Tặng Cho Thẩm Hữu Bạch

Chương 9: Chương 9: Ngũ giác (4)




Edit: Mộc

Trước cửa nhà Từ Phẩm Vũ có ba cái cây, một cây là cây bạch quả, một cây khác là cây bạch quả, cái cây còn lại cũng là cây bạch quả.

Dự báo thời tiết nói sẽ có mấy ngày mưa liên tiếp, nhắc nhở mọi người ra ngoài cần mang theo ô và áo mưa.

Bên trong túi của cô có hai cái ô.

Vừa ra khỏi nhà được mấy bước thì nước mưa từ lá cây rơi xuống, dính vào xương quai xanh của cô, lạnh đến ghê người. Từ Phẩm Vũ rụt cổ lại, lấy ô từ trong túi ra.

Lúc tới cổng trường, mưa nặng hạt dần, nện bùm bụp trên mặt ô.

Từ Phẩm Vũ đứng trước cửa văn phòng, đột nhiên mũi ngứa ngáy, “Ắt xì…” một cái. Cô khụt khịt mũi rồi đẩy cửa vào phòng.

Lâm Hoành dặn cô chuẩn bị cho buổi kết thúc lễ đón học sinh mới, làm đại biểu cho học sinh ưu tú, lên phát biểu với các học sinh mới.

“Không cần hồi hộp đâu, chỉ là để em trao đổi kinh nghiệm học tập với các em ấy thôi, chia sẻ thêm vài hoạt động mà em thích ở học viện nữa.”

Từ Phẩm Vũ hơi sửng sốt, “Sao lại là em?”

Lâm Hoành đột nhiên vỗ lên cánh tay cô một cái, suýt nữa là đẩy cô ngã lăn ra đất, “Vinh dự lớn như thế mà sao lại không thích hả?”

Mặt Từ Phẩm Vũ như đưa đám, “Tình nguyện ạ.”

Lâm Hoành liền cười, “Các thầy giáo khác cũng thấy em chạy theo tôi khoác lác cả ngày rất tốt nên cũng đề cử em đấy.”

Biểu diễn rock and roll đã át đi tiếng mưa rơi đánh lên bệ cửa sổ, từng cơn gió ẩm ướt thổi vào phòng học. Trời mưa cũng không thể làm giảm nhiệt tình của các bạn trẻ với đồ ăn ngon, các quầy bán đồ ăn vặt đều dựng lều để tránh mưa.

Từ Phẩm Vũ uống nốt viên thuốc cuối cùng, miệng lúng búng nói với Trần Tử Huyên, “Mình đi một lúc.”

Có câu nói rất đúng, có vay có trả, sau này mượn tiếp sẽ không khó.

Bên ngoài vắng vẻ tiêu điều, cửa chỉ khép hờ. Bên trong là phòng nghỉ chuyên dụng của hội học sinh.

Từ Phẩm Vũ đứng lại, hít sâu một hơi.

Cô gõ nhẹ hai tiếng, đẩy cửa đi vào, “Xin hỏi bạn Thẩm Hữu Bạch có ở đây không?”

Bây giờ trong phòng nghỉ có có ba cặp mắt, đồng thời nhìn về phía cô. Trong đó không có Thẩm Hữu Bạch.

Trần Mặc hỏi cô, “Bạn có chuyện gì à?”

Từ Phẩm Vũ giơ tay lên, “Mình đến trả cái ô.”

Chu Khi Sơn nhìn cây dù màu chàm trên tay cô, chầm chậm nhắc lại từng chữ, “Trả cái ô.”

Cậu ta nghiền nát tan ba chữ này, sau đó nở nụ cười, “Cậu ấy mượn ô của bạn à?”

Thái độ có vẻ không tin tưởng, hơn nữa còn đánh giá với thâm ý khác.

Không chờ Từ Phẩm Vũ trả lời, Chu Khi Sơn đã sải bước tới trước mặt cô, khoác vai cô, “Đi nào, chúng ta ra ngoài tâm sự, bọn họ cần nói chuyện riêng.”

Thấy Chu Khi Sơn đưa người đi mất, Tần Nhiên mờ mịt nhìn Trần Mặc, “Chúng ta có việc gì cần nói à?”

Trần Mặc dùng vẻ mặt càng ngớ ngẩn hơn, hai tay mở ra làm câu trả lời.

Ở hành lang.

Chu Khi Sơn hỏi, “Bạn học ở lớp nào thế, tên là gì?”

Từ Phẩm Vũ cúi người, lùi ra sau một chút, tránh khỏi cánh tay cậu ta.

“Mình học năm thứ ba, lớp K, tên Từ Phẩm Vũ.”

Dừng một chút, cô bổ sung thêm, “Phẩm là thưởng thức, Vũ là lông chim.”

Chu Khi Sơn bị chữ K hấp dẫn, nhưng vẫn cười đầy thiện ý, “Bạn và Hữu Bạch là bạn bè sao?”

Từ Phẩm Vũ vừa định trả lời thì không nhịn được hắt xì một cái.

Trong một giây, Chu Khi Sơn đột nhiên nhớ ra, “Ơ, bạn có phải là…”

Cậu ta quan sát Từ Phẩm Vũ một cách tỉ mỉ, mắt càng trợn to hơn, “Cặp tình nhân chắn cầu thang ngày hôm qua!”

Từ Phẩm Vũ ngẩn ra một chút, “Mình và Ngụy Dịch Tuần, à, là bạn nam kia, không phải một đôi, chỉ là bạn rất thân thôi.”

Chu Khi Sơn nhướn mày, “Vậy, Thẩm Hữu Bạch có biết không?”

Cô tỏ vẻ khó hiểu, “Cái gì?”

Thảo nào hôm qua Thẩm Hữu Bạch lại hút thuốc kinh khủng như vậy, phòng nghỉ bị hun khói dày đặc y như chốn tiên cảnh.

Cậu ta tỏ vẻ thật vi diệu, “Không có gì.”

Chu Khi Sơn cười, “Để mình trả ô cho cậu ấy hộ bạn nhé, còn có gì muốn mình chuyển lời không?”

Nói xong, cậu ta giơ tay ra muốn nhận đồ. Từ Phẩm Vũ rụt tay lại, lùi ra sau một bước, “Cảm ơn bạn. Nhưng mình nghĩ mình nên trả trực tiếp cho bạn ấy thì tốt hơn.”

Không hiểu tại sao cô luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta không tốt chút nào.

Từ Phẩm Vũ gật đầu với cậu ta, sau đó lập tức xoay người rời đi, dường như chỉ muốn tránh còn không kịp. Khi bóng dáng cô biến mất, Chu Khi Sơn khẽ nói, “Chậc, thật không dễ lừa.”

Tới lúc chạng vạng, Từ Phẩm Vũ đóng cửa phòng học, nhìn đồng hồ trên cổ tay, có lẽ giờ kịch của lớp A cũng kết thúc rồi.

“Mình còn chút việc, các cậu về trước đi.” Từ Phẩm Vũ đứng tại chỗ, nói với mấy người ở phía trước.

Ngụy Dịch Tuần quay đầu lại liếc cô một cái, “Ừ, vậy cậu cẩn thận nhé, đừng về muộn quá.”

Vào giờ này đã không còn mấy học sinh ở lại trường nữa, chỉ còn tiếng bước chân của một mình cô trên cầu thang.

Ở tầng ba, Từ Phẩm Vũ không hề phòng bị, đột nhiên có người kéo cô tới bên cạnh. Cô đứng không vững, vội vịn vào tường rồi mới nhìn xem là ai.

Chu Khi Sơn cười, “Lại gặp được bạn Từ Phẩm Vũ rồi, có hứng thú tham gia trò chơi với bọn mình không?”

Từ Phẩm Vũ ngẩn ra, “Trò gì?”

“Game đồ hộp.”

“Hả?”

Cậu ta giải thích rằng, game đồ hộp nghĩa là mọi người tự trốn vào trong một nơi kín mít, giống như trong một cái hộp.

Nếu có hai người cùng trốn vào trong một chỗ, vậy thì bọ họ tự động coi là một nhóm, cùng đi tìm chỗ trốn.

Mãi tới khi tất cả mọi người đều hòa làm một nhóm, người cuối cùng còn lại sẽ thua cuộc.

Chu Khi Sơn nói, “Đây là trò chơi truyền thống mà hội học sinh tổ chức hàng năm để đón học sinh mới.”

Từ Phẩm Vũ tỏ vẻ nghi ngờ. Cậu ta liền nhíu mày, “Mình lừa bạn làm gì chứ?”

Đúng lúc này có người xuất hiện ở hành lang. Chu Khi Sơn gọi to, “Này, Tần Nhiên!”

Từ Phẩm Vũ quay đầu sang nhìn.

Tần Nhiên đáp lại, “Đừng gọi mình, mình còn đang tìm chỗ trốn đây.” Cậu ta nói xong thì vội vàng chạy xuống cầu thang.

Cô quay đầu lại, Chu Khi Sơn tỏ vẻ ‘bạn thấy đấy mình đâu có lừa bạn’. Từ Phẩm Vũ nửa tin nửa ngờ, “Nhưng mình không phải người của hội học sinh.”

Chu Khi Sơn đẩy vai cô, đi về phía cuối hành lang, “Không phải hội học sinh thì càng thú vị chứ sao!”

Không cho cô cơ hội từ chối, cậu ta mở cửa một phòng, “Tới đây nào, bạn trốn vào trong này đi.”

Từ Phẩm Vũ còn đang choáng váng, đứng trong căn phòng tối tăm. Chu Khi Sơn vội nhắc, “Trốn trong tủ treo quần áo ấy!”

Từ Phẩm Vũ suy nghĩ một chút, nhìn quét một vòng trong phòng, mở cửa tủ quần áo. Bên trong khá rộng, chỉ treo mấy bộ đồ.

Chu Khi Sơn thấy cô tiến vào trong tủ áo thì từ từ đóng cửa lại. Cậu ta chạy đi, liếc mắt nhìn lên biển gắn trên cửa phòng.

Phòng thay đồ nam.

Bên trong căn phòng, toàn bộ ánh sáng đến từ phía sau rèm cửa mỏng manh, hai cánh cửa sổ đang đóng chặt.

Cô ở trong tủ quần áo, nhìn qua khe hở, thấy trên chiếc bàn dài bày rất nhiều đồ thủ công.

Từ Phẩm Vũ nghĩ đây là trò chơi của hội học sinh, nếu có thể gặp được Thẩm Hữu Bạch thì sẽ trả ô cho anh.

Nếu ngay từ đầu đã gặp được anh thì càng tốt, ngoài trả đồ còn có thể ở cùng anh trong một không gian.

Tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực càng mờ ảo.

Bốn phía im ắng chợt vang lên tiếng bước chân. Cửa phòng bị mở ra.

Cô nín thở.

Ngay sau đó, Từ Phẩm Vũ che miệng lại, không dám chớp mắt.

Thật sự là Thẩm Hữu Bạch, anh vẫn còn mặc nguyên trang phục lúc diễn kịch.

Nhưng vấn đề chính ở đây là, anh đi tới tủ quần áo đối diện Từ Phẩm Vũ, quay lưng về phía cô, bắt đầu cởi áo.

Tiếng cởi cà vạt vang lên. Mũi Từ Phẩm Vũ chợt ngứa ngáy, cô nghĩ thầm thế là xong rồi. Sau đó, cô liền hắt xì.

Thẩm Hữu Bạch dừng tay lại, xoay người về phía cô.

Cô nhắm chặt mắt lại, chấp nhận số phận, đẩy cánh cửa tủ quần áo ra. Phòng thay quần áo rất nhỏ, khoảng cách giữa Từ Phẩm Vũ và anh cũng chỉ có hai bước chân mà thôi.

Thẩm Hữu Bạch vô cùng bình tĩnh nhìn cô, “Sao cậu lại ở đây?”

Cô vừa định giải thích thì chợt hiểu ra, mình đã bị gài bẫy. Trò chơi cái con khỉ.

Từ Phẩm Vũ không trả lời được nhưng anh vẫn im lặng.

Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức quái dị, ánh mắt cô không kiềm chế được, dừng lại ở cổ anh. Anh muốn thay quần áo nên đã cởi cúc áo tới bụng.

Thật ra thì vì sao cô lại đưa tay lên chạm vào chứ. Chắc cô đã bị quỷ ám rồi, đây là cách giải thích duy nhất.

Bởi vì trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Từ Phẩm Vũ muốn biết cảm giác sờ lên hầu kết đẹp đẽ kia.

Cô cảm thấy kinh ngạc vì hành động của chính mình, còn Thẩm Hữu Bạch lại đứng im không nhúc nhích.

Anh mím môi, cổ họng khẽ nhấp nhô.

Từ Phẩm Vũ chợt tỉnh táo lại, vội vàng rụt tay về.

Đáng tiếc không còn kịp nữa.

Thẩm Hữu Bạch nắm lấy cổ tay cô, áp cô lên cửa tủ, những ngăn tủ cũng rung lên.

Cô bối rối bám lên cánh tủ, trơ mắt nhìn anh dựa sát vào. Anh nâng cằm Từ Phẩm Vũ, cúi đầu, hôn lên môi cô.

Anh đỡ lấy gáy cô, tóc cô trượt qua những ngón tay anh.

Môi Thẩm Hữu Bạch hơi lạnh, giam cầm cố, mãnh liệt như thế muốn cắn đứt đầu lưỡi cô. Từ Phẩm Vũ nức nở vài tiếng nhưng đều bị anh nuốt vào bụng.

Cô không có đường lùi, không thể làm gì khác ngoài việc túm chặt áo Thẩm Hữu Bạch. Anh không ngừng cướp đoạt, nhưng tốc độ đã dần chậm lại, tấn công thong thả mà mạnh mẽ. Tay vẫn đè lên hông cô, áp chặt cô vào lòng mình.

Chân Từ Phẩm Vũ như nhũn ra, đầu óc mờ mịt, mà không biết từ lúc nào, đầu gối của Thẩm Hữu Bạch đã đỉnh vào giữa hai chân cô.

Anh buông đôi môi tươi mát kia, cô lập tức há miệng hít thở, giống như con cá sắp chết ngạt.

Đối diện với đôi mắt say mê của cô, Thẩm Hữu Bạch không có cách nào nhẫn nại thêm được nữa. Anh cúi đầu thấp hơn, sát lên gáy cô, ngửi được mùi hoa thoang thoảng.

“Cậu ta cho em cái gì, vì sao lại muốn ở cạnh cậu ta?”

Giọng nói của Thẩm Hữu Bạch ở rất gần, đầu độc cô, làm nhịp tim trở nên gấp gáp.

Cô không hiểu, “Cậu đang nói gì thế?”

Trên thực tế, sự nghi ngờ của cô còn chưa kịp kéo dài tới hai giây, tay Thẩm Hữu Bạch thò vào dưới váy cô, từ bắp đùi mịn màng, dần dần tiến lên trên.

Anh làm cô trở nên tê dại, cô kinh ngạc kêu lên, “Cậu làm gì thế?”

“Bất kể Ngụy Dịch Tuần cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em, còn nhiều hơn cậu ta.”

Từ Phẩm Vũ sửng sốt.

Quên đi lòng bàn tay nóng rực của anh dường như đang bao vây hạ thể của cô.

Thẩm Hữu Bạch ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu đến đáng sợ.

Ngay sau đó, bàn tay anh đã chạm lên quần lót cô, nhấn một cái lên trung tâm đóa hoa.

Từ Phẩm Vũ thét chói tai, đẩy mạnh anh ra, vội vàng né tránh nên va phải chân bàn.

Chiếc bình trên bàn bị rung động đổ xuống, những hạt nhựa bên trong rơi ầm ầm xuống sàn, nảy đi lung tung.

Cô nhào tới cánh cửa, giữ lấy tay cầm, cố vặn ra, thậm chí dùng cả hai tay vặn mấy lần mà cũng không được.

Có ai đó…

Đã khóa cửa.

Phía ngoài cổng trường.

Tần Nhiên hẹn với Chu Khi Sơn tới nhà cậu ta chơi game. Sau khi lên xe, đóng cửa lại, Tần Nhiên tiện mồm hỏi, “Sao cậu lại lừa nữ sinh lúc nãy?”

Chu Khi Sơn tỏ ra oan uổng, “Không phải mình.” Cậu ta mỉm cười, “Là hội trưởng đại nhân ra lệnh cho mình làm thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.