Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 125: Chương 125: Thoáng Hợp Lại Tan




Thu Thi Khách và Tuyệt Thế Thần Ni vẫn cứ tiếp tục đứng đâu mặt nhìn nhau.

Chẳng lẽ giữa hai bên có mối hiềm khích gì chăng?

Chẳng lẽ hai bên đang sử dụng một môn công lực vô hình đối kháng với nhau chăng? Nhưng không phải, qua thần tình trên mặt và trong đôi mắt của họ, hình như hai người đang nói chuyện với nhau, họ đang nói chuyện bằng tâm ý chứ không phải bằng âm thanh, hai bên nói những gì chỉ trong bụng họ mới hiểu nhau mà thôi.

Còn bên kia, Ngô Hoằng Văn và Lương Tiểu Ngọc cũng đang nhìn nhau nói chuyện, đồng thời cũng chẳng thốt ra tiếng nói, nhưng thần tình trên mặt họ rất đơn thuần, trên mặt họ tràn đầy luyến ái, hy vọng, vui vẻ, nhìn thần tình của hai người khiến mọi người cảm thấy hâm mộ và ngửi thấy mùi vị mùa xuân đến.

Đúng thế, đông lạnh vừa trôi qua, là đến mùa xuân, ngày xuân thuộc về của tình nhân. Thình lình, Trần Gia Lân phát giác hiện trường có thay đổi, tất cả ánh mắt của mọi người đã chuyển qua hướng khác, hắn cũng phóng mắt nhìn theo, chỉ thấy trong hiện trường xuất hiện thêm vài người, những người này là thiếu ni Liễu Trần, sư đệ Thất Tâm Nhân, có cả Hoa Thái Tuế Chúc Long và Tiểu Ngân Tử nữa.

Không cần phải hỏi cũng biết chính họ truy hồi Chúc Long. Trần Gia Lân bước tới đứng ở bên cạnh Thất Tâm Nhân. Chúc Long cúi đầu xuống y như một con chó quắp đuôi.

Lương Tiểu Ngọc trợn to hai mắt, mặt lộ vẻ căm phẫn, khiến người trông thấy phải rợn tóc gáy.

Thần tình của Tử Y La Sát càng đáng sợ hơn, bà ta chỉ tay vào mặt Chúc Long quát mắng:

- Súc sinh, ngươi còn điều gì để nói nữa?

Chúc Long không dám ngước đầu lên, toàn thân cứ run lẩy bẩy không dừng.

Ngô Hoằng Văn thò tay vào túi áo lấy mảnh ngọc thạch có khắc hình phụng ra, đưa cho Lương Tiểu Ngọc, nói:

- Tiểu Ngọc, ta lấy mảnh ngọc thạch này ở trong di thể của Nguyệt Quế, đây có phải là đồ vật của y không?

Lương Tiểu Ngọc cầm lấy mảnh ngọc thạch ném vào người Chúc Long, phùng mang trợn mắt nói:

- Chúc Long, đây là món đồ bẩn thỉu của ngươi, Nguyệt Quế cũng bất hạnh thật, ngươi... không thể gọi là con người được.

Mảnh ngọc thạch đánh rơi trên đất nát tan.

Ngô Hoằng Văn sực vỡ lẽ, đây là vật tùy thân của Chúc Long, trong lúc Nguyệt Quế bị hắn làm ô nhục đã giật lấy cầm chặt trong tay, vì Chúc Long không phát giác thế thôi, nếu lần trước đến Lương phủ mình biết đưa tang vật này ra thì sẽ tránh khỏi lắm chuyện rắc rối, thế nhưng có ai ngờ như vậy đâu? May rằng mọi việc cũng đã qua rồi.

Lương Tiểu Ngọc bỗng cất giọng căm hờn nói:

- Ngô ca ca, hãy đưa kiếm cho ta, ta phải đích thân giết gã... Ngô Hoằng Văn do dự bất quyết.

Mặc dù Lương Tiểu Ngọc mất hết công lực, nhưng vẫn còn đủ sức dùng kiếm giết người. Tử Y La Sát nghiến răng nói:

- Tiểu Ngọc, đây là việc nhà, đợi về gia trang mới tính cũng chưa muộn. Lương Tiểu Ngọc điên cuồng nói:

- Gã không còn tư cách bước vào gia môn ta nữa.

Đánh bạch một cái, Chúc Long phủ phục quỳ dưới đất lạy Tử Y La Sát, nói giọng hớt hải:

- Thưa cô mẫu, tiểu điệt không còn điều gì để nói nữa, đây là tội đáng chết, điệt nhi chỉ nói một câu, đa tạ cô mẫu đã chăm sóc tiểu điệt bấy lâu, đành hẹn kiếp sau đền đáp...

Gã chưa nói hết lời, miệng mũi ộc ra máu tươi, đánh bạch một cái té nằm trên đất, Chúc Long đã tự đoạn tâm mạch kết liễu cuộc đời tội ác.

Tử Y La Sát lấy áo che mặt, lẩm bẩm nói:

- Đây là lỗi lầm của ta, chẳng quản giáo nghiêm ngặt, ta... có lỗi với huynh tẩu nơi chín suối!

Lương Tiểu Ngọc quay mặt sang hướng ngoài nghiến răng mím môi không nói gì hết. Chúc Long đã chết nhưng không có một ai động lòng thương xót gã cả, gã đáng tội chết như vậy.

Tử Y La Sát bỏ tay xuống, ngước đầu lên nói:

- Nguyệt Cúc, hãy mang gã đi!

Một trong số tỳ nữ áo xanh kêu vâng một tiếng, bước tới vác xác chết Chúc Long lên. Tử Y La Sát quay sang nói với Ngô Hoằng Văn rằng:

- Nếu ngươi thương Tiểu Ngọc, cứ việc đến Lương phủ nào.

Mặt mày Ngô Hoằng Văn nóng bừng lên, cúi người vái chào, nói:

- Vãn bối nhất định phải đến.

Tử Y La Sát nắm tay Lương Tiểu Ngọc nói:

- Hài nhi, chúng ta nên đi rồi chứ!

Lương Tiểu Ngọc ngoái cổ ra sau nhìn Ngô Hoằng Văn khẽ cười một tiếng, không nói gì hết, tất cả thiên ngôn vạn ngữ thảy đều tỏ bày trong sự im lặng này.

Ngô Hoằng Văn cũng đáp lại một nụ cười thật tươi, nhưng y cũng chẳng thốt ra lời nói nào cả.

Trần Gia Lân sực nghĩ ra một việc, la lớn tiếng nói:

- Lương cô nương, ta có một cỗ xe mã để trong rừng ngoài miếu, các ngươi cứ việc sử dụng tự nhiên.

Lương Tiểu Ngọc khẽ gật đầu, nói:

- Được, Trần thiếu hiệp, mong rằng ngươi cũng đến viếng thăm gia trang ta. Trần Gia Lân gật đầu nói:

- Ta ắt phải đi cùng Ngô Hoằng Văn đến Lương môn cầu hôn không sai.

Lương Tiểu Ngọc cười thẹn thùng một cái, đưa cặp mắt tình tứ nhìn Ngô Hoằng Văn lần nữa, sau đó mới quay người đi theo mẹ cô ta.

Đoàn người Tử Y La Sát lẳng lặng rời khỏi, không nói lời từ biệt hoặc nói câu hẹn gặp lại với ai cả.

Mặc dù Chúc Long đáng tội chết, thế nhưng trong lòng bà ta cũng rất thương tâm.

Thu Thi Khách và Tuyệt Thế Thần Ni vẫn đứng đâu mặt nhìn nhau tiếp, hơn nửa ngày trời không ai thay đổi tư thế đứng chút nào.

Trần Gia Lân lại đi sang bên đó.

Quả thực đây là một sự kiện rất lạ lùng?

Cuối cùng Tuyệt Thế Thần Ni lên tiếng trước, giọng nói uất nghẹn:

- Thế sự như phù vân, đời người như sương ban mai, quá khứ đã mãi mãi trôi qua, chớ nhắc làm gì nữa.

Dứt lời, bà ta thu hồi nhãn thần, song lại quay sang nhìn Trần Gia Lân.

Thu Thi Khách vẫn ngẩn người đứng yên tại chỗ không động đậy gì hết, trong nhãn thần lão có vẻ trống rỗng.

Tức thì trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không dừng, tại sao lão ni này lại nhìn mình như vậy nhỉ?

Một hồi thật lâu, Tuyệt Thế Thần Ni mới lên tiếng nói giọng run run:

- Nam Kha mộng tỉnh, hồi đầu bách niên, nhân duyên dĩ liễu, hoàn ngã chân như! Nói xong, bà ta quay người bỏ đi.

Quái ni có công lực cao thâm khó lường này, trông lão cô đơn lạnh lẽo làm sao.

Ngoại trừ lão ni, ngoài ra không ai mở miệng nói gì hết, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó thở vô cùng.

Liễu Trần tuyên đọc một câu Phật hiệu, đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó cũng cất bước đi theo lão ni.

Hai ni cô một lão một thiếu đi mất dạng, Trần Gia Lân vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, hắn chẳng hiểu lão ni nói gì hết, hắn chỉ thắc mắc rằng tại sao lão lại nói bốn câu thiền ngữ cao thâm khó hiểu này với mình.

- À!

Thu Thi Khách thở dài một tiếng rất não nùng.

Trần Gia Lân ngước đầu trông thấy Trường Thiệt Thái Công lập tức liên tưởng đến tâm sự, vội tiến tới hai bước, chắp tay vái chào nói:

- Vãn bối có một việc muốn thỉnh giáo lão tiền bối...

Trường Thiệt Thái Công đưa cặp mắt kỳ dị ngắm nhìn Trần Gia Lân nói:

- Việc gì thế?

Trần Gia Lân trấn tĩnh tâm thần, sau đó mới trầm giọng nói:

- Vãn bối ao ước tìm gặp mẹ đẻ, danh tự của bà ta là Phùng Kỳ Anh, xin lão tiền bối chỉ dẫn cho.

Trường Thiệt Thái Công ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi... chẳng nhìn ra sao? Trần Gia Lân động lòng nói:

- Vãn bối chẳng nhìn ra cái gì ư?

Trường Thiệt Thái Công chớp nháy đôi mắt một cái, lẩm bẩm nói:

- Có nên nói ra chăng?...

Trần Gia Lân thoạt nghe trong lời nói có ý, bất giác lấy làm xúc động, hấp tấp hỏi tới tấp:

- Nếu như lão tiền bối biết, xin chỉ dẫn u mê cho.

Trường Thiệt Thái Công trầm ngâm giây lát, sực như hạ quyết tâm, la lớn tiếng nói:

- Chính là bà ta đấy!

Trần Gia Lân nghe nói thế, bất giác run rẩy người lên, hớt hải nói:

- Bà ta, ai thế?

Trường Thiệt Thái Công đáp:

- Tuyệt Thế Thần Ni!

Kêu ùng một tiếng, Trần Gia Lân như đã trúng phải một cú sấm sét vào đầu, loạng choạng té lùi ra sau một bước, chẳng nói gì hết, lập tức phi thân chạy như gió.

Ánh nắng diễm lệ soi trên quan đạo, mặc dù là mùa thu, song lại có không khí mùa xuân.

Trần Gia Lân cứ nhắm hướng tây phi thân chạy như điên như cuồng.

Hắn phán đoán rằng mẫu thân ắt trở về Tuyệt Thế am, nên đương nhiên phải chạy hướng này rồi, nữ ni Liễu Trần từng bảo rằng có việc cần nói lại với mình, ắt là nói sự kiện này rồi, thế tại sao hai mẫu tử gặp mặt nhau mà không nhận, đồng thời bà ta cũng chẳng nói gì hết?

Mẫu tử tương phùng mà không nhận nhau quả thực đây là bi kịch nhân gian. Mẫu thân xuất gia, chẳng hay phụ thân có biết không?

Hai bóng xám đã xuất hiện trong thị giác hắn, tay áo phất phơ kêu vù vù trong gió.

Trần Gia Lân dốc hết toàn lực chạy như điên như cuồng, khoảng cách của đôi bên càng lúc càng xích gần lại, tim hắn cũng theo đó càng đập nhanh hơn, hình như sắp phải nhảy vọt ra ngoài.

Rượt tới rồi, hình như hắn cũng đã kiệt sức.

Hai thầy trò song song dừng lại, và quay người ra sau.

Trần Gia Lân há mồm thở hồng hộc, hai mắt lóng lánh ngập lệ, nói chẳng lên lời nào cả.

Da mặt Tuyệt Thế Thần Ni co rút lia lịa, nhưng sắc mặt thì tái mét. Liễu Trần trợn to hai mắt không nói gì cả.

Cuối cùng Tuyệt Thế Thần Ni lên tiếng, nhưng nói giọng rất run:

- Hài nhi, con... rượt theo làm gì?

Bà ta thốt ra một tiếng hài nhi, xem như đã nói đủ tất cả.

Trần Gia Lân cảm thấy choáng váng mặt mày, vì hắn xúc động quá thế, đây là giây phút cuồng loạn nhất trong đời hắn, cuối cùng nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống, kêu bạch một cái, hắn phủ phục dưới đất, vừa khóc vừa nói:

- Mẹ, lão nhân gia người... không nhìn nhận con rồi ư? Tuyệt Thế Thần Ni khép hai mắt lại nói:

- Hài nhi, mẹ là người đã quy y ngã Phật!

Rõ ràng nội tâm lão cũng xúc động không kém gì Trần Gia Lân. Trần Gia Lân khấu đầu chấm đất lia lịa nói giọng bi ai:

- Thưa mẹ, chẳng lẽ xuất gia rồi... thì không nên nhìn nhận cốt nhục nữa sao?

Tuyệt Thế Thần Ni vẫn nhắm chặt hai mắt, lão không dám nhìn hắn, nói giọng uất nghẹn:

- Hài nhi, mẹ đã trông thấy con và không còn gì lo lắng nữa, nay trần duyên liễu liễu, nhất tâm hướng Phật, cầu chứng Bồ Đề, hài nhi, con... hãy hồi đầu đi!

Trần Gia Lân bỗng quỳ thẳng người lên, xúc động nói:

- Thưa mẹ, nếu như khi xuất gia lại trở nên tuyệt tình như thế, vậy thì hai nhi tuyên thệ phá hết tất cả tự viện chốn thiên hạ này.

Tuyệt Thế Thần Ni mở hai mắt ra, đôi mắt lóng lánh ngập lệ, nói giọng hớt hải:

- Hài nhi, sao con lại nói những lời xúc phạm tới Phật tổ như thế, A Di Đà Phật, ngã Phật từ bi.

Trần Gia Lân vẫn quỳ thẳng người dưới đất, nước mắt cứ chảy ròng ròng xuống. Hai người không ai nói gì hết, nỗi bi ai cực độ đã bao trùm cả không gian.

Tuyệt Thế Thần Ni loạng choạng bước tới trước nắm tay kéo Trần Gia Lân đứng dậy, một hồi thật lâu lão mới miễn cưỡng lên tiếng nói:

- Hài nhi, chẳng lẽ... bảo mẹ hoàn tục chăng?

- Mẹ!

Hắn kêu lên một tiếng rất thê lương, không nói lên lời nào cả.

Một bàn tay mềm nhũn nhưng mát lạnh đặt trên đỉnh đầu hắn, nói giọng chiêm bao:

- Hài nhi, cõi lòng mẹ tan nát hết, năm xưa mẹ chọn con đường cửa Phật mà chẳng tìm con đường chết, chính vì trong lòng mẹ còn con...

- Mẹ ơi...

- Hài nhi, con đã trưởng thành người, hãy kiên cường một chút, hầu cận cha con.

- Mẹ, mẹ còn hận lão nhân gia người nữa không?

- Hài nhi, trái tim của mẹ đã chết khô, không có yêu, cũng chẳng có hận, tất cả không còn gì hết, sắc tức thị không, không tức thị sắc, tất cả thế sự đều là hư vô.

- Mẹ, chẳng lẽ mẹ... không gặp mặt cha một lần nữa?

- Gặp rồi, này con, mẹ đã gặp cha con rồi. Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:

- Gặp bao giờ? Gặp tại đâu?

- Lúc nãy đã gặp tại sân miếu.

Trần Gia Lân như chạm phải dòng điện, bất giác giật bắn người lên, lẩm bẩm nói:

- Gặp tại sân miếu, tại sân miếu...

Tức thì trước mặt hiện ra một màn Thu Thi Khách và mẹ hắn đâu mặt nhìn nhau, chẳng lẽ Thu Thi Khách do phụ thân hóa trang ra ư? Đúng rồi, không còn sai nữa, lão nhân gia người đã đổi hình dạng, cải biến âm thanh, cho nên mình không nhận ra thế thôi. Thu Thi Khách là người sống cách đây hơn một trăm năm, đúng ra mình phải nghĩ đến điều này, phụ thân từng bảo rằng, lão nhân gia người phát hiện dưới đáy hồ Bà Dương một bí cung, nơi đó ắt là chốn ẩn cư của Thu Thi Khách chắc không còn sai nữa...

Tuyệt Thế Thần Ni lấy tay ra nói:

- Hài nhi, mẹ đồng ý cho con từ nay về sau được đến Tuyệt Thế am thăm mẹ. Trần Gia Lân khóc thút thít nói:

- Thưa mẹ, từ lúc còn bé con đã không thấy mẹ, cách đây chẳng bao lâu mới biết rằng con còn một người mẹ, chẳng lẽ mẹ... lại bỏ đi như thế thật sao? Mẹ...

Tuyệt Thế Thần Ni uất nghẹn nói:

- Hài nhi, về sau con vẫn có thể đến thăm mẹ kia mà. Dứt lời, bà ta lặng lẽ quay người bỏ đi.

Bà ta tuyệt tình hay là...

Trần Gia Lân chạy theo vài bước, há mồm định gọi bà ta lại, nhưng chẳng thốt ra lời, hai mắt ngập lệ lờ mờ không thấy gì hết.

Đợi đến lúc thị giác hắn khôi phục, trước mắt chỉ là một quan đạo trống không. Đây là chiêm bao chăng?

Không, thế nhưng chẳng khác gì với một giấc chiêm bao hết. Trần Gia Lân điên cuồng gào thét:

- Ta có mẹ ư?

- Có! Không có!

Trong lòng hắn đã trả lời như thế.

Hắn từng khao khát có một ngày như thế, cuối cùng ngày này đã đến với hắn, nhưng kết quả là sao?

Cốt nhục ly biệt là bi kịch, thế nhưng sự thoáng hội ngộ trong giây lát như bèo nước gặp nhau này cũng vẫn là bi kịch.

Hắn cười rồi, đây là vẻ cười tự châm biếm mình.

Bây giờ tất cả mọi thứ không còn quan trọng đối với hắn nữa, như phụ thân, Đào Ngọc Phân, thậm chí cả Tiểu Bửu cũng thế.

Khi một người lâm vào cảnh bi ai cực độ hoặc thất vọng quá mức, thảy đều có cảm giác này hết.

Thình lình ngay lúc này...

Có một bóng người lẳng lặng đến gần sau lưng hắn mà hắn chẳng hề hay biết gì cả, hắn vẫn tiếp tục chìm đắm trong cảnh hư vô.

Bóng người ấy bỗng giơ tay phóng ra một chưởng nhanh như cắt. Oa!

Một tiếng thảm kêu phá không vang lên, Trần Gia Lân bị chưởng phong đánh văng ra xa cả hai trượng, há mồm phun máu tua tủa.

Hắn gắng gượng vùng mình đứng dậy, thân người loạng choạng đảo hai vòng sau đó mới đứng vững lại được, bóng người ở trước mắt hắn từ từ tỏ dần, bất giác rùng mình ớn lạnh tóc gáy.

Người đứng trước mặt hắn té ra chính là Mẫu Đơn lệnh chủ.

Lần này bà ta phá lệ không bịt mặt, nhưng thần sắc trên mặt đáng sợ hết sức.

Kế đó có khoảng bảy, tám người gồm hai vợ chống Bất Bại Ông, Kim Hoa sứ giả và Hồng Hoa sứ giả lần lượt xuất hiện.

Nếu như hai thầy trò Tuyệt Thế Thần Ni chưa rời khỏi đây, thì nhóm người này cũng không hiện thân đâu.

Trần Gia Lân bị đột kích đã thọ thương, muốn thoát thân không phải là chuyện dễ.

Mặc dù hắn chán nản tất cảm nhưng gặp tình huống xảy ra như thế, hắn không thể chẳng đối diện hiện thực, thế rồi từ từ rút kiếm đưa ra khỏi bao.

Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:

- Này Ngư Lang, mạng ngươi lớn lắm, nhưng ngươi quyết không thoát khỏi đêm nay đâu. Trần Gia Lân căm phẫn kêu hừ một tiếng nói:

- Ngươi định làm gì ta bây giờ? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:

- Phế hết võ công của ngươi, như vậy hai phụ tử ngươi mới chịu an phận.

Bà ta không đề cập tới Tuyệt Thế Thần Ni, có lẽ lão vẫn chưa biết thân phận của mẫu thân, biết đâu hai bên chỉ ngẫu nhiên hội ngộ mà thôi.

Trần Gia Lân dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói:

- E rằng không dễ dàng như thế, ngày tận cùng của ngươi cũng chẳng còn bao xa nữa. Mẫu Đơn lệnh chủ khoát tay nói:

- Các ngươi tấn công nào!

Hai vợ chồng Bất Bại Ông và một Kim Hoa sứ giả lập tức người giơ chưởng, người thì vung kiếm lượn mình lướt tới.

Trần Gia Lân nghiến răng, nghiêng nghiêng giơ kiếm mực lên, hắn chẳng biết mình có thể chịu đựng với ba cao thủ đặc cấp hợp công này được bao nhiêu hiệp đây, thế nhưng trước khi chưa té ngã xuống, hắn quyết phải liều mạng một phen.

Thình lình ngay lúc này...

Có một tiếng la hét vang tới:

- Thu xác chết a!

Tức thì Trần Gia Lân tinh thần phấn chấn.

Mẫu Đơn lệnh chủ lập tức ý thức rằng tình hình không ổn, bà ta cần phải cầm nã Trần Gia Lân làm con tin để ứng phó địch ngay lập tức mới được, thế rồi bà ta chẳng đợi bọn Bất Bại Ông xuất thủ, đã gầm hét một tiếng vung kiếm lao tới tấn công Trần Gia Lân nhanh như chớp.

Mẫu Đơn lệnh chủ hối hận rằng lúc nãy chẳng ra tay chế phục Trần Gia Lân trước.

Bà ta đã sử dụng hết toàn bộ công lực tấn công một kiếm này, y nghĩ rằng Trần Gia Lân đã thọ nội thương, muốn chế phục hắn thì chẳng khó chút nào.

Bọn Bất Bại Ông thấy lệnh chủ xuất thủ, họ đành dừng tay lại hết.

Trần Gia Lân dốc hết toàn lực vung kiếm mực nghinh kích ngay.

Hai binh khí chạm vào nhay kêu cheng một tiếng điếc tai, Mẫu Đơn lệnh chủ té lùi ra sau hai bước liền, nhưng Trần Gia Lân thì loạng choạng đảo mình liên tục, Bất Bại Ông thừa dịp đứng từ xa phóng tới một chưởng.

Trần Gia Lân biết hoàn cảnh bây giờ của mình rất hiểm nghèo, nên hắn chẳng dám mảy may khinh xuất.

Ngay lúc hắn loạng choạng đảo người đã trông thấy Bất Bại Ông giơ chưởng lên, hắn lập tức thừa thế nghiêng sang một bên, tức thì tránh khỏi luồng kình phong mạnh như vũ bão của lão, thế nhưng gặp lúc mũi kiếm của một mụ Hồng Hoa sứ giả lại đâm tới.

Trông tình hình nguy cấp này hắn không thể nào biến thế nghinh kích nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.