Edit: @Diệp Nhược Giai
May mà Nghiêu Thái úy dường như cũng không muốn ép buộc con chuột nhỏ đang bị vây ở góc tường này một cách quá đáng, chỉ thưởng thức vẻ mặt quẫn bách của nàng một hồi, sau khi thỏa mãn rồi mới kéo tay nàng nói: "đi, đi xem thương thế của nàng đi."
Lời vừa dứt liền dắt Ngọc Châu đi thẳng vào phòng mình. Căn phòng của vị nam tử xưa nay luôn hào hoa phong nhã này lại vượt xa ngoài dự đoán của mọi người, cực kỳ giản dị. Trường cung cùng tên bắn được treo gọn ở một bên tường, một bên khác đặt giá sách bằng gỗ đàn, hàng hàng dãy dãy sách chất cao đến tận xà nhà, bên cạnh là một cái thang cao vừa tầm với giá sách, đủ để với tới những bộ sách kia, từ đó có thể thấy được, giá sách này không phải là vật chỉ được dùng để trang trí, bởi vì cây thang thường xuyên bị di dời đi, nên chỗ tiếp xúc giữa thang với giá sách bị ma sát đến mức bóng loáng. trênsạp nhỏ bên cạnh cửa sổ cũng chất đầy một đống sách cổ đã ố vàng, đặt bên cạnh là cây bút lông dùng để ghi chú vẫn còn vương vết mực, được gác ngay ngắn trên giá bút. Ngoài cửa sổ, những cây trúc xanh mướt reo lên xào xạc, khiến căn phòng thêm phần thanh nhã, làm dịu bớt cảm giác trang nghiêm lạnh lẽo do binh khí gây nên.
Cho đến bây giờ, trong cảm nhận của Ngọc Châu thì Nghiêu thiếu chính là con cháu thế gia kiêu ngạo ngang ngược, tuy rằng xuất thân từ thế gia vọng tộc là những tài tử văn nhân, nhưng chỉ được vẻ bề ngoài, bên trong lại chỉ là những kẻ kém cỏi vô học, văn võ không thông.
Dù sao bọn họ chỉ cần dựa vào những thứ tổ tông đã để lại, là đã có thể cả đời không lo ăn lo mặc. Nếu so với những con cháu nhà bần hàn, thì ý chí phấn đấu của nhóm quý tử này luôn kém hơn.
Mà Nghiêu thiếu, mặc dù từng lập được quân công, nhưng vốn dĩ nàng chỉ nghĩ hắn là dạng vũ phu chỉ biết chém giết mà thôi, may mắn nhặt được công trạng nên mới chấn danh như thế. Nhưng hiện tại nhìn sách vở bày khắp phòng, ngược lại có thể chứng minh hắn đọc rất nhiều.
Quan sát đánh giá một hồi, Ngọc Châu cảm thấy rất không tự nhiên. Vô duyên vô cớ xông vào trong phòng nam tử như thế, cực kỳ không ổn. Nhưng Thái úy lại không ngó ngàng gì đến thanh danh cũng như cảm nghĩ của nàng, chỉ bình thản ung dung kéo nàng ngồi tựa vào sạp mềm trước cửa sổ, tự tay giúp nàng gỡ vải bông quấn chặt nơi cổ tay ra, cột lên một mẩu trúc nhỏ, sờ sờ xương tay của nàng, nói: “Thoạt nhìn đã lành được kha khá rồi, vết thương đã khép lại, nhưng nàng cũng không thể dùng sức quá mức. Mấy ngày nay tiểu thư đã điêu khắc không ít ngọc phẩm rồi, nên nghỉ tay một chút...”
Ngọc Châu không ngờ rằng lang trung khám vết thương cho nàng lại chính là vị Thái úy đại nhân đáng giá ngàn vàng này, nhất thời trong lòng thật sự muốn được chửi ra cho sảng khoái, nhưng nàng chỉ rụt tay lại, nói: “Da tay Ngọc Châu thô ráp, cẩn thận đừng để cọ sát vào làm Thái úy đại nhân bị thương."
Nhưng Nghiêu thiếu vẫn cứ nắm chặt lấy bàn tay non mềm kia mãi không buông, hơi nhướng lông mày: “Tiểu thư đúng là thù dai thật, tại hạ chỉ thuận miệng nói đùa, vậy mà tiểu thư cũng ghi khắc trong lòng cho được... thật ra, ngẫm lại những vết chai sần trên đôi bàn tay này cũng rất có ích... Nếu được mộtbàn tay ngọc ngà như thế này cầm nắm chơi đùa, chẳng phải càng thú vị hay sao?”
Tuy trên danh nghĩa Ngọc Châu đã là phụ nữ có chồng, nhưng từ sau khi thành hôn, Vương Kính Đường vẫn luôn đối xử với nàng rất đúng mực, không khác gì huynh muội một nhà. Cho dù xưa nay cùng nằm trên một giường, nhưng cũng vẫn đắp riêng chăn, không hề dám vượt khuôn vượt phép dù chỉ là nửa bước. Vì vậy, dù nàng đã đã lập gia đình được hai năm, nhưng vẫn không hề biết đến những thú vui trăng gió, đương nhiên không thể nào hiểu được, Thái úy đang hy vọng bàn tay ngọc ngà của nàng sẽcầm nắm, chơi đùa chỗ nào?
Mà dù gì thì cũng chả phải thứ gì hay ho, đương nhiên Ngọc Châu không ngốc đến mức hỏi ra miệng, chỉ cúi đầu im lặng, mặc cho vị lang trung sang quý ấy kiểm tra một hồi, sau đó viện cớ nói rằng mình đã ra ngoài được một lúc lâu, nếu vẫn không về e là cha mẹ sẽ lo lắng.
Về phần Nghiêu Mộ Dã, hắn cực kỳ yêu thích thái độ nhu thuận của Ngọc Châu lúc này. Gió thổi vi vu, bóng trúc lay động hắt lên cửa sổ, trong căn phòng yên tĩnh ẩn giấu một giai nhân như ngọc, quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp, như mộng như ảo. Bản thân hắn thực sự không muốn kích thích nàng, khiến nàng làm ra loại hành động sát phong cảnh như rút trâm ra đâm bàn nữa.
Tình sử đời này của hắn cũng không tính là nhiều lắm, nhưng mỗi một đoạn chuyện tình đều là giai nhân chủ động, hắn chỉ cần lựa chọn dựa theo sở thích của mình là được. Tuy thường ngày vẫn hay nghe mấy lời xu nịnh mà đám bạn dùng để dụ dỗ giai nhân, nhưng mỗi lần như vậy hắn cũng chỉ cười nhạt khinh thường. Nếu nơi nơi đều là hoa tươi quả ngọt dễ ngắt dễ hái, trong miệng lại tràn ngập vị ngọt ngào thơm ngát của nước trái cây, có lý nào hắn phải phí tâm nghiên cứu cách hái hoa ngắt quả?
Nhưng vẫn phải để ý, làm sao để có thể đi rong chơi tùy ý trong vườn hoa mà vẫn không bị dính phiến lá nào, miễn cho đến lúc tình cạn duyên hết lại tranh cãi ầm ĩ. Nếu như hắn không ưa thích nữa, mà người kia lúc nào cũng ghé phủ bám dính bên người, thì thà làm rùm beng mọi chuyện lên còn hơn là để bản thân phải uất ức chịu đựng.
Nếu không được vui sướng thỏa thích, thì đứng hàng công khanh quyền nghiêng thiên hạ cũng có tác dụng gì đâu?
Vì vậy khi hắn gặp được người phụ nữ nhỏ bé vùng Tây Bắc này, một người hiếm hoi khiến hắn cảm nhận được thế nào gọi là “Cầu mà không được”, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy đời người không mấy suôn sẻ, không cần nghĩ cũng biết trong lòng Nghiêu thiếu kìm nén ngột ngạt đến mức nào, phải nói là dường như lúc nào cũng có một ngọn lửa đang nung nấu.
Vốn dĩ hắn đã quyết định, sau khi rời khỏi Tây Bắc sẽ không nhớ tới nàng nữa, bị thứ đồ ngu xuẩn bằng ngọc kia trói buộc mấy tháng, vốn phải đi tiêu “sầu” một phen cho thật sảng khoái. Nhưng ai mà ngờ được, sau khi trở về, nhìn lại những hồng nhan thuở xưa, chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ngược lại giống như bị người đã giải khóa cho mình đeo lên một vòng gông cùm xiềng xích vô hình, cấm dục như tăng lữ, cho nên mỗi ngày đều phải phi ngựa ra ngoài thành đi sắn, giải tỏa bớt ngọn lửa trong lòng.
Sau này, cuối cùng hắn cũng nhịn không nổi, phái người đi thăm dò tình hình gần đây của người phụ nữ kia, nên mới biết được nàng đi theo Ôn Tật Tài cùng vào kinh thành.
Mình đường đường là quý tử của Nghiêu gia, lại còn là Thái úy đương triều vô cùng cao quý, chẳng lẽ lại không đọ được với cái tên thô kệch họ Ôn kia?
Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng lại sôi trào, hệt như năm đó hắn đứng trên đầu tường nhìn người phương Bắc khiêu khích, nếu không xông pha giết trăm ngàn quân địch, máu chảy thành sông, nào có thể an ủi tấm lòng?
hắn lập tức chọn ngay ngày Ôn Tật Tài vào kinh, mượn cánh cổng vào thành kia, tách hai nhà Ôn Tiêu ra.
Còn con ngựa đứng trước cổng Lễ Bộ thị lang đột nhiên cuồng chân hôm ấy, là cũng bởi vì hắn khôngthích nhìn thấy dáng vẻ vội vàng muốn bước vào cửa nhà Ôn gia của người phụ nữ kia, nên mới quẳng ngọc bội tùy thân của mình ra, ném trúng đùi con ngựa.
Mà bây giờ, tên Ôn Tật Tài cuối cùng cũng đã biết thức thời, không tiếp tục quấn lấy người phụ nữ này nữa. không có mấy tên trộm dạo đến quấy rầy, Nghiêu thiếu rất nguyện ý vét lấy một ít nho nhã để bày ra trước mặt giai nhân.
thật tình hắn vốn có ý định muốn nạp người phụ nữ này vào phủ, dù sao nàng cũng khác với những quý nữ năm xưa mình từng làm bạn, trong kinh nhiều chuyện phong lưu, trong quý trạch cũng không thiếu những mỹ nhân từng có quá khứ. Nếu như cẩn thận thỏa đáng, thì chút tình cảm vụng trộm nhỏ bé trước hôn nhân này cũng không ảnh hưởng đến con đường làm một chủ mẫu đương gia sau này.
Nhưng người phụ nữ này vốn đã đánh mất danh tiết, cuộc sống với cha nuôi mẹ nuôi cũng lắm gian nan, nếu hắn chỉ phong lưu một hồi rồi bỏ, buông tay mặc kệ, thật không biết về sau nàng sẽ gặp phải cảnh ngộ thê thảm đến thế nào. Vì thế, khó có khi nào động tâm muốn nạp nàng, nuôi ở ngoại trạch, như vậy nàng cũng coi như có được chỗ dung thân.
Nhưng hôm nay nghe được những lời nàng nói với mẫu thân, mới biết được tấm lòng tốt của mình bị người phụ nữ ngu ngốc vùng Tây Bắc hẻo lánh này cô phụ!
Chẳng qua, thịt đã được xếp ngay ngắn lên thớt, cần gì phải nóng vội quá mức, tạo cơ hội cho nàng có cớ chê cười mình? Vì vậy, khi Ngọc Châu ngỏ ý muốn ra về, hắn ngược lại đáp ứng đầy sảng khoái.
Nhưng tạm biệt lần này, há có thể không thừa cơ triền miên một chốc? hắn liền dỗ dành hôn nàng, để cho người phụ nữ kia phải dây dưa môi lưỡi với hắn một phen rồi mới buông tha.
Cũng không biết trượng phu lúc trước của nàng sao lại có thể phí của trời như thế, hình như chưa từng truyền thụ kỹ năng dùng môi lưỡi để lấy lòng cho nàng thì phải. Chiếc lưỡi nho nhỏ thơm tho kia giống y hệt một con cá nhỏ bị vớt lên bờ, hốt hoảng sợ hãi vung đuôi tứ tung, khiến hắn luôn phải nhẫn nại quấn quanh mút vào, mới dần dần đi vào nhịp điệu.
Nếu là như vậy, ngược lại không cần lo lắng sẽ phải sa vào trận mê luyến này quá lâu... Nghiêu thiếu có chút lưu luyến hôn nhẹ lên làn môi anh đào bị hôn đến mức đỏ ửng kia, trong lòng thầm cảm thấy, ngày mình thoát khỏi mê chướng sẽ không còn xa.
Trước khi rời đi, Ngọc Châu nhỏ giọng nói, vì muốn tập trung chuẩn bị cho cuộc đấu khắc ngọc sắp tới, sợ là mấy ngày này sẽ không thể đi ra ngoài, phải ở nhà tuyển chọn chuẩn bị nguyên vật liệu và dụng cụ cho ổn thỏa, thỉnh cầu Thái úy thư thư cho vài ngày, nàng sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Thái úy.
Bây giờ Nghiêu thiếu nhìn phụ nhân này như nhìn một món thịt đã được nấu xong xuôi bày sẵn ra bàn, ngược lại không vội vã cắn xé nuốt chửng, chỉ cười tủm tỉm nhìn đôi môi đỏ tươi cùng khóe mắt long lanh gợi tình của nàng, gật gật đầu rồi lập tức sai người đưa tiễn hai người chủ tớ Ngọc Châu về.
Lần này Giác nhi đến Nghiêu phủ đã bị khiếp sợ không ít.
Tuy Nghiêu gia là cao môn quý phủ, nhưng sao cách làm việc lại quái dị đến thế. Vị đương gia chủ mẫu kia lại dám quẳng nữ khách cho nhi tử của mình, hoàn toàn không có ý giữ gìn danh tiếng cho người khác.
Mà Nghiêu Thái úy thì lại càng vô lễ hơn, dám đuổi mình vào phòng gác cổng, một mình đi cùng với Lục cô nương, vô lễ quá mức vô lễ! Làm vậy là muốn phá hủy danh tiết của tiểu thư à!
Vì thế từ khi bị nhốt vào đây, Giác nhi luôn luôn đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột đến mức chỉ hận không kiếm đâu ra được hai cây rìu, vung lên chém thẳng ra sau phủ, giải cứu tiểu thư khỏi mối nguy.
Giày vò mãi mới đợi được tiểu thư, tuy thấy tiểu thư ngồi trong nhuyễn kiệu đang được nâng tới đây, nhưng trái tim treo lơ lửng nãy giờ vẫn chưa hạ xuống.
Đến khi vào trong xe ngựa, thấy trên mặt tiểu thư cũng không có vẻ gì là lạ, thậm chí còn nhỏ nhẹ trấn an nàng, bảo rằng ngay giữa ban ngày ban mặt, ở trong phủ của một vị quan nhất phẩm thì có thể xảy ra chuyện quá đáng gì chứ. Nhưng sau một lúc do dự, tiểu thư vẫn bình tĩnh mà vô cùng nghiêm túc căn dặn nàng, lát nữa về đến nhà đừng kể cho lão gia và phu nhân biết chuyện đã xảy ra tại Nghiêu phủ.
Cho dù tiểu thư không dặn dò, Giác nhi cũng đã quyết chí khâu mồm lại không nói, lập tức tiếp tục lo lắng trùng trùng nhìn Lục cô nương đang ngồi yên lặng.
So sánh với nỗi ưu sầu của Giác nhi, tâm trạng Ngọc Châu ngược lại thả lỏng hơn nhiều. Hôm nay Nghiêu thiếu coi như cũng đã thẳng thắn nói ra mong muốn trong lòng hắn, thật ra cũng chỉ là cầu mộtchữ “sắc” mà thôi, chứ không có ý định nạp nàng vào phủ.
Thường nói, hầu môn sâu như biển, cửa lớn Nghiêu gia không phải là nơi dễ đặt chân vào, mà muốn ra thì lại càng khó. Với thân phận của nàng, nếu vào Nghiêu gia làm thiếp, một khi bị Nghiêu thiếu chán ghét thì sẽ phải nhận lấy loại kết cục thê thảm đến thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Nàng từng gả đi một lần, đã chịu đủ những lục đục tranh đấu trong gia đình, lúc nào cũng phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, chỉ nguyện đời này không tái giá. Nếu may mắn có thể thay cha giải tội được, thì tương lai nàng cũng chỉ muốn quay về Tây Bắc, canh giữ chút đất chút ruộng của chính mình, sống an nhàn thanh thản, ngày ngày điêu khắc ra những món ngọc phẩm xinh đẹp, lĩnh hội những đạo lý bên trong, hoàn thành nửa cuốn sách cha còn đang viết dở. Nếu đã quyết định vậy, thì cứ giả ngây ngô ứng phó với hắn một hồi cũng không trở ngại gì.
Còn vị Nghiêu phu nhân thoạt nhìn có vẻ hiền hòa kia cũng thật thú vị, đã biết được nàng không thích hợp vào Nghiêu gia làm thiếp, vậy mà vẫn mặc kệ cho con trai mình tùy ý phong lưu, có lẽ chỉ cần không làm ra chuyện gì gây ô uế thanh danh gia đình, những chuyện còn lại thì bà cũng không quan tâm. thật không biết một người mẹ phải trải qua những sóng to gió lớn cỡ nào mới có thể hiền từ thương yêu con cái, khoan dung rộng lượng như biển cả đến mức này.
Trong buổi yến tiệc của Thụy Quốc phu nhân, qua lời nói của rất nhiều quý phụ nhân, nàng cũng thu lượm được không ít tin đồn về vị Nghiêu thiếu này.
Vị công chúa bị ép gả đi phương xa kia, nghe nói nàng ta si mê Nghiêu thiếu say đắm, còn từng bắt buộc hoàng huynh mình phải hạ chỉ cầu thân giúp nàng ta. May mà hoàng huynh nàng ta lấy xã tắc làm trọng, chưa dám đắc tội với vị trọng thần như cốt như tủy kia. Nhưng trong thành, mấy quý nữ mê luyến Nghiêu Thái úy giống như công chúa quả thực không ít.
Nếu ai cũng lọt được vào đôi mắt xanh của Thái úy, thì chắc hôm nào hắn cũng phải đưa đẩy qua lại hết cả một ngày.
Hơn nữa nghe nói Bạch Thanh Nguyệt -- thiên kim của Thừa tướng chính là tài nữ đương thời, tướng mạo đẹp như thiên tiên, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, rất được Nghiêu phu nhân yêu thích. Nay Thái úy đã gần ba mươi, nếu vẫn dùng dằng không cưới, quả thực rất lạ kỳ. Theo như các vị quý nữ trong Nam uyển phỏng đoán, thì chắc trong năm nay sẽ được nghe tin vui từ Thái úy.
Ngọc Châu cũng từng thấy Bạch tiểu thư ở Nam uyển, đúng là vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thanh nhã quý phái. Nếu nàng là Nghiêu Thái úy, sao nỡ đành lòng vì một hạ đường phụ Tây Bắc nho nhỏ mà bỏ qua mối lương duyên tốt nhường ấy?
Vừa nghĩ vậy, Ngọc Châu liền cảm thấy, tương lai không có ngọn núi nào là không thể vượt qua, khôngcần chỉ vì mấy đám mây đen tạm thời che khuất đỉnh núi mà lo lắng không yên.
Đến khi quay về trạch viện, còn chưa kịp bước chân vào cửa, đã nghe thấy tiếng nói chuyện vang vọng của Tiêu Trân Nhi. Vừa thấy Ngọc Châu tiến vào, Tiêu Trân Nhi liền hưng phấn kêu lên: “Sao bây giờ muội mới về! Làm lỡ mất dịp may ngắm nhìn phong thái đầy khí phách của cung nhân! Mau đến xem, lúc nãy trong cung mới phái người đến đây đưa thư của nhị tỷ, tỷ ấy muốn sau này có dịp chúng ta cùng vào cung gặp tỷ ấy!”
Hóa ra, trong lúc Ngọc Châu còn đang mải chiến đấu tại Nghiêu phủ, Tiêu phi ở trong cung đã phái người đưa thư tới, nói là được ngự khẩu của hoàng đế ân chuẩn, muốn Vương phu nhân mang hai vị muội muội vào cung sum vầy đoàn viên cùng nàng.
Chuyện này không khác gì ánh rạng đông xua tan mây đen ảm đạm đang giăng đầy trời Tiêu gia. Vì thế Vương phu nhân lập tức tháo khăn buộc đầu xuống, bật dậy từ trên giường bệnh, chỉ huy đám ma ma lục tung khắp các rương hòm, tìm y phục trang sức phù hợp cho buổi tiến cung.
Còn Tiêu lão gia thì đã đi ra ngoài cùng với nhi tử Tiêu Sơn để chọn mua lễ vật, đợi đến lúc vào cung thìmang theo vào để lót tay cho cung nhân. Đây là quy củ trong cung đã tồn tại từ rất lâu, nếu thân quyến vào kinh mà chuẩn bị lễ vật quá ít, khó tránh khỏi bị mấy tần phi khác coi thường, khiến cuộc sống của nữ nhi trong cung lại càng khổ sở. Tiêu lão gia cùng nhi tử đương nhiên phải chăm chút chuẩn bị, để Tiêu phi không bị mất mặt.
Ngọc Châu nghe được tin này, trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng. Tại Tiêu phủ, người thân thiết tri kỷ với nàng nhất chính là nhị tỷ, là gái lỡ thì của Tiêu gia nhưng tính tình luôn ôn nhu hiền hoà, đối xử với Ngọc Châu không khác gì chị em ruột thịt. Nhưng từ sau khi nàng ấy vào cung, hai người khôngđược gặp nhau nữa, lần này có thể vào cung gặp nhị tỷ, có lý nào lại không cảm thấy vui sướng vì được gặp lại sau bao ngày xa cách?
Lúc rảnh rỗi, Vương phu nhân cũng hỏi tình hình Ngọc Châu đến Nghiêu gia thế nào.
Ngọc Châu chỉ nói, cây trâm ngọc do mình khắc ra rất được Nghiêu phu nhân yêu thích, cũng khôngnhắc đến những chuyện râu ria gì khác. Mà vốn dĩ đối với việc Ngọc Châu đến Nghiêu phủ có thể thay đổi tình thế suy bại của Tiêu gia hiện giờ, Vương phu nhân cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, nên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò nàng phải học thuộc tất cả những quy củ quy định trong sách lễ nghi do thái giám trong cung đưa tới, miễn cho đến khi vào cung làm mất thể diện của Nhị cô nương.
Tiêu Trân Nhi ngồi bên cạnh lại quan sát Lục muội kỹ càng hơn, có chút tò mò hỏi nàng, vì sao môi có vẻ hơi sưng đỏ?
Ngọc Châu cười nói, nàng được ăn một bữa nhỏ tại Nghiêu phủ, trong đó có món ếch rang cay rất ngon, vì tham nên ăn hơi nhiều, nên môi mới đỏ.
Tiêu Trân Nhi lắc lắc đầu nói: “Thứ bò sát ấy thì có gì ngon mà ăn? Đợi vào cung, nhị tỷ nhất định sẽcho mang sơn hào hải vị ra chiêu đãi chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ muội ăn đến mức môi sưng chù vù luôn.”
Ngọc Châu gật đầu nói: "Ngũ tỷ nhắc nhở rất đúng, không phải món đồ nào cũng có thể ăn bậy ăn bạ được.”
Vì phải tiến cung, son phấn trong nhà đều có vẻ không đủ trang trọng. Qua ngày hôm sau, Vương phu nhân dẫn Tiêu Trân Nhi ra phủ mua son phấn, Ngọc Châu lấy cớ đau tay, cần phải nghỉ ngơi, nên mộtmình ở lại trong nhà.
Trong tiểu viện thoáng chốc thanh tĩnh, khó có khi nào trộm được nửa ngày nhàn nhã như hôm nay. Nàng thảnh thơi đọc sách một lúc, rồi vẽ ra một vài hoa văn, ánh nắng ấm áp hắt vào qua song cửa sổ khiến nàng chợt cảm thấy lười nhác, liền nằm trên giường, đắp khăn lụa lên mặt, ngủ thiếp đi một giấc.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ cảm thấy tấm khăn lụa trên mặt dường như bị ai đó nhẹ nhàng nhấc lên.