Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 22: Chương 22




Hải Nhã bỗng nhiên xuất hiện cảm giác khủng hoảng, giống như sắp chết đuối ôm chặt lấy một cây gỗ, còn chưa may mắn bao lâu, cột gỗ này lại đột nhiên sống lại, vùng vẫy muốn rời khỏi mình. .

Thì ra là đã qua nửa năm rồi, từ lúc ở trong tiệm internet ngột ngạt đó bắt đầu, thời gian trôi qua nhanh như vậy, tất cả mọi việc giống như mới phát sinh.

Trong đêm tối cô nhìn thẳng vào mắt anh, như muốn từ trong mắt anh tìm ra một chút gì đó khiến cho người ta an tâm, nhưng quá tối, cái gì cũng không thấy rõ – Có lẽ anh cũng chỉ nói đùa một câu với cô mà thôi, hù dọa cô một chút.

Hải Nhã vươn tay, muốn sờ sờ mặt của anh, mới đưa đến một nửa đã bị bắt được, nhẹ nhàng đẩy ra.

"Tô Vĩ." Cô không hiểu nhìn anh.

Anh trầm mặc thật lâu, nhỏ giọng nói: "Em đang tỉnh táo chứ? Em rốt cuộc là đang qua lại với hạng người như thế nào – thật sự không biết, hay là không muốn suy nghĩ?"

Cô miễn cưỡng cười: "Em không sợ. . . . . ."

"Không, " Anh ngắt lời cô, "Anh nói, có phải cho đến bây giờ em đều không rõ mọi chuyện phải không.”

Hải Nhã cảm thấy cả người từng trận rét run, từ từ ngồi người thẳng dậy, theo bản năng ôm đầu gối co lại, mất hồn trong chốc lát, mới lẩm bẩm: ". . . . . . Là em đã làm gì sai à?"

Tô Vĩ cười khe khẽ, xuống giường đi tới bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc.

"Sau khi em uống say, không ngừng nói xin lỗi với cha mẹ và tên nhóc kia nữa…Cậu ta tên là Đàm Thư Lâm?” giọng nói của anh rất thấp, “Lời trong mơ mới là lời nói thật? Nếu hối hận, thì lúc đầy đừng làm. Anh thật sự không biết em đang nghĩ cái gì.”

Hải Nhã chỉ cảm thấy lồng ngực như có cái gì đó rơi xuống, cô ôm chặt đầu gối, khó khăn mở miệng: "Tô Vĩ, em... thật ra thì em. . . . . ."

Cô chưa từng nói với anh chuyện của mình, nói ra sẽ như thế nào? Cô hoàn toàn không phải là tiểu thư nhà giàu ngây thơ, không biết cái gì, mỗi lần cô muốn quên, luôn có người nhắc nhở rõ ràng thân phận của mình, còn có tương lai không có cách nào trốn tránh, cô sống rất tự ti và mệt mỏi.

Anh hiện tại lại đang làm cái gì? Ép cô thẳng thắn? Buộc bản thân cô nên hiểu rõ ràng cô là cái gì? Trong trong lòng tính toán suy nghĩ hèn hạ gì? Đêm nay, người đàn ông này, đột nhiên trở nên rất xa lạ, thậm chí khiến cho bản thân cô theo bản năng muốn bài xích.

"Bây giơ tỉnh táo rồi sao?" Anh phun ra một gụm khói thuốc, "Hiểu anh là người như thế nào rồi chứ? Hải Nhã, anh không phải là hoàng tử, nơi này cũng không có truyện cổ tích. Anh là côn đồ, em muốn xem anh là cái gì? Muốn anh cho em cái gì? Cùng em lên giường có đủ hay không?"

Hải Nhã thật nhanh từ trên giường đứng lên, mang giày bước đi. Nàng cảm thấy nếu mình đợi tiếp nữa, chắc chắn sẽ bị bức bách đối mặt với chuyện gì đó rất đáng sợ, cô vẫn trốn tránh, không chịu đối mặt những thứ đó.

Cô biết Tô Vĩ không phải như vậy, anh vừa thần bí lại dịu dàng, săn sóc lại mạnh mẽ, giống như một anh hùng có một không hai là từ một cái thế giới khác hạ xuống, cho cô tất cả mọi thứ cô muố. Không ai muốn suy nghĩ đến sự thật, không người nào muốn đối mặt với sự hèn hạ của bản thân, không ai muốn nói lên rằng: bản thân sai lầm rồi.

Đẩy cửa chính ra, cô không kịp đợi thang máy, trực tiếp chạy xuống theo bậc thang. Anh không đuổi theo, không hỏi, dường như ngay cả đầu cũng không quay lại.

Cô không nói được mình rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, sợ anh? Hay là sợ mình?

Ở Sâu trong nội tâm của cô vẫn luôn hoảng sợ, hốt hoảng, biết rõ tương lai đã được định sẵn, rồi trong tâm vẫn tồn tại sự may mắn, nếu như không có thể trốn tránh, vậy thì hãy tha hồ vui chơi cho đến ngày tận thế. Ở trong quán bar thừa dịp say rượu cùng Đàm Thư Lâm đại náo một lượt, cảm giác vui sướng chỉ có trong nháy mắt, sau đó cô lại chìm vào trong sợ hãi thật sâu — Cậu ta sẽ không về tố cáo với bố mẹ cô chứ? Nếu như bọn họ biết, nhất định sẽ cảm thấy thất vọng đối với cô chứ? Có thể hay ghét cô không? Rồi hối vận vì đã nhận và nuôi dạy cô?

Như vậy thật sự rất mệt mỏi, cô cảm thấy mình gần như sụp đổ.

Trên đời này mỗi một phần tình yêu của cô, cô đều phải dè dặt cẩn thận từ ti lừng tí một, không thể bừa bãi, không thể khinh thường, nếu không bất kể cái gì cô cũng không có.

Hải Nhã chợt dừng bước lại, thở hồng hộc lại mờ mịt quan sát bốn phía, nơi này là một quảng trường nhân dân ở gần khu nhà của Tô Vĩ, rất nhiều người không có nhà để về chỉ trải những tờ báo trên đất để nằm, cứ như vậy ngủ, xung quanh bóng tối yên tĩnh, một chiếc xe cũng không có.

Điện thoại di động hiển thị thời gian là bốn giờ sáng, cô một mình kinh ngạc nhìn đứng dọc theo quảng trường, còn còn chỗ nào để đi.

Tất cả giống như lại trở về thời kỳ tồi tệ kia, cô làm cái gì cũng không thành công, giống như một con chuột chui vào một cái ống vỡ, chỉ có rúc ở trong đó run run.

Hải Nhã giống như một du hồn, không biết từ lúc nào đã quay lại trước nhà của Tô Vĩ, cửa phòng còn mở, cô đứng ở nơi đó giống như ngu ngốc, không dám vào đi, cũng không dám rời đi, nhìn chằm chằm trên cửa suy nghĩ mất hồn, trên đời này nơi duy nhất để cô tránh gió cũng muốn vứt bỏ cô.

Trong nhà chợt truyền ra một loạt tiếng bước chân, sau đó cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Tô Vĩ kẹp điếu thuốc lá trong tay, lẳng lặng nhìn cô.

"Tô Vĩ. . . . . ."

Cô miễn cưỡng mở miệng, còn chưa nói câu gì, anh đã nhẹ nhàng tránh ra, nhỏ giọng nói: "Đi vào."

Hải Nhã dưới chân giống như đạp lên bông mềm, từ từ đi vào, anh đang phía sau nói: "Sáng mai lúc đi đóng cửa là được."

Cửa bị khép lại, cô giống như vị điện giật nhảy dựng lên, quay đầu nhìnlại, anh đã đi rồi. Cô đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, vụng về mà kéo khóa cửa ra, trơ mắt nhìn anh bước từ trên cầu thang đi xuống, bọn họ ai cũng không lên tiếng.

Anh sẽ nghĩ cô như thế nào? Là một cô gái mềm yếu bỉ ổi, muốn ở bên cạnh anh hưởng thụ thế giới tốt đẹp, còn mọi chuyện liên quan đến cô cái gì cũng không nói, che kín mắt và lỗ tai, sợ hãi mọi sự tổn thương —— sẽ không ai thích người như vậy, cô đã mất đi anh.

Hải Nhã ngơ ngác đứng ở trước cửa rất lâu, rốt cuộc đóng cửa lại, từng bước một đi vào trong nhà.

Ngôi nhà này trở nên rất xa lạ, trống trải tĩnh mịch. Cô đi đến căn phòng phía bên phải kia, cố gắng mở cửa, cửa cũng đã bị khóa lại —— anh không muốn cô đụng vào những đồ vật của anh.

Cô im lặng xoay người lại, Bàn Tử đang phòng khách chơi với quả cầu nhỏ mà Tô Vĩ mua cho nó trên ghế sa lon, không có một chút phát giác đã có chuyện xảy ra. Hải Nhã ở trong bóng tối mò mẫm ngồi trên ghế sa lon, Bàn Tử lập tức vứt bỏ quả cầu nhỏ của nó, meo meo kêu một tiếng bò đến chân của cô, ở trong lòng cô cuộn thành một đoàn.

Cô cứ như vậy ôm Bàn Tử ngồi ở trên ghế sofa rất nhiều giờ, cho đến khi bầu trời sáng rõ. Bàn Tử ngủ thiếp đi trên chân cô, hạnh phúc ngáy khò khò, Hải Nhã nhẹ nhàng đặt nó về trên ghế sofa, mắt nó cũng không mở, đổi lại tư thế ngủ tiếp.

Trên bệ cửa sổ đồ gạt tàn còn lưu lại mấy mẩu thuốc lá, không giống hình dạng như con nhím trước đây, kể từ sau khi cô thường xuyên đến đây, ngôi nhà của anh hề dính một chút bụi bẩn nào, có một chút đồ cũng bị cô thu dọn hết.

Hải Nhã đem gạt tàn rửa sạch sẽ, chăn xếp gọn gàng, đi xong giày của mình, im lặng đi khỏi nơi này.

Trên đường Dương tiểu Oánh gọi điện thoại cô, giọng nói khó tránh khỏi có chút mập mờ: "Hải Nhã, bài học hôm nay rất quan trọng, cậu có đến không?"

Hải Nhã suy nghĩ một chút: "Không đi, làm phiền cậu giúp tớ xin phép nghỉ."

Chắc là giọng nói của cô có chút lạ, nên Dương Tiểu Oánh dừng một chút, hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

"Tớ rất khỏe, hơi mệt, muốn ngủ." cô trả lời vô cùng tỉnh táo.

Dương Tiểu Oánh có chút do dự: "Thật không có chuyện chứ? Cậu giống như không có chút tinh thần nào cả?"

"Không có việc gì, xe tới rồi, tớ cúp đây."

Hải Nhã khép điện thoại lại, mở cửa xe taxi ra, lưu loát lên xe.

Tài xế taxi là một chú trung niên, đặc biệt hay nói, không ngừng hỏi cô, mà cô phản ứng gì cũng không có, chỉ là im lặng nhìn ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật đang lao vùn vụt. Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại di động đột nhiên đinh đinh đương đương vang lên, Hải Nhã không nhìn xem là ai, nhanh chóng nhận điện thoại, Giọng nói của Đàm Thư Lâm vang lên ở bên tai: "Chúc Hải Nhã, cậu tốt nhất nên giải thích cho tôi hết mọi chuyện ngày hôm qua!"

Cô trầm mặc nghe, không nói gì.

Đàm Thư Lâm nói mấy câu, ở đầu dây bên kia một chút âm thanh cũng không có, không khỏi có chút nghi ngờ, hỏi: "Chúc Hải Nhã? Cậu vẫn ở đó chứ?"

Cô ừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xong chưa?"

Không ngờ, cậu ta không có tức giận hét lên mà, trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Vẫn nên gặp mặt nói chuyện, cậu đang ở đâu? ở Trường học hay là trong nhà?"

"Đang về nhà."

Cậu ta trong nháy mắt lại nổi khùng lên: "Về nhà? Cậu tối hôm qua ở đâu? Ở nhà cái tên lưu manh đó? ! Hai người làm sao biết nhau?"

Cô vẫn là không nói lời nào.

Đàm Thư Lâm không hiểu tại sao lại tức giận, chỉ ném một câu nói: "Tôi đứng trước nhà chờ cậu!"

Kết quả anh lại đến nhà trước cô, Hải Nhã từ trên taxi xuống, đã nhìn thấy Đàm Thứ Lâm sắc mặt u ám đứng trước cửa chung cư, rất kỳ lạ, cậu ta không đi chiếc Volvo trước đây nữa, ngược lại bước nhanh đi đến, đem cô đẩy vào trong xe, sau đó lên xe cùng cô, dặn tài xế: "Đi thôi."

Hải Nhã hỏi: "Xe của cậu đâu?"

Đàm Thư Lâm vẻ mặt âm trầm trong nháy mắt lại xẹt qua một chút mất tự nhiên, hỏi ngược lại: "Cậu hỏi mấy vấn đề này nhiều làm gì?"

Cô thẩn thờ quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một chữ cũng không nói, kết quả ngược lại chính cậu ta không nhịn được, ho khan vài tiếng, nói: "Tôi vốn không thích Volvo, mà gười nhà tôi không để cho tôi tự chọn xe. Vừa đúng lấy quầy rượu cần tiền, tiền gửi ngân hàng của tôi không đủ, liền đem xe bán, chờ sau này thu hồi vốn mua xe khác."

Hải Nhã nhàn nhạt ồ một tiếng, hình như không có hứng thú, Đàm Thư Lâm thực sự không quen , Chúc Hải Nhã trước đây không như thế này! Giống như sau khi lên đại học xong, cô đã thay đổi, vật nhỏ trước kia vừa đáng thương vừa đáng giận đã chạy đi đâu?

Cậu quay đầu lại cau mày cẩn thận đánh giá cô, trong ấn tượng cậu cô cũng chưa bao giờ thả tóc xuống, vẫn luôn buộc kiểu đuôi ngựa, váy không ngắn quá đầu gối, người trước mắt tóc dài tới eo, đuôi tóc có những sợi quăn xoắn, áo sơ mi quần jean, vẻ mặt lành lạnh, trong mắt che kín tia máu, hoàn toàn lộ ra bộ dáng từ chối người khác ngàn dặm.

Chẳng lẽ là bởi vì anh đã tìm được bạn gái vừa ý, cho nên tự giận mình? Cuộc sống hai mươi năm qua của Đàm Thư Lâm trong từ điển chỉ viết một từ: “Tự đại.” Vì vậy cậu ta trong nháy mắt bình thường trở lại, còn có chút hài lòng, ôm cánh tayhỏi cô: “Cậu tại sao lại biết tên lưu manh kia vậy?”

Hải Nhã trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: “Anh ấy……Là bạn trai tớ.”

Cậu cất một tiếng: “Lừa gạt ai đó!”

Anh tin tưởng thì đúng là gặp quỷ, cô nhất định là cô ý nói như vậy, muốn khiến cậu chú ý đến.

Hải Nhã vẫn không có phản ứng, giống nhu căn bản không nghe lời cậu ta, không yên lòng.

Taxi rất nhanh đã đến địa điểm, là một con đường gần đó, rất nhiều cửa hàng san sát nối tiếp nhau, Đàm Thư Lâm dẫn cô vào một nhà hàng Italy, lúc cậu ra ngoài ăn cơm, chưa bao giờ đi nào tiêu dưới 300 tệ cả, một quán ăn xa xỉ.

“Nhà hàng này mì Ý không tệ, tiểu Đào rất thích.” Câu cầm thực đơn tự động thay cô gọi món, ngay sau đó lại giải thích. “A, cậu cũng đã gặp tiểu Đào rồi phải không, cô ấy là bạn giá tôi.”

Hải Nhã cầm menu trên bàn lơ đãng xem, giống như cả người lẫn tâm hồn đều không ở chỗ này, Đàm Thư Lâm gõ lên bàn nói, có chút không vui nhắc nhở cô: “Chúc Hải Nhã, tôi đang nói chuyện với cậu. Cậu tốt nhất nên giải thích cho tôi mọi chuyện ngày hôm qua.”

cô để menu xuống, nhìn vào đôi mắt cậu ta, cậu ta cảm thấy bị cô nhìn như vậy có chút kỳ lạ, đêm qua là cô không ngủ hay khóc, hai mắt cô đỏ vằn, bộ dáng này của cô hơi dọa người.

“Tớ nói không muốn gặp lại cậu.”Hải Nhã chậm rãi mở miệng. “Cậu cho rằng là lời say?”

Đàm Thư Lâm cũng không ngờ cô vừa mở miệng đã nói cái này, theo quán tính, ít nhất trước tiên cô phải nói lời xin lỗi, cậu ta nổi giận, chỉ vào trên xương gò má còn có vết bầm gầm nhẹ: “Nhìn đi! Cha tôi còn chưa bao giờ đánh tôi! Cậu hiểu lễ phép hay không?Ngay đến cả xin lỗi cũng không biết nói?”

Giọng nói của cô nhàn nhạt: “Tớ không cảm thấy có lỗi gì.”

Cậu ta sửng sốt, chỉ tay phía cô nửa ngày nói không ra lời, còn cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như cả thể xác lẫn linh hồn đều không ở chỗ này: “Đàm Thư Lâm, tớ đã không còn thích cậu nữa, cậu cũng nên cảm giác được chứ, cũng đừng kể lể mọi chuyện với tớ, chuyện của cậu tớ một chút hứng thú cũng không có—lời này cậu muốn nói cho ai nghe đều được.”

Đàm Thư Lâm trong ngực bỗng nhiên bốc hỏa, hung hăng nện một đấmlên bàn, tất cả khay nĩa rầm rầm lộn xộn.

“Cút!”Cậu ta rống giận.

Hải Nhã đứng dậy bước đi, vừa đi đến cửa đã bị cậu ta nắm lấy cánh tay, cậu ta có lẽ tức giận không hề nhẹ, tay cũng phát run, luôn miệng nói: “Chúc Hải Nhã, cậu càng ngày càng tốt rồi! Cậu được đó!”

“Bảo vệ sắp đến rồi.”cô không giãy giụa, lạnh lùng nhắc nhở cậu.

Đàm Thư Lâm cũng không chịu được biểu cảm như người chết của cô, một tay đẩy cô ra, vừa vặn tiệm bị mở ra, Hải NHã lảo đảo từ trên bậc thanh té xuống, ngồi trên đất rất lâu không bò dậy nổi.

Đầu gối và cùi chỏ đau nhức vô cùng, có lẽ là đả bị thương. Hải Nhã cắn răngđứng dậy, phủi phủi bụi trên người, nhấc chân bước đi.

Cả người cô đều phát run, không phải là bởi vì đau đớn, có thể là sợ hãi, cũng có thể là vui mừng—cô rốt cuộc đã nói hết mọi chuyện rồi, cũng không khó khăn như cô tưởng tượng. cô biết Đàm Thư Lâm nếu như đem hôm nay nói cho cha mẹ, cả trời đất đều đổi màu, nghĩ kết quả như vậy, cô chỉ muốn được khóc lớn lên, nhưng như vậy cũng tốt, bất kể mọi chuyện cô lừa dối hay chán ghét, tốt nhất hãy toàn bộ kết thúc vào hôm nay, cô chịu đủ rồi.

“Chúc Hải Nhã!” Đàm Thư Lâm từ bên trong đuổi theo, đưa tay muốn nắm lấy tay cô, thấy cùi chỏ cô chỗ nào cũng bị thương, do dự lại đem tay rụt về. “…..tôi không phải cố ý………Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện.”

cô không có quay đầu lịa, chỉ nhàn nhạt nói: “Tớ không muốn gặp lại cậu nữa, lời này cậu muốn tớ phải nói bao nhiêu lần?”

“Mẹ nó!” Đàm Thư Lâm hất tay, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.