Từ Phẩm Vũ có thể cảm giác được hơi thở của anh, gần vô cùng, thiêu đốt vành tai.
Tâm trạng khó chịu một giây trước không vì lời nói của anh mà biến mất, cô không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, đôi tay che mặt.
Trong khung cảnh hôn ám, bờ vai cô khẽ run lên, tiếng nức nở không thể kìm nén được. Thẩm Hữu Bạch không ngờ đến phản ứng của cô, sửng sốt trong giây lát. Từ Phẩm Vũ vừa khóc vừa nói, “Sao anh không nói hết một lần…”
Giọng cô nghẹn ngào không rõ, “…Anh cố ý làm em sợ phải không.”
Thẩm Hữu Bạch mở miệng muốn nói nhưng rồi lại im lặng. Anh nghiêng đầu, vẻ mặt ủ dột , ngón tay day lông mày.
Từ Phẩm Vũ dùng mu bàn tay lau mặt, càng nghĩ càng tức giận, “Rõ ràng là em đã nói sẽ không về nhà…” Cô dừng một chút, vừa giận vừa ấm ức, “Đã ám chỉ là trời mưa, vậy mà anh còn bảo em đi.”
Thẩm Hữu Bạch nở nụ cười, lập tức ôm chặt cô, không nhịn được hôn lên thái dương cô, “Nếu em ở lại, sợ là ngày mai sẽ không đi được.”
Người trong ngực im lặng, sau đó đột nhiên tránh khỏi tay anh. Cô xoay người lại, trừng mắt, “Có làm hay không!”
Nhìn đôi mắt ửng đỏ long lanh nước của cô, Thẩm Hữu Bạch ngẩn người. Anh cụp mắt xuống, nắm lấy hai bàn tay cô. Một nụ hôn rơi lên những ngón tay lạnh lẽo của cô, anh nói, “Làm, đừng khóc.”
Từ Phẩm Vũ sững sờ, cảm thấy trái tim như được vỗ về.
Nhưng Thẩm Hữu Bạch lại vuốt ve gò má cô, nói thêm, “Tiết kiệm chút nước mắt này đi, lúc nữa sẽ dùng đến.”
Cô đã biết là không nên nghe nốt vế còn lại mà.
Thẩm Hữu Bạch bật đèn tường hành lang.
Vụn đồ ăn, bóng bay vỡ, vỏ chai rượu, ruy băng…đầy trên đất.
Từ Phẩm Vũ do dự hỏi, “Thực sự phải ở đây sao?”
Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô thay cho câu trả lời.
Cô đứng trước bức tranh lông chim màu đen, lúc Thẩm Hữu Bạch cởi quần cô, thật sự không có chút dáng vẻ ham muốn nào. Dường như anh đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý giá, thái độ thành kính cẩn trọng.
Từ Phẩm Vũ xoay người, quay lưng lại với anh, đôi tay đặt lên tường. Thẩm Hữu Bạch đẩy áo lông của cô lên, cúi người hôn lên sống lưng cô. Bàn tay trượt dọc theo vòng eo đến nơi bí mật.
Ngón tay anh xâm nhập vào khe hở, trượt vào vùng thịt mềm mại, chờ tới khi cô thích ứng được, một ngón tay nữa xuất hiện, quấy thành cảm xúc ướt át.
Anh thẳng lưng, đem dục vọng đã sớm dâng trào để tại nơi cửa vào mỏng manh. Đẩy vào gian nan chật chội, tầng tầng mềm mại bao quanh, con đường chật hẹp làm anh tiến lùi đều khó. Thẩm Hữu Bạch dịu dàng an ủi cô, “Thả lỏng, anh không vào được.”
Từ Phẩm Vũ nhíu mày, khóc nức nở, “Ai biết thả lỏng thế nào…”
Anh suy nghĩ một chút, “Vậy em đứng vững.”
Ngón cái đẩy ra miệng huyệt, chậm rãi tăng thêm cường độ xâm nhập. Cô không nhịn được cắn môi, tiếng rên rỉ tràn ra. Thẩm Hữu Bạch thẳng lưng, nội bích chật hẹp không thể hoạt động được bình thường, chỉ có thể cố sức tiến công.
Bên trong chặt đến nghẹt thở làm lồng ngực anh phập phồng thở dốc. Từ Phẩm Vũ cũng không dễ chịu gì, cảm thấy như có một cây gậy sắt nóng bỏng không ngừng tiến vào thân thể cô.
Cô áp mặt lên tường, ngón tay cuộn lại, móng tay cào xuống một vết sơn nhỏ.
Sau nhiều lần tiến tới lui lại, con đường dần mở rộng ra, phối hợp để anh tận tình xâm chiếm. Huyệt bích không thể khống chế nổi, gần như điên cuồng hút lấy anh, khoái cảm thối nát chiếm giữ tâm thần anh.
Tốc độ nhanh dần, va chạm liên tục. Cô lắc đầu, tóc dài lay động trong không khí, “A… A… Chậm một chút…”
Mùi rượu chưa tan hết hòa lần với hơi thở dồn dập, tiếng nước, tiếng da thịt va chạm.
Thành trì rực lửa,thiêu đốt ý thức.
Mỗi lần rút ra bên trong cô lại bị kích thích mãnh liệt, xoắn chặt lấy anh làm trán Thẩm Hữu Bạch toát mồ hôi.
Tay anh vuốt ve eo cô, vuốt đến bụng dưới, giọng trầm khàn, “Em ra đi, không cần nhịn.”
Bên ngoài bị đè ép, bên trong bị tấn công mãnh liệt, cô dường như bị trói chặt, buộc phải rên lên.
Thẩm Hữu Bạch cảm nhận được một luồng chất lỏng ấm áp trào ra, cuồn cuộn không ngừng như muốn đẩy anh ra ngoài.
Cao trào sau, cạn kiệt sức lực.
Nhưng cử động của anh lại chẳng hề suy giảm, trái lại nhờ có dịch trơn nóng mà càng mãnh liệt hơn. Cánh tay Từ Phẩm Vũ run lên cầm cập, “Chờ một chút…A… Em…a…”
Hai chân bủn rủn, thân thể cô giống như bị buộc mộtkhối trì ngàn cân, đang dần kéo cô trượt xuống.
Khi mông cô dựa sát vào bụng anh, gần như sắp ngồi hẳn lên đùi anh thì một cú đâm mạnh vào bên trong làm cô nhào tới trước, đôi tay lại đặt lên tường. Bàn tay anh đè lấy hông cô, ép cô đón anh xông vào, rút ra, lại tiến sâu hơn, nặng nề cuồng nhiệt dẫn tới khoái cảm mãnh liệt.
Từ Phẩm Vũ không kìm chế được kêu lên, “A…Anh đừng…”
Thống khổ và sung sướng đan xen dung hợp lại cùng nhau.
Bị lăn qua lăn lại quá lâu, nửa người trên của cô cũng bắt đầu xụi xuống.
Lúc này, hai bàn tay từ phía sau nắm chặt lấy bầu ngực cô, đỡ cô lên, áp cô vào vòng ôm của mình.
Đầu gối cô quỳ xuống đất, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng vẫn bao vây bộ ngực mềm mại của cô. Tùy ý nhào nặn, dục vọng sưng to thúc vào cô, dường như ngọn lửa bất diệt.
Tiếng thở dốc của anh vang lên ngay bên tai cô. Nhịp tim cô tựa như làn sóng vỗ vào đá ngầm, càng dâng trào càng khát vọng.
Đột nhiên, bầu ngực mất đi an ủi, cô còn chưa kịp rầu rĩ, hai tay Thẩm Hữu Bạch đã mò lên bắp đùi cô. Mũi chân cô bị nhấc lên, hai chân bị tách ra lớn nhất, miệng huyệt từ từ bị tấn công, còn một đoạn nóng rực ở bên ngoài.
Tư thế này có thể sẽ xuyên qua cô.
Từ Phẩm Vũ liều mạng lắc đầu, “Không… Không thể đi vào nữa…”
Sức mạnh đáng sợ như đâm xuyên cô trong chớp mắt. Cô há miệng lại không phát ra được âm thanh nào, không khí ma sát yết hầu, cổ họng ngứa ngáy khó chịu.
Thẩm Hữu Bạch đỡ cô lên, lùi ra khỏi hoa kính, dịch lỏng từ từ chảy xuống. Cảm giác căng đầy vừa giảm bớt, chưa kịp thở phào thì anh lại nắm lấy bắp đùi cô, đâm đến tận cùng.
“A!” Cô rên rỉ như muốn rách yết hầu.
Theo động tác của Thẩm Hữu Bạch, phía dưới của cô bị mở rộng hết sức để chống đỡ, tiếp nhận vật to dài của anh, bị ép buộc tràn đầy.
Nơi giao hợp của hai người chảy xuốngchất lỏng trong suốt.
Cho dù bị tình dục phủ kín đầu như sương mù, nhưng hình ảnh ấy cô cũng không dám nhìn. Từ Phẩm Vũ ngửa đầu, ánh mắt mơ hồ, tầng tầng lớp lớp vòng sáng hiện ra trước mắt cô.
Bức tranh kia. Chiếc lông chim màu đen dường như sắp bay tới trên người cô.
Thẩm Hữu Bạch thở dốc, từ bên tai đi tới môi cô. Làn da cô tựa như tơ lụa ngâm trong nước. Nước bọt chưa kịp nuốt tràn ra khóe miệng cô, anh dùng đầu lưỡi liếm láp sạch sẽ.
Sau khi vui sướng triền miên dần lắng xuống, cô nằm trong ngực anh, mệt đến nỗi một ngón tay cũng không cử động nổi. Từ Phẩm Vũ nhắm mắt lại, cổ họng khàn khàn, “…Thật đói.”
Thẩm Hữu Bạch ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Tuy Từ Phẩm Vũ đói bụng thật nhưng cũng chỉ nói vậy, không ngờ khi ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi đồ ăn. Mùi thức ăn thơm phức làm chân cô quên cả bủn rủn, đi thẳng đến phòng bếp.
Anh quay lưng lại Từ Phẩm Vũ, đứng trước bếp nấu, mặc áo phông trắng, quần dài rộng rãi, bờ vai rộng nổi rõ lên lớp áo.
Cô thất thần vài giây, mở to mắt nhìn, sau đó liền đi tới gần. Hơi nóng bốc lên từ nước mì.
Anh chăm chú nhìn nồi mì, tóc còn ướt nước, dán sát vào da thịt trắng nõn. Ánh đèn ấm áp chiếu lên gò má anh. Không hiểu sao cô lại giật mình. Lúc anh múc một thìa canh lên nếm thử, Từ Phẩm Vũ như bị ma quỷ ám ảnh, hỏi anh, “Ăn xong làm nữa không?”
Thẩm Hữu Bạch bị bất ngờ sặc một cái, “Khụ khụ…”