Tặng Em Một Hạnh Phúc

Chương 2: Chương 2




Ba ngày sau ——

Sau khi được đặc biệt sắp xếp, Đường Tâm đi theo một người đàn ông tự xưng là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc —— tên là Thi Văn Khiên, bí mật đến tầng hầm đỗ xe của ‘tập đoàn Hoàng Long’, sau đó đi thang máy riêng lên phòng làm việc của Vệ Nghị Phong.

Anh đang ngồi vững vàng trên ghế salon, cái khí chất tôn quý này tựa như một đám người đang bái kiến quốc vương vậy.

“Một tháng không thấy, em xinh đẹp hơn nhiều!” Lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, Vệ Nghị Phong vừa mở miệng đã khen ngợi, nhưng lời nói ấy chắc chắn không phải là khách sáo, bởi vì thoạt nhìn trên khuôn mặt hoa đào cô có vẻ như đã khôi phục sức sống, làn da càng trở nên hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo nằm trên khuôn mặt trái xoan, bên dưới chiếc đầm Tây màu cánh sen hở vai là một vóc dáng xinh đẹp, có lồi có lõm cùng với một đôi chân thon dài, những đường cong bóng loáng không tỳ vết này, nhìn từ xa cũng đủ để kích thích ham muốn của đàn ông rồi. . . .

Chả trách cô trở thành nữ thần gợi cảm nhất ở trong lòng tất cả đàn ông, cái danh hào này quả thực nên thuộc về cô, ngày hôm nay còn cộng thêm một phiếu của anh nữa.

“Cám ơn, mặc dù tôi không có ấn tượng gì về anh, nhưng tôi cũng tin rằng một tháng trước anh cũng đẹp trai như bây giờ.”

Cô thản nhiên cười đáp lễ, đối mặt với người đàn ông có chút ngạo mạn này, cô cũng đặt mình ở tư thế cao quý như nữ vương, từ trên cao nhìn xuống vẻ bề ngoài xuất chúng của anh, kiêu ngạo và không hề kém cạnh.

Nếu không phải lúc đó hai mắt cô đã khép chặt, đứng cũng không vững, cô tin tưởng mình tuyệt đối không có khả năng quên cái người đàn ông khí chất phi phàm này, không đơn thuần bởi vì khuôn mặt đẹp trai, cương nghị, mà trên người anh có một cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, giữa hai hàng lông mày lại thoáng lộ ra một tia nhuệ khí, khiến cho người khác không thể xem thường, cũng không thể nào quên được.

“Cảm ơn em đã tin tưởng, mời ngồi!” Anh giơ tay lên, giống như là ban thưởng ghế ngồi cho cô vì đã vượt qua bài kiểm tra.

Anh thích sự khôi hài trong cái cách mà cô ứng đối, không thất lễ, cũng không quá mức nịnh nọt.

“Uống trà hay cafe?” Anh vẫy thư kí tới.

“Tôi không khát.” Cô đã có kinh nghiệm, bây giờ ra ngoài sẽ càng thêm ‘kỵ khẩu’ (*), tránh việc ngủ dậy lại thấy mình đang nằm trên chiếc giường xa lạ.

(*) ăn kiêng

“Đừng lo lắng, trong công ty chỉ có trà gói, còn cafe thì cùng lắm chỉ thêm đường với sữa mà thôi.” Anh liếc mắt một cái cũng thấy được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Đường Tâm nghe xong lại sửng sốt, bị một người từng cứu mình nhìn ra được mình không tin tưởng anh ta, thật là có chút lúng túng.

Biết rằng anh có một đôi mắt sắc bén! Tuy là như vậy nhưng ——

“Xin cho tôi một ly nước lọc.” Nhưng bởi vì trong lòng luôn đề phòng người khác, nên cô vẫn muốn uống nước lọc, không màu không mùi, cũng không quá đắc tội với người khác.

Đợi thư kí bưng trà lên, cô nghĩ cũng nên nói tới việc chính rồi.

“Tổng giám đốc Vệ ——”

“Đừng gọi khách sáo như vậy, em có thể trực tiếp gọi tên tôi.” Anh nhướng mày, mỉm cười nói, anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ hẳn là nên rút ngắn khoảng cách mới đúng.

Buồn cười! Nghe anh ta nói cứ như là đang ban ơn cho mình, Đường Tâm có chút xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười.

“Anh đã nói ở trong điện thoại là có thể giúp tôi thật sao?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nụ cười ngọt ngào, chỉ là vẫn không gọi thẳng tên như anh đã nói.

“Được rồi, tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề phiền toái trước mắt, một chút cũng không bỏ sót!” Anh vừa cam kết, vừa nghĩ thầm, lúc này cô lại gặp phải một kẻ cố tình ‘mưu hại’ mình, khiến cho sự nghiệp diễn xuất đang bị đe dọa, thật đúng là trời đã giúp anh, khiến cho anh tiết kiệm được không ít sức lực theo đuổi cô.

“Điều kiện là gì?” Cô hỏi một cách trực tiếp, cô không ngây thơ đến mức tin rằng trên đời này có bữa cơm không phải trả tiền như vậy.

Anh mỉm cười, vô cùng tán thưởng lời nói này của cô.

Nếu đã vậy, anh cũng không quanh co lòng vòng nữa --

"Gả cho tôi!"

"Cái gì?" Không thể tưởng tượng nổi! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?

Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt cười như không cười kia, trực giác mách bảo người đàn ông này nhất định là đang đùa giỡn mình, vì thế mới có thể lộ ra khuôn mặt phóng đãng ngang ngạnh, không chút đứng đắn trước mặt mình như thế.

"em nghe không rõ sao? Gả cho tôi -- đây chính là điều kiện duy nhất để tôi giúp em giải quyết hết mọi chuyện." Mạc dù trên khuôn mặt là nụ cười bỡn cợt, nhưng anh thật sự rất nghiêm túc muốn kết hôn với cô.

"Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?" Nếu đây không phải là đùa giỡn, vậy thì cũng quá thú vị rồi.

Trước khi đến đây, cô đã từng nghe tới người đàn ông này, biết được lai lịch của anh qua báo chí, mười mấy tuổi đã mồ côi cha, một năm sau đó thì mẹ cũng bệnh nặng rồi qua đời, anh được ông nội đưa về nhà họ Vệ để huấn luyện lên làm người thừa kế, sau đó lại sang Anh quốc, tiếp thu nền giáo dục của hai nước, tám năm trước đã tốt nghiệp trở về nước, sau đó bắt đầu tiếp nhận công việc quản lý "Hoàng Long", dứt khoát chỉnh đốn toàn bộ tổ chức bên trong, chủ trương cố gắng thực hiện cải cách, phương thức kinh doanh gần như là bảo thủ. Trong bốn năm nhậm chức đã làm cho tổng giá trị tập đoàn tăng lên gấp ba, nhiều năm kế tiếp vẫn tiếp tục phát triển lớn mạnh khiến cho đám cổ đông cười đến không thể khép miệng, ai cũng bái phục cách lãnh đạo của anh, vô cùng ủng hộ anh ngồi lên ghế Tổng giám đốc.

Nói đơn giản, người đàn ông này vừa đa mưu túc trí, đẹp trai nhiều tiền, gia thế lại hiển hách, là mẫu đàn ông độc thân hoàng kim trong mộng của biết bao nhiêu cô gái trẻ nhưng lại nổi tiếng là play boy trong việ xã giao, mạng lưới sưu tầm tin tức trăng hoa của anh không hề thua kém với sự nghiệp kinh doanh to lớn đang ở trên đỉnh cao của anh. Một người nổi tiếng là công tử phong lưu, nhiều scandal như anh, đột nhiên lại kết hôn cùng với một ngôi sao cũng đang dính những vụ scandal bê bối, đây chẳng phải là khiến cho xã hội đảo điên rồi hay sao?

"Anh đối với em, vừa thấy đã yêu." Anh lãng mạn nói, khi anh phát hiện, Đường Tâm cũng không lộ ra vẻ mặt hưng phấn, giống như mới vừa trúng được giải thưởng lớn như những người phụ nữ khác, thì anh đối với cô, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, hơi nóng từ tầm mắt cứ dồn dập tỏa ra, lan đến những đường cong mềm mại thướt tha trên cơ thể của cô, nhất là đôi chân thon dài làm cho người ta luôn nhung nhớ kia....

"Rất nhiều người đàn ông, nửa thân dưới của bon họ đối với tôi cũng vừa thấy đã yêu, nhưng bình thường thì bọn họ sẽ chọn người phụ nữ khác để đi theo mình đến cuối cuộc đời." Đôi môi anh đào khẽ cong lên, hai chân ưu nhã bắt chéo, chú ý tới ánh mắt suồng sã của anh, cũng không tin lý do anh vừa nói ra khỏi miệng.

Cô hiểu rất rõ suy nghĩ của những tên đàn ông lắm tiền này, bình thường bọn họ chỉ xếp những ngôi sao nữ thân hình nóng bỏng vào loại gặp dịp thì chơi, chứ không thật sự muốn cưới một người phụ nữ hoa đào bay đầy trời về làm vợ.

"Cho nên em càng nên gả cho tôi, bởi vì nửa thân trên và nửa thân dưới của tôi đều nghĩ tới em." Giọng nói vừa ngông cuồng vừa có chút trêu chọc, bên dưới hàng lông mày rậm, đôi mắt thâm trầm lại càng trở thêm ngỗ ngược khóa chặt cô. Tựa như đang phóng điện để hấp dẫn cô, lại như đang để lộ ra một khí chất không cho phép cô từ chối.

Ngồi cách hai cái ghế salon, tim của cô khỏi khỏi đập nhanh hơn một nhịp, giống như đang bị mãnh thú tiến lại gần, từ trong đôi mắt của người đàn ông này, cô cảm nhận được một loại cảm giác áp bách vô hình, không thể nào coi thường sự tồn tại của anh....

Từ trước đến giờ cô không phải là loại người yếu đuối, cũng không cho phép mình trở nên yêu thế trước mặt người khác, vì vậy, cô ngẩng cao đầu đón nhận đôi mắt đen đầy khí phách của đối phương --

"Tôi sẽ không rút khỏi giới nghệ thuật." Người đàn ông này đừng mơ tưởng lấy danh nghĩa kết hôn để bao nuôi cô, xem thường công việc của cô.

"Tôi chưa từng yêu cầu như vậy." Anh hoàn toàn tôn trọng nguyện vọng của cô, ngược lại, anh lại càng hy vọng cô sẽ tiếp tục đạt được những thành tựu xuất sắc trong giới nghệ thuật, trở nên nổi tiếng ở trong và ngoài nước.

"Trong thời gian ngắn tôi cũng không có ý định sinh con." Anh cũng đừng mơ tưởng biến cô thành cái máy sinh con, nối dõi tông đường gì gì đó.

"Tôi đảm bảo với em là sẽ không có áp lực nối dõi tông đường gì hết." Anh cho cô kỳ hạn càng thêm hào phóng, hơn nữa bản thân mình vẫn chưa có ý định có con, điểm này coi như bọn họ đồng quan điểm.

“Anh không phải là biến thái hay đồng tính luyến ái đó chứ?” Người đàn ông này dễ dàng nói chuyện như vậy khiến cho cô cảm thấy trong đó có bẫy, nghe nói không ít thương nhân đều có một sở thích đặc thù, thích hành hạ người khác ở trên giường đến chết đi sống lại, hơn nữa, mặc dù anh ta nổi tiếng trăng hoa, nhưng nói không chừng những điều này đều là do anh ta bỏ tiền ra để mua chuộc dư luận, thật ra thì anh ta yêu đàn ông, kết hôn với phụ nữ chỉ để che giấu giới tính thật sự của mình mà thôi.

Anh cất tiếng cười to, thân thể to lớn đi tới bên cạnh cô, một tay vòng lên eo thon của cô, một tay lại nhẹ nhàng xoa lên vành tai xinh đẹp của cô, kề sát khuôn mặt vào bên tai cô, mập mờ nói. . . .

“Có muốn thử một chút hay không. . . . thử xem tôi có thể khiến em sung sướng đến nhường nào?” Bờ môi của anh khẽ dao động ở trên cần cổ tinh tế của cô, chóp mũi cọ nhẹ như có như không, hít hà mùi thơm trên người cô, thở ra hơi nóng mê người, phả vào da thịt trắng hồng.

Cô không thể tránh khỏi sự va chạm từ tay anh, dù cách một lớp quần áo nhưng cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, khí chất mạnh mẽ của anh. Hành động thân mật như vậy không hề giống với những vai diễn mà cô đã từng diễn trước kia, cũng không hề báo trước khiến cho tim cô đập loạn nhịp, khiến cô cảm thấy mình như muốn ngất đi, cả người dường như rơi vào một vùng từ trường cực lớn, vừa bị bao vây, vừa bị mê hoặc. . . .

“Chỉ cần dùng tay và đầu lưỡi. . . .” Anh phát ra ám hiệu sắc tình, đầu lưỡi tinh xảo nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh đầy khiêu gợi, khiến cho thân thể nhạy cảm của cô khẽ run lên, mà bàn tay anh lại từ từ trượt xuống bên chân cô, khẽ vén lên làn váy. . . .

Trang thứ tư

Một cảm giác lạnh lẽo đột nhiên thẩm thấu vào da thịt nóng bỏng của cô, khiến thần trí của cô thanh tĩnh đi không ít.

“Điều kiện mê người như vậy, càng làm tôi thấy lo lắng, có khi nào mục đích anh tìm đến tôi chỉ để vui vẻ thế này?” Cô nở nụ cười quyến rũ, chống tay lên lồng ngực của anh, mượn cơ hội thoát ra khỏi vòm ngực cường tráng, tựa như là để che giấu nhịp tim đang đập nhanh, cô chán ghét cái phản ứng thất thần của mình khi nãy.

Xem ra tin đồn không phải là giả, người đàn ông này không những chỉ có bản lĩnh ở trên thương trường, ánh mắt tinh tường mà còn là cao thủ tình trường, toàn thân tản ra sức quyến rũ kinh người, ai không để ý thì sẽ bị sa bẫy, như hoa si bị hút mất hồn phách, thần trí trở nên mơ hồ.

“Xin đừng hoài nghi thành ý của tôi.” Anh nở nụ cười chân thành. Lạ thật, những người phụ nữ khác đều hỏi vì sao anh không muốn cưới bọn họ, chỉ có cô là đi nghi ngờ dụng ý của anh, chẳng lẽ bởi vì cô đã từng trải qua rất nhiều mối quan hệ?

Cũng có thể là đang cố ý làm trái ngược với khẩu vị của anh để tự nâng cao giá trị bản thân?

“Một lát nữa tôi sẽ cho người liên lạc với công ty chế tác và đài truyền hình, nội trong tuần này tôi sẽ giúp em giải quyết vấn đề hợp đồng, giúp em đổi người quản lý mới, em không cần phải lo lắng gì cả, chỉ cần đợi làm cô dâu xinh đẹp của tôi là được rồi.” Anh vừa nói chuyện, vừa thích đặt tay ở trên đùi cô, thoải mái tận hưởng cảm xúc đàn hồi tuyệt hảo.

Lúc đầu, anh lưu lại số điện thoại chỉ vì có chút hứng thú với cô gái này, nhưng sau khi cẩn thận điều tra tư liệu về cô, thì anh đã xác định là mình muốn con bướm này.

"Nếu như bọn họ không chịu buông tay?" Cô đổi tư thế bắt chéo chân, khéo léo gạt đi cái bàn tay không an phận kia.

Mặc dù cảm giác lúc bị anh chạm vào cũng không tệ, có lúc còn thấy thật thoải mái, nhưng mà thân thể của cô cũng không phải là món đồ chơi để cho anh muốn chơi thì chơi, muốn sờ thì sờ.

"Nếu tiền không thể giải quyết được thì cũng còn rất nhiều cách khác, tóm lại là tôi sẽ xử lý việc này gọn gàng sạch sẽ." Anh đã lường trước mọi việc trong mắt lóe lên một tia thâm trầm, lời nói nhẹ nhàng phát ra từ trong cái miệng lại khiến cho người ta không rét mà run, như thể cái cách mà anh sắp giải quyết vô cùng hiểm độc, chỉ sợ sẽ ép đối phương vào con đường chết.

"Ừ! Nghe anh nói thật đáng sợ, nếu tôi không đồng ý kết hôn với anh, có khi nào anh cũng sẽ xử lý tôi giống vậy không?" Đôi mắt cô quyến rũ lẳng lơ, vẻ mặt dịu dàng quan sát khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, âm thầm đoán anh tuyệt đối không phải là một người dễ chọc, mặc dù bề ngoài rất lịch sự, nhưng trong lời nói lại mang theo một cỗ khí thế bức người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện mình là bất khả xâm phạm.

"Tôi cũng không miễn cưỡng phụ nữ, nhưng tôi không nghĩ là em có lý do nào để từ chối tôi." Nói xong, tay của anh lại đặt trên đùi cô.

Hình như người đàn ông này đã coi cô là vật sở hữu riêng của anh ta rồi.

"Biết đâu trong lòng tôi đã có đối tượng khác?" Cô cười quyến rũ, cố ý khiêu khích bản tính tự cho mình là đúng của anh, tìm cách làm khó anh.

"Vậy tôi khuyên em tốt nhất là hãy sớm buông tha cho cái tên vô dụng đó đi, bởi vì anh ta không thể giúp em lúc em đang gặp khó khăn nhất chỉ biết trơ mắt nhìn em chịu khổ." Anh không có một chút bối rối, cũng chả thèm đặt đối thủ vào trong mắt.

"Sau khi kết hôn thì giá trị của nữ minh tinh rất có thể sẽ bị tụt dốc không phanh, cũng sẽ không ai mời tôi đóng phim truyền hình nữa rồi." Lần này cô đề cập đến vấn đề thực tế, ý chí không khuất phục đã bị anh khơi mào, không "ói" cho anh mấy câu thì cô cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình.

"Không đóng phim truyền hình thì có thể đóng phim điện ảnh, tôi có thể giúp em kiếm được nhiều hơn, em muốn đóng loại nữ chính nào cũng được." Anh nâng cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào mang theo ý vị khiêu khích, cam kết với cô sau khi cưới sẽ không phải lo chuyện ăn mặc chi tiêu, anh còn có thể giúp cô phát triển sự nghiệp.

Phim truyền hình còn phải bận tâm đến tỉ suất người xem, hay phải chú ý tới sắc mặt của các nhà quảng cáo, nhưng đóng phim điện ảnh thì chỉ cần quan tâm tới số lượng vé bán ra, dù thế nào thì anh cũng bồi thường được.

"Anh là một người đàn ông tự tin nhất mà tôi từng gặp." Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, cảm thấy người đàn ông này thật kiêu ngạo không ai bì nổi, giống như trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó anh. Nhưng mà thật sự cũng giống như lời anh ta nói, sau khi nói chuyện cô thật sự cũng không tìm ra lý do gì để từ chối anh.

Ngoại trừ nghi ngờ về việc anh muốn kết hôn với cô, người đàn ông này còn hứa hẹn giúp cô giải quyết khủng hoảng hiện tại, hơn nữa, anh ta muốn kết hôn với cô chứ không phải là bao nuôi, mặc dù cũng chẳng khác gì với dùng tiền mua cô, không có tình cảm, nhưng thế này ít ra vẫn danh chính ngôn thuận hơn nhiều, trên tinh thần cũng bảo vệ được lòng tự trọng của cô.

"Tôi chỉ làm việc dựa trên thực lực của mình, nhưng tôi nghĩ từ trước tới giờ mình cũng chưa từng thua cuộc." Hơi thở mạnh mẽ của anh tiến đến gần, dường như là đã áp sát lên môi cô, đối với năng lực của mình, anh cũng chẳng hề khiêm tốn. Từ trước đến giờ anh vẫn không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình, lần này cũng không ngoại lệ, cô cũng không phải là lần đầu tiên.

Anh muốn cô, cô phải trở thành của anh.

"Xem ra là tôi nên sớm thức thời một chút để nhận lấy tờ phiếu cơm đã đưa tới cửa đúng không?" Cô vuốt nhẹ mái tóc, ngồi thẳng người, không để cho mình rơi vào trạng thái mê man, khóe môi khẽ nhếch phát ra giọng điệu hài hước, ánh mắt tinh ranh nhìn thẳng vào người đàn ông.

Dựa theo bản năng của động vật, cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm, dựa theo bản năng của phụ nữ, người đàn ông này cực kỳ mê người, giống như một thứ vô cùng hấp dẫn, đáng giá để mạo hiểm, khiến cho cô, một người không có thói quen chịu thua lại nảy sinh ra một sức hút kỳ lạ.....

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, cô càng lúc càng cảm thấy mình không cần thiết phải né tránh, dù sao cũng chỉ là kết hôn, yêu – đối với cô là một chuyện xa vời, bây giờ đồng ý gả cho người đàn ông có thể giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khốn đốn này thì có làm sao.

“Đây tuyệt đối là một lựa chọn sáng suốt.” Anh cười đắc ý, từ đầu tới cuối vẫn là cái dáng vẻ tự tin, không hề nghi ngờ mình sẽ bị từ chối, bởi vì anh có tiền có quyền, anh tin tưởng sẽ không có người phụ nữ ngu ngốc nào từ chối cơ hội được gả vào hào môn như vậy, cho dù cố tình làm bộ quanh co thế nào thì cuối cùng cũng sẽ vui vẻ nhận lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay anh mà thôi.

Đàn bà, anh đã thấy quá nhiều, cho dù bề ngoài thế nào thì suy nghĩ cũng chẳng khác gì nhau, đều muốn những thứ thuộc về anh.

Anh đi đến bàn châm một điếu xì gà. . . “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!” Cô lập tức nhắc nhở anh.

“Sao bây giờ lại quan tâm tôi như vậy?” Anh thản nhiên cong khóe môi, thân hình cao lớn anh tuấn tựa vào chiếc bàn bên cạnh, uy phong lẫm liệt, ngay cả cô mang một đôi giày gần bảy tấc mà cũng không cao được đến chân mày của anh.

Thế nhưng cô vẫn đứng thẳng người, nói với anh: “Tôi là vì muốn tốt cho sức khỏe của chính mình!”

Anh ta không biết người ngoài ngửi khói sẽ chết sớm hơn sao? Hiện tại anh ta rõ ràng là đang gián tiếp giết cô.

Nhìn vẻ mặt chán ghét của cô, lại nhớ đến trong tư liệu có nhắc đến chuyện bố cô qua đời vì ung thư phổi, sau này mẹ cô lại tái giá với một gã nhân viên công vụ đã ly hôn, vì vậy mà cô còn có thêm một người em gái cùng mẹ khác cha và hai người anh con riêng của dượng.

“Đây là điếu cuối cùng, sau này tôi sẽ không hút nữa.” Anh dứt khoát cam kết, trong nháy mắt lại nhớ đến năm đó, lúc mình cùng một lúc mất đi cả cha lẫn mẹ, vậy nên đối với cô cũng có chút đồng cảm.

Nếu điều này sẽ gợi lại những ký ức khiến cô không vui, vậy thì anh cũng không hút nữa, dù sao thì anh cũng đã không còn nghiện thuốc lá.

“Vậy thì tốt.” Ánh mắt cô lưu chuyển một tia mềm mại đáng yêu, cô cầm ly nước, giật lấy điếu xì gà trong tay anh rồi ném vào trong ly, sau đó đem ly nước đã bị vẩn đục trả lại cho anh: “Chờ anh giải quyết xong điều kiện giữa chúng ta thì hãy nói tiếp đến chuyện kết hôn, hẹn gặp lại!”

Cô nhẹ nhàng xoay người, từng bước từng bước uyển chuyển bước ra khỏi phòng làm việc, bỏ lại người đàn ông có chút kinh ngạc, cảm thấy một tổng giám đốc như mình mà lại có ngày trở thành người để cô sai bảo.

Anh nhìn ly nước vẩn đục trong tay. . . .

“Đến cuối cùng thì em cũng chẳng chịu uống một ngụm!” Anh khẽ cười, thầm nghĩ cô gái này so với trong tưởng tượng của anh còn cá tính hơn nhiều.

Cô đồng ý gả cho anh, nhưng cũng không bởi vì những điều kiện anh đưa ra mà nhỏ một giọt nước mắt cảm động, thậm chí trên mặt còn không nhìn thấy một chút mừng rỡ nào, đối mặt với anh vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, đó là chưa nói tới còn có một chút cao ngạo . . . .

Thú vị thật, càng ngày anh càng cảm thấy mình đã chọn đúng người. Đúng là một người vợ đủ kiên cường mà anh cần, chứ nếu vừa bị mắng mấy câu mà đã khóc sướt mướt thì chắc sau này anh sẽ bị phiền chết mất.

Đặt ly nước xuống, anh nhấn phím trên điện thoại nội bộ, không hề lãng phí thời gian, bắt đầu giải quyết phiền phức của cô để có thể tiếp tục tiến hành kế hoạch tiếp theo.

***

Nửa tháng sau đó, vận thế của Đường Tâm đột nhiên đang từ đen chuyển thành đỏ, hầu như là ngày nào cũng xuất hiện trên những trang báo truyền thông.

Đầu tiên là giám đốc đài truyền hình ra mặt giải thích về việc có người muốn phong tỏa tin tức của cô tuyệt đối không phải là sự thật, tiếp đó là đến màn phỏng vấn những đạo diễn, diễn viên, những người đã từng hợp tác làm việc với cô, ai nấy đều bày tỏ cô là một diễn viên dạn dày kinh nghiệm, chưa từng có chuyện đùa bỡn như trên báo chí đã từng đăng, đi trễ về sớm là do bên bộ phận chế tác thông báo nhầm thời gian, tất cả đã bị giới truyền thông khuếch đại lên.

Mà bản thân cô cũng đã từng mời luật sư và bác sĩ cùng một số phóng viên tổ chức

một cuộc họp báo tại bệnh viện, đưa ra giấy xét nghiệm chứng minh mình không hề sử dụng thuốc phiện hay bất kỳ chất gây nghiện nào khác. Ngay sau đó lại có tin đồn cô chấp nhận điều kiện hấp dẫn của một công ty đại diện mới, bên này không những bỏ tiền giúp cô giải quyết những tranh chấp trong hợp đồng ban đầu mà còn lợi dụng độ nóng của tin tức này để giúp cô đàm phán thêm nhiều công việc mới.

Trang thứ năm

Có tin đồn cô đột nhiên “đổi vận” vì gần đây có qua lại với một người có tiền có thế, mà cái người đàn ông làm chỗ dựa sau lưng cô chính là Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Long - Vệ Nghị Phong, vì vậy mà có rất nhiều hãng thời trang và cửa hàng tư nhân rối rít quay lại, tranh nhau mời cô chụp hình quảng cáo, muốn dựa vào cô để bắt thân với tập đoàn Hoàng Long, thiết lập mối quan hệ. Nhưng dù sao đây cũng chỉ là tin đồn không được người trong cuộc chứng thực, cộng thêm cả hai đều là những người vướng rất nhiều scandal, vậy nên cho dù tên của cả hai có bị ghép chung một chỗ thì cũng không thể trách họ, mọi thứ đều chỉ là tin đồn, vẫn không được giới truyền thông khẳng định chắc chắn.

Ngược lại, có một minh chứng đã được phá vỡ, đó chính là người quản lý cũ của Đường Tâm, bởi vì ham mê cờ bạc mà đổ nợ, còn bị mấy cô gái trẻ tố cáo anh ta lừa tiền gạt tình, giả vờ thử vai đóng phim thế nhưng lại giở trò bỉ ổi, cảnh sát đã bắt tay vào điều tra, khả năng hắn bị định tội là cực kỳ lớn.

“Xử lý tất cả mọi chuyện như vậy, em có hài lòng không?” Sau khi Đường Tâm vừa kết thúc công việc thì nhận được điện thoại của Vệ Nghị Phong.

Kể từ ngày hôm đó nói chuyện ở phòng làm việc thì cho đến giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại, cho nên đám chó săn vẫn chưa có cơ hội chụp được hình bọn họ có qua lại với nhau.

“Giải quyết nhanh gọn như vậy, chẳng lẽ anh không sợ sau khi xong chuyện, tôi sẽ trở mặt bỏ trốn sao?” Cô nghĩ người đàn ông này cũng thật liều lĩnh, chỉ dựa vào giao hẹn bằng miệng mà đã tận lực giúp cô xử lý tất cả mọi chuyện như vậy, không sợ cô nói mà không giữ lời.

“Có thể trốn được thì coi như em có bản lĩnh.” Anh nói mà chẳng hề có một chút lo lắng, ngược lại, những lời này nghe vào cứ như là đang vì anh mà suy nghĩ vậy.

Ý anh là cô có mà chạy đằng trời sao? Người đàn ông này cũng thật kiêu ngạo! Cô không nhịn được mà trợn trắng mắt.

Anh nói tiếp: “Tháng sau chừa cho tôi một ngày rảnh rỗi.”

“Một ngày?” Cô giở lịch làm việc ra xem.

Anh nói một ngày, cô vừa ghi nhớ, vừa hỏi: “Muốn đi đâu à?”

“Đến lúc đó em sẽ biết!”

Còn chơi trò úp úp mở mở! Cô bực bội nhíu mày.

“Nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, sexy một chút!” Anh đặc biệt dặn dò, giống như đang nói một chuyện rất quan trọng.

“Tôi vốn đẹp và sexy sẵn rồi.” Cô không cam lòng sạc lại anh, đối với vẻ ngoài của mình cô vẫn luôn rất tự tin, lúc nào cũng phải giữ mình trong tình trạng tốt nhất.

“Tôi sẽ mỏi mắt trông chờ.” Anh khẽ cười rồi cúp điện thoại.

Cô cầm điện thoại sững sốt một chút, thầm nghĩ sao anh lại không nói đến chuyện kết hôn?

Bây giờ là cô không cần gả hay là anh không muốn cưới nữa?

Chẳng lẽ anh đang định từ hôn?

Còn bày đặt nói dối với cô là vừa thấy đã yêu nữa…

Aizz, cô nghĩ cái này làm gì chứ, cứ như mình là một người vợ đang oán trách chồng mình vậy…

Lại còn ở đây ngây ngốc làm gì nha!

***

Tối hôm gặp mặt, Đường Tâm chú ý ăn diện tỉ mỉ, mái tóc dài đen nhánh khẽ uốn lọn nhẹ nhàng, đeo một dải ruy băng cài tóc có khảm đá quý, cô mặc một bộ lễ phục tơ tằm màu bạc, thiết kế kiểu ngực thấp lưng trần, để lộ ra bờ vai mảnh khảnh và đường cong quyến rũ, đôi chân thon dài trắng nõn, khiến cô vừa trở nên gợi cảm lại không mất đi hương vị tao nhã, trang phục được cắt xén đơn giản, khiến cho vẻ duyên dáng của cô càng trở nên phong tình vạn chủng, ánh sáng chói lòa tỏa ra bốn phía.

Cô uyển chuyển bước tới bên cạnh xe, rồi lại đi vòng một vòng trước mặt anh.

“Như thế này được chưa?” Bởi vì anh nói sẽ mỏi mắt trông chờ, cho nên cô liền dùng giọng điệu này để hỏi anh, châm chọc sự lo lắng của anh. Thật ra thì ngay từ lúc thấy anh nhìn mình không chớp mắt, cô cũng hiểu mình ăn mặc thế này đã làm cho đàn ông kinh ngạc không thôi.

“Vô cùng xinh đẹp.” Anh thành tâm khen ngợi, nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp không tỳ vết của cô, trong lòng lại khẽ giật mình than thở, mỗi lần gặp mặt, cô gái này đều khiến anh kinh ngạc, cô luôn khiến đôi mắt anh phải bừng sáng, để lại trong mắt anh một ấn tượng vô cùng mỹ lệ.

“Cám ơn!” Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cách cô cám ơn tựa như một con thiên nga cao ngạo. Anh ga lăng mở cửa xe để cô ngồi vào hàng ghế rộng rãi phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.