Đợi đến khi nụ hôn qua đi, Ngọc Châu mới khẽ buồn bực nói: "Cửa sổ còn chưa đóng..."
Nhưng mà Thái úy cũng không quá để ý tới, chỉ ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "không sao, không cần cố kỵ ánh mắt người khác.."
Câu nói đó của Nghiêu Mộ Dã vốn là lời thật lòng, dù sao từ nhỏ đến giờ hắn cũng không từng quan tâm người khác đang nghĩ gì hay đang nghị luận những gì. Nếu người phụ nữ này tự ti, chỉ thích trốn trong bóng tối không dám ló mặt ra bên ngoài, thì hắn lại càng muốn làm cho nàng thong thả thoải mái đi dạo dưới ánh mặt trời ấm áp.
Ngày đó, Nghiêu thiếu tiếp tục ngủ lại khách điếm. Ngọc Châu cảm thấy có chút đau đầu, nàng rõ ràng đã báo cho biết hắn nguyệt sự mình đang tới, không biết vì sao hắn còn hưng trí bừng bừng đến khách điếm này để ngủ qua đêm.
Đợi đến khi không kiềm được cất tiếng hỏi thì Nghiêu thiếu lại thản nhiên như thường trả lời: "Nơi đây mặc dù thô sơ, nhưng lại có tình thú hơn hẳn."
Trải qua sự tinh tế tỉ mỉ bày biện của Cẩm Thư, bên trong gian khách điếm đã thay đổi bộ mặt hoàn toàn mới. trên giường trải chăn phủ gấm mềm mại thoang thoảng hương thơm, trên bàn cũng đàn hương đốt thượng hạng.
Ngọc Châu vốn cần thời gian để tôi luyện và vẽ thêm vài phác hoạ để chuẩn bị cho cuộc thi đấu vòng loại, nhưng cuối cùng vẫn bị Nghiêu thiếu vừa dỗ vừa lừa lăn lộn trên giường.
Ngọc Châu nhớ tới bàn tay mỏi nhừ sáng nay của mình, vội vàng giành mở miệng trước, chỉ lắp bắp nóinói tay nàng vẫn còn mỏi, có thể cho nàng thêm ít thời gian, hãy tiếp tục chơi đùa kiểu như thế hay không.
Nhưng khi Nghiêu Mộ Dã ngheđược lời ấy, lại chỉ cười khẽ hôn lên bờ vai thơm của nàng, nói mấy ngày tới không cần làm phiền bàn tay mềm mại của tiểu thư, nàng chỉ cần yên lặng nằm hưởng phước, khôngcần vất vả như thế nữa.
Ngọc Châu nghe được cái hiểu cái không, nhưng cũng âm thầm đoán được hắn đang ám chỉ cái gì, đương nhiên không chịu thuận theo, nhưng cũng đành phải nằm dưới thân Nghiêu Mộ Dã, mặt như ánh nắng chiều....
Yến hội được diễn ra vào trưa ngày thứ hai. Nhưng không phải là tiệc rượu của buổi trưa hay tối thường thấy mà là tiệc trà.
“Dưới trúc quên thơ chỉ uống trà, khách say quên cả ánh chiều tà’ Tiệc trà này mặc dù không đãi món ngon đầy bàn, nâng ly cạn chén cực kì náo nhiệt giống như tiệc rượu.
Các vị tân khách sau khi ăn bữa chính ở tại nhà, mới,đến đây dự tiệc trà, tuy thiếu oanh ca yến hót nhưng lại thêm mấy phần u tịnh thanh nhã, toàn nhờ cácnhân vật nổi tiếng thanh cao nhã nhặn đảm bảo sự phấn khích của buổi tiệc trà.
Chủ tiệc trà lần này là do Nghiêu đại thiếu Nghiêu Mộ Hoán chủ trì, lớn hơn Nghiêu Mộ Dã năm tuổi, tuy rằng thân kiêm luôn chức tộc trưởng của Nghiêu gia, nhưng trên thực tế quả thật vui vẻ thanh nhàn, không thích quản sự vụ trong tộc.
Nhưng từ thuở nhỏ y si mê thư pháp, mười lăm tuổi đã tự nghiên cứu ra kiểu chữ tự thể mới đặt tên là Mộ, được đặt bên trong tấm liễn lớn treo bên trong Tàng Thư các, từ đó khá lưu hành kiểu chữ của Nghiêu đại thiếu trong dân gian.
Hôm nay y cố ý mở tiệc trà ở Trúc Uyển, có thể trở thành khách mời của Nghiêu đại thiếu đương nhiên cũng là những nhân vật nổi tiếng của giới thi hoạ, tài tử phong nhã đương thời,
Nhưng nếu muốn vào bên trong Trúc Uyển ngoại trừ phải có thiệp mời của chủ nhân, thì phải tự tay họa một bức tranh, xem như đáp lại ý nghĩa chính của buổi tiệc trà hôm nay, nhưng không được kí tên.
Khi Nghiêu Mộ Dã và Ngọc Châu cùng nhau xuống xe ngựa thì lập tức có tôi tớ vội vàng chạy đến dẫn khách đến trước án thư để vẽ tranh.
Tiêu đề lần này là họa tuyết, được phép sử dụng những dòng nước từ trên núi chảy xuống, hoa cỏ, chim muông để phụ trợ, nhưng nhất định phải theo đúng chủ đề mà chủ bữa tiệc đưa ra.
Nghiêu Mộ Dã đã quen với lối hành xử phức tạp dông dài của đại ca nhà mình. Khi nghe hạ nhân báo ý nghĩa chân chính của buổi tiệc trà lần này, lấy chủ đề là "Tuyết", lập tức vung bút vẽ ngay một bức "Viễn Sơn Áp Tuyết", diễn tả khung cảnh tuyết rơi vào một buổi chiều tà của một tòa thành.
Bình tĩnh mà xem thì vị Nghiêu nhị thiếu này cho dù không phải người có quyền khuynh triều dã, con em danh môn thế gia, thì chỉ bằng những nét vẽ đó thôi cũng đủ lập cửa hàng buôn tranh. Dù bức trường tùng đồ treo bên trong biệt quán, hay bức Mộ Hàn đồ hiện tại đều có phong cách quý phái riêng.
Khi hắn điểm những nét bút cuối cùng, liền cúi đầu hỏi Ngọc Châu: "Tay của nàng đang bị thương, thế có thể vẽ được không? Nếu không vẽ được cũng không sao."
Ngọc Châu không muốn mới đến nơi đây đã phá hỏng quy tắc nơi này làm người ta chú ý, vì thế gật gật đầu, tay trái chấp bút, ở trên giấy Tuyên Thành điểm những đoá hoa mai, vẽ ra một bức Nghênh phong ngạo tuyết Tịch Mai đồ.
Đây là họa tác thuở nhỏ nàng hay dùng để luyện tập, cho nên lúc này dù dùng tay trái để hoạ cũng thuận buồm xuôi gió.
Đợi đến khi bức tranh được hoàn thành, nàng liền theo phía sau Nghiêu Mộ Dã đi theo con đường mòn quanh co, đi tới tiệc trà bên trong Trúc Uyển.
Nghiêu thiếu khi bước vào trong cũng không xem là sớm, buổi tiệc trà đã bắt đầu, có không ít tân khách đang tụm năm tụm ba đàm luận. Bọn họ vốn đang cao giọng tâm tình, khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Nghiêu Mộ Dã xuất hiện tại rừng trúc thì không khỏi sửng sốt.
Nghiêu Mộ Hoán trước hết cười nói: "Hôm nay sao lại thế này? Đệ cũng đến đây tham gia, có lẽ đại quân trận đầu báo cáo thắng lợi, đệ vui mừng không thể tự kiềm chế, nên đến tham gia tiệc trà xã giao của đám rảnh rỗi bọn ta?"
Bên cạnh Quảng Tuấn Vương vừa ngủ dậy, cũng đã quên chuyện bực mình hôm qua với bạn tri kỉ, chỉ cười nói: "Nghiêu đại, đừng trêu đùa nữa, nếu đã đợi được quý nhân hiếm có, càng phải nên dâng trà thơm nhiệt tình chào đón, nếu hắn ta chơi vui, về sau tất nhiên sẽ thường đến hơn."
Lời này dẫn tới một trận cười đùa phụ hoạ của mọi người. Nhưng tràng cười đột ngột dừng lại khi nhìn thấy bóng dáng thướt tha, váy dài yểu điệu đứng phía sau lưng Nghiêu Mộ Dã.
Tiệc trà xã giao lần này, không giống như việc giao tế giữa các quan viên, coi trọng nét thanh nhã của thiên nhiên, những nam tử đang ngồi ở đây đều không đội ngọc quan, chỉ dùng khăn lụa cột tóc, thậm chí có người dạng chân mà ngồi. Mà các tài nữ đương thời hiện nay cũng không mặc cẩm y hoa phục, ai nấy thong thả thoải mái.
Nhưng nếu nói về "Phiêu dật thoát tục" vậy thì phải kể đến vị nữ tử do Nghiêu nhị thiếu mang đến, chẳng những dung mạo thanh lệ, hơn nữa mặc quần áo mặc dù là đơn giản thô sơ, nhưng cũng rất mang dáng dấp cổ xưa của tiền triều làm người ta sáng ngời cả mắt.
Nhưng làm bọn họ ngây ngốc nhất không phải là nhan sắc chim sa cá lặn của nàng ấy, mà là Nghiêu nhị thiếu luôn thanh nhã lạnh nhạt trước mặt mọi người, lần này lại mang theo bạn gái cùng đến! Đây phải nói là chuyện kinh thiên động địa nhất từ trước đến nay, lần đầu tiên mới gặp!
Trong lòng Ngọc Châu cũng giống như những người đang có mặt ở đây, khó trách hôm nay khi ăn cơm xong chuẩn bị ra cửa, Nghiêu Mộ Dã cố ý dặn dò nàng không cần cẩm y hoa phục, chỉ mặc y phục của mình là được. Những vụ khách có mặt nơi này ăn mặc quá mức tuỳ tiện, nếu mình chưng diện thì đúng là thô kệch.
Trong những vị nữ khách có mặt ở đây, cũng có Nghiêu gia tiểu thư Nghiêu Xu Đình, trước đó nàng cũng từng gặp qua vị Lục tiểu thư này, cũng biết Nhị ca đang lén lút qua lại với nàng ấy, nhưng hoàn toàn không ngờ Nhị ca sẽ mang theo nàng ấy đến loại trường hợp tụ tập đông đủ như thế này, lập tức không tự chủ được đưa mắt nhìn Bạch tiểu thư Bạch Gia -- Bạch Thanh Nguyệt ở bên cạnh.
Bạch tiểu thư lần này theo gia huynh là Bạch Thủy Lưu cùng đến, nàng cũng thật không ngờ Nghiêu nhị thiếu luôn luôn bận rộn lại có thể đến tham gia buổi tụ hội này, vẫn chưa kịp mừng khi thấy hắn đột nhiên xuất hiện, lại nhìn thấy hắn không phải đến một mình mà đi cùng một người khác thì trong lòng không khỏi sửng sốt.
Lúc trước ở thọ yến của Thuỵ Quốc phu nhân nàng cũng từng nhìn thấy Ngọc Châu, chỉ biết là vị Lục tiểu thư này tinh thông tài nghệ chạm ngọc, nhưng thật sự không ngờ nàng ấy lại có thể kết bạn cùng Nhị thiếu gia...
Quảng Tuấn Vương hôm qua đã gặp hai người ở khách điếm nên lúc này thấy Nghiêu nhị đến cùng với mỹ nhân cũng không hề ngoài ý muốn, chỉ quay sang nói với Bạch công tử của Bạch gia: "Thấy không, ta đâu phải bịa đặt, tiên tử quả nhiên hiếm có trên đời!”
Nghiêu đại lang trời sanh tính hiền hoà, chỉ cười nói: "Nếu đã có ý đến tham gia, lại đến muộn, thực không nên, đến đây! Lấy trà thay rượu, phạt một ly."
Loại tụ hội như thế này, khi bước vào rừng trúc, liền cởi ra thân phận quan hàm của thế tục, Nghiêu Mộ Dã ngoan ngoãn lấy chén trà tự rót một ly, uống một hơi cạn sạch, xem như chịu phạt.
Đợi đến khui giới thiệu Ngọc Châu thì Nghiêu nhị thiếu thật ra lời ít mà ý nhiều, chỉ nói đây là Viên Ngọc Châu tiểu thư vào kinh tham gia đại hội chạm ngọc, sau đó không nói thêm gì nữa.
Mà Nghiêu tiểu thư cùng Bạch tiểu thư tuy rằng trong lòng nghi hoặc, rõ ràng là Tiêu gia tiểu thư, vì sao lại biến thành Viên tiểu thư, nhưng e ngại nếu hỏi chuyện riêng tư của người khác trước mặt mọi người đó là thất lễ, nên cũng cũng không ai mở miệng hỏi.
Trong lúc mọi người hàn huyên nhiệt liệt, Nghiêu nhị thiếu tựa hồ cũng đã quên chuyện không vui hôm qua, cùng Quảng Tuấn Vương lần nữa nhặt lại tình bằng hữu, cũng chuyện trò vui vẻ. Đúng lúc này, đám gia nhân sửa soạn lại những bức tranh mà tất cả các tân khách đến tham dự đưa đến chỗ của Nghiêu đại thiếu.
Nghiêu đại thiếu xem một lần, mỉm cười đưa lại cho một vị lão giả bên cạnh nói: "Ông lão, ngài đến để bình tranh của mọi người, chủ đề hôm nay mọi người đều họa về tuyết, tạo thành một bức giản đồ, kính nhờ ngài đến bình luận một đôi lời để tang thêm phần hứng thú cho buổi tiệc.”
Vị Ông lão kia kỳ thật cũng chỉ mới khoảng bốn mươi, chính là ân sư dạy thi hoạ cho đương kim Thánh Thượng lúc còn là hoàng tử. Kiến thức về thi họa thâm sâu khó lường, hơn nữa từng làm phu tử, nên khi đưa ra lời bình cũng quen dùng những lời lẽ cay độc.
Ông lão sơ lược xem một lần, sau đó lựa ra một bức Bạch Tuyết Hàn Giang Độc Điếu (Ngồi câu mộtmình trên sông lạnh), vuốt râu gật gù nói: "Bức họa này ý cảnh cực hay, làm người ta có cảm giác như ngồi một mình giữa sương tuyết để tưởng nhớ đến người bạn đã qua đời…... Đây chẳng lẽ là bút tích của Đại thiếu?"
Nghiêu Mộ Hoán cười ha hả nói : "Mắt Ông lão tinh thật! Đúng là tác phẩm của tại hạ.”
Ông lão lúc này lại chọn ra bức hoạ của Nghiêu Mộ Dã, chỉ xem trong chốc lát nói : "Độc lập Viễn Sơn, vừa nhìn vào đã thấy thành quách mịt mù dưới chân núi xa xa, khí phách hào hùng bậc này, đương thời chỉ có Nhị thiếu mới họa ra được.” Gặp Nghiêu Mộ Dã gật đầu khen ngợi, mọi người lại xì xào nói Ông lão nhìn tranh như thần!
Đợi đến khi cầm bức Tuyết họa yểm song đồ (Tuyết rơi bên cửa sổ) thì ông lão ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Bạch tiểu thư, cười nói: "Còn đây chắc chắn là họa tác của nữ học trò mà ta từng dạy, nét họa tiến bộ không ít, loại khí chất man mác của tuyết rơi như thế này, biểu hiện thuần thục lưu loát... Có phải Bạch tiểu thư hôm nay không được vui, dựa theo bức họa lão phu nhìn thấy, dường như có chút côđơn…”
Bạch Thanh Nguyệt từng theo Ông lão học tập thi họa, nghe thấy lời bình của vị phu tử ngày xưa chuẩn xác đến thế, gần như có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, hai gò má đỏ lên, thấp giọng nói: "không cố hết sức vào đó, Ông tiên sinh khen nhầm rồi..."
nói xong thì đuôi mắt lại liếc về hướng Nghiêu nhị lang đang uống trà đằng xa.
Ông lão phê bình những họa tác khác, thật sự là chính xác đến từng chữ của mỗi bức tranh, làm cho những người có mặt trong buổi tiệc càng thêm sôi nổi thân thiện. Nhưng khi ông cầm bức Ngạo Tuyết Hàn Mai cuối cùng lên xem thì không khỏi nhíu mày, sau khi liếc mắt nhìn vài lần, liền đem nó đặt ở mộtbên.
Quảng Tuấn Vương ở khoảng cách khá xa, xem không rõ, không khỏi mở miệng hỏi: "Ông lão, vì sao không cho một lời bình? Đem đặt sang một bên là đạo lý nào?"
Ông lão lạnh nhạt nói: "Thô tục, tầm thường! không thể nhìn lâu, mắc công làm bẩn mắt lão phu!”
Bạch tiểu thư nhẹ nhàng cầm bức họa lên, nếu công bình nhận xét, bức họa này kỳ thật vẽ cũng rất đúng chủ đề, có thể thấy được bản lĩnh không tầm thường của họa sĩ, chỉ là những đóa hàn mai bên trong bức tranh, nét vẽ chẳng khác gì những họa sĩ vẽ để kiếm tiền trên đường phố, tục không chịu được, cũng khó trách Ông lão khinh thường, sợ làm bẩn ánh mắt.
Nhưng mà tranh này là của người nào? Kỳ thật lúc này những bức tranh còn lại chờ lời bình đã khôngcòn ai, thêm nữa những vị khách có mặt ở đây đều là người quen, đều biết phong cách của nhau, chỉ nhìn qua thôi là cũng đủ biết bức họa thuộc về người nào. Nên không khỏi đồng loạt đưa mắt nhìn về hướng mỹ nhân đang ngồi yên bên cạnh Nghiêu Thái úy.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngọc Châu bày tỏ, thế giới của Nghiêu nhị thiếu, ta có chút khôngquen với khí hậu, trả hàng có muộn không?