Edit: Bunny Big
Quan Dương công chúa bị đá đến tạm thời không ngồi thẳng eo được, nghe Quảng Tuấn Vương nói xong càng thêm ngây ngẩn ngồi dưới đất, xúc động phẫn nộ mà nói: “Liền vì cái người đàn bà thô lỗ, Thái úy có thể giết bổn cung? không có khả năng! Bổn… Bổn cung không tin!”
Quảng Tuấn Vương lười quản đến việc nàng ta tin hay không tin, vị chất nữ này từ nhỏ nuông chiều tới lớn, trước kia chuyện hoang đường trong cung có thể quan áp tiền triều các thời đại công chúa hoang đường,
Lần này Dương Tố hắn chính là lãnh thánh chỉ phải dẫn Quan Dương công chúa hồi triều, nếu ở quân doanh xuất hiện chuyện kinh thiên sợ hãi Thái úy đại nhân chính tay đâm công chúa, như vậy thứ nhất Hoàng gia muốn cùng Nghiêu gia nổi lên binh khí, thứ hai Dương Tố hắn cũng chịu không nổi.
Vì tính toán này, chỉ có thể dẫn theo chất nữ điên gây họa này mau chút rời đi, thật sớm đi kinh thành đem nàng ta ném cho Hoàng thượng biết chuyện xấu này.
Nếu là lưu lại tại đây, không biết sẽ còn phát sinh thêm chuyện gì…
Nghĩ vậy, Quảng Tuấn Vương lại không có hứng thú nhàn hạ thoải mái đi săn thú, vội vàng dặn dò thị vệ chuẩn bị xe ngựa, kéo túm Quan Dương công chúa ngời dậy lập tức lên xe ngựa, một đường dứt khoát hướng chinh quan mà đi.
Lại nói Ngọc Châu chạy tới trước trướng nguyên soái khi quay đầu lại nhìn nhìn, thấy Quan Dương công chúa không có đuổi theo đến đây, chắc là bị Quảng Tuấn Vương ngăn cản, lúc này mới ổn định tinh thần, bắt đầu lấy lược chỉnh trang lại tóc bay tán loạn của mình.
Vừa rồi một đường chạy trốn quá gấp, đầu đổ đầy mồ hôi, lúc này sắp vào đêm, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cực lớn, một trận gió lạnh thổi tới, nhịn không được mà rùng mình…
Mới vừa rồi sự việc xảy ra quá nhanh, chỉ có thể chạy một mạch, hiện tại tâm thần bình tĩnh, đương nhiên phải nghĩ xem bước kế tiếp nên làm thế nào.
Nếu tùy tiện đi vào doanh trướng cáo trạng với Thái úy, hiển nhiên là không ổn, lại không nói đến công chúa kia có thể trả đũa lại hay không, vu cáo hãm hại chính mình. Cho dù Thái úy tin lời mình nói, chẳng lẽ kêu Thái úy phản bội lại công chúa tình nhân ngày xưa? Chỉ sợ rằng như vậy lại càng không yên ổn…
Nghĩ đến đây, Ngọc Châu quyết định một sự nhịn chín sự lành, chỉ cần công chúa kia không tới cáo trạng, chính mình liền không để lộ ra, chỉ là mấy ngày này phải tránh xa công chúa kia một chút… Nhưng sau khi hồi kinh thì sao? Bản thân mình thân là hoàng thương, không thiếu được việc giao tiếp trong cung, trở mặt với Quan Dương công chúa, thật sự là không ổn…
Nghĩ như vậy, rèm cửa trong trướng nguyên soái vén lên, Nghiêu Mộ Dã từ trong trướng đi ra, nhìn Ngọc Châu ngơ ngác đứng bên cạnh trướng, không khỏi nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao không đi vào?”
Ngọc Châu từ từ đi đến, không tới chốc lát, liền có quân lính tới báo với Nghiêu Mộ Dã báo cáo nói là Quảng Tuấn Vương không kịp chờ yến hội bắt đầu, đã mang theo Quan Dương công chúa không từ mà biệt, một đường hồi kinh.
Dương Tố này là người thích xem náo nhiệt, lúc trước la hét nhất định phải tham gia yến tiệc ăn mừng này, không có đạo lý còn chưa bắt đầu đã từ biệt nha!
Nhìn nhìn lại Ngọc Châu gương mặt phiếm hồng, nhất thời không khỏi có chút khả nghi, một tay nâng lên người của nàng nói: “Mới vừa rồi… gặp Quảng Tuấn Vương?”
Ngọc Châu đang nghĩ ngợi tới tâm sự của mình, nghe được Nghiêu Mộ Dã đột nhiên hỏi, nhất thời trong một lúc không thể quay đầu lại, chỉ “à” một tiếng.
Cái này Nghiêu Mộ Dã càng thêm chắc chắn, Ngọc Châu nhất định là cùng với Quảng Tuấn Vương có chuyện xưa gì đó, ngón tay lập tức siết chặt nói: “hắn nói với nàng chuyện gì? không phải là lại mê sảng bày tỏ tình yêu với nàng? Nàng phải nhớ rõ, nàng là thê tử chưa cưới của Nghiêu Mộ Dã ta, cách xa ong bướm một chút!”
Ngọc Châu hơi hơi chớp mắt, thế nhưng có chút muốn cười: cái danh hiệu ong bướm này, đương nhiên phải để lại cho nhóm người yêu cũ của Thái úy đại nhân, cái hành động đẳng cấp xách đao truy đuổi này, thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Quảng Tuấn Vương sao lại điên cuồng như vậy, cũng không đến mức điên khùng làm ra chuyện xách đao muốn chém tình địch đi?
Nghĩ vậy, tâm nàng cũng hơi lạnh đi, nói: “Chẳng qua chỉ tán gẫu vài câu, Thái úy đại nhân quá nhạy cảm, chỉ là hiện tại chiến sự đã qua, Thái úy đại nhân hẳn là có thể thảnh thơi xử trí chuyện của hai chúng ta đi?”
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nữ tử này thật sự là nóng lạnh thất thường, là mẹ sói nhỏ không quen người nuôi dưỡng.
Ngay mới một canh giờ trước, khi quay lại doanh trướng nguyên soái nàng còn giặt sạch quần áo cho hắn, chính mình còn kéo túm nàng thừa dịp nghỉ trưa, cùng nhau ngã lên giường nghỉ ngơi một lát.
Bởi vì trướng của nguyên soái luôn có quân lính đóng giữ, khi hắn náo loạn nàng, nàng còn sợ mình kêu ra tiếng, vẫn luôn cắn chặt vai hắn.
Tiểu nữ tử này hiện giờ bị hắn trêu chọc càng thêm có tiến bộ, làm càng thêm hăng say, biểu tình say mê trên mặt kia thật sự làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Nếu chỉ riêng hứng thú trên giường, hắn khẳng định phải mạnh hơn rất nhiều so với người chồng trước đẹp trai mà không xài được của nàng.
Cho dù nàng còn tồn tại tâm hồn tươi trẻ không người chỉ bảo, có chút mê luyến bộ dạng tuấn mỹ suy nhược của Vương Côn kia, cũng hiểu được, cái việc làm cho nữ tử chân chính vui sướng là cái Vương Côn kia không thể cho.
Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Nghiêu Mộ Dã làm theo ý mình lướt nhanh qua chuyện cũ, mội lần hoan hảo cùng phụ nhân này, đều cực kỳ quan tâm cảm thụ của nàng trước.
Nhưng mà ấm ức cẩn thận hầu hạ như vậy, vẫn là không bưng bít làm nóng được tâm của nữ nhân này, tốt tốt, vô duyên vô cớ đi dạo một vòng, cùng Quảng Tuấn Vương nói chuyện một hồi, trở về liền muốn không đầu không đuôi mà đề cập việc giải trừ hôn ước?
“Thái úy công vụ bề bộn, hiển nhiên phải dụng tâm xử lý, không cần vì lo lắng cho Ngọc Châu mà lại quay vòng một chuyến về Tây Bắc, ngày mai Ngọc Châu tự mình xuất phát. Còn như giải trừ hôn ước, tiểu nữ sẽ viết thư lại, ngân lượng ngày đó ngài mua ngọc bình minh châu, coi là sính lễ, tiểu nữ sẽ hoàn trả gấp bội, còn thỉnh Thái úy điểm chỉ, tránh liên quan về sau…”
Thấy phụ nhân này càng nói càng vô lý, Thái úy lạnh lùng nói: “Đừng đắc ý! Hôn ước là nàng muốn giải là giải? Vẫn là Vương Công bệnh lao kia tốt hơn, nàng muốn đi Tây Bắc cùng hắn nối lại tiền duyên? Trả sính lễ cho ta? Tiền bạc còn được, cam lộ những thứ này nọ ta đều giao phó cho nàng trả như thế nào? Cũng không thể chỉ mình nàng có lợi được dễ chịu, liền muốn lợi dụng hầu như không còn sao, tùy tiện néo qua một bên sao?”
Ngọc Châu nghe trương mục có chút không rõ ràng, việc nói lời thô tục này nàng vĩnh viễn không thể khai thông được chút linh khiếu nào, đợi đến nghe hiểu vì sao Thái úy chỉ cam lộ, đợi đến khi hiểu ra mặt nàng vẫn chưa hết đỏ, lại tăng thêm một lớp đỏ như máu, chỉ trừng mắt cắn môi phản kích nói: “Lời này ngài… ngài cũng có thể nói ra miệng? Ai muốn chứ, không biết ngài đã cho bao nhiêu người rồi!”
Thái úy cong khóe miệng, lười biếng ôm nàng nói: “Đây là Châu Châu ta đang oán trách? Nếu không từ đêm nay trở đi, đều giao phó cho nàng được không, không lãng phí một giọt nào…”
Bây giờ Thái úy bốn lạng đẩy ngàn cân luyện được vô cùng thuần thục, mỗi lần tiểu phụ Tây Bắc đột nhiên nhớ tới muốn giải trừ hôn ước, Thái úy chỉ nhẹ nhàng chuyển tới lĩnh vực tiểu phụ kia không am hiểu.
Ngọc Châu đúng là có chút bực, từ sau khi nàng sáu tuổi, cho tới bây giờ đều kìm nén không để tức giận hiện lên mặt.
Thí dụ như lúc mới vào Tiêu gia, ngũ tỷ vừa ý váy áo mình còn có chuỗi vòng xuyến, tuy rằng lòng nàng không nỡ, nhưng nhìn thấy tổ phụ bởi vì cố hết sức thu lưu mình, mà tranh cãi với tổ mẫu trong phòng, liền yên lặng cởi vòng ra, đem váy áo gấp thật tốt chủ động đưa cho ngũ tỷ.
Bởi vì nàng biết, Tiêu gia với nàng không có huyết thống mình phải trả ơn nhiều hơn, phụ thân từ nhỏ đã dạy nàng phải biết cảm ơn, mà mình ăn nhờ ở đậu, càng không thể có quyền tùy hứng làm nũng.
Cho nên nàng dần dần học cách khống chế cảm xúc, chưa bao giờ giận dữ vui mừng trước mặt người khác. Tiểu cô nương tốt lành như vậy lại suy nghĩ ổn trọng như một lão ni.
Nhưng mà Thái úy chó chết này tính là gì, chính mình tuy rằng nợ hắn, nhưng mà làm hết sức có thể bồi thường hắn! nói tốt lẫn nhau không thiếu nợ nhau, hắn làm sao mà đổi ý liên tục? Nghiêng hết về mình lại rước lấy bao nhiêu điên phụ trêu chọc làm chính mình phiền toái!
Mới vừa rồi một đường bị truy đuổi khiếp sợ, giờ khắc này thế nhưng trong chốc lát tất cả cảm xúc phẫn nộ đều dồn lại một chỗ, lại nghe Thái úy hồ đồ không phân rõ phải trái, Ngọc Châu không nhịn xuống được liền khóc nức nở.
Nghiêu Mộ Dã thật sự bị hoảng sợ. Đây là lần thứ hai nữ tử này rơi nước mắt – lần trước, chính là nàng ở trong viện hắn nhìn thấy di tác của phụ thân nàng khi đó lặng im khóc thút thít.
hắn lập tức im lặng không lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn nàng hai vành mắt hồng lên vì khóc nức nở. Ngày thường khuôn mặt nhỏ nhã nhặn lịch sự, lúc này đau lòng hơi hơi nhăn lại, môi anh đào hồng nhạt cũng cắn thật chặt, đôi mắt to kia cũng không chớp, nước mắt trong suốt một đường chảy xuống trên gương mặt trắng mịn, đập vào đáy lòng hắn thật mạnh…
Sao vậy? Chính mình không đáp ứng giải trừ hôn ước nàng liền ấm ức như vậy?
hắn là một nam tử hào sảng mà ngay thẳng còn bị một tiểu nha đầu xoay vòng như thế? thật sự là để cho thiên hạ chê cười!
hắn quyết định hạ quyết tâm, thô lỗ đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng nói: “Cứng rắn không được, liền mềm sao? Khóc cái gì mà khóc! Khóc cũng vô dụng! Về sau đừng vội nhắc lại!”
nói xong cũng không hề nhìn nàng, thả tay, tâm cứng rắn xoay người rời đi.
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy là lúc trước thái độ chính mình chưa đủ rõ ràng dứt khoát, mới để cho phụ nhân này có tâm tư gặp may. Nay phải rõ ràng dứt khoát chứng tỏ lập trường, để cho nàng biết việc này không có khả năng thương lượng.
Vì thế cho dù đến tiệc ăn mừng, Thái úy cũng không cố ý phái người kêu nàng, thầm nghĩ để nàng ở một chỗ suy nghĩ cho tốt một chút.
Độ lượng chịu đựng tiểu phụ này, giống như hành quân, thắng thua chưa định, ai cười đến cuối cùng mới chân chính là người thắng cuộc!
Bất quá đến buổi tối, Thái úy đại nhân đang trong tiệc ăn mừng, tâm huyết đang dâng trào, đơn độc một mình tìm người hỏi thăm sự việc ở doanh trướng lúc ban ngày, thủ vệ thị vệ đương nhiên nghe được hai người cãi nhau, liền y dạng họa hồ lô địa học một lần lưỡi.
Thái úy càng nghe sắc mặt càng dữ tợn, nhất là khi nghe nói Quan Dương công chúa đoạt mũi tên của Quảng Tuấn Vương muốn bắn về phía tiểu phụ kia, lập tức không cười nổi nữa.
Khác thường lúc chiều của Ngọc Châu đã có lời giải đáp.
Có một khoảnh khắc, đầu Nghiêu Mộ Dã có chút đau, chỉ muốn một đường cưỡi ngựa thật nhanh, đuổi theo người đàn bà chanh chua Quan Dương kia, một đao chém chết ả ta. Lại muốn quay ngay lúc buổi chiều lúc Ngọc Châu khóc thút thít, hung hăng mà tát vào mặt mình một bạt tai!
Lập tức rượu đang uống không nuốt xuống được, chỉ vọt đứng dậy, sải bước ra khỏi quân trướng, xem một chút tình hình của Ngọc Châu.
Ngay khi vén mành doanh trướng nguyên soái, bên trong một mảnh tối đen, nghe tiếng hít thở trong doanh trướng biết được, phụ nhân kia không ăn cơm đã đi ngủ.
Nghiêu Mộ Dã nhẹ tay nhẹ chân đi tới, đưa tay sờ sờ, phụ nhân kia dường như ngủ rất say, chỉ là cái trán nóng hầm hập…
Nghiêu Mộ Dã tay chân nhẹ nhàng mà đã đi tới, duỗi tay sờ sờ, kia phụ nhân tựa hồ ngủ thật sự trầm, chỉ là cái trán một mảnh nóng bỏng……