Edit: Bunny Big
Ngọc Châu nói một câu lập tức chặn lại lời Tiêu lão thái thái chưa nói hết, nếu thật sự ông chủ cửa hàng là người khác hoàn toàn như lời Ngọc Châu nói, thì việc bắt đầu sử dụng huynh đệ nhà mình khẳng định sẽ làm cho ông chủ sinh nghi, không thể đáp ứng dễ dàng.
Sắc mặt bà hơi đổi, cười nói: “Nếu như vậy, thật không cần quá mức phiền phức. chẳng qua hợp tác với người khác mở cửa hàng, cần phải cẩn thận gấp bội, có chuyện gì thì thương lượng cùng người trong nhà… Thư trước con có nhắc đến việc muốn tuyển chọn mua ngọc thạch, ta cố ý dặn dò trong mỏ chuẩn bị sẵn cho con. Chỉ là gần đây trong mỏ công nhân nóng ruột lấy ngân lượng đãi tiệc, nhưng một lượng lớn hàng hóa đều giữ lại cho con, cũng không có buôn bán cái khác nhiều, không biết Ngọc Châu con có thể đưa ngân lượng trước rồi lấy hóa đơn nhận hàng sau không?”
Ngọc Châu nghe tổ mẫu nói thật giả lẫn lộn, hơi mỉm cười, cũng không vội vàng trả lời. Tiêu tổ mẫu nói có lưu giữ rất nhiều hàng là thật, nhưng đều giữ lại vì nàng, vật rất nhiều sản phẩm đã bị thủy phân.
Theo nàng biết, thật ra lúc trước Hồ Vạn Trù tự nhận là có thể ôm đồm việc buôn bán với hoàng thương, cho nên đầu tiên là trả giá cao cho Tiêu gia để ổn định cho khối lượng lớn ngọc thạch, thực ra là động tay động chân, đến hạn cũng không mua, bấy giờ Tiêu gia tồn lại rất nhiều ngọc thạch, cố ý hại Tiêu gia lúc bấy giờ ngân lượng quay vòng không cân đối, lại hạ thấp giá thu mua quặng ngọc sản nghiệp của Tiêu gia.
Tiêu Sơn xảy ra chuyện, chuyện lớn trong nhà đều rơi xuống trên đầu Tiêu lão phu nhân, nhưng tạm thời tìm không thấy người mua có thể tóm hết một lượng hàng lớn như vậy. Vốn tưởng rằng dựa vào yêu cầu của Hồ Vạn Trù thực hiện được, nhưng Hồ Vạn Trù mới không theo kịp ý nghĩ kỳ lạ của Hoàng thượng lần này, định ra hai hoàng thương ngọc thạch. Cho nên Tiêu gia đã trùng sinh từ chỗ chết, nếu muốn gây khó dễ cho Hồ Vạn Trù, chỉ có thể đợi Ngọc Châu ra giá cao để tiêu thụ lượng hàng lớn này.
Nhưng cửa hàng kinh doanh ngọc thạch đều biết ngọc liêu giảm chất lượng, cho dù bỏ đi lớp vỏ ngoài ngọc liêu cũng không dám đảm bảo chất ngọc bên trong trước sau như một, lúc này, mua một lượng lớn ngọc liêu đều lường trước khi mở ra sẽ có nhiều loại hình dáng, tính kỹ thì khi đó sẽ giữ được ít linh động, không có cái đạo lý trả tiền trước xem sau. Như vậy mua lượng lớn ngọc thạch, chỉ có thể là hai bên đều hiểu rõ ngọn nguồn, có ăn ý sau này mới có thể tiến hành, ý là nhường một bước, tích tiểu thành đại cho lâu dài.
Tiêu lão thái thái đã nói như vậy, thật sự bởi vì đã mấy tháng Tiêu gia không có chi tiền công cho công nhân, nếu lại không phát lương, e là sẽ tiến đánh đến của Tiêu gia, cho nên cố ý làm cho Ngọc Châu niệm tình đến ân tình với Tiêu gia, ra tay trợ giúp.
Ngọc Châu trầm ngâm một hồi, cảm thấy có vài lời không nói ra sẽ tốt hơn, vì thế cân nhắc lời nói, nói: “Tổ mẫu yên tâm, nếu lượng lớn ngọc thạch này màu sắc ôn nhuận, phẩm chất đẳng cấp, tỷ lệ quả thực làm người vừa ý, như vậy giá con đưa ra hiển nhiên là hợp lý. Nhưng hiện tại lượng lớn ngọc thạch vẫn chưa được phán đoán, đã thảo luận phán đoán đến tiền có hơi sớm?”
Tiêu lão gia thật sự không quen nhìn mẫu thân mình ép mua ép bán, lập tức hòa hoãn lên tiếng: “Cửa hàng này cũng không phải do mình Ngọc Châu định đoạt, tiền bạc này là chuyện lớn làm sao mình con bé làm chủ được. Lần này Tiêu gia chúng ta gặp kiếp nạn, nếu người ta có thể đưa tay tương trợ, thu vào lượng lớn ngọc thạch này, ngay cả già trẻ Tiêu gia chúng ta cũng vô cùng cảm kích, dự đoán tiền bạc chậm vài ngày cũng không sao.”
Tiêu phu nhân bởi vì con mình để lộ sự thiếu tự tin như vậy, sắc mặt căng thẳng, trừng mắt tới liếc một cái. Ngọc Châu làm như không thấy, mỉm cười nói: “Lần này phương Bắc chiến tranh, con tạm thời không thể rãnh rỗi đi Tây Bắc, nếu Tiêu phủ thật sự thiếu hụt ngân lượng, con có một lời, hai lão nhân gia xem có thỏa đáng không?”
Tiêu lão phu nhân nói: “Nếu có, đừng ngại nói một chút đi?”
Ngọc Châu nói: “Nếu hàng hóa còn chưa nhìn đã chi bạc ra, ông chủ hiển nhiên không chịu. nhưng Ngọc Châu có thể khuyên ông chủ ứng trước ít tiền, danh nghĩa là cổ phần trong quặng mỏ của Tiêu gia, ông chủ đảm bảo không nhúng tay vào việc quản lý cùng mua bán trong mỏ, hàng năm Tiêu gia chia cho ông chủ một ít tiền lợi nhuận, hơn nữa ông chủ lấy hàng từ Tiêu gia, giá cả so với thương gia khác một phần mười. Hai ngài nghĩ sao?”
Tiêu lão gia a một tiếng, trầm ngâm không nói chuyện. Giờ đã khác xưa, lúc trước ông tuyệt đối sẽ không đồng ý người khác tiến vào làm chủ mỏ ngọc, song giờ phút này nếu Tiêu gia đối ứng không tốt, thì không chì mất đi một mỏ ngọc, đó là toàn bộ Tiêu gia đều ngã xuống. Mà mẫu thân lại muốn Ngọc Châu ứng tiền trước mới lấy hàng, đương nhiên vô lý, mà tình cảnh Tiêu phủ hiện giờ lại là miêu tả chân thực nhất. Nếu Ngọc Châu thật sự có khuyên nhủ được ông chủ con bé chỉ lấy cổ phần mà không thay thế Tiêu gia, điều kiện này mà nói đối với Tiêu gia đã rất là ưu đãi.
Nhưng mà điều này hiển nhiên không như tâm nguyện của Tiêu lão thái thái. Tiêu lão thái thái cả đời không chịu thua kém, thời điểm lão thái gia mất đi một mình chống đỡ Tiêu phủ nhiều năm, đã quen nói người khác, bây giờ chính mình lại nghe từ trong miệng cháu gái nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn từ gia nhập vào, chỉ cảm thấy hết sức chói tai. Bởi vì trong lòng bà, Ngọc Châu trước sau chỉ là người ngoài, sao lại có thể nhúng tay vào tổ nghiệp của Tiêu gia? Tuy rằng sắc mặt nhìn không được tốt. Chẳng qua bà so với Vương phu nhân khéo léo hơn rất nhiều, dù bất mãn trong lòng, vẫn chưa mở miệng làm khó dễ.
Ngọc Châu nhìn sắc mặt Tiêu lão thái thái cùng Tiêu lão gia, có thể đoán được tám chín phần tâm ý của họ, mỉm cười nói: “Chuyện này lớn, Ngọc Châu cũng muốn báo lại trước với ông chủ, nếu ông chủ không đồng ý, Ngọc Châu cũng không có biện pháp, không bằng hai ngài trở về thương lượng lại một chút.”
Tiêu lão thái thái lần này dẫn theo Tiêu lão gia cùng với ngũ cô nương vì Ngọc Châu có chút tình nghĩa với hai người này ở Tiêu gia, là hy vọng Ngọc Châu có thể chiếu cố đến tình cảm với Tiêu gia, nhìn thấy Ngọc Châu một bộ dáng “trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn”, trong lòng đã thất vọng hoàn toàn. Lập tức uyển chuyển từ chối việc ở lại dùng cơm, lập tức muốn rời phủ.
Ngũ cô nương lại không muốn đi, vừa rồi nghe tổ mẫu với phụ thân nói chuyện khu mỏ ngọc với Lục muội, nàng chẳng thấy thú vị gì khi nghe.
Lúc trước nàng nghe nói Lục muội với Thái úy ở bên nhau, cực kỳ kinh ngạc, tò mò Lục muội làm thế nào đi theo Thái úy đại nhân phong lưu phóng khoáng bậc nhất thế gia, Nghiêu gia là nhân gia hiển quý thật ra có thể so với Hoàng gia, nơi mà coi trọng nhất nề nếp gia đình sao, lại thế nào sẽ tiếp nhận Lục muội một hạ đường phụ như vậy? Nghĩ đến bộ dáng tuấn dật chạy như bay qua cửa thành của Thái úy kia, lại yêu sâu sắc Lục muội, nội tình bên trong, so với sách giải trí tài tử giai nhân thường xem trong hiệu sách nghèo còn hấp dẫn người hơn, lập tức nghĩ thầm trong lòng phải lén lút hỏi thăm Lục muội huyền cơ trong đó, lúc này mè nheo không chịu đứng dậy.
Tiêu lão thái thái nhìn thấy, cười giữ chặt tay Ngọc Châu, hướng Ngọc Châu nói: “Lão ngũ đã lâu không gặp con, ở nhà cứ ồn ào muốn phải bầu bạn với con nhiều chút, cũng không biết nếu để con bé ở lại, ngược lại có bất tiện gì cho con không?”
Những việc tầm thường này, Ngọc Châu cũng không muốn bác bỏ tổ mẫu, cười nói: “Nếu không ghét bỏ chỗ ở quê mùa, ngũ tỷ muốn ở lại bao lâu đều được, con ở kinh thành có thay thế tổ mẫu, cha mẹ chọn mua một ít lễ vật, tổ mẫu vừa vặn nhân dịp này có thể mang theo trở về.”
nói chút chuyện phiếm về việc nhà, Tiêu lão thái thái đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng nói: “Trân nhi nếu không muốn trở về, ở lại đây bầu bạn với Lục muội cho tốt.”
Lời này thật hợp ý Tiêu Trân Nhi, chinh quan khắp nơi đến đây xử lý tướng lĩnh quân vụ ở hậu phương, trên đường tới đây, xốc màn xe lên đều có thể nhìn thấy vô số người trẻ anh tuấn trẻ trung tuấn kiệt, đúng là thú vị hơn nhiều so với trấn Ngọc Thạch, huống chi còn có Lục muội làm bạn, cũng không cô đơn lập tức vui mừng hớn hở ở lại.
Mà tổ mẫu và Tiêu lão gia bởi vì phải đi Lâm trấn tiến hành thu một món tiền nợ năm xưa để quay vòng cho nguy cơ trước mắt, lúc này đây cũng không ở lại lâu, lập tức lên xe ngựa xuất phát.
không có tổ mẫu bên cạnh trấn áp ràng buộc, Tiêu Trân Nhi chỉ cảm thấy lập tức tự do vui vẻ rất nhiều.
Đợi tỳ nữ đem hành lý nàng sắp xếp thật tốt, sau khi thay đổi quần áp nhẹ nhàng hơn, liền kéo tay Ngọc Châu đến ngồi trên giường sưởi ấm nói chuyện phiếm.
“Lục muội, không phải Thái úy có ý định cưới muội, mà là hắn đang lừa gạt muội? Thế nào để cho muội ở nơi trạch viện tầm thường nhỏ xíu thế này? Vừa rồi tổ mẫu dẫn chúng ta đi đến trước viện, trong lòng còn nghi ngờ đi nhầm chỗ đấy!”
Kỳ thực sân viện này đúng là Thái úy tỉ mỉ chọn lựa, cách không xa trạch viện này là đại doanh trấn giữ quan quân biên quan, binh sĩ trong đại doanh đương nhiên sẽ chăm sóc chu toàn sân viện này, hơn nữa Ngọc Châu không thích nhiều người hầu, hiển nhiên trạch viện càng nhỏ càng săn sóc chu đáo.
Nếu không thu xếp đại trạch ở nơi vắng vẻ chỉ sẽ dẫn trộm cướp đến cửa mà thôi!
Chẳng qua tình tiết bên trong này, Ngọc Châu ngược lại không có tâm tư giải thích cho Tiêu Trân Nhi nghe, chỉ qua loa kể rằng mình ở Nghiêu phủ làm gia sư dạy khắc ngọc, vì vậy kết giao với Thái úy, qua thời gian được hắn quá yêu, rồi cười ngắt lời nói: “Lâu rồi không gặp, ngũ tỷ có thể nói về chuyện nhà chồng không?”
Tiêu Trân Nhi nghe vậy, ánh mắt trong tức khắc ảm đạm xuống: “Lục muội, muội cũng biết, nhà chúng ta hiện tại ngay cả tổ nghiệp đều quản lý không xong, lúc trước thật ra có mấy công tử tốt cầu hôn, nhưng nghe nói cảnh ngộ nhà ta hiện tại, hơn nữa có người thậm chí nghe được tin tức Nhị tỷ trong cung bị thất sủng, lập tức không bao giờ tới cửa… Mẫu thân nói, bởi vì do ta lúc trước kén chọn, cứ theo đà như vậy, tương lai chỉ có thể gả cho người muốn tái giá…”
nói đến đây, gái lỡ thì Tiêu Trân Nhi cảm thấy bi thương từ đáy lòng, chỉ một cái đã oa oa khóc luôn.
Ngọc Châu nhìn ngũ tỷ khóc đến đau lòng như vậy, không biết làm sao chỉ có thể lắc đầu nói: “Dáng vẻ thật xinh đẹp, sao không có ai muốn, làm gì phải gả cho mấy tên đồ tể? Mẫu thân nói như vậy không chừng là tức giận thôi. Nhưng mà mẫu thân nói đúng, ngũ tỷ không thể quá kén chọn, đừng chỉ nghĩ gả vào gia đình làm quan, tỷ nhìn Nhị tỷ xem, có thể vào hoàng cung là náo nhiệt cỡ nào, ngược lại bên trong ấm lạnh thế nào chỉ tự mình biết, khổ sở cũng không thể nói cùng ai, cho nên con em bình dân nếu tâm đầu ý hợp, đối xử chân thành với mọi người, cũng là mối lương duyên tương xứng mà!”
Tiêu Trân Nhi nhỏ giọng nức nở, trong lòng lại không xem trọng, tỷ muội sợ nhất ganh đua so sánh, vừa rồi nàng khóc đến đau lòng như vậy, cũng vì nghĩ đến một tỷ tỷ đã gả cho Hoàng thượng, một muội muội sắp gả cho Thái úy đại nhân quyền khuynh triều dã, đây là cảnh tượng gì chứ? Thổi qua một cái, đối với những bá quan văn võ đó đều quyền lực nắm quyền sinh sát trong tay!
So sánh hai bên, đó là thảm kịch trong nhân gian, làm cho người ta đau đớn muốn chết.
Lập tức lau nước mắt nói: “Lục muội, muội trước tiên không cần lo lắng việc mua bán ngọc thạch, tuyển cho tỷ một nhà chồng tốt mới là việc chính, thuộc hạ Thái úy tài tuấn thật nhiều, ngược lại còn chưa cưới chính thê? Giới thiệu cho tỷ một vị mới là chính!”
Ngọc Châu có chút không nhịn được bật cười, cái này gọi là tùy theo sắp đặt của chủ soái. Những thuộc hạ của Nghiêu Mộ Dã nàng đã từng gặp qua, tuy rằng phần lớn là võ tướng xuất thân bình dân, nhưng mà người nào cũng mắt cao hơn đầu, trên người cũng có loại khí thế cao ngạo giống y như Nghiêu Thái úy, dường như việc Thái úy ưu ái một hạ đường phụ nho nhỏ rất không đồng ý, trong ánh mắt mang nhiều đánh giá, nếu chính nàng tùy tiện làm mai dẫn mối, rất có thể mặt mũi xám tro trở về.
Nhưng tạm thời không thể từ chối được ngũ tỷ tại đây. Dựa theo tình hình Tiêu gia hiện tại, nhân duyên ngũ tỷ quả thật khó khăn. Nếu chọn được người thích hợp, nàng vẫn nguyện ý vì ngũ tỷ mà làm mai một mối nhân duyên.
Mấy ngày sau đó, ngược lại lại quay về thời gian trước đây, Ngọc Châu chuyên tâm điêu khắc, ngũ tiểu thư kia thường hay chen vào nói, thật ra kêu Ngọc Châu nghỉ ngơi một lúc, tránh cho đôi mắt bị mệt chết.
Chỉ là mỗi lần khi Ngũ cô nương với vẻ mặt hưng phấn nhào vào trong xưởng, đều vào lúc tướng sĩ binh doanh tới sân viện đưa gạo, mì và thịt, cá, nhất là thời điểm có binh lính tháo vát bổ củi trong sân, hai cánh tay cường tráng kia, làm cho Tiêu Trân Nhi nhìn đến mặt đỏ tim đập dồn.
Chỉ có ngày hôm đó, khi Ngũ cô nương nhào vào trong phòng, giọng run nhẹ, dứt khoát lôi Ngọc Châu thấp giọng nói: “Được… muội muội tốt, công tử đứng ngoài sân kia là người quen cũ? Nếu như hắn nói, cho dù hắn là tên nhóc con nhà bình dân không hề có công danh tài sản… Tỷ… Tỷ cũng nguyện ý! Nhanh đừng mài nữa! Mau đi xem hắn là người phương nào?”
Đao khắc Ngọc Châu cũng chưa kịp buông, đã bị nàng túm lấy kéo thẳng đến cửa viện. Quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa.
một công tử dáng vẻ bất phàm đứng ở trên xe ngựa đang nói chuyện với binh lính giữ cửa, mà còn đưa công văn đi đường của mình cho tên lính kia nhìn.
Khi nhìn thấy Ngọc Châu ra tới, vị công tử kia ôn tồn lễ độ cười nói: “Lục tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Tiêu Trân Nhi vừa thấy Lục muội xác nhận có biết vị công tử này, lập tức phấn khởi vụng trộm nhéo tay Ngọc Châu.
Ngọc Châu lại khẽ cười khổ, ngũ tỷ nàng thật là, thật đúng trước sau như một thưởng thức người cũng cao hơn một bậc!
Chỉ thấy người đứng trước mắt này, đại công tử thế gia Bạch gia- Bạch Thủy Lưu kề vai sát cánh cùng Nghiêu gia.
Nếu chỉ nói riêng dáng người nhân phẩm và tướng mạo, bỏ đi thân phận thế gia không đề cập đến, Bạch thiếu cũng là trân phẩm đẳng cấp cao, hơi thở thế gia bậc này toát ra từ bên trong, ở Tây Bắc thật đã từng gặp qua.
Nhưng để vị công tử thế gia nhất đẳng công hầu cưới ngũ tỷ, xin lỗi nàng chưa ra mắt nguyệt lão, chưa từng có kinh nghiệm, bất lực nha!
Vì thế, sau trận cười khổ, đi lên thi lễ nói: “Bạch thiếu không phải đi công vụ ở Tây Bắc sao? Thế nào vừa đúng lúc đi ngang qua đây?”
Bởi vì thị vệ không cho Bạch thiếu vào, nói một hồi nhưng lại không bực bội, vẫn ôn hòa như cũ, lúc này nhìn thấy Ngọc Châu, lập tức cười nói: “Cũng vì công vụ mới tới đây, nghe được Lục tiểu thư ở tạm tại đây, thuận tiện đi ngang qua hỏi thăm một tiếng, tùy tiện quấy rầy, mong tiểu thư thứ lỗi cho việc đường đột.”
Ngọc Châu thân là chủ nhà, đương nhiên phải chú ý đạo đãi khách, sau chào hỏi, liền thỉnh Bạch thiếu đi vào uống trà.
Hai mắt Tiêu Trân Nhi sáng lên, cảm thấy nhân duyên mình đang ở ngay trước mắt.