Tảng Đá Tướng Công

Chương 5: Chương 5




Nam hài đang ngủ, tay chân không ngừng quơ loạn xạ.

- “Đừng, phụ thân, đừng bỏ con lại… Phụ thân…”

Bên tai hắn loáng thoáng truyền đến thanh âm quen thuộc nhất trên đời.

- “Hài tử ngoan, tha thứ cho phụ thân, phụ thân thật sự rất yêu mẫu thân con, buộc lòng không thể lo lắng chăm sóc cho con được nữa, từ nay về sau con hãy tự mình sinh tồn, con mau đi đi! Chạy đi, trốn đi!”

- “Con không cần, phụ thân… mẫu thân… Con muốn theo hai người… Phụ thân… Mẫu thân…”

Tiểu cô nương vừa từ nhà xí* quay lại đã nghe thấy tiếng khóc la, rên rỉ của hắn, bèn lặng lẽ bước vào phòng hắn.

*nhà xí: toilet :D .

- “Tướng công, tướng công…” – nàng nhẹ nhàng kêu to.

Nam hài đang nói mớ không tỉnh lại.

Thấy hắn liên tiếp lắc đầu, thở dốc, kêu to, có vẻ rất thống khổ, như đang gặp ác mộng cực kỳ đáng sợ, tiểu cô nương lo lắng nằm lên giường, ôm chặt hắn.

- “Tướng công không phải sợ, có muội bên cạnh bảo vệ huynh đây, ác mộng sẽ không trở lại nữa, ngoan, ngoan! Không phải sợ!”

Cô nương bắt chước bộ dạng và giọng điệu của Đản tỷ tỷ dỗ nàng mỗi khi nàng gặp ác mộng. Kỳ lạ là nam hài thật sự dần dần an tĩnh, không gọi to cũng không đổ mồ hôi nữa.

- “Phù, phù, thật phiền toái, xem ra từ đây về sau mỗi đêm muội đều sẽ ôm huynh ngủ như vậy, ha –”

Tiểu cô nương há miệng, hắt xì một cái, dụi dụi mắt, hai tay vẫn ôm chặt nam hài, nhịn không được nhắm mắt lại.

Lúc này nam hài nghe thấy tiếng “phù phù” bên tai, giật mình tỉnh dậy.

Ối!

Tiểu cô nương… tiểu cô nương kia sao lại nằm trên giường hắn? Còn xem hắn như gối ôm mà ôm nữa chứ!

Bất giác hắn nhớ tới lúc nãy khi hắn còn chìm trong ác mộng, bỗng nhiên có một giọng nói non nớt mềm mại truyền vào tai hắn, hứa hẹn sẽ bảo vệ hắn… Hắn cứ nghĩ đó chỉ là mơ, chẳng lẽ là tiểu phiền phức này?

Tiểu cô nương này thật đúng là “âm hồn không tán”, ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha hắn.

Thân hình tiểu cô nương tròn tròn, mềm mềm, hắn chạm vào cũng bất động.

Nam hài thôi không lay tiểu cô nương nữa, đặt tay lên mặt cô nương, sờ sờ một chút.

Ừhm! Mặt tiểu âm hồn này thật mềm mại, phúng phính!

Hắn có vẻ thích cảm giác từ tay truyền tới này, mặt tiểu cô nương trắng mịn lại co dãn, hắn đưa nốt tay kia lên xoa xoa má nàng, hai tay liên tục sờ sờ nắn nắn má nàng, mặt nàng. (aiz… còn nhỏ… đã nghĩ chuyện “khinh bạc” Linh Nhi tỷ là sao ca?!)

Tiểu cô nương mơ hồ cảm thấy không thoải mái, không ý thức lấy tay xua xua, hắn bị dọa, nhanh chóng thu tay lại.

Nhìn nàng một lần nữa chìm vào giấc ngủ, trong lòng hắn dâng lên một nỗi xúc động lạ thường.

Hắn muốn vẽ lại hình dáng của nàng, hắn muốn vĩnh viễn nhớ kỹ hình dáng tiểu nương tử của hắn.

Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, chỉ chốc lát sau, nam hài chìm vào giấc ngủ, lần này trên môi đọng lại nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ.

Bất ngờ mở mắt ra, như chợt nhớ tới chuyện gì, Diêm Lạc đang nằm trên giường chợt nhảy dựng lên.

Tùy ý mặc y phục vào, hắn vội vàng chạy đến gian phòng nhỏ sau rừng trúc, miệng hút vào từng ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nín thở lẻn vào trong phòng.

Đến khi nhìn thấy bóng dáng sau chăn nệm kia, nỗi lo lắng dâng đầy trong lòng mới từ từ buông lỏng, hắn ngừng lại cước bộ, nhịp thở chậm rãi ổn định lại.

Phew! May quá, nàng vẫn ở đây.

Nàng không để ý chuyện hôm qua hắn bảo nàng đi mà vẫn lưu lại, nàng vẫn ở lại!

- “Nương tử, nương tử…”

Cúi người xuống, hắn đối diện thật gần với khuôn mặt say ngủ của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng gọi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, mắt nương tử chưa mở, một chưởng đã lập tức bay về phía hắn.

Hắn nhanh nhẹn né một chưởng này. “Oa, nương tử, là ta, là ta! Là tướng công yêu yêu của nàng, Tiểu Lạc Lạc đây!”

Sau khi nhìn rõ người tới là ai, Đông Linh Nhi không biết có bao nhiêu ảo não.

- “Lại là ngươi!” – đây là lần thứ hai hắn xông vào phòng mà nàng không hay không biết, xem ra sau này nàng thật sự nên đóng cửa tu luyện.

- “Là ta, chính là ta!” – hắn gật mạnh đầu.

- “Nương tử nha, lần sau nàng phải nhìn rõ mới động thủ đánh người nha! Cũng may tướng công ta thân thủ không tồi, mau chóng né kịp, không thì giờ đã nằm gục trên đất rồi á. Nàng không lo ta bị thương nhưng ta sợ nàng bị đau –”

- “Ngừng! Ngươi đến phòng ta có chuyện gì?” – nàng đau đầu ngắt lời hắn.

- “Không có! Chỉ muốn nhìn nàng một chút thôi!”

Hắn phát hiện hắn rất thích khuôn mặt ngủ say của nương tử, nhất là vẻ mặt nàng khi bị đánh thức, vì nàng chỉ biết tức giận chứ không nhớ nên làm gì khác… (ví dụ như kéo quần áo lên che chỗ “nhạy cảm”, cảnh giác với ca, oánh con mắt nào nhìn thấy những thứ không nên nhìn chứ giề *huýt sáo* – Lạc ca: *liếc* – naro: *im bặt* xem như “em” chưa nói gì, hề hề)

Nàng đắp chăn ngang người, vai hơi lộ ra, cảnh xuân ẩn hiện làm đôi mắt hắn không còn trong suốt càng thêm vẻ mị hoặc, tay nhỏ bé trắng nõn đang dứ dứ càng quyến rũ, cảnh đẹp mê người này thiếu chút nữa làm hắn chảy cả nước miếng. (haiz… bởi vậy, mình đúng là thiên tài, đoán đâu đúng đó, hahaha, ta là vĩ nhân, hahaha, ta thật thông minh quá – mọi người xung quanh: *đồng loạt té ghế*)

Đông Linh Nhi thật muốn mắng người, đây là cái lý do khỉ khô gì? Nửa đêm chạy tới phòng nàng là vì muốn nhìn nàng?

Chẳng lẽ hắn không biết nàng vất vả cả ngày vì chuyện của Diêm Cốc bọn hắn, đến tận tối muộn mới ngủ sao? Đó là chưa nói tới việc nàng vì suy nghĩ chuyện của hắn mà trằn trọc cả đêm, thiếp ngủ chưa được bao lâu hắn đã tới quấy rầy!

Đột nhiên, nàng chú ý tới ánh mắt khác thường của hắn, nhìn theo tầm mắt hắn, dừng ở trên người mình.

Một mảnh mây đỏ lan dần trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng.

Mỗi khi đi ngủ nàng đều thích mặc quần áo rộng thùng thình cho thoải mái, ban nãy dùng sức khiến vạt áo trước ngực hơi trễ cũng không phát hiện, loáng thoáng thấy cả cái yếm vàng nhạt… Trời ơi… thật xấu hổ mà!

Nàng mạnh mẽ khép chặt vạt áo làm mất đi “cảnh đẹp” khiến hắn nhìn mê mẩn nãy giờ, trừng hắn.

- “Hiện tại người có thể gặp được rồi, ngươi có thể lăn đi được chưa?!”

Bị một lần rồi, lần này lại tiếp tục dẫm lên vết xe đổ nữa, nàng thật nên tự kiểm điểm.

Khoan đã? Đợi chút, hắn…

Lúc này Linh Nhi mới chú ý tới, nam nhân trước mặt này tựa hồ trở về thân phận “xú nam” mà nàng nhận thức từ lúc tới đây.

Diêm Lạc lộ ra vẻ mặt “thật đáng tiếc”. “Cho ta nhìn thêm chút cũng đâu mất miếng thịt nào… Được rồi, được rồi, nàng đừng trừng nữa, ta ngoan ngoãn trở về đây.”

À, hắn xém chút quên mục đích đến đây.

- “Nương tử à –”

Hắn lù lù tiến lại, Đông Linh Nhi phản xạ tự nhiên đứng thẳng lên, không cẩn thận “tông” vào mạn giường bằng gỗ nâu một cái “rầm”.

- “A… nương tử, sao nàng lại không cẩn thận như vậy! Có đau không? Ta đến xoa xoa cho nàng nha!”

Đông Linh Nhi chưa kịp nói “không”, hắn đã nhanh chóng tiến đến, cả người nàng cứ thế bị vòng tay dịu dàng của hắn vây chặt.

Đầu dựa vào vai hắn, trong lòng càng e lệ thẹn thùng, nàng cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” của chính mình, một cỗ nhiệt khí mơ hồ trỗi dậy.

Trước kia không phải nàng vẫn hay cùng bọn Hồn sóng vai nằm trên cỏ ngắm sao, cũng không phải chưa từng dựa vào người nam nhân nào, sao bây giờ… Chỉ là một nam nhân thôi, chỉ là một nam nhân thôi… (tự an ủi hả tỷ *nháy nháy mắt* – Linh Nhi tỷ: *lườm lườm* – naro: dạ rồi, em im *vẻ mặt ủy khuất*)

Nàng… có gì mà phải khẩn trương chứ!

- “Ngươi… không cần, ta không sao! Không phải ban nãy ta đã nói ngươi về phòng à!” – phớt lờ tiếng tim đập, nàng đẩy hắn ra, lại bị hắn ngăn cản.

- “Bị thương vậy mà việc nhỏ gì nữa? Nãy nàng kêu “đau” to như vậy, đầu cũng u một cục như vậy, còn nói không có việc gì!” – hắn mắng nàng.

- “Suỵt, suỵt, ngươi nói nhỏ thôi!”

Lần nào “thì thầm” hắn cũng lớn tiếng như vậy, bộ tính gọi mọi người dậy hết hay sao? Làm như người xung quanh chết hết rồi không bằng!

Nàng lo lắng sợ bị phát hiện, làm hắn cảm thấy đầy bụng ấm ức.

Làm gì chứ? Nàng là nương tử của hắn đó! Có gì ám muội đâu?

Hắn chu miệng bất mãn, bộ dạng cực giống trẻ con làm nũng, chờ người khác chiều ý hắn.

Đông Linh Nhi nhận ra. Nàng lẳng lặng chờ nghe câu sau của hắn. Hắn muốn nói gì đúng không? Sao còn chưa nói?

Bất tri bất giác, nàng xem hắn trở thành giường nệm, dần dần mơ màng, tìm tư thế thoải mái hơn, thả lỏng thân hình, cả thân thể mềm mại đều dựa vào người hắn.

- “Nương tử, nương tử…” ­– hắn hết hồn gọi nàng, xem ra va chạm ban nãy thật sự không đáng ngại.

- “Ưhm?”

- “Nương tử, nàng… sẽ không bỏ ta mà đi chứ?”

- “Ưhm?” – nàng không nghe rõ hắn nói gì.

Một tiếng “ưhm” hoang mang của nàng, lại bị hắn hiểu nhầm thành lời hứa hẹn, hạnh phúc tột cùng, mừng rỡ hỏi tiếp. “Vĩnh viễn nha?”

- “Vĩnh viễn?” – cái gì vĩnh viễn?

Đầu óc đang mơ màng dần thanh tỉnh.

- “Nàng đáp ứng rồi!” – Diêm Lạc tiếp tục hiểu nhầm. “Chúng ta đem con dấu đóng đi, như thế về sau nàng sẽ không thể đổi ý được nữa.”

- “Con dấu?” – nàng trừng mắt khó hiểu.

- “Ừh, con dấu…”

Tiếng nói nỉ non, Diêm Lạc cúi đầu, bờ môi bạc dễ dàng chạm đến cái miệng nhỏ nhắn.

Từ lần trêu đùa ác ý trước, hắn đã muốn làm như vậy, rất lâu rất lâu đã muốn làm vậy, môi hắn quyến luyến không rời hơi thở ngọt ngào như mật, ngọt đến hắn như say như chìm, ngọt mà không hề ngấy.

Hành động đột ngột của hắn làm Đông Linh Nhi hết hồn, giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng ôm của hắn, qua một lúc đầu óc dần dần mơ hồ.

Diêm Lạc nhẹ nhàng liếm vành môi anh đào, cảm giác được nàng hơi buông lỏng, không còn chống cự nữa, hắn cười, vòng ôm cũng trở nên nhẹ nhàng.

Dần dần, hắn không thỏa mãn, bắt đầu lớn mật hút, đầu lưỡi tiến vào bên trong đôi môi thơm ngát.

Dưới chiếc hôn cuồng nhiệt của hắn, nàng tâm hoảng ý loạn không biết làm gì, hai tay cuối cùng chỉ biết gắt gao nắm chặt góc áo hắn.

Thời gian cứ trôi, đến khi cảm thấy chính mình hết dưỡng khí, hắn mới luyến tiếc rời đi đôi môi nhỏ mê người.

- “Nương tử, cám ơn nàng hôm qua đã vì Diêm Cốc lo lắng, lần này ta trở về thật đây, chúc nàng có giấc mơ đẹp. Nhớ mơ thấy tướng công nha!”

Nói đoạn hôn nhẹ lên môi nàng cái nữa mới vừa lòng thi triển khinh công vào bóng đêm tối đen bên ngoài, bóng dáng nhanh chóng mất hút làm người khác líu cả lưỡi.

Đương nhiên rồi! Hắn vẫn nhớ kinh nghiệm lần trước, hắn không sớm chuồn đi chẳng lẽ còn đứng đó chờ nương tử hoàn hồn, “xử lý” hắn không còn manh giáp nào sao.

Mới vừa hoàn hồn, lại bị tiếng đóng cửa làm giật mình, đầu óc Đông Linh Nhi như bị sét đánh trúng, lúc này mới thanh tỉnh.

Nàng cứ nghĩ hắn vòng vo như vậy, đổi tính cách cũng mất luôn đoạn trí nhớ xảy ra khi “người khác” thế chỗ.

Nhưng, chết tiệt! Hắn không hề quên! Hắn chỉ đang trốn tránh đoạn ký ức kinh khủng kia mà thôi!

Nàng càng tức giận ở chỗ –

Tên đáng giận kia… dám lừa hôn nàng, thật là…

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa cánh môi còn lưu lại hơi thở của hắn, lưu lại hơi nóng của hắn, trong miệng vẫn còn hương vị của hắn.

Mặt nàng không khỏi đỏ bừng.

Thật đáng ghét mà! (ai da, em nói nè tỷ *chớp mắt* tỷ động lòng rồi phải hok *chớp mắt cái nữa* – Linh Nhi tỷ: muốn chết hả *một chưởng bay tới* – Lạc ca: *đứng nhìn, ai lại theo phe “kẻ gian” để nương tử oan ức chứ* – naro: *tủi thân , khóc ròng* ghét cả 2 người!)

Nếu có thể chọn lại một lần nữa, nàng nhất định chọn lựa rời đi!

Bởi vì nàng, thật, hối, hận!

Nếu có một kẻ suốt ngày bám theo như quỷ đói, đuổi cũng không đi, tránh cũng không thoát, “ăn, mặc, ở, đi lại” cũng bị hắn theo sát không rời, tóm lại chỉ trừ lúc tắm rửa và đi nhà xí là được “một mình”, quấn quít như thế cả ngày ai chịu nổi?!

Đông Linh Nhi tính toán, nàng ở đây cũng hơn mười ngày rồi, đến khi nói ra kế hoạch rời đi, có kẻ nước mắt lưng tròng, cặp thủy mâu trong suốt rưng rưng nhìn nàng như lên án nàng chối bỏ trách nhiệm, lại còn níu chặt tay áo nàng, nói thế nào cũng không buông, ồn ào tự thương thân trách phận, tự nhận bản thân kẻ đó là đáng thương không ai thèm, thậm chí nói nàng bỏ tướng công, không buồn quan tâm yêu thương tướng công nữa.

Ghê tởm hơn là Lục Y còn hùa theo hắn, “kẻ tung người hứng”, uy hiếp nàng, tuyên bố rằng chỉ cần nàng rời đi, hắn liền “hy sinh vì đại nghĩa” cho Diêm Lạc theo nàng, phu thê cùng nhau đến chân trời góc bể, diễn cảnh “phu xướng phụ tùy”, như vậy cả đời này nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi Diêm Lạc.

Nàng bắt đầu hối hận, sao lúc đó lại mềm lòng như vậy, chỉ vì một cái gật đầu mà bản thân đã ở Diêm Cốc non tháng! Khi nào nàng mới có thể đi khỏi Diêm Cốc này đây?

Aiz…

Một bàn tay cầm gốc cây khinh bộc đã được phơi nắng và nghiền nát có màu vàng nhạt, lại cầm một ít rễ cây phong lan đã được nghiền nát có màu trân châu, đem hai thứ này trộn đều. Sau đó, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay dính một ít bột, để lên mũi ngửi ngửi.

Sau khi xác định mùi vị đạt yêu cầu, nàng lặp lại động tác trộn dược liệu, tầm mắt lơ đãng hướng đến chỗ dược thảo được phân loại ở trên cao, trong đầu suy nghĩ xem nếu lấy hai loại hỗn hợp này trộn vào nhau, dược tính của chất mới sẽ thế nào…

- “Nương tử, nương tử, thuốc bột màu vàng này dùng để làm gì vậy? Khi dùng trực tiếp nuốt hay sắc với nước? Thảo dược màu đỏ này ta nhìn thấy quen quen nha, hình như gặp ở đâu rồi… A, đây là loại thảo dược mọc tràn lan ở Diêm Cốc đây mà! Hóa ra đây là thảo dược, ta toàn dùng để cho dê ăn không à! Nương tử thật lợi hại, cái gì cũng biết! A, loại dược thảo kia có tác dụng gì –”

- “Đủ rồi…”

Đông Linh Nhi đã đến giới hạn, buông dụng cụ trộn thảo dược thật mạnh, liếc hắn.

- “Ngươi không có việc gì làm sao? Cả ngày cứ luẩn quẩn bên ta, không thấy phiền à?”

Nàng đang nghiên cứu dược thảo, biết đâu sẽ tìm ra được cái gì đó mới, mà điều kiện tiên quyết là – phải đuổi “vật cản” này đi chỗ khác.

- “Sao được? Ta còn hận mỗi thời mỗi khắc đều không thể ở bên nương tử. Nàng là nương tử của ta mà! Ta đương nhiên muốn giúp đỡ nàng một chút, gần gũi nàng một chút, chẳng lẽ nương tử không muốn như vậy với ta, không phải, không phải, đúng không?”

Hắn cười hì hì, giống con thỏ bên phải gọi, bên trái níu nàng, dây dưa mãi không dừng.

Đầu ẩn ẩn đau, Linh Nhi day day trán, thở dài.

- “Nương tử không thoải mái à?” – Diêm Lạc khẩn trương nhảy đến trước mặt nàng. “Khó chịu ở đâu? Để ta xem –”

- “Ta không sao.” – lắc đầu, hắn có nghĩ nàng bị đau đầu như vậy là ai hại không? “Không phải ngươi yêu nhất chính là vẽ lên đá sao? Ngươi cứ quấn quít lấy ta như vậy, thời gian đâu mà vẽ?”

Không nói thì thôi, nói đến điều này, hắn liền đắc ý lấy trong áo ra một hòn đá nhỏ.

- “Ai nói ta không có thời gian vẽ, ta chỉ là không nỡ dùng thời gian ở bên nương tử để vẽ tranh thôi, nàng xem nè, đây là bức tranh ta mất cả tối hôm qua để vẽ đó! Vi phu dụng tâm như vậy, nàng cảm động không?”

Hắn đắc ý dương dương tự tại, chờ nàng khen ngợi.

Nàng nhướng mày, hắn vẽ cái gì nàng còn không biết, bảo nàng cảm động thế nào đây?

Đành phải nói. “Ừhm, cũng không tệ lắm!”

- “Chỉ vậy thôi?” – nụ cười của hắn hơi hơi rũ xuống.

Hắn đoán nàng hẳn phải mừng như điên mới đúng, mà phản ứng này…

- “Thế thôi, chứ ngươi muốn sao nữa?” – thu mắt về, nàng tiếp tục làm việc.

Vốn muốn bảo hắn cút đi để tập trung vẽ vời, ai ngờ chiêu này cũng không có tác dụng.

- “Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy rồi!”

Âm thanh bất mãn thật lớn vang lên.

Ôi! Hắn thật tức chết mà, cả đêm hắn không ngủ, không ngủ cả đêm đó! Cả đêm miệt mài mong vẽ xong sớm một chút, đổi lại là câu “Ừhm, cũng không tệ lắm!” của nàng, bảo hắn chấp nhận thế nào đây!

- “Nàng xem kỹ chút đi, bức họa này là vẽ nàng đó!”

Hắn hung hăng đặt mạnh hòn đá lên bàn, lực đạo quá lớn làm chày gỗ dùng để trộn dược thảo của nàng trượt ra ngoài chén, tất cả bột phấn màu vàng đều rơi rớt trên người hắn.

- “Diêm Lạc!” – nàng kinh ngạc kêu lớn.

Lúc này hắn một thân đầy bột vàng, mặt vàng, đầu vàng, mặt vàng, ngây ngốc sững sờ đứng đực ra như một tên đầu gỗ.

- “Ngươi…” – nhìn đến tình trạng chật vật của hắn, cơn tức giận của Đông Linh Nhi vừa lên đến ngực đã tự động biến mất không còn tăm hơi.

- “Ta vất vả như vậy mong vẽ nàng thật đẹp, thật giống, chỉ sợ sơ sót bỏ lỡ nét đẹp nào đó của nàng, vậy mà nàng không khen thì thôi, ngay cả liếc mắt xem một cái cũng tiếc, coi nhẹ dụng tâm của ta như vậy, ta thật thương tâm!”

Hắn bĩu môi, hành động này mang tính dỗi hờn nhưng lại làm người khác cảm thấy buồn cười, Linh Nhi mém nữa nhịn không được cười ra mặt.

Nàng ho nhẹ một tiếng. “Được rồi! Là ta không đúng, xem nhẹ cố gắng của ngươi, bây giờ có muốn cho ta nhìn dụng tâm của ngươi một chút không nào?”

Dù vừa bất mãn cỡ nào, nghe mấy câu này hắn đã thấy tâm hồn bị thương tổn được bù đắp không ít, Diêm Lạc quyết định cho nàng một cơ hội nữa, cầm tảng đá để vào lòng bàn tay nàng.

- “Ưhm, ta thấy, ngươi thật sự dụng tâm đó, vẽ thật giống!”

Rút kinh nghiệm, lần này Đông Linh Nhi dùng từ hết sức cẩn thận, chỉ sợ hắn lại nổi tính khí trẻ con cáu kỉnh với nàng.

Hắn liếc nàng một cái, buồn xo, rầu rĩ nói: “Nàng nhìn ngược.”

- “Ô!” – nàng xấu hổ nhanh chóng xoay tảng đá ngược lại, trong lòng nhịn cười đến mức nội thương.

- “Thế nào?” – hắn nhíu mày hỏi.

- “Ừhm, khí chất quả không sai, vẽ cũng thật đẹp!” – nàng như vậy mà vẽ thành bức họa bán quỷ*, như vậy nàng có nên cầm tảng đá này chọi vô đầu hắn không?!

*bán quỷ: haiz… chỉ trách ca vẽ quá xấu, tỷ nhìn cứ như đang vẽ nửa quỷ nửa yêu tóm lại xấu đến mức không dám nói là “vẽ người”.

Hắn hừ lạnh một tiếng.

Đương nhiên rồi, khi vẽ bức tranh này, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh đáng yêu của nàng, làm sao có thể vẽ xấu được chứ?!

- “Ngươi thật lợi hại! Cảm ơn ngươi đã vẽ ta giống như vậy nha!”

Càng ngày càng bội phục chính mình, không ngờ nàng cũng có thể nói dối mà mặt không đổi, tim không loạn, chân không run, đến khi trở về Ngạo Ưng bảo không chừng có thể phân cao thấp cùng đại tẩu à!

- “Dĩ nhiên rồi, ta yêu thương nàng lắm mới vẽ đó. Chứ tên Lục tiểu tử kia cho ta bao nhiêu thứ, ta cũng không chịu vẽ hắn đâu!” – hắn bắt đầu mạnh miệng.

- “Ta biết mà.” – nàng gật đầu như giã tỏi.

Có lẽ, tính trẻ con không cầu kỳ giả dối, tự nhiên vô tư của hắn mới chính là nguyên nhân khiến nàng mềm lòng mà ở lại.

Diêm Lạc khịt mũi lần nữa. “Nếu nàng không phải là nương tử yêu yêu của ta, hừ hừ, ta sẽ không thèm dụng tâm như vậy!”

Ý cười trong lòng Đông Linh Nhi càng lúc càng không thể kiềm chế được nữa, nam nhân trước mặt nàng cứ như một con công đang kiêu hãnh xòe đuôi, tự cao tự đại, nhưng lại là một con công khắp người dính bột thuốc vàng.

Cuối cùng nàng nhịn không được, bật cười.

Tiếng cười trong trẻo dễ nghe như tiếng chuông gió kêu “đinh đang, đinh đang” hút hồn hắn.

- “Nương tử, nàng cười trông đẹp như tiên nữ giáng trần, đẹp quá!” – làm lòng hắn không còn yên tĩnh nữa.

Ánh mắt si mê dừng trên khuôn mặt xinh đẹp bừng sáng vì nụ cười, giờ này khắc này hắn quẳng hết chuyện tảng đá hay không phải tảng đá ra sau đầu, hiện tại trong mắt hắn, trong lòng hắn đều là nụ cười động lòng người của nàng.

Tai nàng ửng đỏ. “Mồm mép!”

- “Thật mà! Tiên nữ có hạ phàm thật cũng không đẹp như nương tử của ta, quốc sắc thiên hương cũng dắt nhau qua mấy vùng sa mạc xa xôi hết đi, trên đời này người đẹp nhất chính là nương tử của ta! Nương tử, cười với ta một lần nữa đi! Ta rất thích nụ cười của nàng, nha, nha!”

Dù biết những lời này chỉ là “hồ ngôn loạn ngữ”, nàng vẫn không khỏi nở hoa trong lòng, hai gò má phiếm hồng e thẹn.

Đôi mắt to mở lớn, Diêm Lạc nhân cơ hội nàng không phòng bị, nhanh chóng tiếp cận nàng.

Nàng ý thức được hắn tới gần mình, ngẩng lên đối diện với đôi mắt thâm thúy khóa chặt lấy mắt nàng, bao hàm khát vọng cùng tình cảm mãnh liệt như thủy triều. Hắn lao thẳng đến nàng, nhanh nhẹn dũng mãnh như sói, da thịt cũng dường như hơi phát nóng, khiến lòng nàng lập tức như có cả đàn nai con đang chạy loạn, kinh hoảng không thôi.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy buồn cười với phản ứng của chính mình, không ngờ nàng đối với hắn lại có thể nảy sinh loại cảm xúc này?

- “… Bây giờ đến phiên ta tính toán rõ ràng với ngươi! Tất cả thuốc bột của ta đều bị ngươi làm hỏng, nói mau, ngươi tính bồi thường cho ta thế nào?”

- “Bồi thường cho nàng?” – đôi mắt hắn đảo quanh một vòng, sau đó nhếch miệng cười. “Rất đơn giản.”

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, hắn lập tức nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

- “Được rồi, nương tử muốn bồi thường, ta sẽ đem toàn bộ trả lại cho nàng!”

Dứt lời, hắn cúi đầu nghịch ngợm cọ cọ trước ngực nàng, đem toàn bộ bột phấn bôi lên người nàng.

- “Nè nè, Diêm Lạc, ngươi…” – làm gì có ai như vậy!

Đông Linh Nhi mắc cỡ, mặt nóng đến mức có thể tráng trứng được, cười thẹn thùng, đánh hắn thật mạnh, dùng sức kéo đầu tên háo sắc đang chôn trong ngực.

- “Ta làm theo lời nương tử căn dặn mà!” – hắn thỏa mãn hít thật nhiều hương thơm làm hắn thất thần. “Nương tử, nàng biết ta thích nàng nhiều lắm không?”

Ba chữ “ta thích nàng” này làm nàng xao động như những gợn sóng lăn tăn trong lòng, mà sâu trong tim cũng trào dâng một niềm vui sướng khó hiểu, dâng tràn cả lên mắt, lên mi.

Khi hắn mở miệng, hơi nóng thổi vào ngực nàng, rung động giác quan của nàng, Đông Linh Nhi cắn môi, cố gắng không bị ảnh hưởng bởi những lời này.

- “Đừng đùa, Diêm Lạc, ngươi mau nâng đầu lên!”

Hắn xấu xa trả lời. “Ta chưa hết bột thuốc mà! Không đứng dậy!”

Tay hắn cũng “vào trận”, cù vào hông nàng.

- “Diêm Lạc… ha ha… Ngươi… thật đáng ghét… ha ha…”

Nhất thời, tiếng cười như có ma lực, tỏa ra bốn phía.

- “Lạc đại ca!”

Một tiếng gọi ngọt ngào xa lạ truyền tới, phá vỡ khoảnh khắc vui đùa ầm ĩ của hai người.

Một khuôn mặt nữ tử dù xanh xao cũng vô cùng xinh đẹp hiện ra.

Đây là ấn tượng đầu tiên trong mắt Linh Nhi.

Lúc tiếng gọi vừa cất lên, nàng biết, chút ấm áp vừa nhen nhúm trong lòng nàng từ nay sẽ không còn nữa.

- “Tử Hồ!” – Đôi mắt Diêm Lạc đầy kinh hoảng*, chạy vội qua đỡ nữ nhân thân mình lung lay sắp đổ.

*kinh hoảng: kinh ngạc + hoảng sợ, một lần nữa bày tỏ lòng ngưỡng mộ với từ ngữ Trung Quốc, “ý tại ngôn ngoại”…

Đông Linh Nhi chấn động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.