại, cắn môi, từng cơn run rẩy bao phủ toàn thân.

Bàn tay anh bao phủ bầu ngực mềm mại, sau đó buông ra, nắm lấy đầu ngực đã cứng rắn.

“Ừm…” Cô mím môi, bắt đùi không thể chống đỡ nổi cơ thể, ngã lên đệm.

Thẩm Hữu Bạch nhấc chân cô lên, cởi giầy ra. Anh lại kéo quần cô xuống, cả quần lót cũng bị lột ra.

Anh dùng đầu gối tách hai chân Từ Phẩm Vũ ra, dưới ánh đèn yếu ớt, khe hở ướt át như thể nhẹ nhàng hô hấp. Hai mảnh hoa môi giống như đóa hoa rực rỡ.

Từ Phẩm Vũ dùng khuỷu tay đẩy anh ra, anh tự lấy dục vọng đang bộc phát của mình, hình như định nhìn hạ thể của cô để tự an ủi.

Cô thẳng người, sau đó cúi người về phía anh.

Trong con ngươi Thẩm Hữu Bạch là bầu ngực xinh đẹp của cô đang buông xuống, lay động.

Ngón tay cô ép lên đầu dục vọng to lớn của anh, mang theo chút dịch thể. Cô đưa tay lên trước mắt, ngón cái và ngón trỏ có một sợi màu trắng dính với nhau, sau đó đứt đoạn.

“Dùng. . .”

Cô dừng lại, ngón tay ướt át điểm lên môi mình, thành thật hỏi anh, “Được không?”

Thẩm Hữu Bạch nhìn chằm chằm cô, “Không được!”

Cô ngẩn người, nói thêm, “Em chỉ thử một chút, nếu anh thấy khó chịu thì em không làm nữa.”

Mặt anh sầm xuống, “Đây không phải vấn đề khó chịu hay không.” Thẩm Hữu Bạch nắm lấy cằm cô, khẽ nâng lên, “Nhỡ đâu anh không nhịn được, em có còn cần cái miệng này nữa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.