Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 21: Chương 21




Đêm xuống, tôi lại không ngủ được. Chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu khó ngủ, sau hôm Thiên Luân đi thì càng khó chịu hơn nữa. Vốn dĩ là năm người ba phòng, bây giờ chỉ còn lại ba thằng con trai chúng tôi, ngủ một mình khiến tôi có đôi chút không quen.

Ngủ thiếp được một lúc, đến khi giật mình lại mới thấy đã hơn hai giờ sáng. Tôi ngồi dậy, mắt ráo hoảnh nhìn màn đêm, buồn bực đến lạ.

Phòng tôi nhìn thẳng ra vườn. Lúc này ánh đèn hắt vào lay động trên tường rờn rợn đáng sợ. Vốn dĩ tôi thường xem phim kinh dị, thấy thế không tránh được có chút run rẩy. Tôi ngồi dậy bật đèn. Ánh sáng chớp nháy ba lần, lúc cả căn phòng đột nhiên sáng tỏ, đập vào mắt tôi lại là một sợi dây bùa đặt trên bàn.

Nhớ hồi mới dọn đến cùng phòng với Phi, cậu ấy thường trêu chọc bệnh mộng du của tôi. Một thời gian sau đó lại đột nhiên kể tôi nghe, lúc nhỏ cậu cũng bị mộng du. Là mẹ cậu lúc lên chùa cầu phước đã xin được một lá bùa bình an, từ lúc đeo nó thì cậu không còn mộng du nữa. Tôi không hỏi nhiều về mẹ của Phi, nhưng cậu nói lá bùa mẹ tặng thì không thể tặng lại cho tôi, chỉ là sau đó cả đám có dịp đến một ngôi chùa lớn ở đảo phía nam chơi, Phi lại âm thầm xin cho tôi một lá bùa. Sau khi Khải Nam biết việc này đã trêu chọc rằng Phi có tình ý với tôi, nhưng Phi vẫn giữ sự im lặng. Đến giờ thi thoảng tôi vẫn tái phát bệnh, nhưng lá bùa - là tấm lòng thành của cậu ấy - lúc nào cũng được đặt dưới gối.

Tôi nhìn lá bùa lúc lâu, bất giác thở dài. Có một số thứ, tôi thà rằng mình không bao giờ phát hiện ra. Nếu Đường Phi, nếu Thiên Luân còn ở lại với chúng tôi, tôi sẽ bớt cô độc biết bao.

Ngồi ngẩn ra như thế cũng không phải là một ý hay, đột nhiên tôi có sáng ý muốn đi dạo biển đêm, thế là bước chân lại không định trước mà đi về hướng biển. Trừ vài cảnh vệ đang canh gác thì chắc mọi người đã ngủ khò cả rồi.

Cách biệt thự của chúng tôi vài trăm mét, có một nhà kho khá rộng để sáng đèn. Tôi nghĩ nơi này ngày trước có lẽ là một trạm hải đăng bỏ hoang, sau đó được tư nhân mua rồi mới tu bổ lại. Lúc chúng tôi đến đã biến nơi này thành nhà kho rồi nhét vào đó hàng đống thứ linh tinh tạp nhạp như phao, bóng bãi biển. Lúc qua khỏi nhà kho này tôi mới nhận ra mình đã đi khá xa, nếu đi nữa thì chẳng còn ánh đèn mất. Máu sợ ma nổi lên, tôi tức tốc quay lại khu đèn sáng, để rồi nghe được những thanh âm rền rĩ đáng sợ.

Mồ hôi hột trên trán tôi đổ ra hết cả. Nhưng trước khi tôi sợ đến mức bỏ chạy, một giọng quen thuộc đã kịp thời vang lên.

“Anh buông ra, còn như vậy nữa em sẽ mách Dĩnh Ngôn đó”.

Đây là giọng Kẹo Chanh, hiển nhiên nếu cả giọng cô ấy mà tôi còn không nhận ra nữa thì đập đầu chết đi cũng được rồi. Nhưng lí do gì giờ này cô ấy còn ở đây? Hơn nữa giọng điệu cãi cọ này càng không giống với cô ấy bình thường tí nào.

Tôi đành men theo khe cửa mà nhòm vào nắm tình hình. Giữa mớ đồ đạc hỗn độn, Hi Văn và Hân đang giằng co lẫn nhau. Cậu ta đè chặt Hân xuống chiếc bàn trống, giữ chặt hai tay cô hai bên. Tình huống gì thế này? Liệu tôi có nên can thiệp không đây?

“Em có giỏi thì cứ mách luôn, nhân tiện nói với cô ấy mối quan hệ của chúng ta là thế nào, để cô ấy quyết định”. –Hi Văn gằn giọng, trong một thoáng tôi còn tưởng đâu sức nóng từ cậu ấy đang tỏa ra. Tôi biết Hi Văn lúc tức giận rất đáng sợ, nhưng thế này thật sự còn kinh hãi hơn. Chẳng trách Hân chỉ có thể lắp bắp.

“Đêm đó… đêm đó… là tai nạn…”.

“Anh không nói đêm đó”. Cậu ta gắt.

“Em… em không hiểu anh đang nói gì”. Hân gần như khóc òa. Cánh tay cô không vùng vẫy nữa, thậm chí còn… dụi dụi mặt vào vai Hi Văn để lau bớt nước mắt.

Tôi cau mày. Chiêu này của cô, tôi còn lạ gì nữa.

Nếu là mọi khi, vừa nhìn thấy Hân khóc hẳn Hi Văn sẽ xuống nước dàn hòa, nhưng thay vào đó, tôi nhận thấy mắt cậu ta càng âm u hơn.

Cậu vẫn nhìn Hân đăm đăm, gằn từng tiếng: “Hân, em còn muốn giả vờ đến bao giờ?”.

Câu nói ấy không chỉ khiến Hân nín bặt, mà cả tôi cũng sửng sốt không kém. Cậu ta nói gì? Hân giả vờ ư?

“Em… em không hiểu…”. Hân ngập ngừng hỏi, giọng cũng không còn mè nheo nữa.

Hi Văn hầu như đã hết kiên nhẫn, cậu ta cúi thấp hơn. Qua khe cửa hở, tôi không thể nhìn ra cậu thì thầm gì đó với Hân, chỉ nhận thấy cơ thể cô như sựng hẳn lại.

Sau cùng, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói lớn hơn một chút: “Em không nhớ, để anh giúp em nhớ”.

Lúc cậu ta cúi xuống, Hân càng vùng vẫy cố gắng thoát thân nhưng lại không hề hét lên. Thật ra tất cả chúng tôi đều rõ, chỉ cần cô hét lớn hơn một chút, chưa kể bị lực lượng bảo an phát hiện, ngay cả Dĩnh Ngôn và Khải Nam cũng sẽ nhận ra. Thế nhưng Hân chỉ vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng, âm thanh kháng cự hoàn toàn tắt hẳn, nhường chỗ cho tiếng quần áo bị xé rách nhanh chóng.

Vào khoảnh khắc ấy, tôi thấy trước mắt mình bỗng chốc mờ đi. Cũng không biết tôi đã đứng đó bao lâu, chìm lắng vào dòng suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi giọng Hi Văn lại vang lên một lần nữa, nghe khàn khàn như thể đã phủ một tầng sương.

“Hân, nói đi, nói rằng em yêu anh”.

Trong gian nhà sáng đèn, Hi Văn ngồi chỉnh tề trên ghế, áo sơ mi đã cởi hết cúc, mồ hôi nhễ nhại đọng lại trên trán. Cánh tay cậu ta giữ chặt lấy tay cô gái ngồi trên đùi mình. Mái tóc rũ rượi chỉ vừa dài quá vai không thể che khuất tấm lưng trần, bên dưới là chiếc áo hai dây đã bị kéo xuống hết cỡ, chắn ngay tại eo. Váy cô rủ xuống, che kín đùi Hi Văn, vẻ mặt dằn vặt khổ sở.

Mẹ kiếp, tôi thật sự muốn chửi thề. Sao Hi Văn có thể làm trò này với Hân cơ chứ?

Hi Văn bẻ hai tay Hân ra sau, để vùng ngực mềm mại của cô áp sát vào da thịt mình. Cậu ta ngậm lấy vành tai Hân, âm thanh phát ra trầm trầm mà rành mạch.

“Không phải em muốn anh sao? Có phải rất khó chịu không?”.

“Em… em không biết”.

Đây là lần đầu tôi nghe giọng điệu thế này của Hân. Giọng cô có chút mơ màng, lại gần như nức nở. Thanh âm từng lời từng lời như thể đâm sâu vào lòng tôi.

“Nói đi. Nói, em yêu anh”.

Hân gần như phát khóc. Cơ thể cô run rẩy khi Hi Văn nhẹ nhàng cúi xuống, vùi đầu vào ngực cô. Tôi thấy nước mắt cô tràn ra ngoài, vô vọng thốt ra từng tiếng.

“Hi Văn, đừng mà…”.

Tôi hơi lùi lại, chưa kịp định thần đã phóng như chạy về nhà. Trong lòng tôi có cảm giác khó chịu lẫn sợ hãi. Tôi không muốn, thật sự không muốn nghe Dĩnh Hân thốt lên những lời đó.

Tôi nằm trên giường, toàn thân hoảng loạn. Trong đôi mắt dường như chỉ còn hình ảnh Dĩnh Hân ngồi trên người Hi Văn, vô vọng cầu xin cậu ta. Hai người họ, cho dù là ai quyến rũ ai, ai bắt đầu với ai trước, cũng khiến tôi thật sự ghê tởm.

Gần sáng, tôi nốc vào bụng chai rượu thứ ba mới có thể mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, cả Hi Văn, Dĩnh Ngôn lẫn Khải Nam đều đã đi cả. Bên cạnh tôi lúc này, Dĩnh Hân kéo chiếc khăn lạnh trên trán tôi ra. Gương mặt cô tươi hẳn khi nhận ra tôi đã tỉnh. Cô ôm chầm lấy tôi.

“Cậu tỉnh rồi, may quá, mình còn tưởng phải gọi bác sĩ cho cậu ấy chứ?”.

“Mình…”. Tôi lắp bắp nhìn quanh, đầu nhức như búa bổ. “Mình bị làm sao vậy?”.

“Cậu bị sốt, đã ngủ hai ngày rồi đó. Nhân viên bảo an chỉ mình cách hạ sốt cho cậu, anh ấy bảo gọi bác sĩ lạ rất nguy hiểm. Cũng may cậu tỉnh rồi”.

Dĩnh Hân liến thoắng nói. Dưới đôi mắt to tròn của cô ấy là một quầng thâm to tướng. Mấy ngày nay hẳn chỉ có cô chăm sóc tôi. Tôi bật cười, cố nén xót xa mà dí ngón tay vào mũi cô.

“Xem cậu kìa, mình không sao mà. Chưa gì đã thành gấu trúc rồi”.

“Xí… đừng tưởng bở nhé. Chẳng qua nếu cậu bệnh thì chẳng ai chăm sóc mình thôi”.

Tôi xem lại đồng hồ, hàng mi bất giác khẽ cau lại. Hi Văn và Dĩnh Ngôn đã đi hai ngày. Như vậy xem ra… tôi đã trễ lịch trình.

Ánh mắt tôi khiến Dĩnh Hân có điểm không tự nhiên. Cô đứng dậy, uể oải vươn tay. “Đói bụng chưa? Mình bảo nhân viên đi mua ít đồ rồi, để mình hâm cho cậu”.

Hân vừa quay lưng, tôi đã nắm chặt lấy tay cô ấy, chưa kịp định thần đã bị tôi kéo xuống giường. Đôi mắt Hân mở to, kinh hãi nhìn tôi. Tôi giữ chặt lấy hai tay cô bên hông, chân lại kẹp chặt lấy chân cô. Vừa mở miệng đã bị tôi che kín, nuốt luôn tiếng hét của cô vào. Có những chuyện, Hi Văn có thể, tôi cũng có thể.

Hân càng vùng vẫy càng yếu sức. Trước đây chúng tôi thường đùa giỡn cùng nhau, luôn là cô ấy thắng, nhưng chẳng qua tôi chưa dùng hết sức mà thôi. Giờ đây nhìn cô nghẹn ngào bên dưới mình, bất giác tôi lại có chút thỏa mãn.

Chúng tôi còn có bao nhiêu thời gian, cơ hội? Gần như không có. Vậy thì, cứ coi như tôi phóng túng một lần đi.

Tôi hôn em, như thể bùng phát bao nhiêu tâm tình đè nén bấy lâu, khiến em hầu như không còn cơ hội để thở. Em lắc đầu, nước mắt tràn ra khỏi mi, song tôi mặc kệ. Từ lúc môi mình chạm phải môi em, tôi đã biết mình không có cơ hội để quay đầu. Tôi nhớ mùi vị của em, nhớ đến chết đi được.

Môi em vẫn thơm mềm như vậy. Tôi vờn lấy em, ngấu nghiến như bữa tiệc cuối cùng của đời người.

Em là của tôi.

Lúc tôi xé chiếc áo mỏng manh trên người em ra, em hầu như không còn sức lực để vùng vẫy, cánh tay chỉ có thể vô lực đặt lên ngực tôi. Nhưng sự va chạm da thịt chỉ khiến tôi như càng điên tiết hơn, vội vã cúi xuống mân mê vùng ngực đang run rẩy kia. Thanh âm như xé nát cõi lòng đột nhiên lại đập vào tai tôi: “Trà Sữa, đừng để mình lại hận cậu”.

Tôi nhìn gương mặt tuyệt vọng của em, làn mi run run, gò má ướt đẫm, khóe đôi đột nhiên nở nụ cười. Tôi nói dửng dưng: “Không giả vờ nữa sao? Nhớ ra mình rồi?”.

Hân cắn môi, chỉ khẽ gật đầu. Tôi dùng tay lau đi nước mắt trên mặt em, em không tránh đi mà chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn như đã mất hết hi vọng: “Nếu cậu muốn cảnh tượng năm năm trước tái diễn thì cứ tiếp tục. Chẳng lẽ đó là thứ cậu muốn sao?”

Giọt nước đọng trên khóe mắt Hân dần lan ra ngoài, lăn tròn trên hàng mi ươn ướt. Tôi lấy tay lau đi giọt lệ đó, mỉm cười: “Như năm năm trước thì đã sao chứ? Cậu hận cậu ta, nhưng thậm chí mất trí nhớ cũng không thể quên được cậu ta. Cậu không hận mình, nhưng trong lòng cậu, mình chẳng có giá trị gì cả”.

“Xin lỗi Kẹo Chanh”. Tôi nói. “Kết cục không thể thay đổi, mình chẳng thà cậu hận mình, còn hơn việc nhìn thấy mình chẳng là gì trong mắt cậu cả. Nếu cuộc sống chỉ còn một ngày, thì thiên đường hay địa ngục, mình cũng chỉ muốn kéo cậu đi cùng”.

Nước mắt em ứa ra càng nhiều hơn. Tôi cúi xuống, dùng môi mình lau sạch hàng nước ấy, không tự chủ nhận ra mắt mình cũng lốm đốm sương.

---oo0oo---

Thế nhưng, đúng vào lúc tôi không ngờ nhất ấy, cả thân mình lại bị một lực mạnh đẩy ra. Tôi thở hổn hển, không tin được rằng Khải Nam đang ở trước mặt mình. Không phải cậu ta đã về thành phố H. với Dĩnh Ngôn và Hi Văn rồi sao?

Chưa kịp định thần, lực nặng như búa tạ ấy một lần nữa lại đấm vào mặt tôi. Đến lúc nhìn thấy tôi đã loạng choạng ngã xuống đất, Khải Nam mới túm lấy chiếc chăn choàng lên người Dĩnh Hân, kéo em vào lòng mình.

“Không sao rồi, đừng khóc. Có anh đây. Đừng khóc”.

Hân như được thể càng khóc nhiều hơn. Em dụi người vào lồng ngực Khải Nam, nước mắt thấm ướt cả vùng áo thun của cậu ta. Nhìn thấy cảnh ấy, tôi chỉ có thể cười giễu cợt.

Dường như cách đây rất lâu, như thể xa tận kiếp trước, em cũng nhào vào lòng tôi như thế. Chẳng mấy khi em khóc, nhưng nhìn vào đôi mắt lo lắng của em, tôi sẽ nói: “Không sao, có Trà Sữa ở đây, Kẹo Chanh đừng lo lắng nhé”.

Thời gian thấm thoát đưa thoi, em đã thay đổi, mà chàng trai được ôm em vào lòng cũng không còn là tôi nữa rồi.

Khóc đã rồi, Hân ngẩng lên, dùng giọng mè nheo nói với Nam: “Không phải anh đi với Dĩnh Ngôn sao? Sao lại về?”.

“Anh nghe nói Chí Bân bị bệnh, sợ không có người chăm sóc em nên sắp xếp xong liền mua vé về ngay. Cũng may mà còn kịp…”.

Nam không nói hết. Tôi hiển nhiên hiểu ‘còn kịp’ của cậu ta ý là gì. Cậu ta quẳng cho tôi một cái nhìn lạnh lùng, thể như bảo ‘cậu còn không đi thì tôi sẽ giết cậu’. Đáp lại, tôi cười với cậu ấy. Chẳng sao cả, chỉ là cảm thấy mọi thứ lúc này thật sự rất đáng cười thôi.

Quả nhiên, cậu ta nói: “Cười cái gì? Nếu cậu không giải thích rõ với tôi thì tôi sẽ giết chết cậu”.

Trong lòng Nam, Hân đưa mắt nhìn tôi. Giống như trước đây, đôi mắt em mông lung đến mức tôi chỉ muốn ôm em vào lòng.

Nhưng tôi chỉ cười gằn, nói: “Tôi cũng muốn giết cậu, nhưng trong hai chúng ta, chẳng ai có vinh hạnh ấy cả”.

Khải Nam cau mày vẻ không hiểu, song tôi cũng lười đáp lời cậu ấy. Tôi lảo đảo bước ra ngoài hành lang, đứng lại trước gương nhìn gương mặt đã biến dạng của mình.

Cách đây rất lâu, từng có một cô bé con thích sờ vào mặt tôi. Sau khi săm soi một hồi, cô sẽ véo má tôi, nói đầy hờn dỗi: “Ganh tị với cậu thật đấy, Trà Sữa. Sao cậu lại có gương mặt đẹp hơn cả con gái thế này?! Da còn trắng hơn cả da mình?!”.

“Có đẹp thế nào cũng đâu đáng yêu bằng Kẹo Chanh được”. Tôi mỉm cười lấy lòng cô.

“Đáng yêu đâu thể kiếm được tiền. Hay thế này nhé, sau này Trà Sữa lấy tên mình đi thi hoa hậu đi. Thắng giải rồi mua nhà lầu xe hơi cho mình”.

“Đồ ngốc, thi hoa hậu muốn thi giùm là thi được sao?”.

“Thế sao? Hay cậu làm diễn viên nhé. Để hao mòn nhan sắc thì uổng phí lắm”.

Có lẽ khi đó, Kẹo Chanh không biết được, gương mặt này của tôi gây hại đến thế nào.

Rất nhiều năm sau này, tôi đi qua ranh giới sinh tử, từng chút, từng chút một leo lên đến địa vị ngày hôm nay. Hàng trăm lần vì gương mặt này mà sống không bằng chết, muốn phá nát nó đi, thế nhưng lại vì một câu nói của ai đó mà không thể xuống tay được.

Cái đẹp thật sự có tác dụng sao? Nếu thật sự ấn tượng như thế, tại sao em lại không nhận ra tôi? Dĩnh Hân, em biết không, bao năm qua gương mặt này vẫn thế, nhưng sâu bên trong nó, linh hồn tôi đã từng chút, từng chút một thối nát, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.



Một tiếng nổ long trời bất ngờ vang lên như xé toạc không gian yên tĩnh. Tiếng nổ càng lúc càng gần, tôi vẫn điềm tĩnh thoa thuốc rồi lấy băng keo cá nhân dán lại vết thương trên mặt.

Cuối cùng, rồi cùng đến.

Kẹo Chanh, nếu như em biết tôi lại một lần nữa bán đứng em, em có còn đủ sức để hận tôi không?

Sát khí càng lúc càng tiến đến gần. Cánh cửa kính sau lưng tôi đột nhiên vỡ toang. Tôi quay người lại, nhìn thấy một gã sát thủ bịt mặt đã men theo lối hành lang nhảy vào, trên tay là một khẩu súng có gắn ống giảm thanh. Ánh mắt gã bắt gặp cái nhìn của tôi trong gương, khẽ gật đầu rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong.

Mất khá lâu, tôi mới nhận ra tâm trí mình vẫn mơ hồ dừng ở cây súng trên tay gã.

Không sao không sao, người của chúng tôi rất chuyên nghiệp, chắc cậu sẽ chẳng kịp đau đớn đâu nhỉ?

Cuộc tập kích vẫn diễn ra khốc liệt bên dưới nhà. Có tiếng súng bắn trả lại yếu ớt. Tôi nhắm mắt, cố không nghĩ đến gương mặt sợ hãi của Kẹo Chanh đang nép vào lồng ngực Khải Nam. Tính cả Nam, lực lượng cảnh vệ trong nhà có khoảng chín người, nhưng phần lớn đều là binh tôm tướng cá, thực lực không đáng lo ngại. Chỉ cần năm sát thủ chuyên nghiệp được tổ chức phái đến, tôi cảm thấy khả năng Kẹo Chanh có thể sống mà rời khỏi đây là chuyện không thể.

Chẳng biết bao lâu, ‘chiến trường’ đột nhiên rung chuyển. Tôi không tin được nhìn một mảng ban công trước mặt mình gần như sụp xuống, lộ ra một chiếc xe Hummer cỡ lớn vừa huých càng vào thanh trụ nhà. Thấp thoáng giọng Đường Phi vang lên: “Khải Nam, kéo Hân vào đây”.

Môi tôi bất giác nhếch nhẹ. Cuối cùng thì vẫn bị người đó đoán đúng, hai con tốt thí này dai mặt hơn tôi nghĩ.

Bên dưới góc giường có một viên gạch bị tróc lên. Tôi bước đến, lôi ra từ trong hốc bí mật một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh, rất thản nhiên mà đi thẳng xuống tầng dưới.

Bụi xi măng và mùi thuốc súng bao phủ cả căn nhà, không khó mấy để tôi nhận ra cục diện cuộc đấu súng. Toàn bộ cảnh vệ được điều động đều đã nằm la liệt dưới đất, mùi máu từ người họ tỏa ra càng kích thích thị giác của tôi. Thấy tôi bước xuống, một tên sát thủ gật đầu, nhường chỗ nấp chiến thuật cho tôi, đoạn gã lướt qua một cột chống gần đó.

Theo tầm mắt, tôi nhận ra bóng Nam phản chiếu trong mảnh kính vỡ, người bê bết máu nhưng vẫn cố kéo Kẹo Chanh sát vào lòng mình. Kẹo Chanh có vẻ lo lắng, nhưng lại không có chút nào gọi là sợ hãi.

Thật quên mất, những điều đáng sợ nhất trên đời cô đều đã trải qua, bấy nhiêu đây đã là gì chứ.

Một tên sát thủ nữa bị hạ gục, vị trí của gã vừa đủ trống để Phi tiếp cận Dĩnh Hân và Khải Nam. Tôi cau mày, thật ra cũng không rõ số lượng sát thủ còn sống là bao nhiêu người nữa.

Từ cột nhà trước mặt, một gã sát thủ nữa vừa lộ diện, Đường Phi hạ đo ván gã, đoạn quay sang hỏi Khải Nam: “Có bao nhiêu tên tất cả?”.

“Hình như… là năm”. Nam khó khăn nói. Máu trên vạt áo cậu ấy chảy cả ra ngoài, xem ra bị thương cũng không nhẹ.

Có tiếng Thiên Luân gọi phía ngoài. Đường Phi xốc Khải Nam lên vai, định cõng cậu ấy ra. Từ vị trí của mình, tôi nhận ra gã sát thủ khi nãy đã nhường chỗ cho tôi, súng trên tay gã đã lên nòng, đang chĩa về hướng mấy người chẳng có mấy phòng bị kia.

Chỉ một cái cướp cò, có lẽ ba con người từng gắn bó như người thân của tôi sẽ ra đi mãi mãi.

“Chí Bân đâu?”. Phi đột nhiên hỏi.

“Còn ở trên lầu, không biết có thoát được không”. Giọng Nam hơi yếu, nhưng vẫn có chút lo lắng.

“Vậy có cần…”.

Phi không nói được hết câu, vai phải cậu đã theo phản xạ giật về phía sau. Máu trên vai chưa kịp đổ, một tiếng súng khác lại vang lên, cậu ta gần như ngã quỵ xuống. Dĩnh Hân hét lên, trong khi Khải Nam lúi cúi định nhặt khẩu súng Phi đánh rơi, nhưng trong tầm nhìn của mình, tôi biết cho dù cậu ta có làm gì thì cũng đã quá trễ. Bởi nòng súng của gã sát thủ kia giương lên, đích nhắm kế tiếp là đầu Dĩnh Hân.

Trước khi tôi có chút ý thức nào, tiếng súng đã vang lên, nhưng người ngã xuống lại là gã sát thủ nọ. Dĩnh Hân kinh hãi nhìn gã ta, bất giác, tầm mắt của cô hướng về phía tôi đang đứng, thấy súng trên tay tôi vẫn còn đang giơ ra, cô thoáng vui mừng, song ngạc nhiên lại nhiều hơn.

“Phi, Phi, cậu không sao chứ?”. Tiếng Khải Nam vang lên hoảng loạn, nhưng sự chú ý Dĩnh Hân đang tập trung vào tôi.

Cô định bước đến, song tôi hất mặt, có ý bảo: “Đi đi!”.

Đi? Cô vẫn không lùi bước. Sau lưng cô, Phi đã có chút phản ứng, cậu ta tựa vào Khải Nam, cả hai chật vật lắm mới có thể đứng dậy.

Lúc này, cả Thiên Luân cũng đã bước vào, tôi nhìn vẻ mặt nôn nóng không hiểu gì của cậu ấy, không nhanh không chậm nói: “Tôi ở lại lo hậu viện, mọi người đi nhanh đi”.

Dĩnh Hân cắn môi, đoạn cô quyết định quay lại đỡ lấy Khải Nam. Thiên Luân dìu Phi vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, khập khiễng bước ra ngoài.

Lúc bóng họ sắp khuất sau cánh cửa, môi tôi lại đột nhiên mấp máy: “Hân Hân!”. Không biết đã bao lâu rồi, tôi mới chính miệng gọi cô bằng cái tên này.

Cô dừng lại nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Tôi nói: “Mình không phải Lạc Bân”.

Dĩnh Hân cắn môi, tưởng như rất lâu, cô mới đáp trả tôi. Lần này câu trả lời khiến tôi thật sự kinh ngạc: “Không phải mình nói rồi sao? Từ lần đầu gặp lại mình đã biết cậu là Trà Sữa rồi”.

Em và Khải Nam cứ thế vội vã rời khỏi tầm mắt tôi. Một mình tôi đứng giữa căn nhà đã tan hoang những mảnh gạch lẫn đốm lửa đang cháy, cô độc đến đáng sợ. Cô ấy nói gì nhỉ? Từ lần đầu gặp lại đã biết tôi là Trà Sữa, vậy cái bẫy mà tôi và Lạc Bân bày bố lâu như vậy, hóa ra chỉ là múa rìu qua mắt thợ sao?

Đột nhiên tôi lại nhớ đến mùa hè của năm nào đó, trong cô nhi viện, tôi và Lạc Bân đứng trước mặt cô, ngơ ngẩn nhìn đôi mắt to tròn đầy thích thú của cô khi nghe Lạc Bân nói: “Hân Hân, chào em, anh là Lạc Bân”. Tôi đẩy vai cậu ấy, cay cú hơn thua nói: “Hân Hân, còn anh là Chí Bân”.

Cô cười, hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết, nụ cười đã ám ảnh suốt những năm tháng trưởng thành của tôi, nhưng từ đầu tới cuối, trong tim cô, trong đôi mắt cô chỉ có hình bóng của Lạc Bân.

...

Tôi cúi người, đặt chiếc đồng hồ hẹn giờ cuối cùng vào vị trí, sau đó quay người đi, cũng chẳng mảy may muốn nhìn lại ngôi nhà tôi đã sống sáu tháng qua một lần. Ít phút nữa thôi, nơi này sẽ trở thành bình địa, chẳng còn gì cho tôi lưu luyến nữa.

Xong đâu vào đó, tôi vào xe, nâng ngón tay cái lên môi mình, thì thào vào chiếc điện thoại nhỏ xíu được giấu trong đó.

“Nhiệm vụ hoàn thành. Chim sẻ đã rời tổ”.

“Tốt”. Giọng bên kia đầu dây bình tĩnh đáp lại. “Phần còn lại tôi sẽ xử lí, cậu lập tức quay trở về thành phố đi”.

“OK”. Tôi đáp gọn, nhưng lại ậm ừ có vẻ không muốn rời máy.

Thấy thế, người kia liền hỏi: “Sao? Còn có chuyện gì à?”.

“Đồ khốn!”. Như chỉ chờ có thế, tôi vung tay đập vào vô- lăng, nghiến răng gầm gừ: “Cậu dám động tay vào thuốc tôi kê cho cô ấy. Không chỉ một lần…”.

Bên kia có tiếng cười nhạt, sau đó chỉ còn những tiếng bíp dài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.