Tảng Đá Tướng Công

Chương 3: Chương 3




- “Tảng đá tướng công, tìm được huynh rồi!”

Ức chế thật, dù hắn trốn thế nào cô bé này vẫn có thể tìm được là sao chứ!

- “Tướng công, tướng công, huynh xem nè, xem muội mang đồ ăn gì cho huynh nè!” – nàng lấy ra một chiếc giỏ trúc nho nhỏ.

- “Có cháo khoai lang nè, cơm nắm đậu đỏ nè, còn nữa, còn nữa, An tỷ tỷ còn thêm vào một ít rau tỷ ấy làm nữa, tuyệt không! Quá trưa rồi, muội nghĩ huynh nhất định đói lắm rồi, mau mau, mau mau, đến ăn nè!”

Nhìn nhìn nắm cơm bị dúi vào tay, lại nhìn đến tiểu cô nương đang chăm chú soạn đồ ăn, trong lòng hắn như có một dòng nước ấm chảy qua, giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu rắc rối này cũng có điểm đáng yêu…

Khi hắn đang chậm rãi “xử lý” nắm cơm, tiểu cô nương đến bên chỗ hắn vừa vẽ khi nãy, ngồi xổm xuống xem chăm chú.

- “Ô, tướng công, hôm nay huynh vẽ trâu á! Ừ, không sai, không sai, lần này vẽ có tiến bộ nha! Muội nhìn rõ ràng đó là một cái đầu trâu nhe!”

- “Không phải trâu!” – thanh âm bực bội từ “đâu đó” vang ra.

- “Ớ, nãy muội nói sai rồi, không phải trâu, là một con dê màu vàng!”

- “Cũng không phải dê!”

- “Ờ ờ, không phải dê! Ha ha…” – nàng cười ngây ngô.

- “Ta đang vẽ con hươu!” – hắn chịu hết nổi, suy sụp tinh thần, kêu to.

- “Đúng, đúng, đúng, là hươu, là hươu đó…” – tiếng cười càng lúc càng nhỏ, đến khi không còn nữa.

Tiếng “ục ục” do bụng đói vang lên, không gian có chút xấu hổ.

- “Ngươi chưa ăn gì?” – tiểu nam hài hạ mí mắt.

Nàng gãi gãi đầu. “Muội vội vàng đem đồ ăn lại, quên mất bát cháo của mình ở trên bàn.”

- “Đói bụng còn không mau trở về ăn đi.” Hắn không kiềm chế được nỗi tức giận vì sự đãng trí của nàng, sao lại quên ăn cơm, đem cái bụng đói meo chạy đến đây cơ chứ.

- “Aiz… muốn về phải đi một đoạn đường á.” – kỳ quái, lúc nãy không phát hiện ra thì đâu thấy đói, mà giờ càng lúc càng thấy đói là sao.

- “Muội nghĩ, muội không có sức đi về đâu.” – hai mắt nàng sáng lên, nhìn chăm chăm nắm cơm trong tay hắn.

Tiểu nam hài tựa hồ nhận ra nàng có “ý đồ khác”, theo bản năng bảo vệ cơm nắm của mình.

- “Muội muốn ăn cơm nắm của huynh.”

- “Cái này ta cắn rồi, ngươi ăn cháo đi.” – nàng có dám ăn nước miếng hắn, hắn cũng không dám đưa đâu! Ghê tởm lắm!

- “Có sao đâu, huynh là tướng công của muội, muội là nương tử của huynh, cắn một ngụm rồi thì đã sao, chúng ta là phu thê mà!” – nàng mặc kệ, làm gì phức tạp vậy, ăn trước tính sau.

- “A, đó là của ta mà, ngươi đừng ăn, ai da –“

Hắn ngăn cản lần nữa, mà nàng thì nửa điểm đáng yêu cũng không còn, nhất quyết không nghe.

——— —————— ———-

Trời còn chưa tỏ, Đông Linh Nhi đã mở đôi mắt to tròn lên, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Lâu rồi nàng không mơ thấy những chuyện trước đây, nàng nhớ rõ khi còn bé nàng rất nghịch ngợm, tùy hứng, cực kỳ hiếu động. Nếu không nhờ năm đó bảo chủ phu nhân dắt nàng theo, quan tâm lo lắng, dạy dỗ nàng, sau đó nàng may mắn gặp gỡ sư phụ có y thuật cao siêu, thì bây giờ có khi nàng vẫn là một nha đầu lỗ mãng, không hiểu chuyện.

Dù sao cũng không ngủ lại được nữa, Linh Nhi liền đứng lên, đẩy cửa sổ ra, nhìn những tia sáng mơ hồ ở phương xa, đoán xem bây giờ đã là canh mấy rồi.

Ừhm, có lẽ nên đi đến chỗ hôm qua ngắm cảnh mặt trời mọc, thật là một cảnh đẹp hiếm có.

Nghĩ vậy nàng liền ra khỏi phòng, chưa đến thời gian nửa ly trà nhỏ*, nàng đã đến bìa rừng.

*một ly trà nhỏ: 5 phút.

Ban đêm, hơi nước tạo nên một màn sương trắng mông lung bao phủ mọi vật, thời tiết cũng se lạnh, hôm nay cũng không có ai nhắc nhở nên y phục của nàng tương đối đạm bạc sơ sài, thật sự không đủ ấm. Một cơn gió lạnh thổi tới, nàng không nhịn được, “hắt xì” một cái.

- “Ai đó?”

Nàng còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen đã bay đến đứng trước mặt nàng.

- “Nương tử, sao lại là nàng?”

Không chỉ hắn kinh ngạc, Đông Linh Nhi cũng không ngờ sẽ gặp hắn ở nơi này.

- “Ta nói mà, nơi này là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, ai đã ngắm qua một lần sẽ nhớ mãi không quên, muốn ngắm lần nữa, nhất định nương tử cũng vậy nên trời chưa sáng đã ra đây chờ rồi! Mà lần này nương tử canh giờ thật chính xác nha, ta cũng định dừng mọi việc để chạy qua gọi nàng dậy cùng ngắm mặt trời mọc đó!”

Hắn vừa nói vừa tiếc, thế là mất cơ hội ngắm dáng vẻ đáng yêu khi nàng chìm trong giấc mộng rồi.

- “Nửa đêm ngươi không ngủ lại chạy đến đây làm gì?”

Nàng nheo mắt nhìn chăm chú, y phục của hắn giống y đúc ngày hôm qua, có khác là hôm nay hắn cầm vật gì có vẻ rất nặng trên tay.

- “Kiểm tra đá!”

- “Kiểm tra đá?” – nàng kinh ngạc.

- “Nửa đêm chính là thời khắc tốt nhất để kiểm tra đá đó! Lúc này, nó sẽ hấp thu nước do sương sớm ngưng kết thành, mặt ngoài đá sẽ trở nên bóng loáng với màu sắc đẹp đẽ, bấy giờ vẽ tranh lên nó là thích hợp nhất. Nếu không sớm cất vào, đợi đến khi mặt trời lên, ánh mặt trời sẽ làm mặt ngoài viên đá bị khô, xuất hiện những vân sần sùi, tảng đá sẽ không ăn màu, màu sắc tô lên sẽ không còn đẹp nữa mà trở nên rất xấu xí.”

Đông Linh Nhi nhìn hắn, nghi hoặc.

Kỳ thật, nàng không hiểu lý luận kỳ quái này của hắn là thật hay giả? Nàng cũng không biết tại sao hắn lại cuồng vẽ lên đá như vậy, còn khăng khăng nói rằng nàng chính là “nương tử” trong bức họa trên tảng đá khi đó, điều duy nhất nàng có thể kết luận, đó là, hắn chính là một kẻ điên cuồng đá*.

*kẻ điên cuồng đá: từ này ta chém, bản convert là “tảng đá điên”, haha.

- “Ai da –“

Hắn xoay người hô to một tiếng, cùng lúc vứt tảng đá đang cầm trên tay, nhanh nhẹn cởi quần áo.

Nam nhân này làm gì vậy? Nàng ngây như phỗng nhìn trân trân, không nói nên lời.

Không lẽ hắn tính dùng quần áo bao quanh tảng đá bảo bối của hắn?

Tuy nhiên, sự thật khác xa phỏng đoán của Linh Nhi.

Hắn cởi ngoại sam* không phải để nâng niu tảng đá kia, mà là để khoác lên người nàng.

*ngoại sam: áo ngoài.

- “Nương tử, trời lạnh đó, nàng mau mặc vào, cẩn thận không lại bị cảm lạnh đó.” – nói một hồi hắn mới nhớ đến tiếng hắt xì ban nãy của nàng.

Đông Linh Nhi đầu trống rỗng đứng đó, để mặc hắn khoác ngoại sam lên người nàng, thân thể cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, mà sâu trong lòng cũng có một cảm xúc không rõ nổi lên. (wow, cảm động rồi, cảm động rồi)

Hóa ra hắn cũng biết chăm sóc người khác!

- “Sao ngươi quăng tảng đá kia đi? Còn nữa, không lẽ ngươi không biết lạnh à?” – trên người hắn chỉ còn một kiện áo đơn mỏng manh, so với nàng cũng chẳng nhiều nhặn gì.

- “Tảng đá có thể kiểm tra lại, mà nương tử bị cảm lạnh thì ta biết làm sao?” – hắn nghiêng đầu ngây ngô cười.

Điệu bộ ngốc nghếch này của hắn ngược lại lại làm nàng bực mình.

Nàng có phải thật sự là nương tử của hắn đâu, đối tốt với nàng như thế để làm gì? Chỉ là không cẩn thận bò lên người hắn, hắn có cần phải như thế hay không? (đau lòng, đau lòng phải hem ta *nham nhở*)

- “Hảo ý của ngươi ta cảm tạ, nhưng không cần phiền ngươi như vậy, ta không sao.”

Nói đoạn nàng đưa tay định cởi ngoại sam kia ra nhưng lại bị hắn ngăn cản.

Nàng có chút giận, với tư cách là thầy thuốc, dĩ nhiên nàng muốn hắn tự yêu quý trân trọng bản thân mình, hắn cũng không phải thần thánh gì, không phải chịu lạnh một đêm sẽ không sinh bệnh.

- “Này, ta nói cho ngươi nghe –”

- “Nương tử, nàng không gọi ta tướng công cũng không sao, nhưng đừng “này này” như vậy nữa, hay nàng gọi tên của ta đi!” – hắn không thích nghe nàng “uy uy”.

Nàng bất đắc dĩ thở dài. “Vậy… Tiểu Lạc Lạc! Ngươi mau nghe lời ta, mặc quần áo vào, trời càng lúc càng lạnh, ngươi cứ vậy thế nào cũng bệnh!”

- “Không cần, ta có cách này hay lắm.”

Nói đoạn hắn ôm nàng, phi thân lên thân cây mật diệp tùng, lưng dựa vào thân cây, một tay ôm chặt thắt lưng nàng, để nàng ngồi trong lòng.

- “Như vậy là được rồi, chúng ta tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, ai cũng sẽ không lạnh.” – hắn nhìn nàng, nhếch miệng cười.

Hành động thân mật của hắn làm nàng vô cùng mất tự nhiên, theo bản năng muốn trốn tránh bàn tay nóng rực đang đặt ở thắt lưng.

- “Ôi, nương tử, nàng đừng xoay tới xoay lui, cẩn thận kẻo ngã bây giờ.” – tay hắn càng siết chặt hơn.

Nội lực của hắn còn thâm hậu hơn cả phán đoán của nàng, làm nàng từ chỗ giãy dụa mong thoát khỏi lại càng lâm vào hoàn cảnh quẫn bách – dán chặt vào ngực hắn.

Tư thế thân mật này làm nàng bất giác đỏ mặt.

- “Buông ra, để ta tự ngồi được rồi!”

- “Không cần, ta thích ôm nàng như vậy, nàng thật thơm. Nương tử!” – mũi hắn hít hít, ghé vào trên gáy nàng ngửi ngửi.

- “Khứu giác của ngươi nhất định là có vấn đề.” – trên người nàng chỉ có mùi thảo dược, tuyệt đối không có mùi gì khác.

- “Không có! Ta thật rất thích mùi hương tự nhiên trên người nàng, mỗi lần hít vào đều cảm thấy rất thoải mái.”

- “Ngươi đừng có “được một tấc lại lấn một thước”!” – nàng dịch đầu ra xa, nhưng thắt lưng bị hắn ôm chặt, chỉ có thể mặc hắn đưa đầu lại gần.

- “A, nương tử, nhìn kìa, ánh sáng rạng đông bắt đầu xuất hiện kìa!”

Hắn thành công dời đi sự chú ý của nàng.

Giống với lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh kinh diễm đó, nàng mải mê ngắm nhìn đến mất cả hồn vía, sớm đã đem chuyện tranh chấp kia ném đến sau đầu!

Ngược lại, hắn mặc kệ ánh sáng kỳ ảo kia, ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người nàng một khắc không rời, bởi vì hắn phát hiện, không có gì trên thế giới này xinh đẹp bằng hình ảnh nương tử của hắn đắm mình trong nắng sớm cả.

Dưới ánh sáng dìu dịu của bình minh, mái tóc đen mượt của nàng ánh lên, tô đậm khuôn mặt mềm mại, vì hưng phấn mà đôi mắt long lanh càng thêm ngời sáng, khóe môi anh đào he hé câu hồn người… nương tử của hắn quả thật mỹ lệ đến mức không gì có thể sánh bằng.

Vẻ đẹp của nàng làm hắn mê mẩn, hắn nghĩ, hắn thật sự say rồi!

Đột nhiên, hắn giật mình, từ trong mộng hoàn hồn.

A! Nương tử gọi hắn là “Tiểu Lạc Lạc”, vậy còn hắn? Có lý nào hắn lại hoàn toàn không biết tên của nương tử nhà hắn? Điều này không chấp nhận được!

- “Nương tử, nương tử.” – nhẹ nhàng vuốt sợi tóc mai của nàng, hắn có chút hối hận vì khiến nàng chú ý đến ánh bình minh mới mọc kia.

- “Chuyện gì?”

Đông Linh Nhi nhẹ giọng trả lời, hiển nhiên là nàng cũng như say như mê với cảnh vật mỹ lệ kia.

- “Nương tử, ta muốn biết tên nàng.”

- “Đông Linh Nhi.” – nàng trả lời theo bản năng.

Đông Linh Nhi, Linh Nhi. Hắn lẩm nhẩm tên này, bỗng dưng, mặt hắn bừng sáng vì một nụ cười tươi roi rói.

- “Linh Nhi nương tử, sau này ta gọi nàng là Linh Nhi nương tử, được không?”

Đương nhiên, Đông Linh Nhi vẫn như cũ không để ý hắn nói gì, vô thức gật đầu, đến khi nghe một tràng tiếng cười sang sảng hòa cùng tiếng hoan hô, nàng mới giật mình quay lại nhìn hắn. (xong, cừu đã đưa đầu vào bẫy của sói!)

- “Linh Nhi nương tử, cuối cùng thì nàng cũng quyết định làm nương tử của ta!”

Hả? Cái gì?

Nàng vừa nói gì, vừa đáp ứng cái gì?

Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc.

Sợ nàng chối phăng, hắn nhanh chóng nói: “Linh Nhi nương tử, nàng không thể đổi ý đâu, lúc nãy nàng tự mình gật đầu đáp ứng rồi. Từ giờ trở đi, nàng chính là nương tử của ta, Linh Nhi nương tử của ta.”

Gật đầu đáp ứng?

Nàng nhớ ban nãy đúng là nàng có gật đầu, bất quá đó chỉ là nàng ậm ừ cho có những gì hắn nói thôi, chẳng lẽ chuyện hắn vừa hỏi…?

Nhất thời, Đông Linh Nhi cảm thấy có một áng mây đen dừng lại trên đỉnh đầu.

- “Ngươi đừng hiểu lầm, vừa nãy, căn bản không phải ta đáp ứng ngươi cái gì…” – nàng vội vàng giải thích.

- “Vạn tuế, vạn tuế! Cuối cùng ta đã có nương tử rồi! Linh Nhi nương tử đáp ứng rồi, nương tử của ta…” – hắn hoàn toàn chìm trong vui sướng, hoàn toàn không nghe không thấy nàng nói gì.

- “Này, này, ngươi có nghe không vậy? Ngươi không có nương tử, mà dù có cũng không phải là ta, có nghe không? Ta không đáp ứng…” – nàng chụp vai hắn, hy vọng hắn tỉnh lại từ giấc mộng hão huyền kia.

Nhưng hắn vẫn cười ngớ ngẩn, si mê như cũ.

Cuối cùng, Đông Linh Nhi cũng chẳng muốn nói nữa, nhân lúc hắn còn si ngốc, dễ dàng thoát khỏi kiềm chế của hắn, từ tàng cây nhảy xuống đất, hắn muốn mơ cứ để hắn mơ, nàng muốn tỉnh, sẽ không lãng phí nước miếng với kẻ đang nằm mơ.

Tuy nhiên, sau lưng nàng bỗng có những tiếng kêu to liên tiếp làm cho nàng có cảm giác đám mây đen kia càng lúc càng đậm đặc.

——— —————————-

Trưa nay, không khí ở bàn ăn so với hôm qua càng náo nhiệt vui vẻ, dù vẫn chỉ có hai người ngồi dùng cơm, nhưng số người đứng hầu lại nhiều hơn một, mà người thêm vào đó lại chính là nguồn cơn của mọi sự náo nhiệt này.

- “Oa! Canh nóng quá! Ngươi muốn làm bỏng chết nương tử của ta sao? Còn nữa, cá này làm gì mà nhiều xương vậy, lỡ đâu nương tử ta không cẩn thận, hóc xương thì sao? Kia nữa, ngươi nếm thử đi, đồ ăn mặn thế này, làm sao ăn được? Sao nương tử ta ăn nổi…”

- “Phanh!”

Cuối cùng, có người chịu không nổi, buông đũa thật mạnh xuống bàn.

- “Đủ rồi, rốt cuộc ngươi có muốn ăn cơm hay không?”

Nàng mà thật sự là tình nhân của hắn cũng sẽ bị chọc cho tức điên!

Từ sau khi hạ nhân bưng đồ ăn lên, hắn cứ liên tục cằn nhằn không chịu dừng.

- “Muốn, muốn, có thể ngồi cùng một bàn, ăn cùng một mâm với Linh Nhi nương tử, đương nhiên là muốn!”

Hắn trả lời ngay lập tức, trong lúc mọi người còn đang trố mắt, chưa đầy một khắc sau đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh nàng, hơn nữa còn ngoan ngoãn nghe lời, cầm đôi đũa lên.

Lục Y vốn im lặng ngồi đó nãy giờ, sau khi nhìn một loạt hành động này, đã chuyển từ trạng thái trố mắt há hốc mồm sang vẻ mặt không thể tin được.

Lục Y thật hoài nghi người mà nói gì nghe nấy đó, gọi hắn làm gì hắn làm nấy đó, có phải là kẻ mà Lục Y vẫn sớm chiều ở chung không vậy?

- “Nè, đũa của ngươi sao lại “chạy” đến bát của ta vậy hả?”

- “Linh Nhi nương tử, nàng đã quên tên của vi phu sao? Gọi ta là Tiểu Lạc Lạc đi!” – hắn nhe răng.

- “Ừh, vậy Tiểu Lạc Lạc, xin hỏi tay ngươi bị sao vậy?” – là hắn cố ý à?

- “Cầm chén đó, chẳng phải Linh Nhi nương tử muốn ta ngoan ngoãn ăn cơm à?! Ta đang ăn cơm đó!” – hắn trưng ra khuôn mặt vô tội.

Đông Linh Nhi cắn răng, nhả từng chữ một. “Vấn đề là, chiếc bát ngươi đang cầm là bát của ta.” – nàng mới ăn mấy ngụm thôi, chưa gì đã bị hắn lấy mất cái bát rồi, hỏi sao nàng không tức chứ.

- “Ta biết mà! Biết bát của nương tử ta mới lấy, chứ không lẽ nàng muốn ta lấy của người khác sao?” – hắn đưa mắt liếc liếc Lục Y đang ngồi bên kia.

Dùng bát của hắn? Miễn đi, hắn không có sở thích lấy nam nhân về làm nương tử đâu.

- “Biết là bát của ta còn lấy? A, ngươi…”

Nàng chưa nói dứt câu đã đứng hình, hắn không những lấy bát của nàng, còn ăn mấy ngụm cơm nữa!

Đông Linh Nhi thật sự vừa tức vừa thẹn, bát cơm đó nàng đã dùng qua đó! Sao hắn chẳng biết ngại ngần gì, cứ thế mà dùng bát cơm của nàng, ăn cơm còn lại của nàng? Đã vậy còn làm như đó là chuyện “thiên kinh địa nghĩa”* nữa chứ.

*thiên kinh địa nghĩa: thành ngữ này chỉ những hành vi đúng đắn xưa nay, không có gì để bàn cãi, nghi ngờ.

- “Nương tử đừng tức giận như vậy! Chúng ta là phu thê mà! Ta là phu, nàng là thê, dùng chung một bát cơm thì có gì to tát đâu, vốn dĩ là chuyện bình thường mà!” – hắn vẫn hớn hở như cũ. (mấy câu này quen quen à =)) tỷ Linh Nhi tự mình hại mình rồi)

- “Các ngươi thành phu thê khi nào vậy?”

Lục Y nãy giờ vẫn mang vẻ mặt quái dị, hắn thấy quan hệ của hai người này không phải giống như phu thê, ngược lại giống như hai đứa trẻ một nam một nữ đang cãi cọ linh tinh ở trường mẫu giáo thì đúng hơn, cuối cùng không thể im lặng mãi bèn mở miệng hỏi. (đọc trong convert càng dễ thương hơn =)) “mẫu giáo ngoan tử ý tứ hàm xúc nam nữ”)

“Tiểu Lạc Lạc” này còn cố tình không để ý tới danh tiết của cô nương nhà người ta nữa! Mở miệng cũng “nương tử”, ngậm miệng cũng “nương tử”, người khác nghe qua không thể không nghĩ hắn chính là tướng công của cô nương ấy! Mà chuyện làm hắn ngạc nhiên nhất chính là Linh Nhi cô nương lại không hề phản đối.

- “Sao? Ngươi có ý kiến à?” – hắn chọn mi, tặng cho Lục Y ánh mắt “ngươi dám có ý kiến à”. (đe dọa, trực tiếp đe dọa >_<)

Nhận được ánh mắt kia, Lục Y vội vàng lắc đầu.

- “Đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta không phải là phu thê gì hết.” – Linh Nhi ngượng ngùng, ánh mắt dời đi không nhìn chiếc bát trong tay hắn nữa, làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, không để người khác hiểu lầm.

Cứ nghĩ đến khi hắn nuốt cơm, có khi nào nuốt luôn cả nước miếng của nàng là toàn thân nàng liền nổi da gà, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.

- “Nè nè, Tiểu Lạc Lạc, ngươi không thể… Đừng dùng bát đó ăn cơm, cơm trong bát ta đã ăn qua rồi, hay ngươi đổi bát khác đi!” – nàng không muốn hắn ăn nước miếng của mình, nhưng vẫn khó mở miệng.

- “Nàng dùng qua thì đã sao? Chúng ta là phu thê, ta còn ngại nước miếng của nàng sao?!”

Hắn để ý tới bộ dạng ấp a ấp úng của nàng, cùng với khuôn mặt hồng hồng một cách khác thường, ừhm, dáng vẻ này không giống đang tức giận, nhìn giống như đang xấu hổ thì đúng hơn, hay là… Quả nhiên là thế rồi!

Một nụ cười thoáng chốc lan trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn.

- “Nương tử, nàng để ý đến chuyện ta ăn nước miếng của nàng, thật tốt nha!” – hắn cầm bát đặt trước mặt nàng. “Nàng lấy lại nó đi, coi như nàng dùng nước miếng của ta, như vậy là chúng ta huề nhau.”

- “Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai muốn ăn nước miếng của ngươi! Mau lấy đi, đừng nhàm chán như vậy chứ! Ngươi thích thì cứ lấy nó mà dùng, ta nói người đem cho ta chiếc bát khác.” – nàng không bị biến thái giống hắn đâu à.

- “Aiz… nương tử, rõ ràng nàng rất để ý, cần gì phải mạnh miệng như vậy!”

Được rồi, nàng bất động, hắn có thể giúp nàng. “Ừhm nào, nương tử, nàng ngại thì để ta đút nàng ăn nha.”

Hắn “nói sao làm vậy”, một tay cầm chén đưa lên miệng nàng, một tay cầm đũa gắp thức ăn đưa đến môi nàng.

- “Ngươi làm gì!”

Đông Linh Nhi từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy, đẩy hắn ra, nàng có ý định đẩy bát đũa hắn đưa tới, không ngờ lại làm chính mình rơi vào hoàn cảnh, ừhm, có chút khó coi…

Hắn cười xấu xa, thuận theo đà đẩy của nàng, đưa tay ôm lấy chân nàng, làm cho không chỉ hắn ngã mà nàng cũng ngã theo.

Nàng chưa kịp định thần đã thấy trước mắt chao đảo, chân mềm nhũn, cố gắng đứng vững lại bị một lực thật mạnh kéo nàng ngã thật mạnh xuống đất.

Đau quá… Trong nháy mắt, đáng lẽ khi ngã nàng phải đụng vào đồ này vật kia, nhưng cảm giác đau đớn lại không hề đến.

Kỳ lạ? Nàng té xấp xuống, đáng lẽ môi sẽ bị đập xuống đất, thực tế môi không có cảm giác lạnh lẽo mà lại có cảm giác kỳ kỳ? Cảm giác ấm áp này… là cái gì?

Đông Linh Nhi cẩn thận mở hé mắt ra, vừa nhìn thấy “cái đó”, mắt liền trừng lớn –

Oái!

Nàng nàng nàng… ngã xuống người hắn, mà thủ phạm hại nàng ngã xuống lúc này đang mắt to trừng mắt nhỏ, chóp mũi chạm chóp mũi, quan trọng là… ngay cả môi cũng kề môi hắn…

Trời đất! Hóa ra “cái” mềm mại ấm áp kia là môi hắn!

Nàng mở to mắt, cả người cứng đơ không có phản ứng gì.

Đột nhiên, có vật gì ẩm ướt nóng nóng xẹt qua cánh môi anh đào của nàng, làm nàng hoảng sợ, lấy lại tinh thần, vội chống lên vai hắn, lấy tốc độ tên lửa đứng dậy.

- “Linh Nhi cô nương, cô nương có sao không?”

Lục Y vòng đến sau hai người, quan tâm hỏi.

Đông Linh Nhi xấu hổ và giận dữ trừng tên đại sắc lang vô lại đang tươi cười vô cùng đắc ý kia, khuôn mặt hồng hồng, thật không phân biệt nổi đang xấu hổ hay đang tức giận. Nàng hé miệng, không nói ra lời nhưng trong lòng đã sớm “hỏi thăm” mười tám đời tổ tông nhà hắn rồi. (ây da, tỷ ơi… tổ tông nhà ca cũng là tổ tông nhà tỷ mà *chớp chớp mắt*)

Tiểu Lạc Lạc cố ý liếm môi, chớp mắt nói: “Nương tử, coi như chúng ta huề nhau nhé!”

Ý là nàng cũng dính nước miếng của hắn. (haiz… ca ơi ca, dụ dỗ con gái nhà lành là tội nặng lắm nha!)

- “Thế nào, nương tử, nàng thưởng thức thấy sao?” – hắn nháy mắt nhìn nàng. “Hẳn là không khó ăn phải không! Vậy là giờ có thể ăn cơm được rồi ha! Mau nào, nói nãy giờ cả nửa ngày rồi, nương tử hẳn là đói lắm mới nóng nảy như vậy, dù sao chúng ta cũng “tuy hai mà một”, để tướng công giúp nàng ăn nha!”

- “Ngươi… không được đến gần ta nữa!” – nàng đi vòng quanh bàn, né né bát cơm.

Thật đáng giận! Sao nàng lại gặp gỡ tên vô lại đến thế chứ!

Đáng giận hơn ở chỗ, võ công của hắn vô cùng tốt, nàng cơ bản không thể nào đánh lại! Nhìn bát cơm kia là biết, dù hắn có ngã xuống đất, cơm trong bát vẫn không rớt ra đất nửa hạt, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

- “Đến đây, đến đây, nương tử, mau ăn một miếng nào!”

- “Tránh ra, tránh ra!”

Lục Y bị phớt lờ, sờ sờ mũi, lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.

Mặt trời đang ở ngay trên đỉnh đầu nhưng hắn không hề cảm thấy nóng, vì phía sau vẫn vang lên tiếng nam nhân cười hi hi ha ha, khiến hắn cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

“Hắn” có thể vui vẻ như vậy, hắn cảm thấy thật cao hứng, thật sự vì “hắn” mà cảm thấy cao hứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.