Dịch: Kenkensi
Chung Trường Hận đã phong kiếm ba mươi năm.
Nguyên nhân phong kiếm không chỉ liên quan đến một hồi đại chiến ba mươi năm trước, bản thân tự tay chém giết sư tôn của mình.
Càng vì trước đó, khi Cực Mang Kiếm Tiên chưa nhập ma từng nói với lão một đạo lý.
Cầm khí càng nặng, dùng khí càng thận. (cầm vũ khí càng mạnh mẽ, dùng vũ khí càng phải thận trọng)
Khi lão còn trẻ đã từng khịt mũi coi thường những lời này, cho đến khi chứng kiến sư tôn mình nhập ma sau đó suýt nữa hủy hoại cơ nghiệp nghìn năm của Linh Lung Các chỉ trong chốc lát. Sức nặng trong lời nói này bất ngờ hiện ra.
Nhưng phong kiếm không có nghĩa là không bao giờ xuất kiếm nữa.
Mà càng vì chờ đợi thời cơ, chém ra một kiếm càng tốt hơn.
Hiện giờ, chính là thời cơ tốt kia.
“Tìm chết!” Giữa hai đầu lông mày Chung Trường Hận hiện lên một mảng sát khí dày đặc, chuôi kiếm cắm trên mặt đất lúc này bỗng phát ra một tiếng trong trẻo rồi đột nhiên bay trở về đỉnh đầu lão.
Chỉ thấy thần quang trong mắt hắn ngưng trọng, hai tay kết hình kiếm chỉ, liên tục kết ra mấy ấn ký tối tăm chết lặng. Chuôi kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu lão liền một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa nghìn, rậm rạp chi chít hiện ra phía sau lão.
Rồi sau đó chân nguyên cuồn cuộn quanh thân lão, kiếm ý quay cuồng như tử khí đông lai* có tướng che trời lấp thái dương. (Tử khí đông lai: nghĩa là khí tía từ phương Đông đến. Đây là loại khí tốt lành, mang lại bình an và may mắn.)
Sắc trời tối hơn vài phần.
Y phục lão giả áo đỏ phất phơ, quanh thân có nghìn vạn thần kiếm quấn quanh, tám phương có kiếm ý cuồn cuộn hộ thể.
Lão lăng không (đạp trên không khí) mà đứng, mặt mày lạnh lùng, tựa như Kiếm Tiên lâm thế.
Tiểu hòa thượng ngửa đầu nhìn về phía vị lão giả cuối chân trời kia, ánh mắt hắn trầm xuống, đôi mắt thanh tịnh hiện lên lệ khí.
“Chấp mê bất ngộ, nên giết!” Giọng nói non nớt của gã trong một khắc này đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Vừa dứt lời, ánh vàng quanh thân gã đại thịnh, ngay lúc đó hư ảnh một pho tượng Phật màu vàng hiện ra sau lưng gã.
Tượng Phật hình tướng trang nghiêm, nguy nga đồ sộ, từ khi bắt đầu hiện ra liền vang vọng tiếng tụng Phạn âm khoan thai khai ngộ, khí thế khiến người ta sợ hãi.
“Cố làm ra vẻ huyền bí.” Chung Trường Hận hừ lạnh một tiếng.
Một tay đột nhiên hướng lên trên, năm ngón tay mở ra, rất giống tướng đang chống trời.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.”
Theo sau một tiếng hét to tựa như thiên âm phun ra từ trong miệng lão, chi chít thần kiếm sau lưng ở một khắc này như nhận được lệnh cùng bắn ra.
Trường kiếm như bạo vũ lê hoa* trút thẳng xuống chỗ tiểu hòa thượng, trường kiếm rậm rạp chằng chịt gần như hợp thành một đường, mênh mông cuồn cuộn kéo dài không dứt. Ánh kiếm lập loè giữa trời đất, giống như cắt ngang thiên địa thành hai nửa. (*lấy từ chiêu thức bạo vũ lê hoa châm trong truyện Kim Dung)
“Hừ!” Khuôn mặt tiểu hòa thượng lặng ngắt như tờ, gã hừ lạnh một tiếng, thân thể bước lên trước một bước, bàn tay nhỏ bé non nớt vươn ra hướng tới dải trường kiếm đang lao nhanh đến, giống như muốn dùng thân thể xác thịt nhỏ yếu của mình đi ngăn cản kiếm trận thanh thế to lớn, đủ để chém chết Tiên Nhân này.
Đương nhiên sự thật hơn xa như thế.
Theo bàn tay vươn ra của tiểu hòa thượng, tượng Phật đồ sộ sau lưng gã bắt đầu chậm rãi chuyển động.
Cái tượng Phật kia quả thực có chút đồ sộ hơi quá, thế cho nên mỗi một cử động dù rất nhỏ của nó cũng phát ra từng trận tiếng vang giống như sấm rền, gõ thẳng vào tai mọi người ở đây.
Tượng Phật kia vươn tay ra, động tác vừa chậm chạp vừa nặng nề, gây áp lực cực lớn với mọi người.
Mà chỗ thần kỳ chính là, bàn tay tượng Phật chậm chạp vươn ra nhưng lại cùng lúc với Kiếm Long gào thét mà đến kia, không nghiêng không lệch, không sớm không muộn đồng thời va chạm trước người tiểu hòa thượng.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
...
Kim loại va chạm phát ra tiếng giòn vang.
Thanh âm kia vừa chói tai vừa dày đặc, hệt như mưa lớn nện lên mặt trống.
Vô số thanh phi kiếm sau khi va chạm với bàn tay kia, văng ra tứ phía, giống như tàn binh bại tướng cắm lung tung dưới mặt đất xung quanh. Một kích của Chung Trường Hận mang thanh thế to lớn như vậy, thế mà không thể phá vỡ phòng ngự của cái bàn tay kia.
Chúng nhân gần đó nào dám động vào mũi nhọn này, liên tục lùi ra xa để tránh.
Trận chiến này bất tri bất giác đã thăng lên mức độ mà đại đa số mọi người ở đây vốn không cách nào tham dự nổi.
“Tà ma ngoại đạo, cùng lắm chỉ như vậy.” Tiểu hòa thượng lúc này hừ lạnh một tiếng, giơ bàn tay đẩy về phía chân trời, ngay lúc đó bàn tay cực lớn của tượng Phật như nhận được lệnh bắt đầu đón lấy Kiếm Long do Chung Trường Hận triệu hoán ra, chậm rãi hướng về phía trước.
Gã muốn phản kích rồi.
Mọi người thấy thế thì căng thẳng trong lòng, tiểu hòa thượng này quả thực quỷ dị quá mức, tuy không rõ lai lịch, nhưng tu vi lại mạnh đến đáng sợ.
Dù Thanh Như Khê chưa tung quá một chiêu, nhưng Chung Trường Hận là người được xưng có thể lấy kiếm trảm Tiên, vậy mà không có cách nào đánh bại được bàn tay kia, ngược lại còn mơ hồ như bị nó áp chế.
Tiểu hòa thượng này rốt cuộc có lai lịch gì?
Nghi hoặc này không khỏi hiện lên trong đầu mọi người lúc bấy giờ.
“Hừ!”
Chung Trường Hận là nhân vật bậc nào, tuy rằng hành dộng của tiểu hòa thượng làm lão bất ngờ, nhưng còn lâu mới khiến hắn rối loạn chuẩn mực được.
Hai mắt lão lóe lên tia lạnh lẽo, bàn tay đang giơ lên cao đột nhiên nắm vào không khí, thần kiếm hóa nghìn thanh kiếm lập tức bay vào trong tay hắn.
Trong na sát đó.
Chung Trường Hận dường như có một tia không giống cũ.
Một khí tức đen tối không rõ lấy lão làm trung tâm bập bềnh như gợn sóng lan ra bốn phía.
Sau đó lão nghiêng thân về phía trước, trường kiếm trong tay chém ra, ngay lúc đó toàn bộ thanh kiếm bắt đầu chuyển động.
Lão nghênh đón cánh tay tượng Phật đang duỗi ra.
Trường kiếm đâm xuống mặt đất lúc trước giờ đây đồng loạt run lên, từng thanh kiếm vang lên tiếng kêu, từ trầm thấp đến cao vút, cuối cùng hòa thành một mảnh, vang vọng trong trời đất, lấn át Phạn âm của pho tượng Phật kia, cũng chặn lại tiếng kinh hô của mọi người.
Mấy hơi thở sau, những trường kiếm kia từng thanh từng thanh một phá đất mà ra, hóa thành vệt sáng, như Bách Điểu Triều Phụng* hợp vào bên trong thần kiếm trên tay Chung Trường Hận. (*trăm loài chim hướng về nơi Phượng Hoàng ở)
Khí thế quanh thân lão đại thịnh, kiếm ý cuồn cuộn trào dâng, bộc phát sau lưng lão, như muốn che khuất bầu trời.
“Ngu muội vô tri.” Lúc này tiểu hòa thượng kia có vẻ đã cảm nhận được cảm giác áp bách truyền từ trên người Chung Trường Hận đến, gã cũng chợt quát một tiếng, hào quang vàng quanh thân tượng Phật tỏa ra chói mắt.
Oanh!
Chỉ là khung cảnh trong giây lát, kiếm trong tay Chung Trường Hận và một chưởng của pho tượng Phật đồ sộ kia, hung hăng đánh vào nhau.
Tiếng nổ cực lớn, ngay chỗ hai người va chạm cuồng phong dâng lên mãnh liệt, gào thét tập kích bốn phương tám hướng, sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng lấy ra tất cả vốn liếng để chống cự. Nhưng dù là như thế, trong đám người vẫn có vài kẻ tu vi yếu bị thổi ngã xuống mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Nhưng cuộc đọ sức giữa Chung Trường Hận và tiểu hòa thượng kia còn lâu mới kết thúc.
Cả hai giằng co không ai kém ai, kiếm phong và Phật chưởng đều không chút né tránh nào, lựa chọn cứng đối cứng.
Tiểu hòa thượng nghĩ, trừ ma vệ đạo, phổ độ chúng sinh, tất nhiên không thể lui bước.
Chung Trường Hận thì nghĩ, thể diện của Linh Lung Các há lại có thể để kẻ khác vấy bẩn, tất nhiên giết đến thống khoái.
Hai người ăn ý ở chỗ, sau khi giao thủ xong, trước tiên đều tung ra sát chiêu của mình, sự lựa chọn của bọn hắn sẽ trực tiếp quyết định kết quả thắng bại của trận đấu này.
Bọn họ đều hiểu rất rõ điểm này.
Bởi vậy vào lúc này đều không hề giữ lại gì, thúc dục hết lực lượng trong cơ thể từng người, hòng giết chết đối phương.
Thời gian như trôi chậm lại.
Mọi người căng thẳng chăm chú quan sát trận đấu như Tiên Nhân đấu pháp của hai người, mỗi phút mỗi giây lúc này đều khiến mọi người sống một ngày bằng một năm.
Mà hai người trong chiến trường cũng đồng dạng như thế.
Bọn họ toàn lực thúc dục từng tia năng lượng trong cơ thể, không dám có nửa phần buông lỏng.
Mồ hôi trên trán Chung Trường Hận đổ nhiều như tắm, còn giữa chân mày tiểu hòa thượng lệ khí càng ngày càng nặng.
Theo thời gian trôi đi, vệt mồ hôi trên trán Chung Trường Hận ngày càng nhiều, hắn dần dần cảm thấy có hơi quá sức.
Trước khi chỉ có một người bức hắn đến trình độ này, chính là vị sư tôn tu hành Đại Nghịch Kiếm Điển đến nhập ma đạo của hắn, đáy lòng Chung Trường Hận lúc này thở dài một hơi, chung quy vẫn không tránh được phải dùng một chiêu kia.
Lão nghĩ như vậy, trong mắt hiện lên một tia quyết ý.
Thân thể lão chấn động, một loại khí tức đen tối bỗng bắt đầu trào ra từ trong cơ thể.
Cái khí tức kia âm lãnh không gì sánh bằng, mang theo oán lệ ngập trời, hoàn toàn khác hẳn với kiếm ý gần như thuần túy mà lão phóng thích ra lúc trước.
Hai mắt Chung Trường Hận đột nhiên đỏ ngầu, mà khí tức quanh thân lại dâng trào lần nữa, đạt đến tình trạng khiến mọi người run sợ trong lòng.
Theo lực lượng ngày càng tăng của lão, tiểu hòa thượng với tư cách là địch thủ lập tức cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.
Phật chưởng phía chân trời đang đối chọi gay gắt với kiếm của Chung Trường Hận lúc này bắt đầu chậm rãi lui về sau, dường như từ khi Chung Trường Hận xuất ra một chiêu thức quỷ dị như vậy, rốt cục đã lấy giành được ưu thế trong trận cứng đối cứng này.
Thân thể tiểu hòa thượng bắt đầu ngửa ra sau, cảm giác áp bách cực lớn truyền đến, mặt đất dưới chân gã bắt đầu lõm xuống, có vẻ như không thể chịu nổi lực lượng khổng lồ này.
“Sao có thể? Ta làm sao có thể thua một yêu vật!” Gã thì thào lẩm bẩm, lệ khí trong mắt càng thêm nồng đậm, đã dần dần thấm vào hai con ngươi của gã.
“Phá cho ta!” Lúc này, Chung Trường Hận quát lớn một tiếng, khí thế quanh thân hắn lại bùng nổ lần nửa.
Tượng Phật đồ sộ trong một khắc này như chịu trọng thương, thân thể chấn động, Phật chưởng bại thế càng thêm rõ ràng.
Khóe miệng tiểu hòa thượng bắt đầu trào máu tươi, lực lượng bất chột bộc phát trong cơ thể Chung Trường Hận thực sự quá mức cường đại, dưới sự áp bách của lực lượng kia, hắn cảm thấy chấn động hoảng hốt.
“Người đời đầy khổ đau, ngã phật từ bi, tất nhiên phải độ người đời thoát khỏi biển khổ, dẫn dắt chúng sinh giác ngộ.”
Gã nhớ tới xưa kia có một ngày lão hòa thượng từng giảng qua với mình.
Chưa độ hết chúng sinh, ta há có thể chết?
Gã nỉ non lẩm bẩm, giọng nói không còn non nớt nữa, ngược lại tang thương không gì sánh được, tựa như đã vượt qua quãng thời gian dài những năm tháng buồn chán rồi mới đến nơi này.
Oanh! Cùng với một tiếng vang thật lớn, cuối cùng kiếm của Chung Trường Hận đã đánh nát pho tượng Phật kia, hư ảnh pho tượng Phật đồ sộ lúc này ầm ầm vỡ vụn.
Mà cùng vỡ vụn còn có sự vật nào đó trong cơ thể của tiểu hòa thượng.
Sau đó một vết nứt xuất hiện trên bề mặt của sự vật.
Một vết nứt nhỏ đến mắt thường gần như không thể thấy rõ.
Bên trong đó là chấp niệm phổ độ chúng sinh, cũng là ác nghiệm của niệm ‘đời người là bể khổ’.
Thân thể tiểu hòa thượng chấn động, một lực lượng đáng sợ bất chợt tuôn ra từ trong cơ thể gã, thân hình vốn đã còng xuống của gã ở một khắc này đột nhiên thẳng tắp.
Gã ngửa đầu nhìn về Chung Trường Hận phía chân trời sắp giết đến đây, bên trong đôi mắt đã trở nên đen kịt tràn ra một khí tức âm lãnh.
Bờ môi gã chậm rãi hé mở, Phật quang màu vàng uy nghiêm lúc trước chẳng biết từ khi nào đã bị một tầng khí tức mỏng màu đen vây kín.
Hoang đường chính là khi đó miệng hắn cất lên một giọng nói âm trầm đến kỳ quái.
“Chúng sinh sinh lão khổ.” (Chúng sinh từ lúc sinh ra đã khổ cực)
“Luân hồi hướng cực lạc!” (khi nhập vào luân hồi thì đi đến miền cực lạc)
g cực lạc!” (khi nhập vào luân hồi thì đi đến miền cực lạc)