Chuyện xảy ra bất ngờ khiến không khí trầm mặc bao phủ cả tầng hai quán bún gạo, đối với chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ Hải Nhã không hiểu lắm, tự nhiên không tiện nói vào, chỉ cúi đầu dùng chiếc đũa khảy khảy trong chén bún đặc.
Không biết qua bao lâu, chú của Tô Vĩ rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, so với bộ dáng lo sợ lúc nãy hoàn toàn khác nhau, lần này giọng của ông rõ ràng kích động hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể nghe ra là tức giận: “Đúng rồi, cháu không thiếu tiền! Tiền cháu kiếm được! cũng là kiếm theo con đường không đứng đắn! Cháu muốn dùng loại tiền không sạch sẽ này để sống hết nửa đời sau à?!”
Tô Vĩ đối với chuyện ông đột nhiên tức giận lên, vẫn bình tĩnh như cũ: "Cháu chưa từng làm chuyện phạm pháp."
"Cháu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?" chú của anh kích động hơn, "Biết cuộc sống của chú và thím và cả em trai cháu như thế nào không? ở trước mặt hàng xóm xung quanh không thể nào ngóc đầu lên được! Hỏi những đứa trẻ khác, nếu không phải đi du học thì tìm được một công việc tốt, hỏi đến cháu thì sao? Mọi người đều nói cháu là một tên lưu manh! Cháu nói với chú không phạm pháp thì được cái gì chứ? Chú ngược lại thà rằng năm đó cháu bị bắt giam! Chú với thím cháu chăm sóc cháu cả đời, còn tốt hơn cháu bây giờ.”
Lời nói này quá nặng, Hải Nhã không chịu được, do dự muốn khuyên như thế nào, Tô Vĩ đã trả lời lại: "Hai mươi vạn chẳng lẽ rất sạch sẽ à? Nó từ đâu mà có, chú quên rồi à?"
Chú anh giận đến tay phát run: "Ba cháu như vậy là đáng đời! Cháu bây giờ đi theo con đường của anh ấy, chú nghĩ sớm hay muộn gì cháu cũng bị người khác đâm chết!"
Sắc mặt Tô Vĩ cuối cùng biến hóa một cách dữ dội, biết anh đã lâu như vậy, Hải Nhã thậm chí chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt anh như thế này, điều này làm cho anh nhìn qua có vẻ nguy hiểm mà hung ác hơn, giống như lớp băng dày vây xung quanh thân đột nhiên bị nứt ra, để lộ ra không phải là bùn đất, mà là nham thạch đáng sợ đang nóng chảy.
"Đi."
Anh vứt chiếc đũa rồi nhanh chóng đứng dậy, Hải Nhã vội vàng đuổi theo, nháy mắt đã thấy anh bước xuống bậc thang thứ ba, đi như gió, cô bước nhanh chân muốn đuổi theo, chú của Tô Vĩ đứng ở sau lưng đột nhiên gọi cô: “Cô gái, chờ một chút.”
Hải Nhã không thể không dừng bước lại, quay đầu lại nhìn ông. Nhìn ông cũng không tốt chút nào, xanh cả mặt, đôi tay vẫn còn không ngừng phát run, hai con mắt lại càng ngày càng hồng, cuối cùng miễn cưỡng cười cười, nói: "Thật xấu hổ quá, tiểu Vĩ lần đầu tiên mang bạn gái tới gặp chú, lại trở thành như vậy, không dọa cháu sợ chứ?"
Hải Nhã hơi lúng túng: "Không có, không có gì. . . . . ."
Ông hình như đang còn lời muốn nói, cô đành phải ngồi trở lại, lén nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, Tô Vĩ đang đứng ở dưới một ngọn đèn đường cách đó không xa hút thuốc, cả người bị khói vây quanh, không thấy rõ mặt.
"Các cháu quen nhau bao lâu rồi? Đúng rồi, còn hỏi cháu làm cái gì?" chú của anh cố gắng duy trì bình tĩnh, nhanh chóng đeo kính lên, giống như là muốn che giấu cái gì.
"Cháu là sinh viên, khoa anh ngữ, cháu cùng Tô Vĩ quen nhau đã nửa năm rồi."
Chú Tô Vĩ có chút kinh ngạc: "Khoa anh ngữ rất tốt! Vậy, vậy cháu và tiểu Vĩ ở chung một chỗ, có phải hay không. . . . . ."
Hải Nhã biết lời phía sau mà ông không nói ra là gì, không nói đến bối cảnh gia đình cô phức tạp, tốt nghiệp khoa anh ngữ, sinh viên học cao, tương lại tiền tài rộng mở - tương lai sau này đủ để tìm được một chàng trai xứng đôi, ít nhất phải ngôn đăng hộ đối, tại sao lại ở cùng một chỗ với lưu manh, bọn họ căn bản không phải người của một thế giới.
Thế nhưng trên đời chỉ có một Tô Vĩ, chẳng khác gì ma túy hay sương mù, băng và lửa đan vào .
Anh khiến cô cảm thấy vô cùng đối nghịch với chính mình, giống như toàn bộ chặng đường của cuộc sống không phải từng bước một chậm rãi từng bước chân lôi ra ngoài, cưới gió, đạp sóng, điên cuồng đuổi theo, chợt cao chợt thấp đâm qua, giống như núi lửa bùng nổ vậy, trong cuộc sống tất cả những bình yên và an bình cứ yếu ớt như vậy, lúc gọi điện thoại cho anh đêm hôm đó, cô cũng đã lựa chọn rồi. Làm việc nghĩa không được chùn bước, đến chết cũng không đổi.
"Cháu có thời gian khuyên nhủ nó một chút, khuyên nó…” âm thanh của chú Tô Vĩ bắt đầu phát run, "Tiểu Vĩ thật sự không xấu, từ nhỏ lòng dạ rất tốt. cháu đừng rời xa nó, nó nhất định có thể thay đổi."
Gần như hèn mọn khẩn cầu, Hải Nhã trong lòng có chút khó chịu, trong chốc lát cũng không biết nói gì, thế nhưng ông lại lấy kính xuống,, rút ra giấy lau che mắt, cúi đầu khóc sụt sùi.
". . . . . . Làm phiền cháu thay chú nói lời xin lỗi." Chú anh nghẹn ngào, "Lúc vừa rồi do chú quá kích động, không nên nói như vậy. Cha nó bị chết rất oan. . . . . . Tiểu Vĩ đã nói với cháu chưa? Anh ấy là người không có việc làm, trong nhà nghèo đến mức không có gì ăn, lại không có bản lĩnh gì, không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách lừa người khác để kiếm tiền."
Cha Tô Vĩ hình như lợi dụng chuyện giả bị người khác đụng kiếm được không ít tiền, chỉ là đứa bé đã lớn, không thể nó mặc quần áo cũ, con người coi trọng chủ yếu là thể diện, còn muốn cho con đi học đại học, tương lại còn có bạn gái, kết hôn, có rất nhiều khoản phải chi. Dĩ nhiên, loại hành động giả vờ bị người đụng là một hành động cặn bã, khi đó, cả nhà chú của Tô Vĩ đến cả nói chuyện cũng không muốn nói với bọn họ, cảm giác mất mặt.
Có lẽ là cắt đứt liên lạc khoảng 2 năm, đột nhiên có một ngày, cảnh sát tìm tới cửa, cha Tô Vũ chết vì tai nạn giao thông, bởi vì trên đường không có Camera, chỉ có thể dựa theo những lời của chứng nhân. Chắc là hành động giả bị người khác đụng của ông cũng không phải là chuyện mới, mọi người xung chứng kiến cũng nhắc đến điểm này, nói ông nhất định là làm bộ bị đụng, không ngờ thật sự bị đụng chết.
"Tài xế ngày hôm đó gây ra chuyện, trong nhà là có chút bối cảnh, bồi thường hai mươi vạn, phán quyết được hoãn lại. Bởi vì lúc ấy Tiểu Vĩ không biết đang ở đâu, thế nào cũng không tìm được, nên thím nó tự quyết định lấy tiền chữa trị bệnh đau xương cổ cho chú. Trong thời gian chú lúc sắp bình phục sau khi làm phẫu thuật, cảnh sát lại tìm đến, lần này là bởi vì tiểu Vĩ. . . . . . Tiểu Vĩ giết người, nó canh giữa trước nhà người tài xế gây tai nạn, đâm người đó một nhát.”
Hải Nhã cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, lẩm bẩm hỏi: ". . . . . . Người nọ đã chết rồi sao?"
"Không chết, chỉ là thương nặng."
Chú của Tô Vĩ hình như bình tĩnh một chút, nhỏ giọng nói: "Tiểu Vĩ khi đó liền thay đổi, trước kia rất thích cười, lúc chú thấy nó ở trại giam, nó gầy không ra hình người, nó giống như một con sói nhìn chằm chằm những người muốn đến gần mình.. Cha nó mặc dù là tên lưu manh, nhưng tình cảm cha con lại đặc biệt tốt, nghe nói lúc anh ấy bị đụng vẫn chưa chết, bò xa khắp nơi trên đất kêu cứu, nhưng không người nào để ý anh ấy. Chú hiểu rõ trong lòng tiểu Vĩ khó chịu, chúng ta muốn giúp nó, nhưng mà lại dường như không có tư cách đó, thừa dịp nó không biết len lén cầm khoản tiền kia, đối với nó chính là tai họa. Nó ngồi tù hai năm, sau khi ra ngoài đã rất nhiều năm không liên lạc với gia đình chú, năm trước chú vô tình gặp được nó một lần, nói mãi mới cho số di động của nó. Chú hiểu rõ trong lòng nó vẫn coi chú là người thân, nó nguyện ý dẫn cháu đến, chú vui mừng vô cùng. Cô bé, tấm thẻ này cháu cầm đi, nhất định phải đưa cho nó, nó đã từng trải qua chuyện đặc biệt vậy, sẽ không có cách nào tìm được một công việc tốt như người khác, để nó lấy khoản tiền này kinh doanh cái gì đó cũng được, đừng làm côn đồ nữa, quá nguy hiểm, làm cho người khác không yên lòng."
Hải Nhã không biết mình đi ra thế nà, người lâng lâng xuống tầng, Tô Vĩ vẫn đứng ở nơi đó hút thuốc lá, trên đất rải rất nhiều tàn thuốc. cô từ từ đi tới, nhìn chằm chằm những tàn thuốc kia, qua thật lâu, mới nhỏ giọng nói: "Đừng hút nhiều thuốc như vậy, sẽ tổn hại đến sức khỏe."
Tô Vĩ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không nhìn ra bất cứ thứ gì, anh đem một nửa điếu thuốc còn lại ném xuống đất, cầm tay của cô, xoay người rời đi.
Hải Nhã cùng anh đi một đoạn, còn nói: "Tấm thẻ kia, em không muốn."
Anh ừ một tiếng.
"Chú của anh khóc."
"Ừ."
"Ông ấy muốn em thay ông ấy nhận lỗi với anh, không nên nói lời quá đáng như vậy."
"Ừ."
Hải Nhã do dự một chút: "Tô Vĩ, anh đang nhớ cái gì?"
Anh dừng bước lại, dơ tay vẫy taxi, có chút thô bạo đem cô đẩy lên xe: "Cùng anh trở về."
Hải Nhã nhất thời không phát hiện kịp, đầu đông một tiếng đụng vào trên thủy tinh, mới vừa ôi một tiếng, anh lập tức ôm lấy đầu cô: "Đừng nhúc nhích, cứ như vậy."
Trên người của anh mùi thuốc lá rất nồng, lẫn lộn với mùi vị nhàn nhạt của mùi mồ hôi và bột giặt, Hải Nhã không nhúc nhích rúc vào trong ngực anh, mùi vị của luôn dễ dàng làm cô ngất xỉu, giống như là người say rượu, có thể buông tha toàn thế giới cũng không chút do dự.
Nhà của Tô Vĩ vì mỗi ngày cô đều đến sửa soạn, cho nến nửa tháng để không vẫn không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ. Bàn Tử đang ngủ vùi ở trên ghế sa lon ngủ vừa thấy được Tô Vĩ, lập tức thân thiết nhào lên, ủy khuất meo meo kêu loạn. Tô Vĩ ôm lấy chú mèo vừa nặng mập vừa to tròn này, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, nói: "Đi tắm đi, 12h sẽ không có nước nóng nữa."
Hải Nhã có chút lúng túng, còn có chút xấu hổ, hơn nữa còn khẩn trương, bọn họ mặc dù xác định quan hệ yêu thương, nhưng cô gần như rất ít đến nhà anh ở, có một lần duy nhất cũng chính là lần điên cuồng cả đêm, sau khi lên đỉnh núi lại rất bằng phẳng, khi yêu nhau lại trở nên ôn hòa lịch sự, mặc dù có ôm hôn, nhưng bước kế tiếp rốt cuộc cũng chưa từng xảy ra.
Tắm hai chữ này giống như luôn có cảm giác mập mờ, đặc biệt là trong lúc một nam một nữ đang nói chuyện với nhau. Cô cảm thấy bây giờ có suy nghĩ này thật sự rất ngốc, còn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng anh, muốn anh chia sẻ với mình, nhưng Tô Vĩ ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi vuốt ve Bàn Tử, bộ dáng không muốn nói chuyện, Hải Nhã không thể làm gì khác hơn là đi phòng tắm đem mình tắm sạch sẽ.
Trong Phòng tắm trên giá áo treo áo sơ mi và quần bãi biển sạch, lúc đầu là chuẩn bị cho anh, chỉ là không ngủ được nếu không thay quần áo, chỉ có thể mượn mặc, quần áo vừa rộng lại lớn, quần bãi biển rộng thùng thình rơi xuống dưới xương hông, giống như là lúc nào cũng có thể sẽ rớt xuống. Hải Nhã đi một bước kéo hai cái, ra khỏi phòng tắm, Tô Vĩ vẫn ngồi ở trên ghế sofa sờ mèo, cô đang chuẩn bị nói chuyện, anh đột nhiên đứng dậy, đối diện đi thẳng đến phía cô.
Hải Nhã theo bản năng lui hai bước, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, trơ mắt nhìn anh đến gần, sau đó đi thoáng qua cô —— cửa phòng tắm bị đóng lại, thì ra anh chỉ là đi vào tắm.
Cô vì thói quen kích động rối loạn của mình cảm thấy buồn rầu, nhìn xung quanh một chút, không có việc gì làm, thời gian cũng không sớm, ngày mai còn có một cuộc thi, phải đi ngủ sớm một chút. Chỉ là, nếu như cô lên giường, có thể cho người khác cảm giác cô đang ám chỉ cái gì không? Cô có chút rối rắm, ở trên ghế sofa đứng ngồi không yên, chỉ mong Tô Vĩ nhanh ra ngoài.
Nhưng hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, anh đi vào đã hơn nửa tiếng, tiếng nước chảy còn là ào ào không ngừng chảy. Hải Nhã ở trên ghế sofa cuộn tròn lại, máy điều hòa trong nhà thổi gió lạnh khiến người ta có cảm giác cả người thoải mái, Bàn Tử thấy ấm áp nên chui vào trong ngực cô ngủ, cô không biết lúc nào đã ngã sang bên ngủ thiếp đi bên ghế sofa.
Cô không nhớ rõ mình ngủ bao lâu, từ từ, Hải Nhã cảm giác hình như mình rất khó thở, giống như là bị một ngọn núi đè ép, bị một con mãng xà siết chặt, không cách nào giãy giụa. cô hoang mang mở mắt ra, phát giác mình bị anh ôm lên giường, Tô Vĩ đè ở trên người cô, ôm cô thật chặt, làn da không che đậy của anh nóng lên, như thủy triều, mùi sửa tắm thơm ngát.
"Tô Vĩ. . . . . ." Cô mờ mịt mềm mỏng dịu dàng gọi anh một tiếng , giơ tay lên ôm lấy cổ anh, "Anh đang nghĩ đến chuyện gì?"
". . . . . . Nghĩ đến em." Anh cúi đầu, tinh tế hôn cổ của cô, nhưng lực trên tay lại mạnh mẽ, cởi áo sơ mi ra vuốt ve thân thể của cô, giống như lúc nào cũng có thể dùng sức đi vào.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Cô giống như một đóa hoa vẫn cần người làm vườn dịu dàng chăm sóc, vẫn không thể nào chịu đựng được bão táp phong ba, cả quá trình hai cánh tay anh ôm thật chặt xoa nhẹ cô, điên cuồng hơn so với lần trước, cô cảm thấy thân mình vỡ vụn, đau đớn không thích ứng, run rẩy cầu xin anh nhiều lần, một chút lợi ích cũng không được.
Thật sự không kềm chế được, Hải Nhã đột nhiên há mồm cắn trên bả vai anh một cái, Tô Vĩ đột nhiên dừng lại động tác, kịch liệt thở dốc, chống tay phía trên cô im lặng nhìn.
"Em lại đang nghĩ chuyện gì?" Anh thở hổn hển, âm thanh khàn khàn hỏi.
Hải Nhã vùi mặt ở trong gối, khiến nơi mềm mại trước mặt hút vào bởi vì quá đau đớn mà cô bị ép chảy nước mắt. giọng của cô buồn buồn: ". . . . . . ngày mai em có một cuộc thi, muốn dậy sớm một chút."
Tô vĩ dừng một chút, đột nhiên cười, hai tay anh lồng xuống dưới nách cô, ôm cô.
"Tối nay cùng anh, ngày mai anh sẽ thức em dậy sớm."
Anh ở trên vai cô, học động tác của cô, khẽ cắn một cái.