Từ Phẩm Vũ bị anh ôm chặt, đang cố cạy cánh tay anh. Có điều vì vừa cười vừa giãy dúi nên không còn chút sức nào, chỉ giống như đang đùa giỡn.
Chu Khi Sơn đột nhiên đi tới, tay làm động tác ngừng lại, “Hữu Bạch…”
Bọn họ liền ngừng đùa nhau, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mẹ cậu đến rồi.” Chu Khi Sơn nói tiếp. Lời còn chưa dứt thì một phụ nữ đi tới. Bà ta khoác một chiếc áo màu màu rêu, đôi mắt dài quyến rũ, tai đeo khuyên tai bằng mã não.
Ánh đèn u ám, không gian chật hẹp, bà ta nhìn con trai mình đang thân mật với một cô gái thì chỉ tò mò không biết là kiểu người nào lại có thể hấp dẫn được Thẩm Hữu Bạch. Ngoài ra chẳng còn suy nghĩ gì.
Chu Khi Sơn bật đèn trong bếp lên. Ánh mắt bà rơi trên gương mặt Từ Phẩm Vũ, không thể kìm nén được kinh ngạc.
Lúc này, vì câu nói của Chu Khi Sơn mà Từ Phẩm Vũ còn đang ngẩn người. Tới khi cô nhận ra tình hình hiện tại thì vội tránh khỏi vòng tay Thẩm Hữu Bạch, rụt rè lên tiếng, “Cháu chào cô.”
Thấy Giản Nguyệt trợn to mắt nhìn mình, vẻ mặt không thể tin nổi thì cô hơi hoảng, ngoan ngoãn giới thiệu, “Cháu là Từ Phẩm Vũ.”
Thẩm Hữu Bạch cũng không hiểu phản ứng của mẹ mình, anh hơi nhíu mày. Ang nắm tay Từ Phẩm Vũ, đang định lên tiếng thì Giản Nguyệt đã bình tĩnh lại, đôi môi tô son cong lên, cười tao nhã, “Chào cháu!”
Nụ cười có chút gượng gạo đã tiết lộ tâm trạng của bà ta. Giản Nguyệt nhìn đám thanh niên trở nên câu nệ do sự xuất hiện của mình, “Các cháu đừng đứng đây mãi thế, cứ đi chơi đi, không phải để ý cô đâu.”
Bà quay đầu lại, nhìn bàn tay Thẩm Hữu Bạch đang nắm tay Từ Phẩm Vũ, sau đó lập tức quay đi. Giản Nguyệt nói với anh, “Hữu Bạch, con qua đây một chút.”
Trước khi đi với Thẩm Hữu Bạch, bà cười ôn hòa với Từ Phẩm Vũ. Nhưng Từ Phẩm Vũ lại cảm thấy nụ cười này rất kì lạ.
Giản Nguyệt đi vào phòng sách, tiện tay bật một chiếc đèn. Ánh đèn mờ nhạt khắc hình bóng bà lên cửa kính. Ngoài cửa sổ, đường phố vắng lặng, mây đen dày đặc che hết ánh trăng. Hơi thở của bà phả lên thủy tinh, tụ thành một đám sương trắng.
Giản Nguyệt nhắm mắt lại, đã qua đi rất nhiều năm, vậy mà dường như bà lại trở về thời điểm lần thứ hai nhìn thấy Trần Thu Nha.
Bao nhiêu năm nay Thẩm Văn Tụng vẫn luôn tìm cô ta.
Tình cảm mãnh liệt đã không còn, chỉ còn sự không cam lòng, không chấp nhận từ bỏ, mà như thế thì không đủ để phát hiện ra Giản Nguyệt đã mua chuộc đám người điều tra của ông ta.
Khi cầm địa chỉ trên tay, tìm tới tiệm bán hoa, bà đã sửng sốt rất lâu. Không thể ngờ rằng, người mà Thẩm Văn Tụng khổ sở tìm kiếm bấy lâu không phải xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cùng trong một thành phố, lại như ở hai thế giới.
Chuông gió leng keng vang lên. Giản Nguyệt đặt túi tổ yến xuống, quay đầu nhìn người phụ nữ đi ra từ sau bức tường hoa. Người đó vẫn giống như cũ, một đóa hoa sơn chi giản dị.
Sau phút kinh ngạc ban đầu, có lẽ Trần Thu Nha đã lường trước sẽ có ngày bị tìm thấy nên chỉ hờ hững đi tới.
Giản Nguyệt đột nhiên chột dạ, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, cầm lấy khung ảnh đặt trên giá, lúng túng cười hỏi, “Đây là… con gái cô à?”
Trong những tấm ảnh thám tử gửi về, Giản Nguyệt đã thấy cô bé này nhiều lần. Trần Thu Nha nhìn bà ta, gật đầu. Vẻ mặt Giản Nguyệt thay đổi trong chớp mắt, đặt bức ảnh xuống, cụp mắt, “Thật xinh đẹp!”
Bà ta im lặng một lúc, sau đó nhìn thẳng Trần Thu Nha, “Tôi xin lỗi về những chuyện đã qua, tuy rằng tôi biết nói xin lỗi cũng chẳng bù đắp được gì.”
Trần Thu Nha xua tay cắt đứt, lắc đầu. Giản Nguyệt nhìn cô ta đi tới bàn, lấy giấy bút, nhanh chóng viết mấy chữ rồi đưa tới.
Nét chữ thanh tú mà kiên định.
‘Bắt đầu từ ngày quyết định ở đây, tôi đã buông bỏ rồi, không hận cô, càng không còn yêu anh ta.
Nếu như cô còn thấy hổ thẹn với tôi thì mong cô không nói cho anh ta biết sự tồn tại của tôi, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi.
Sau này tôi thật sự không muốn liên quan gì đến các người.’
Cái gọi là vận mệnh, Giản Nguyệt chưa từng nghi ngờ.
Khi thấy ngón tay Thẩm Hữu Bạch dịu dàng cuốn lấy tóc của một cô gái, bà ta lại không thể không sợ hãi.
Tiếng đóng cửa vang lên, bà xoay người lại nói với con trai, “Con và Từ Phẩm Vũ…” Dừng một chút, hỏi, “Chưa từng vượt quá giới hạn chứ?”
Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, còn chưa đáp lại thì bà đã nói trước, “Mẹ hi vọng là chưa.”
Anh không hiểu ý của Giản Nguyệt, nhưng dù sao Giản Nguyệt cũng là mẹ anh, hiểu được từng biểu cảm của anh, dù là nhỏ nhất.
Bà thở dài một hơi, “Hai đứa không thể ở cạnh nhau được.”
Thẩm Hữu Bạch không có dấu hiệu tức giận muốn cãi lại. Anh luôn bình tĩnh vượt xa lứa tuổi của mình, có thể là hoàn cảnh trưởng thành đã khiến anh biết kiềm chế.
Anh chỉ hỏi đơn giản, “Lý do là gì?”
Giản Nguyệt nhìn đôi mắt vắng lặng của con trai, quá giống Thẩm Văn Tụng, giống đến nỗi đôi khi làm người ta sợ hãi.
Bà cố ý tránh đi mấu chốt, chỉ nói, “Con gái xinh đẹp còn rất nhiều, không thiếu những người gia thế tương xứng với Thẩm gia…”
Nghe câu này, Thẩm Hữu Bạch nhíu mày, lập tức xoay người muốn đi ra ngoài.
Khi tay anh sắp chạm tới tay nắm cửa, Giản Nguyệt đành nói thẳng, “Nếu con bé là em gái con thì sao?”