Dịch: phuongkta1
***
Cô độc lâu rồi, nếu có người làm bạn cũng là không tệ.
Đó là lời nói mà năm đó Thương Hải Lưu đã nói với Từ Hàn lúc tiếp nhận hắn.
Mà trong lòng Từ Hàn lúc này cũng không kìm được sinh ra ý nghĩ như vậy.
Sở Cừu Ly cũng được, Diệp Hồng Tiên cũng được, hay là Tống Nguyệt Minh không vui không buồn ở trước mặt mình, cũng cho Từ Hàn rất nhiều cảm thụ rất khác biệt, hắn không thể nói ra loại cảm thụ này rốt cuộc là cái gì, nhưng điều không thể phủ nhận chính là, cảm thụ như thế khiến Từ Hàn cảm thấy rất an tâm.
Hắn mỉm cười, theo chân Tống Nguyệt Minh vẫn còn líu ríu nói không ngừng nghỉ, đi tới chỗ trường diễn võ kia.
...
“Nhanh! Nhanh! Đệ tử của Huyền Hà Phong đây “
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh vừa mới đi đến trước cái trường diễn võ kia, liền nghe một trận hô to dồn dập, mà cả đám người trước mắt cũng loạn thành một bầy, dường như có chuyện lớn gì đó phát sinh.
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh liếc nhau, đều vội vàng bước nhanh về phía trước.
Chờ bọn hắn đi đến sát trường diễn võ, xâm nhập đám người, lại thấy một vị đệ tử áo xanh sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, chỗ ngực là một đám đỏ thẫm nhìn thấy mà giật mình, máu tươi càng thuận theo miệng vết thương mà không ngừng tuôn ra, đảo mắt đã nhiễm đỏ cả mặt đất quanh người y.
“Chuyện này...” Tống Nguyệt Minh thấy thế sắc mặt cũng biến hóa, thi đấu sơn môn là cuộc đấu đao kiếm, có người bị thương chính là chuyện thường, thế nhưng dù sao cũng là đồng môn, sao có thể ra đòn chết chóc như vậy được, gã không kìm được quay đầu nhìn về phía trên lôi đài, lại thấy một vị nam tử sắc mặt lúc này cũng đang trắng bạch, thân thể run nhè nhẹ, thanh kiếm trên tay đang có máu tươi không ngừng rơi xuống đất.
Từ Hàn ánh mắt híp lại, hắn từ trong tiếng nghị luận của mọi người chung quanh mà biết được đại khái, hai người này đều là đệ tử nội môn, dường như bởi vì một vị đệ tử nữ mà tranh giành tình nhân, trong lúc thi đấu có chút lỡ tay, nên mới rơi xuống tình cảnh như vậy.
“Nhường một chút!” Lúc này bên ngoài đám người vang lên một giọng nữ có chút cấp bách, chỉ thấy một vị nữ tử áo xanh trên vai đeo một cái hộp thuốc gạt nhiều người mà ra, bước nhanh đi tới trước người nam tử kia.
Nàng nhanh nhẹn giật quần áo trước người nam tử ra, lại ra một túi nước từ trong ngực, rửa sạch miệng vết thương của y, sau đó lại lấy ra một ít bột thuốc trong thùng rắc vào miệng vết thương của nam tử, muốn ngừng máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Đao kiếm không có mắt cho nên mỗi lần thi đấu sơn môn trên Trọng Củ Phong, vì phòng ngừa vạn nhất đều mời một số đệ tử Huyền Hà Phong đóng giữ ở nơi này.
Mà có câu là không khéo thì không thành chữ, đệ tử nội môn đóng giữ ở nơi này ngày hôm nay lại là vị Tần Khả Khanh mà Từ Hàn quen biết...
Hiện tại sắc mặt của nàng cực kỳ xấu xí, trên trán không ngừng có mồ hôi tuôn ra.
Tần Khả Khanh đã tu hành y đạo trên Huyền Hà Phong hơn năm năm, tu vi đã đến Đan Dương cảnh, đương nhiên y đạo khác biệt với võ đạo, mặc dù tu vi cao thấp có thể ảnh hưởng đến luyện dược, hay hiệu quả lúc hành y, nhưng lại không phải là quy chuẩn để xác định y đạo cao thấp.
Tu vi của Tần Khả Khanh trong đệ tử nội môn của Huyền Hà Phong cũng chỉ là tầm trung, mà trình độ y đạo cũng chỉ là nửa vời, bởi vậy lần cử hành luyện dược trên Huyền Hà Phong cũng không có quá nhiều liên quan đến nàng, cho nên nàng mới bị cắt cử đến Trọng Củ Phong.
Thế nhưng mặc dù nàng tu hành khắc khổ, chỉ là miệng vết thương của nam tử trước mặt này lại quá sâu một chút, dựa theo ghi chép ở trong sách, đối với loại vết thương này thì nên rửa sạch nó, dùng nội lực niêm phong vài cái khiếu huyệt gần miệng vết thương của người bị, lại thoa lên phấn Thụ Oa, sẽ ngừng đổ máu.
Tần Khả Khanh cực kỳ nghiêm khắc dựa theo trình tự phương pháp được ghi chép trong sách để thực hiện, mặc dù thực sự có hiệu quả ngăn cản miệng vết thương rướm máu, nhưng chẳng biết tại sao sắc mặt của nam tử kia cũng không bởi vậy mà chuyển biến tốt đẹp, lại càng trắng bạch thêm, thậm chí ngay cả hô hấp bắt đầu trở nên yếu ớt, mắt thấy sẽ ngất đi.
Tần Khả Khanh đương nhiên đã nhận ra điểm này, dấu vết mồ hôi trên trán nàng càng nồng đậm, bờ môi lại càng vì trong lòng căng thẳng mà trở nên tái đi. Nàng muốn tìm được rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, nhưng bất kể nàng nhớ lại sư tôn đã dạy bảo như thế nào, hay trong ghi chép mà mình đọc được, thì cũng không thể tìm ra được phương pháp giải quyết cho vấn đề mà nàng gặp phải.
Hô hấp của nam tử càng ngày càng yếu ớt,
Mà chân tay Tần Khả Khanh càng thêm luống cuống.
Nàng tìm kiếm lung trung bên trong hộp thuốc của mình, muốn tìm ra một chút dược vật có thể cho trạng thái của nam tử chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng lại không dám dùng bừa, trong lúc nhất thời thực sự rối loạn một tấc vuông.
Mà đúng lúc này, một cái bóng người đột nhiên gạt nhiều người ra đi tới trước mặt nàng.
“Cởi bỏ năm huyệt Thiên Trì, Thiên Khê, Thực Đậu, Nhũ Trung, Ưng Song.” Bóng người kia ngồi xổm ở bên cạnh Tần Khả Khanh, còn không đợi Tần Khả Khanh kịp phản ứng, thanh âm của người đến vào lúc đó đã vang lên.
Tần Khả Khanh sững sờ, quay đầu nhìn lại thì lọt vào trong tầm mắt cũng là một gương mặt mà nàng rất quen thuộc.
Ngày hôm qua lúc nàng nhận lệnh đưa thuốc thì có gặp thiếu niên kia, cũng là vị phu quân tương lai trong truyền thuyết của tiểu sư thúc. Tần Khả Khanh lại bất ngờ đố với việc hắn xuất hiện nơi đây, nhưng dường như đối phương cũng không phát giác được vẻ kinh ngạc của nàng, chỉ thấy hắn trầm con mắt nhìn nam tử bị thương, thần sắc trên mặt cực kỳ chăm chú. Mà đôi tròng mắt kia, cái thần sắc chăm chú kia, chẳng biết vì sao lại khiến Tần Khả Khanh có một loại cảm giác như đã từng quen biết.
“Trái tim chính là trung tâm của con người, khí cơ quanh thân cũng đều cần đi qua chỗ này, ngươi phong bế mấy chỗ tâm mạch của y, mặc dù máu có thể ngừng chảy, nhưng đồng thời cũng phong bế luôn huyết dịch lưu động, quả thật là bỏ gốc lấy ngọn.” Từ Hàn trầm giọng nói.
Tần Khả Khanh lúc này mới tỉnh ngộ lại, mạng người trên hết, nàng không dám do dự, vội vàng cởi bỏ mấy chỗ khiếu huyệt trên người nam tử kia.
Sắc mặt của nam tử vốn tái nhợt lập tức liền hồng nhuận vài phần, hô hấp cũng gần như vững vàng, nhưng miệng vết thương chỗ ngực vốn đã ngưng chảy máu lại tuôn ra lần nữa, mà chỗ này lại bị thương cực sâu, chắc chắn không thể cầm cự được bằng chút thảo dược đấy, bởi vậy máu tươi chảy ta không có hướng ngừng lại, mà càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tình huống của y lúc này vẫn không hề có chút lạc quan.
“Ngươi lại tiếp tục phong bế mười lăm huyện đạo của y là Linh Khư, Thần Phong, Bộ Lang, Kỳ Môn, Nhũ Căn, Nhật Nguyệt, Bất Dung......” Từ Hàn vào lúc đó liên tục báo ra tên của mười lăm cái khiếu huyệt.
Tần Khả Khanh vừa mới rối loạn vào lúc đó giống như tìm được người tâm phúc, vội vàng chiếu theo lời nói của Từ Hàn phong bế những khiếu huyệt mà hắn nhắc đến.
Mà theo những khiếu huyệt này được phong bế, máu rướm ra trên miệng viết thương của nam tử kia rõ ràng chậm lại một chút, Tần Khả Khanh lúc này mới nhớ lại những khiếu huyệt mà mình vừa niêm phong chính là những chỗ xa trái tim hơn một chút, nhưng lại là những huyệt vị có liên hệ rất lớn với nó. Dù cho nàng đã nỗ lực học thuộc những nội dung này, thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể tìm ra vị trí chuẩn xác của những huyệt vị này, sự kinh ngạc trong lòng đối với Từ Hàn lại nặng thêm một phần.
Mặc dù chỉ tạm thời hóa giải tốc độ chảy máu của nam tử, nhưng cũng không thể ngừng lại hoàn toàn, còn không chờ Tần Khả Khanh đặt câu hỏi, Từ Hàn vào lúc đó lại đứng người lên.
Hắn nhìn một vòng bốn phía chung quanh, các đệ tử vây quanh đều bị hành động đột ngột của Từ Hàn hù dọa, đồng loạt theo bản năng nhìn về phía hắn.
“Tống huynh, muốn mượn bội kiếm của ngươi dùng một lát.” Cuối cùng ánh mắt Từ Hàn đã rơi vào trên người Tống Nguyệt Minh, người hắn quen thuộc nhất trong đám người này, sau đó mở miệng nói.
Tống Nguyệt Minh mặc dù có chút khó hiểu với hành động của Từ Hàn lúc trước, nhưng vẫn biết được là hắn vì cứu người, cho nên không có chút do dự cười.
“Mời!” Nói xong, gã liền rút bội kiếm vứt ra ngoài.
Từ Hàn nhận lấy kiếm, xoay tay một cái rồi mũi kiếm ra khỏi vỏ.
“Kính xin chư vị ở chung quanh nhặt chút gỗ vụn trở về, mạng người quan trọng, cấp bách, xin nhanh một chút.” Từ Hàn vào lúc đó nói.
Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều sững sờ, cũng không dám chần chờ đi vào trong rừng tìm kiếm chút gỗ vụn mà Từ Hàn cần.
“Cần phải làm chuyện gì, nướng chín khoai ư, ta tới.” Vào lúc đó trong đám người vang lên một tiếng gọi to duyên dáng, sau đó một cái bóng người mảnh mai nhẹ nhàng nhảy tới trước mặt Từ Hàn.
Chính là nữ hài mà Từ Hàn gặp được trong mộc đình, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu trắng, lúc này đang cười tủm tỉm nhìn Từ Hàn.
“Tử Ngư sư tỷ” Lập tức có người nhận ra cô bé này, phát ra một hồi kinh hô.
Từ Hàn sững sờ, trong lòng cũng cảm thấy hơi hoảng hốt, Tử Ngư - Phương Tử Ngư chính là vị nhị sư tỷ trên Trọng Củ Phong ư?
Trước kia hắn đã từng nghĩ tới lai lịch bất phàm của cô bé này, thế nhưng không thể ngờ tới lại là Phương Tử Ngư tiếng tăm lừng lẫy trên Trọng Củ Phong, càng không thể lường trước được, tuổi tác của cô gái Phương Tử Ngư này lại trẻ đến vậy.
“Meow.” Còn không đợi Từ Hàn đáp lại, ngược lại Huyền nhi trên vai hắn lại rất sợ hãi với người thiếu nữ này, lập tức phát ra một tiếng hí cảnh giác, thân thể theo bản năng lui về phía sau.
“Òa, chỉ cần nhóm lửa mà cũng phiền toái như thế này sao.” Thiếu nữ vào lúc đó duỗi tay ra, một ngọn lửa hừng hực ngay lập tức cháy lên trong lòng bàn tay cô.
Đây là...
Từ Hàn trong lòng giật mình, biết rõ chỉ khi tu vi đạt tới Thông U cảnh thì Chân khí mới hóa thành Chân Nguyên, sau khi phóng ra ngoài mới sinh ra dị trạng.
Mặc dù trong lòng cực kỳ kinh ngạc đối với Phương Tử Ngư dù tuổi còn trẻ đã có tu vi đến mức này, thế nhưng Từ Hàn vẫn lập tức thu liễm tâm trạng của mình, duỗi thanh kiếm bên trong tay ra, bỏ vào phía trên ngọn lửa mà Phương Tử Ngư đốt lên trong tay.
Sau mấy hơi thở, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú của mọi người, cái thân kiếm trắng như tuyết bị đốt tới ửng đỏ, Từ Hàn khẽ gật đầu với Phương Tử Ngư, thiếu nữ hiểu ý cười cười, thu hồi ngọn lửa trong tay, sau đó cười hì hì nói: “woaa, ta giúp ngươi, nhớ kỹ lần sau giúp ta nướng khoai a.”
“Nếu sư tỷ có việc cần, Từ mỗ chắc chắn không dám chối từ.” Từ Hàn gật đầu nói, sau đó xoay người qua, dưới ánh mắt kinh ngạc và chăm chú của đám người, mạnh mẽ nhấn thanh kiếm ửng đỏ kia tới miệng vết thương của nam tử.
“A!!!”
Lập tức một hồi tiếng kêu thảm thiết như giết heo vang lên từ trong miệng nam tử kia.
...
Sau mấy hơi thở, nam tử bởi vì đau đớn kịch liệt ngất đi, Tần Khả Khanh cũng từ trong cử động đột nhiên của Từ Hàn mà hồi phục thần trí, nàng có chút phẫn nộ nhìn về phía Từ Hàn chất vấn: “ngươi đang làm cái gì vậy, ngươi xem...”
Nàng còn chưa có nói xong, Từ Hàn liền thu kiếm về tay mình, sau đó vươn người ra phía sau nàng nói: “Thập Hội tán.”
Tần Khả Khanh sững sờ, nghiêng đầu nhìn lại đã thấy nam tử kia mặc dù hôn mê, nhưng chỗ ngực xuất huyết lại càng thêm chậm chạp, nàng ngoài khó hiểu, lại càng thêm kinh ngạc với cử động của Từ Hàn. Nhưng nàng cũng không muốn hỏi thật nhiều, chỉ có thể nghe theo lời hắn nói lấy Thập Hội tán trong hộp thuốc ra đưa tới trong tay Từ Hàn.
“Dược tính của Thập Hội tán mặc dù yếu hơn một chút so với so với Thụ Oa phấn, nhưng độc tính lại yếu hơn vài phần. Lúc này y đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, dùng Thập Hội tán giúp y tu dưỡng sau này.” Từ Hàn lại dường như không trông thấy vẻ khó hiểu trên mặt Tần Khả Khanh, tự mình nói, sau đó lại đưa tay rải Thập Hội tán vào trên miệng vết thương của nam tử, mà chỗ đó dưới hành động của Từ Hàn, lại tốt lên như là kỳ tích.
Mà Từ Hàn từ đầu đến cuối cũng không hề trông thấy phía sau đám người này, còn có một vị nam tử áo tím đang rất hứng thú đánh giá Từ Hàn, con mắt chớp động lên hào quang sáng rọi.