Chỗ này hình như đường còn chưa được mở rộng, các ngõ nhỏ ở đây như mê cung vậy, đi ngang qua các nơi dân cư sống phần lớn đã cũ kỹ không thể tả được, trên tường vẽ chữ “Phá” rất lớn. Hải Nhã đi lòng vòng nửa giờ, ngay đến cả đường cái có đèn xanh đèn đỏ cũng không thấy, năm giờ đúng là giờ cao điểm tan tầm, khu vực xung quanh một bóng người cũng không có.
Cô càng nghĩ càng tức giận, Đàm Thư Lâm mở quán bar ở đây, tốt nhất thua lỗ hết, mất hết sạch.
Cô mò mẫn một lúc, chợt thấy con đường nhỏ dựng Volvo, Hải Nhã xuýt chút nữa bật khóc, cô đi nửa ngày, kết quả lại vòng về đây, rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy?
Cô quay người đi hướng khác, cô mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng Đàm Thư Lâm gọi lớn: “Làm gì vậy? Muốn đánh nhau à?!”
Cô sững sờ, thiếu chút nữa thì kích động quay lại đó xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng ở gần đây rất vắng, cô lại là một cô gái không thể tùy tiện đi qua đó, không chừng xảy ra tai họa gì lớn hơn nữa, trải qua một khoảng thời gian trải nghiệm xã hội, cô so với trước đây tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn xung quanh tìm một góc không dễ dàng thấy được đứng nấp vào, chỉ cần bên đó có chuyện gì không đúng, cô sẽ báo cảnh sát liền.
Đàm Thư Lâm lớn tiếng mắng mấy câu, sau đó lại có mấy người nhỏ giọng nói chuyện, cách xa, thật sự không có cách nào nghe rõ, Nhưng Đàm Thư Lâm lại lớn giọng thực sự, mắng một câu lại một câu, hình như ngăn người nào đó làm cản trở chuyện của cậu ta. Hải Nhã không nhịn được thay cậu ta đổ mồ hôi hột, dựa vào bản lãnh của cha mẹ cậu ta nên người ta thường cho cậu ta mấy phần mặt mũi, mới ra ngoài đã kiêu ngạo, thật sự là muốn tìm đường chết mà….
"Làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau? !"
Đàm Thư Lâm bắt đầu gào thét, giọng nói có chút kỳ lạ, Hải Nhã vội vàng mở điện thoại di động ra, bắt đầu nhấn 110, còn chưa nhấn xong, bỗng nghe thấy tiếng cậu ta kêu đau một tiếng, giọng hét lớn lại biến thành âm thanh hu hu hu, chắc là bị người khác bịt miệng lại rồi. một người đàn ông dặn dò: “Đè xuống, kéo qua một bên.”
Hải Nhã hốt hoảng xuýt chút nữa ném luôn cả di động, là giọng nói của Tô Vĩ! Anh đang sử dụng hình phạt riêng của xã hội đen à?!
Cô muốn đi ra ngoài, nhưng lại không dám, cứng ngắc đứng đó nửa ngày, thì nghe thấy tiếng binh binh của một hồi tay đấm chân đá – Đàm Thư Lâm sẽ không bị đánh chết chứ? Cách đó không xa lại có hai người đi về phía cô, cung quanh đây một chỗ để trốn cũng không có, Hải Nhã nôn nóng đến mức toát cả mồ hôi, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Bóng người tiến gần, một người khắp người đều là vôi, là Lão Duy, anh đang mặt dày cười làm lành, sau đó cổ bị Tô Vĩ xách lên, một đường kéo qua . Lão Duy phát hiện Hải Nhã đứng ở đối diện, kêu lớn: “Bên đó có người!”
Tô Vĩ nhìn sang, hai người đối mặt nhìn nhau, Hải Nhã vừa lúng túng vừa sợ hãi, đứng yên tại đó không biết làm như thế nào. Anh hơi bất ngờ, sau đó làm như không nhận ra không nhìn về hướng cô nữa, mà giơ tay lên đem Lão Duy ném sang một bên, đụng vào tường, vang lên một tiếng đông lớn.
Lão Duy sắp khóc đến nơi, luôn miệng nói: "Anh Hỏa! em thật sự không biết! Tên súc sinh đó đã chạy nửa tháng rồi! nó còn thiếu em mấy vạn chưa đòi lại được! em cũng đang đi khắp nói tìm nó!”
Tô Vĩ móc ra một hộp thuốc, hút một điếu, nhét trong miệng lão Duy, sau đó thay anh ta đốt, tư thế này không giống như muốn đánh người, Lão Duy an tâm hơn, vội vàng móc gói thuốc lá của mình ra: “Để em để em! Để em lấy ra! Thuốc lá!”
Tô Vĩ đẩy tay anh ta, chỉ nói: "Cậu lấy tiền đâu ra để mở quán?"
Lão Duy cười xòa: "Chính là tên nhóc vừa rồi, là tiền của nó, người ngốc nhưng nhiều tiền,”
"Chọn chỗ này để mở quán bar, cậu định mở phòng ở đây để đón ma à?”
"Không có!" Lão Duy vội vàng lắc đầu, "Gần đây thanh tra rất nghiêm, em nghĩ nên kinh doanh một thứ gì đó chính đáng một chút. Chờ đến khi quán bar của em sửa chữa xong, Anh Hỏa lúc nào đến của cũng rộng mở, em thanh toán!”
Tô Vĩ cười cười, sờ sờ túi tiền của mình, Lão Duy tinh ý đưa thuốc lá lên, lại dùng một chiếc bật lửa đốt thay anh.
"Cậu thật sự không gặp lão Tiền?” Tô Vĩ phun ra một ngụm khói, “Tôi nghe người khác nói, tuần trước cậu còn cầm một khoản tiền từ chỗ lão.”
Lão Duy dùng sức lay đầu: "Không có không có! Tuyệt đối không có! Anh Hỏa anh cũng biết em mà, làm sao có thể bao che cho lão súc sinh ấy được? Lão còn thiếu tiền của em!”
"Lão đã từng nói muốn đi đâu không?”
Lão Duy suy nghĩ một chút: "Hình như đã từng nói muốn đi đến huyện G, nhưng lão làm sao đi được chứ? Đang bị truy nã, nên chắc chắn đang ở đây.”
Tô Vĩ gật đầu, lui một bước để cho anh ta đi: "Cậu hãy ở lại đây đi? Có chuyện gì tôi sẽ đến tìm cậu.”
Lão Duy ba chân bốn cẳng chạy, trong quán bar Dạ Sắc lại vang tiếng Đàm Thư Lâm hét lên giận giữ, cơn nóng giận tràn đầy, có lẽ bị đánh đập cũng không quá kịch liệt một lát sau, Volvo bắt đàu nổ máy, có lẽ là chở Lão Duy đi rồi.
Tô vĩ hít một hơi khói thật lâu, lấy điện thoại di động quay số điện thoại, nói mấy câu, sau đó cúp máy bỏ vào túi. Hải Nhã đứng ở chỗ tối, đứng đến nỗi chân cũng tê dại, cô không dám đi ra ngoài, cô chưa từng thấy Tô Vĩ như vậy, từ trước đến giờ đây là mặt của anh mà cô không hề quen biết, cô vẫn kiêng kị nhất những người như thế này, tận mắt nhìn thấy so với trong phim cảm giác khác một trời một vực.
Tô Vĩ cũng không đến đây, anh chỉ đứng đó hút thuốc, từng hơi từng hơi, thổi ra rất chậm, trời dần tối, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, xung quanh anh giống như bị sương mù bao phủ.
Hút xong một điếu thuốc, anh ném tàn thuốc đi, bỗng nhiên xoay người lại đi thẳng về hướng cô đang đứng.
Hải Nhã theo bản năng lui hai bước, anh đi đến trước mặt, nắm lấy cánh tay của cô: “Đi, đi trước rồi nói.”
Cô gãy giụa một lát, không còn hơi sức: "Em có thể đi. . . . . . Đi nơi nào?"
Anh không có buông tay, giọng nói rất bình tĩnh: "Đưa em về nhà."
Cô bị anh lôi đi về phía trước, dọc theo quán Bar Dạ Sắc, cửa chính đã đống, trước cửa không có một bóng người, chắc hẳn anh đã mang người đến giải tán, trên đất còn loang lổ mấy vệt máu trông thật ghê người, còn có một chiếc răng, Hải Nhã cứng đờ.
Tô Vĩ nhìn một chút, nói: "Vì là người quen của em, nên ra tay còn chưa nặng.”
Hả, nói cách khác, cái răng này không phải của Đàm Thư Lâm, mà là của một đàn em nào đó của Tô Vĩ? Hải Nhã còn chưa hết sợ hãi, anh nói thêm: “Cho nên để cho đàn em đánh cậu ta mấy đấm, cậu ta rất cô gắng chịu đựng, sẽ không chết người được.”
Lời nói này. . . . . . Làm sắc mặt Hải Nhã trắng bệch.
Cô biết rõ thân phận của anh, cũng muốn hiểu hơn, nhưng anh rất ít nói, chứ đừng nói để cho cô nhìn thấy, tưởng tượng của cô lại giống như truyện cười vậy, đem những gì có trên phim gắn vào người anh, những tình tiết vô lý hết sức, ngược lại làm cô yên lòng hơn, biết đó là giả. Cô cũng cảm thấy sự thật không nguy hiểm như cô nghĩ.
Bây giờ cô rốt cuộc cũng biết rõ hơn về anh, không có cảnh gọi một tiếng có hàng trăm người tập hợp lại, cũng không có cảnh đao kiếm sống chết với nhau máu văng tung tóe, vừa chân thực vừa đáng sợ, làm người ta sởn tóc gáy. Đúng rồi, trong lúc anh và Lão Duy nói chuyện với nhau, có nhắc đến tội phạm truy nã….
Hải Nhã cảm thấy chột dạ, chân giống như giẫm trên bông vậy, đi một lát đã nhìn thấy chiếc xe máy phân khối lớn của Tô Vĩ dựng ở đầu một ngõ khác, đèn đường bị hỏng rồi, xung quanh rất tối làm cho người ta cảm giác sợ hãi.
Tô vĩ khe khẽ đẩy cô: "Lên xe."
Hải Nhã theo bản năng khua tay: "Không, không cần. . . . . ."
Anh im lặng một lát, bỗng nhiên buông cô ra, đi đến trước xe máy, cúi đầu đốt một điếu thuốc, giọng nói thản nhiên: “Sợ?”
Cô im lặng, lắc đầu hoặc là gật đầu, đều không phải là đáp án của cô lúc này.
"Để cho em nhìn thấy chuyện không tốt rồi." anh thở ra một hơi thuốc thật dài, "Xin lỗi."
Trái tim đang đạp loạn nhịp của Hải Nhã từ từ bình tĩnh lại, cô chần chừ một lát hỏi: “Anh đến đây để tìm một tội phạm bị truy nã?”
Tô Vĩ ngừng một hồi lâu, mới nói: "Em sợ anh cũng là tội phạm?"
"Em không nói như vậy!" cô hơi vội vàng.
Cô chưa từng nghĩ như vậy, thật ra từ lúc mới bắt đầu cô đã bắt ép mình không được suy nghĩ nhiều về thân phận của Tô Vĩ, thân phận của anh là gì không quan trọng, quan trọng là, anh và cô không phỉa là người cùng một thế giới, chỗ của anh không có thứ mà cô cần tìm, 1 giây cũng được, mấy năm cũng được, giống như một loại ma túy khiến cô buông lỏng, như vậy là đủ rồi.
Nhưng qua một thời gian ở bên nhau, cô mới phát hiện ra cô hoàn toàn không không chế được mình, chính bản thân cô đã rơi vào không cách nào rời xa anh được, không muốn rời xa, cô muốn cùng anh ở cùng nhau.
"Không phải là em sợ, " Hải Nhã cắn môi, giọng nói phát run, "Em...Em muốn biết. . . . . . Chuyện của anh."
Không có tiếng nói chuyện, ánh sáng của điếu thuốc lá giữa ngón tay anh lóe lên rồi tắt, Hải Nhã cảm thấy mình đang run, không biết là đang mong đợi hay sợ hãi điều gì, về chuyện tình cảm cô vẫn hi vọng mình thụ động – được người khác yêu, được người khác che chở, được người khác lo lắng chăm sóc chu đáo, cô muốn yêu rất nhiều rất nhiều, giống như một hũ mật vậy, đặt cô ở trong đó. Ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng bản thân cô cũng hiểu rõ, nhưng không có cách nào khác, cô luôn lo được lo mất như vậy, cô muốn được người khác yêu một cách chân chính,
Nhưng cô lại không được như vậy, Đàm Thư Lâm cũng vậy, Tô Vĩ cũng thế. Cô giống như giấy lau, người khác nhỏ một giọt nước, cô không tự chủ được muốn đến gần, không thể khống chế được tình cảm của mình, luôn là người chủ động trong chuyện tình cảm.
Có người nói, phụ nữ về mặt tình cảm không thể quá chủ động, như vậy cho dù người đàn ông có chiếm được, cũng sẽ không thật sự quý trọng. có lẽ cũng bởi vậy, nên Đàm Thư Lâm mới không thèm đoái hoài đến cô. Cô cho rằng bản thân đã nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này, mợi chuyện đổ lên đầu, vẫn dẫm lên vết xe đổ của mình.
Tô Vĩ vẫn luôn như gần như xa như vậy, mặc dù dịu dàng săn sóc, nhưng lại không muốn cô hiểu về anh. Cô cảm thấy mình không chỉ muốn mỗi sự dịu dàng của anh, có lẽ còn cái gì đó, trực tiếp hơn, cho dù sự thật đó của anh cô sẽ không thích nhưng như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy cô thật sự đã cảm nhận được.
Nhưng những thứ đó anh chưa bao giờ cho cô.
Hút Thuốc lá xong, Tô Vĩ nhẹ nhàng búng xa tàn thuốc, nhỏ giọng nói: "Hải Nhã, lên xe đi, anh đưa em về nhà."
. . . . . . Không có bất kỳ câu trả lời nào.
Cô đột nhiên xuất hiện cảm giác xấu hổ vô cùng, không biết từ đâu xuất hiện một cỗ xúc động, lên tiếng từ chối: “Em không về!”
"Nghe lời, Anh đưa em về nhà." Giọng của Tô Vĩ dịu dàng hơn.
"Em không về!" Cô vẫn là cự tuyệt, xoay người rời đi, giống như như vậy còn có thể giữ lại một chút thể diện cuối cùng, "Em đi bắt xe, anh đi đi."
Anh nắm cánh tay của cô, nhẹ nhàng một cái, đưa tay lên nắm lấy bả vai cô, động tác của cô chưa từng lưu loát như vậy, nhanh chóng hất tay anh ra. Anh lại nắm lại, cô vùng ra, anh dứt khoát đi ra phía sau cô ôm cô lên, ném cô lên trên xe, như một bao gạo vậy.
Hải Nhã không ngồi vững, thiếu chút nữa ngã xuống, tay đang vùng vẫy muốn nắm lấy thứ giừ đó để ổn định, thì có hai cánh đã nắm thật chặt hai cánh tay của cô, đột nhiên một đôi môi mềm mại bao phủ lên môi cô.
Cô vừa giật mình vừa bối rối, hai tay đẩy loạn, cả người lui về phía sau, anh không để cô lùi về phía sau, từ phía sau ôm lấy ót cô, lại tăng thêm lực, đôi môi cọ xát vào nhau, từ khô ráo trở nên ẩm ướt. cảm giác này vô cùng xa lạ, thạm chí có chút không thoải mái, đối với nụ hôn đầu tiên của cô mà nói, loại trình độ này có chút hơi quá, cô khó chịu tránh né, anh đột nhiên lại buông cô ra, nhẹ nhàng thở hổn hển, trong bóng đêm cúi đầu đưa mắt nhìn, từ từ đem mái tóc dài dang dính chặt của cô đẩy ra sau ót.
"Hải Nhã. . . . . ." giọng nói của anh khàn khàn, ấn một nụ hôn ở trên trán cô, "Đừng động."
Đôi môi nóng bỏng đi chuyển từ trên trán đi xuống, đi qua mí mắt, sống mũi, cuối cùng lại một lần nữa nhẹ nhàng rơi vào môi cô, dịu dàng trằn trọc mút. Hải Nhã cảm thấy ở trong trái tim mình như có cái gì rơi xuống, không có bến đỗ, loại cảm giác không xác định này, cảm giác trống rỗng làm trái tim cô bắt đầu cuồng loạn, hô hấp dồn dập. Có chút sợ, giống như lần đầu tiên tham gia phỏng vấn khi vừa tốt nghiệp, trong đầu trống rỗng, tay chân cũng không biết đặt ở nơi nào.
Anh khẽ cắn, ở trong môi cô nói nhỏ: “Mở miệng."
Như người bị thôi miên, anh nói ra, cô liền thực hiện, trong đầu choáng váng mơ hồ một chút lý trí cũng không có.
Cô theo bản năng hé miệng ra, anh lại lần nữa hôn lên, hơi thở mạnh mẽ, đầu lưỡi vuốt ve môi của cô, răng, đầu lưỡi, ngón tay chôn ở trong tóc cô, nâng đầu cô lên.
Nụ hôn này so với nụ hôn lúc nãy đúng là một trời một vực, cô cảm thấy ngực mình khó chịu, sắp thở không được nữa, những cảm giác khó chịu lúc nãy toàn bộ biến mất, chỉ để lại hơi nóng kịch liệt, bị anh làm cho không có đường để trốn, giống như những bông tuyết trong ánh mặt trời này đông, từng đóa từng đóa tan thành nước.
Không biết đến lúc nào thì, bọn họ mới chậm rãi tách ra, Hải Nhã thở gấp giống như vừa mới chạy xong 1000m, nhưng mà hình như Tô Vĩ cũng không khá hơn chút nào. Khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi được hơi thở nóng bỏng của anh, bờ môi của anh ướt át, hai mắt đen láy lẳng lặng nhìn cô.
"Nếu không muốn về nhà, " Anh nở nụ cười, dùng ngón cái phác vẽ lên môi của cô, "Trước hết đi đến nhà anh đã."