Tàng Phong

Chương 147: Chương 147: Biện Pháp Của Tống Nguyệt Minh




Dịch: Tuyệt Hàn

Thịch.

Thịch.

Thịch.

Bên trong Tế Thế Phủ u ám, chỉ có thanh âm Tư Không Bạch gõ xuống đài án vang vọng.

Lão giả mặc áo bào rộng, ngồi ngay ngắn trên đài cao, phía sau là trường kỷ đỏ thẫm bằng gỗ, điêu khắc tỉ mỉ, phía trước là đài án bằng kim ti nam mộc.

Lão hơi nheo mắt, dường như đang ngủ mà cũng không phải, trong mắt như có cả ánh sao, cả vẻ hoảng hốt thay nhau luân chuyển.

Két.

Lúc này, cửa phủ được một người đẩy ra, Long Tòng Vân khoác thất tinh hắc bào, quyết đoán bước vào trong.

“Trưởng lão, đây là báo cáo các đỉnh đưa tới trong hôm nay.”

Hắn đi tới trước mặt Tư Không Bạch, rất cung kính chắp tay, đưa lên một cuộn giấy.

“Ừm.”

Lão giả trên đài cao lười biếng nhìn Long Tòng Vân một cái, chỉ khẽ đưa tay, cuộn giấy lập tức xuất hiện trên tay lão.

Nhưng lão cũng không hề mở xem, mà chỉ tùy tiện vứt xuống bên cạnh đài án.

“Ta biết rồi, lui xuống đi.”

Lão nói như vậy, giọng nói như ngàn vạn ngọn đao gió cắt qua da thịt, khàn khàn, khô khốc, lại lạnh như băng.

Long Tòng Vân thấy cuộn giấy bị Tư Không Bạch tùy ý ném sang một bên, hắn khẽ nhíu mày, lấy hết dũng khí, tiến lên một bước, nói: “Sư thúc, trong sơn môn đã liên tiếp mấy ngày có hiện tượng đệ tử gặp phải tình trạng ma quỷ, tử thương nghiêm trọng, lại có xu hướng lan ra mạnh mẽ. Giữa các đệ tử xuất hiện một tin đồn…”

Nói tới đây, Long Tòng Vân dường như có chút băn khoăn, cũng dần trở thành ấp úng.

Lão giả trên đài lúc này chợt mở mắt, hắn cau mày lại, nhìn về phía Long Tòng Vân, hỏi: “Tin đồn gì?”

Dưới ánh mắt đó của lão giả, vị tân chưởng giáo này toát mồ hôi lạnh, hắn hơi hối hận vì mình đã lỗ mãng. Nhưng việc đã đến nước này, đương nhiên không thể làm qua loa lấy lệ, vì vậy cũng chỉ đành tiếp tục nói: “Tin đồn này đều nói là do kiếm quyết của sư thúc có vấn đề, là kiếm quyết của ma đạo “

“Ngươi cũng cảm thấy đúng như vậy?”

Lão giả lên tiếng hỏi, trong giọng nói dường như xen lẫn cảm giác rùng mình khó tả.

Long Tòng Vân trong lòng hoảng hốt, vội vàng đáp: “Đệ tử không dám.”

“Ừ.”

Lão giả gật đầu một cái, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện như vậy của Long Tòng Vân, giọng lão dường như trở nên hòa hoãn thêm vài phần.

Lão giả chầm chậm nói: “Tòng Vân này, ngươi phải tin tưởng, ta chỉ vì Linh Lung Các.”

Long Tòng Vân nào dám cãi lại nửa phần, lập tức gật đầu liên tục: “Đệ tử biết.”

Lão giả lại một lần nữa lên tiếng: “Vậy còn kẻ tung tin đồn ngươi đã điều tra ra chưa?”

Long Tòng Vân thấy vậy, lập tức rùng mình một cái, ấp a ấp úng đáp: “Vẫn…vẫn chưa tra ra.”

“Đúng không?”

Tư Không Bạch không nói thêm gì, chẳng qua con mắt nhìn về phía Long Tòng Vân lại một lần nữa nheo lại: “Tòng Vân, trong Linh Lung Các có tới mấy chục ngàn đệ tử, duy chỉ có ngươi là lão phu tin cậy nhất. Ngươi chớ để lão phu thất vọng.”

Trong câu nói chứa đầy ý vị sâu xa.

“Đệ tử không dám.”

Vị chưởng giáo đại nhân phong vân một cõi, giờ phút này lại ngoan ngoãn như một con cừu, liên tục nói không dám, chỉ sợ khiến Tư Không Bạch có chút bất mãn.

“Được rồi, vậy ngươi lui xuống đi. Trong ba ngày, nhất định phải giúp ta tìm được kẻ tung tin đồn kia.”

Tư Không Bạch dứt lời, liền nhắm mắt lại.

“Đệ tử cáo lui.” Long Tòng Vân vội vàng nói, sau đó giống như muốn nhanh chóng trốn khỏi Tế Thế Phủ.

Mà sau khi hắn đi ra khỏi đại điện, ánh mặt trời giữa tháng năm chiếu thẳng vào mắt. Lúc này hắn mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.



Từ Hàn vẫn còn đánh giá thấp mức độ cố chấp của Tống Nguyệt Minh.

Cho dù Từ Hàn đã phân tích tất cả những lợi hại trong việc này, nhưng cái tên thiếu niên cứng đầu này vẫn không thể chịu được.

Buổi sáng hôm nay Tống Nguyệt Minh đã ầm ĩ một trận, khiến diễn võ trường của Trọng Củ Phong náo loạn.

Hắn lớn tiếng khuyên bảo những đệ tử kia ngừng lại việc tu luyện kiếm pháp Tư Không Bạch nghiền ngẫm ra.

Hành vi như vậy khó có thể đem lại được bao nhiêu hiệu quả, nhưng Tống Nguyệt Minh tất nhiên khó có thể tránh được xung đột với đệ tử Chấp Kiếm Đường.

“Ai ui! Nhẹ nhẹ một chút.”

Tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết lợn truyền ra từ trong tiểu viện.

“Nhẹ một chút hả? Khí khái anh hùng lúc kêu la om sòm ở diễn võ trường hôm nay đâu mất rồi?”

Phương Tử Ngư giúp Tống Nguyệt Minh xoa rượu thuốc, lau đi vết máu trên người, giận giữ trừng mắt lên với hắn.

Chu Chương ngồi ở bên cạnh cười lên ha hả, vừa uống một ngụm trà, vừa lên tiếng: “Tống huynh nên nhẫn nhịn một chút.”

Từ Hàn ở bên cạnh cũng không có tâm tư trêu đùa, hắn chỉ cau mày, nhìn Tống Nguyệt Minh, ánh mắt có chút âm trầm: “Ta nghe nói dường như Long Tòng Vân đang muốn điều tra là ai đã tung ra tin đồn, những việc Tống huynh đang làm không phải giống như làm xiếc trên đao sao?”

Tống Nguyệt Minh nghe vậy bèn đứng lên, vỗ vào ngực mình, bộ dạng như anh hùng trung can nghĩa đảm: “Từ huynh yên tâm, Tống mỗ một mình làm việc, một mình đảm đương, chắc chắn sẽ không tạo thêm phiền toái cho Từ huynh.”

Chỉ là động tác vỗ ngực hơi mạnh một chút, khó tránh khỏi vết thương lại đau nhức, vì vậy vị “anh hùng” này lại lập tức cắn răng ngồi xuống.

“Lại còn một mình làm việc một mình đảm đương, đúng là hết thuốc chữa.”

Phương Tử Ngư thấy hắn như vậy, quả thực vừa bực mình vừa buồn cười, tay nàng xoa rượu, ấn mạnh thêm mấy phần, khiến Tống Nguyệt Minh liên tục kêu đau.

“Ai, Tống huynh hồ đồ rồi. Nếu chuyện này chỉ cần kêu la om sòm mấy câu liền có thể giải quyết, thì đâu đến nỗi để cho Linh Lung Các bước vào tử cảnh. Không những vậy còn hại đến tính mạng của mình.”

Từ Hàn thở dài một cái, hắn có thể đoán được rằng giờ này nanh vuốt của Long Tòng Vân đã sắp vươn tới rồi.

Hắn cũng không có tâm tư tiếp tục chỉ trích Tống Nguyệt Minh, việc cần thiết hiện tại là suy nghĩ biện pháp để có thể bảo vệ an toàn cho mọi người.

Tống Nguyệt Minh nghiêm sắc mặt, dõng dạc nói: “Sống vì trung nghĩa, làm kẻ hành hiệp! Ta dù có chết, cũng không thể trơ mắt nhìn các sư huynh đệ như vậy.”

Hào khí trong lời nói sâu sắc kia khiến mọi người đều sửng sốt, đồng thời cũng trở nên trầm mặc.

“Hôm nay ta trở về Huyền Hà Phong lấy thuốc, thấy kho thuốc bừa bộn hỗn loạn, không hề có người sắp xếp lại. Mà mấy vị tỷ tỷ trong phái ngày thường dịu dàng cũng trở nên hoảng loạn. Việc học dược lý, y lý cũng không còn quan tâm, lại chỉ muốn học kiếm pháp”

Tần Khả Khanh ở bên cạnh cũng cau mày lên tiếng, rồi sau đó nàng dùng ánh mắt tựa như cầu cứu nhìn về phía Từ Hàn: “Từ công tử chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?”

Từ Hàn nghe vậy, chỉ đành cười khổ lắc đầu.

Tần Khả Khanh quả thực quá kỳ vọng vào hắn rồi, cho dù Ninh Trúc Mang, Chung Trường Hận lúc này vẫn bị giam lỏng tại phủ đệ của bản thân, việc bọn họ không thể giải quyết, Từ Hàn có thể làm sao?

Tần Khả Khanh dường như cũng nhận ra điểm này, nàng cúi đầu, yên lặng không nói. Chẳng qua hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại đầy vẻ ưu tư.

Từ Hàn muốn mở miệng, tựa hồ muốn nói gì, nhưng vừa cất lời thì bên tai lại vang lên tiếng mọi người bền chí đồng lòng, quyết tâm cùng sống chết khi còn ở thành Nhạn Lai. Âm thanh kia khiến Từ Hàn ngừng lại, những lời định nói cũng được giấu kín.

Biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ tới là cùng mang mọi người rời khỏi nơi này, hắn không có bản lãnh cứu được Linh Lung Các, nhưng hắn có thể cứu bọn họ.

Chẳng qua là bây giờ, cũng không phải là cơ hội tốt nhất để nói lên biện pháp này.

Nhưng vào lúc này, Tống Nguyệt Minh chợt cao giọng nói: “Từ huynh không có biện pháp, ta có biện pháp.”

Nghe thấy vậy, mọi người ở đó đều quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, thiếu niên cũng đắc ý ngẩng cao đầu, cố làm ra vẻ cao thâm mạt trắc.

Cuối cùng Phương Tử Ngư cũng bôi rượu thuốc cho hắn xong xuôi, bỏ lọ thuốc trên tay xuống, sau đó cốc lên đầu Tống Nguyệt Minh một cái, coi thường nói: “Cái đầu thối của ngươi có thể có biện pháp gì?”

Tống Nguyệt Minh cũng là người cố chấp, ưỡn thẳng sống lưng, cãi lại: “Sư tỷ, không nên xem thường người khác!”

“Vậy ngươi có thể nói ra biện pháp của mình không?”

Phương Tử Ngư không mặn không nhạt đáp lại, cũng chẳng thèm nhìn thẳng về phía Tống Nguyệt Minh. Hiển nhiên nàng chắc chắn rằng Tống Nguyệt Minh chỉ huận miệng bịa chuyện.

“Cái này…”

Tống Nguyệt Minh thấy vậy, hơi chần chờ, sau đó dường như dứt khoát thêm vài phần: “Thiên cơ bất khả lộ. “

Phương Tử Ngư cất chai thuốc vào hộp, hỏi: “Hả?”

Thanh âm của Tống Nguyệt Minh lại nhỏ đi thêm mấy phần: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Lần này Phương Tử Ngư đã nghe rõ ràng, liền bình tĩnh kết luận: “Vậy chính là không có.”

Mấy lời qua lại của hai người, khiến bầu không khí nặng nề dần bị xua đi, mọi người cũng đồng thời cười vang.

Chẳng qua là không ai chú ý tới, trên khuôn mặt của Tống Nguyệt Minh đang cúi xuống, thoáng qua một vẻ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.