Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Chương 27: Chương 27




Chuông báo vang lên liên tục mười mấy lần, rốt cuộc Hải Nhã không chịu nổi tiếng ồn đau đầu không thể không xuống giường tắt đồng hồ báo thức ở trên bàn sách đối diện. Cô duỗi thắt lưng, cảm giác bắp thịt toàn thân giống như không nghe theo sự điều khiển của cô, vừa đau lại vừa mỏi, bên giường còn đặt hai va ly hành lý rất lớn, cô tốn buổi tối cả ngày hôm qua để mới sắp xếp được hết tất cả quần áo trong tủ, còn rất nhiều thứ khác cần sắp xếp, không biết hôm nay sắp xếp được hết không.

Vốn dĩ Hải Nhã định đợi sau kỳ nghỉ hè mới chuyển vào ký túc xá, khi đó sinh viên đều về nhà, phòng cũng được sắp xếp lại, ai ngờ Dương Tiểu Oánh mời thấy giáo hướng dẫn ăn vài bữa cơm, người ta đã cho đi cửa sau ở trong kỳ thi học kỳ kiếm cho hai cô hai giường trống, nghe nói các bạn cùng phòng nghỉ hè đều về nhà, đồng nghĩa với việc chỉ có hai người bọn họ ở trong căn phòng 8 người. Ký túc xá trong trường đại học so với phòng thuê bên ngoài tiện nghi hơn thuê phòng bên ngoài rất nhiều, Dương Tiểu Oánh quyết định trong tuần này sẽ chuyển đến đó, Hải Nhã đã bị cô ấy thúc giục nên đã bắt đầu dọn dẹp đồ rồi.

"Hải Nhã, thức dậy chưa?" Dương Tiểu Oánh ở bên ngoài gõ cửa, giọng nói mơ hồ, giống như đang đánh răng.

Cô mở cửa ra, chỉ thấy Dương Tiểu Oánh thần kỳ vừa đánh răng vừa ở trong phòng bếp xem nồi cháo đang nấu, bên trong cái chảo bên cạnh còn có trứng ốp lết, vừa thấy cháo sôi, trứng đã chín, cô vớt hết bọt trong nồi cháo, vừa quấy cháo vừa bớt lửa, một chút bọt cũng không trào ra ngoài.

"A a." Hải Nhã sững sờ khen ngợi.

"Sững sờ gì vậy? Hôm nay thi tiếng anh và địa nhiệt, cậu còn sững sờ đó nữa là đến muộn đó.”

Hải Nhã chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt thật nhanh, lúc đi ra Dương Tiểu Oánh đã dọn sẵn cơm, mỗi người một đĩa trứng ốp lết cộng thêm bánh bao chiên, Dương Tiểu Oánh không làm vợ hiền mẹ tốt thật là thật là đáng tiếc.

"Cậu đã tìm được công việc khác nữa chưa?" Dương Tiểu Oánh vừa ăn cơm vừa hỏi cô.

Hải Nhã đưa tay cầm chiếc bánh bao chiên lên, dùng đầu ngón tay xé từng miếng bỏ vào trong miệng: “Còn chưa, tớ còn một ít tiền gửi ngân hàng, học phí kỳ sau không thành vấn đề, tiền sinh hoạt phí thì tiền lương đi làm ở quán cà phê cũng đủ rồi. Tớ có ý định đăng ký tham gia cuộc thi phiên dịch tháng 10, để lấy chứng nhận để có thể đến công ty thực tập.”

Dương Tiểu Oánh hai mắt đầu tiên là sáng lên, sau đó hai bả vai suy sụp xuống: "Tớ chắc chắn thi không qua, thành tích của cậu tốt có thể thử một chút, phiên dịch so với viết chữ kiếm được nhiều tiền hơn.”

Thấy thời gian không còn sớm, Hải Nhã hai ba miếng ăn hết bát cháo, lau miệng thay giày chạy xuống tầng, theo thói quen đưa tay lên vẫy taxi. Dương Tiểu Oánh cười: "Cuộc sống của cậu từ trước đến nay quá xa xỉ rồi, từ xa xỉ mà phải sống cuộc sống nghèo khổ thì rất khó, quãng đường gần như vậy sao còn muốn bắt xe?"

Hải Nhã chột dạ rút tay về, cô đúng thật là có thói quen rồi, nhìn vào tất cả phương diện cuộc sống cũng có thể nhìn ra gia cảnh của cô, cô mua đồ ở siêu thị, đi dạo phố, hầu như không bao giờ trả giá, từ trước đến giờ cứ nhìn trúng cái gì là trực tiếp mua, Dương Tiểu Oánh trước kia không nói, bây giờ lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở cô chú ý đến những điểm này, nếu không số tiền lương ít ỏi đó không bao lâu sẽ tiêu hết.

"Chuyện dọn đến kỹ túc xá ở, có muốn nói với Tô Vĩ không?"

"Lần trước đã nhắn tin cho anh ấy, anh ấy hình như không phản ứng gì."

Dương Tiểu Oánh có chút kinh ngạc: "Sao vậy, anh ấy còn chưa về hả?"

Hải Nhã lắc đầu.

Khoảng nửa tháng trước, Tô Vĩ đột nhiên đem chìa khóa nhà đưa cho cô, muốn cô chăm sóc giúp Bàn Tử cho anh, anh không nói cụ thể chuyện gì, chỉ nói có chuyện muốn rời khỏi thành phố một thời gian, muộn nhất là nửa tháng sẽ trở về. Cô và Tô Vĩ mặc dù đã qua lại nửa năm, nhưng thật sự trở thành người yêu là từ khi anh đâm xuyên lớp màng mỏng kia, nhưng thời gian cũng chưa đến một tháng, còn chưa ngọt ngào được bao lâu, anh đã đi, Hải Nhã mỗi ngày phải khiến mình bận tối mắt mới có thể không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ đến anh.

"Đem bạn gái như hoa như ngọc cứ như vậy ném ở đây nửa tháng, anh Hỏa thật không đơn giản." Dương Tiểu Oánh ríu rít nói giỡn, "Cậu phải khiến cho anh ấy cảm thấy một chút nguy cơ, những bạn nam theo đuổi cậu trong trường học vẫn đang cố gắng tiếp cận cậu!”

Hải Nhã bị cô nói xong sửng sốt: "Có sao?"

Kể từ sau khi mọi người biết cô có bạn trai, đã một thời gian rất lâu không có ai theo đuổi cô nữa, đàn ông vốn dĩ rất thực tế, đối mặt với bông tuyết lạnh lùng trên núi cao không với tới được, bọn họ đều lựa chọn ở bên những cây hoa cỏ bình thường. Cho dù trước kia không có bạn trai, người theo đuổi cô cũng không phải là quá nhiều, người theo đuổi giống như một ngọn sóng điên cuồng, bình thường đều là những người dáng vẻ rất đẹp, lại vừa thân thiết với con gái.

Dương Tiểu Oánh đối với việc trong mắt cô chỉ có một mình Tô Vĩ không lời nào để nói, đầu năm nay những cô gái xinh đẹp như cô, vừa đơn thuần, vừa chung tình, quả thật so với sự tồn tại của Siêu Nhân còn hiếm hơn.

Vội vàng chạy đến địa điểm thi, buổi sáng là cuộc thi vấn đáp tiếng anh với giáo sư nước ngoài, giáo sư người nước ngoài rất dễ gần đối với ai cũng nói per¬fect, thật sự không hề khó khăn, khó khăn chính là môn luyện đọc, giáo sư giảng dạy được gọi là Hắc Sơn Lão Yêu, mỗi lần lên lớp đều điểm danh, chỉ cần một lần không đến, kỳ thi cô sẽ bị mài một lớp da. Hải Nhã đã hai lần không lên lớp, nhân dịp nghỉ trưa cô lên thư viện, lo lắng ôn tập môn địa nhiệt.

Thư viện vẫn luôn là địa điểm của nhưng sinh viên giỏi tập trung, đặc biệt là trước các cuộc thi, đúng là chặt kín người, Hải Nhã nhẹ nhàng lật sách, sổ chi chép của mình hơi sơ sài thiếu sót, bỗng nhiên điện thoại di đông trong túi xách bỗng nhiên vang lên, ở trong thư viện yên lặng này có vẻ đặc biệt chói tai, trong chốc lát mọi người đều nhìn về phía cô.

Hải Nhã vội vàng mở điện thoại di động ra, màn hình hiển thị tin nhắn Tô Vĩ gửi cho cô, khóe miệng nàng không tự chủ cong lên, nhanh chóng mở tin nhắn ra, anh hỏi: "Mấy giờ thi xong?"

Cô chuyển cấu hình điện thoại thành chế độ rung, gõ từng chữ từng chứ trả lời lại: "Ba giờ rưỡi. Anh đã trở về rồi à?"

"Còn chưa."

Hải Nhã hơi thất vọng: "Em nhớ anh lắm."

Anh gửi lại một khuôn mặt tươi cười: "Rất nhanh thôi, cố gắng thi thật tốt."

Mỗi lần anh đều nói nhanh, Hải Nhã bất đắc dĩ than thở: "Giữ gìn sức khỏe, trời nóng, ít hút thuốc lá thôi."

Hiếm khi Tô Vĩ trả lời dí dỏm: "Tuân lệnh, nữ vương. Anh đang ăn kẹo cao su."

Hải Nhã nhẹ nhàng cười: "Thế này mới nghe lời. Không nói với anh nữa, Em muốn ôn một chút."

Anh cũng không trả lời tin nhắn nữa, Hải Nhã cố gắng để cho lực chú ý của mình tập trung ở trên sách vở, cũng may có lẽ bởi vì trời nóng nực, nên lúc vào thi Hắc Sơn Lão Yêu cũng không có tinh thần, vội vã điểm danh mấy sinh viên bỏ học, phê bình một chút coi như xong. Hải Nhã nộp bài thi trước giờ, sắp xếp sách ra khỏi phòng học.

Hôm nay đến phiên Dương Tiểu Oánh làm ca ở quán cà phê, cô ấy khẳng định không có thời gian về nhà, Hải Nhã sẽ không đợi cô ấy, cô vội vàng chạy về nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Đã đến Tháng Bảy, mặt trời hiện ra trước mắt trắng lóa một mảnh, tiểu khi gần đó bởi vì sửa đường, nên mấy cây cổ thụ cũng bị chặt đi, Hải Nhã bị nắng chiếu cho cả người nóng lên, cô không thể làm gì khác hơn là lấy túi xách lên che đầu khỏi ánh nắng mặt trời. Mới bước vào cửa chính của chung cư, bỗng nhiên nghe tấy tiếng có người gọi cô: “ Hải Nhã”

Giọng nói này quen tai như vậy, khiến cho cô trong nháy mắt cảm giác như giấc mơ. Cô khó tin xoay người lại, chỉ thấy Tô Vĩ đang đứng ở trong bóng râm, mỉm cười nhìn mình, gần nửa tháng không thấy, anh đã đen đi, hình như còn gầy xuống nữa, đôi mắt đen láy tràn ngập nụ cười, hình như so với mặt trời chói chang bên ngoài còn nóng bỏng hơn.

Hải Nhã chầm chậm đi đến gần anh, lúc cười, lúc lại sững sờ, luôn miệng hỏi: "Sao lại trở về? Anh gạt em?"

Tô Vĩ cầm cánh tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt mình, cười nhẹ: "Cho em một bất ngờ."

Đúng là một bất ngờ rất lớn. Hải Nhã nhìn lồng ngực và bả vai quen thuộc, có kích động muốn ôm chặt lấy anh, nhưng nơi này là nơi đông người qua lại, người đến người đi, cô chỉ có cố nén khoác lấy cánh tay anh, vừa cười vừa khẩu thị tâm phi: "Đồ ngốc, ngốc quá, sao anh không nói sớm với em."

Đoạn đường này cô giống như là bay về nhà vậy, mới vừa mở cửa thay giày, đang chuẩn bị hỏi anh muốn uống nước gì, bỗng nhiên cả người bị ôm chặt, trên người anh có mùi thuốc lá thoang thoảng quen thuộc khiến người ta như si như say, Hải Nhã phát ra tiếng thở dài quen thuộc, mạnh dạn ôm chặt lấy cổ anh, trên môi nóng bỏng, anh hôn cô mạnh mẽ kịch liệt.

Trong miệng của anh có mùi vị bạ hà nhẹ nhàng khoan khoái, cô chưa bao giờ biết vị Bạc Hà cũng có thể kích thích như vậy, đầu lưỡi của anh không chút kiêng kỵ càn quét, xâm nhập tất cả giác quan của cô. Hải Nhã cảm giác mình sắp không thể thở nỗi nữa, nhưng cô lại tình nguyện ngừng thở, chết đi như thế cũng không sao. Anh ôm chặt như vậy, thân thể của hai người từng chút từng chút chặt chẽ dán sát vào nhau, Hải Nhã không tự chủ được hé môi, giống như không chịu nổi áp bức như vậy, anh nhân tiện hôn sâu hơn, hút cắn, thậm chí làm cho cô cảm thấy đau đớn.

Cô cũng không nói rõ được bản thân đã đổi thành nằm trên ghế sofa khi nào, cánh môi ướt át của anh như mưa rơi xuống cổ cô, nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của cô, cổ họng Hải Nhã phát ra tiếng rên rỉ giống như mèo kêu, khẽ run rẩy.

Đang hôn nóng bỏng anh lại từ từ trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, đôi môi Tô Vĩ trằn trọc hướng lên, nhẹ nhàng nóng bỏng hôn lên má cô, sau đó lấy đầu cô ấn vào trong ngực.

"Phơi thành một viên than đen rồi." Anh lấy mái tóc dài xốc xếch của cô đẩy đến sau ót, nhẹ nhàng cười.

Trong đầu Hải Nhã vẫn hơi choáng váng, cả người như nhũn ra, mềm mại không xương dựa vào trong ngực anh, không cam lòng nói lại: "Anh cũng đen, đen hơn so với em."

anh ừ một tiếng, đôi tay vòng quanh cô, ngón tay sờ nhẹ tóc của cô, Hải Nhã thích anh nồng nàn rồi lại ôm cô thân mật như vậy, hai người giống như trở thành một khối, sẽ không tách ra nữa.

"Anh còn đi nữa không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Tô Vĩ lắc đầu, một lát sau, chợt nói: "Chúng ta cùng nhau ở chung được không?”

Trong lòng Hải Nhã run lên: "Nhưng. . . . . . Nhưng em đã xin được ở ký túc xá."

"Ngoan, cùng anh ở chung."

Hải Nhã đột nhiên lại buồn cười, nhẹ nhàng đấm anh: "Ngốc nghếch, anh nuôi em à?"

Anh im lặng cười, bắt được nắm đấm của cô: "Ừ, anh nuôi em."

Lời nói này rất quen thuộc, giống như một cảnh tượng trong phim truyền hình vậy, một cô gái phong trần ngậm một điếu thuốc nói: Không làm việc anh nuôi em?

Sau đó người nam chính bỉ ổi đó do dự rất lâu trả lời: Anh nuôi em!

Hải Nhã bị loại hạnh phúc lãng mạn nhỏ bé này làm cho cảm động rơi lệ không ngừng, chuyện của cô và Tô Vĩ so với trong phim hoàn toàn khác nhau, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến cô run rẩy, giống như thật sự muốn khóc.

Cô phốc cười một cái, dùng sức đấm anh một cái: “Anh lại lấy kịch bản trong phim ra nói đấy à!”

Cô cười vui mừng, mặt đỏ rần, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.

Từ sau đêm nói chuyện điện thoại với cha mẹ xong, cô đã không ít lần nghĩ đến cảnh tượng đó, Tô Vĩ dịu dàng nói với cô: Hải Nhã, chuyển đến đây ở cùng anh nhé, anh sẽ nuôi em – sau đó cô mỉm cười từ chối một cách nhẹ nhàng, hoặc chảy nước mắt tự nhiên đồng ý. Nhưng chuyện tưởng tượng này lại khiến trong lòng cô có một loại chờ đợi, không đủ mạnh mẽ, không đủ độc lập. giống như Dương Tiểu Oánh nói, phụ nữ không thể hoàn toàn dựa vào đàn ông, nếu không nếu như một ngày anh ta không yêu mình nữa, bản thân sẽ không còn đường rút lui.

Cô không thể nói rõ được tâm trạng của mình lúc này rốt cuộc là gì, kết quả là đạt được điều mình muốn, hay là vẫn bàng hoàng sợ hãi. Nếu đây là một bộ phim thì tốt biết bao, cô là nữ chính, Tô Vĩ là vai nam chính, bất kể là vui buồn hợp tan, cuối cùng kết thúc vẫn là công chúa và hoàng tử đến với nhau sống thật hạnh phúc, bọn họ cũng không có băn khoăn, cũng không có cảm giác sợ hãi sau khi tình cảm mất đi một cách lạnh lùng, kết cục sớm đã có, bọn họ chỉ cần theo như cũ thôi.

"Hải Nhã. . . . . ." Tô Vĩ dùng ngón tay luồn vào mái tóc dài của cô, chậm rãi vuốt ve, "Nghe lời."

Cô dụi dụi mắt: ". . . . . . Nếu mà em không đồng ý thì sao?"

Trên mặt Tô Vĩ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, giọng nói cũng mỉm cười: "Đầu tiên anh sẽ kéo em về nhà, để mặc em đánh chửi.”

Hải Nhã không nhịn được vừa rơi nước mắt vừa cười, lần này nhẹ nhàng đánh anh một cái: “Người đàn ông bạo lực”

"Tiểu nữ vương." Anh vuốt vuốt vành tai cô.

"Để em suy nghĩ đã."

"Tuân lệnh." Anh cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng dừng trên trán cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.