Dịch: Phương
“Khói sương trên sông mênh mông đầy trời, ban công vọng nguyệt không ngủ say.”
“Mà nghe oanh ca hát Giang Nam, mà nhìn hồng trang múa xiêu vẹo.”
Bên trên Huyền Hà phong trong đêm, bên trong một tòa phủ đệ.
Nam tử mày trắng tóc đen bưng chén rượu đối với cửa phủ trống trải cao giọng phụ xướng.
Ánh mắt của gã hơi say lờ đờ, ánh mắt mê ly, vẻ sầu khổ tang thương trong tiếng ca, lộ rõ trên mặt.
Một bài ca này dừng, gã giơ lên chén rượu trong tay, lại há miệng uống thả cửa vào trong bụng, sắc mặt lập tức lộ vẻ ửng đỏ.
Miệng của gã mở ra lần nữa, đang muốn tiếp tục hát xướng, nhưng lời ra đến khóe miệng, lại chợt ngừng lại.
Một đạo bóng người màu đỏ vào lúc đó giống như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt của gã.
Bóng người kia đánh giá bộ dáng nam tử một phen từ trên xuống dưới, nhíu mày, thanh âm trầm thấp vang lên.
“Ta còn nhớ kỹ, đã rất nhiều năm chưa từng thấy ngươi uống rượu rồi.”
“Thật sao?” Nam tử mày trắng tóc đen híp mắt, nghiêng thân thể nhìn về phía bóng người màu đỏ kia, hỏi như thế.
Sau đó nhấc lên chén rượu trong tay, đem đưa tới trước mặt bóng người màu đỏ, “ngươi muốn uống một chén không?”
Bóng người màu đỏ nghe vậy dừng một chút, y liếc mắt nhìn nam tử, sau đó lắc đầu, nói như vậy.
“Ngươi nghe nói chuyện của Phương Tử Ngư không?”
Nam tử liếc mắt nhìn thân ảnh màu đỏ kia, “Lâm Khai không thể tính là một cái kết cục tốt, Tư Không Bạch vì dẫn ta xuất động, quả nhiên đã dùng bất cứ thủ đoạn nào.”
“Trong dự liệu.” Bóng người màu đỏ lắc đầu lần nữa.
“Tra ra được chưa? Kiếm quyết kia...” Nam tử mày trắng tóc đen dường như tỉnh rượu một chút, men say trên mặt gã rút đi, nói như thế.
Chỉ là còn chưa kịp hỏi xong, đã bị bóng người màu đỏ kia đánh gãy.
“Cùng kiếm quyết sư tôn sở tu năm đó, hẳn là không có gì khác biệt.” Bóng người màu đỏ dứt lời, mày nhíu lại sâu hơn mấy phần.
“Ngươi có lòng tin ư?” Nam nhân vào khi đó lông mày nhíu lại.
“Không có.” Bóng người màu đỏ gần như không chút lựa chọn liền cấp ra đáp án của mình.
Nam tử nghe vậy thần sắc trên mặt trì trệ, cả người vào lúc đó tựa như già đi rất nhiều.
“Vậy làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh đi, ngươi quay về chuẩn bị thật tốt, bất kể như thế nào cuối cùng muốn làm liều một phen.” Gã khoan thai thở dài.
“Ừm.” Bóng người màu đỏ nặng nề gật đầu, thân thể vào lúc đó liền nhàn nhạt tán đi, sau mấy tức hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, liền tựa như y chưa hề xuất hiện qua.
Trong sân vắng vẻ liền lần nữa chỉ còn lại nam tử mày trắng tóc đen tay cầm chén rượu kia.
Gã sững sờ nhìn bóng đêm lặng im trước mắt, thật lâu không nói.
Chợt, gã giống như là nghĩ đến cái gì, khóe miệng phác hoạ ra một vệt ý cười.
Sau đó tay của gã nhấc lên lần nữa, lại uống vào một chén rượu ngon.
Trong miệng lần nữa phụ xướng.
“Trăng là trăng năm đó, lầu là lầu năm đó.”
“Hồng Tô thủ, Hoàng Đằng tửu...”(Hồng Tô thủ: Tên một loại bánh sữa. “Hồng tô thủ” chỉ bàn tay mềm mại như loại bánh này.; Hoàng Đằng tửu: Một loại rượu trong giới thượng lưu thời xưa, còn gọi là “hoàng phong tửu”)
“Tiêu hết sầu vạn cổ...”
“Hết lần này tới lần khác, không tiêu được ngón tay mềm năm đó...”
Một khúc hát dừng, chén rượu rơi xuống đất, vỡ vụn như ngói.
Nam tử mày trắng tóc đen bỗng nhiên đứng đậy, lại không biết đã lệ rơi đầy mặt từ khi nào.
...
Ngày hôm nay Từ Hàn dã sớm rời khỏi giường.
Hắn mới thi triển qua một lần quyền cước, liền thấy Sở Cừu Ly vô cùng lo lắng chạy tới.
“Tiểu Hàn a! Không được rồi! Ngươi đã nghe nói tới hay chưa??” Đại hán trung niên kia rất là vội vàng tiến lên ngăn đón, hiển nhiên đã chờ đợi Từ Hàn rời giường từ lâu.
Từ Hàn thu quyền cước, ôm lấy Huyền nhi đang vui chơi trên mặt đất, liếc mắt nhìn Sở Cừu Ly.
“Từ mỗ mỗi ngày đều ở trong sân, sao có thể tin tức linh thông như Sở đại ca được?”
Vẻ châm chọc trong lời nói của thiếu niên lại để cho nam tử mới còn kêu to gọi nhỏ có chút xấu hổ, hôm qua gã mới lời thề son sắt cam đoan chắc chắn không còn lén đi ra ngoài, bây giờ không đánh đã khai, mà lấy da mặt của gã cũng thầm cảm thấy trên mặt nóng lên.
Chẳng qua Từ Hàn cũng đã quen dạng tính tình này của Sở Cừu Ly, muốn để gã thật sự an phận ngồi ở trong viện này như mình, chỉ sợ chính Từ Hàn cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Lông mày hắn nhíu lại, cũng không còn làm nhiều dây dưa phía trên việc này, hỏi ngược lại: “vậy Sở đại ca liền nói đi, rốt cuộc là tin tức ghê gớm gì.”
Sở Cừu Ly nghe vậy sững sờ, lập tức hào hứng.
Gã rất là quen thuộc tiến tới trước mặt Từ Hàn, nói: “ngươi có biết hôm qua làm ra động tĩnh lớn ồn ào như vậy, đến tột cùng là ai tới Linh Lung các?”
Từ Hàn liếc mắt nhìn đại hán trước mắt.
“Có thể náo ra động tĩnh lớn như vậy đấy, ta nghĩ đại khái có thể là đội ngũ đón dâu của Trường Dạ ty đi.” Từ Hàn tâm tư kín đáo, rất nhanh liền từ bên trong phản ứng của Sở Cừu Ly đoán được một chút.” việc lớn mà Sở đại ca muốn nói chính là cái này?”
“Không phải.” Sở Cừu Ly lại khoát tay áo, rồi tiếp tục nói: “hôm qua đúng là những tên giặc con của Trường Dạ ty đến Linh Lung các, nhưng đại sự chân chính là Tư Không Bạch chợt ra lệnh, muốn gả con bé Phương Tử Ngư kia cho cái vị Lâm Khai, Lâm công tử, vốn đến cùng một chỗ với Chúc Long Khởi của Trường Dạ ty.”
“Cái gì?” Từ Hàn nghe vậy, thần sắc trên mặt biến đổi.
Danh tự Lâm Khai này, lấy trí nhớ của Từ Hàn đương nhiên là không quên được, lúc ban đầu ở thành Trường An, Diệp Thừa Đài chợt tuyên bố hôn ước giữa hắn cùng với Diệp Hồng Tiên, lúc ấy chính là vị Lâm Khai này nháo sự, còn bị hắn hảo hảo dạy dỗ một phen, Từ Hàn cũng có ác cảm rất lớn với người này. Huống hồ lấy tính tình của Phương Tử Ngư khi nghe nói việc này, còn không thể không làm ầm ĩ long trời lở đất?
“Có phải là kỳ quái hay không? Cũng không hiểu đầu óc Tư Không lão đầu kia có phải bị sét đánh choáng váng hay không, sao có thể chuyện gì cũng nghĩ ra được như thế, ta đoán giờ phút này con bé Phương Tử Ngư kia nhất định đã đập vỡ nát hết đồ vật bên trong nhà rồi.” Sở Cừu Ly nhếch miệng, nói như thế.
Từ Hàn lại nhíu mày, cũng không tâm tư đi để ý tới Sở Cừu Ly ở một bên đang nói lải nhải liên miên không ngừng.
Tư Không Bạch rất là cổ quái, trước đó lão muốn thúc đẩy hôn sự của Diệp Hồng Tiên cùng Chúc Long Khởi vì muốn liên hợp Trường Dạ ty, nhưng bỗng nhiên lại muốn đưa Phương Tử Ngư ra, chuyện này nói thế nào cũng không thông, Lâm Khai mặc dù nói là con trai Lâm Lệ - ngự sử Thương Long bộ Trường Dạ ty, địa vị bất phàm, nhưng so với Chúc Long Khởi lại là một người trên trời một người dưới đất, Linh Lung các đã cùng Chúc gia thông gia, có Phương Tử Ngư hay không kỳ thật đều không thấy có thể để cho quan hệ này vững chắc thêm chút nào.
“Ngươi có thể đi nhìn Phương Tử Ngư một chút hay không?” Từ Hàn quay đầu hỏi.
“Sao có thể gặp được, trên dưới Phương phủ kia có trọng binh trấn giữ, chặt chẽ hơn mấy lần so với sân nhỏ của chúng ta, ta xem chừng con bé kia đã bị nhốt lại rồi.” Sở Cừu Ly bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ Từ huynh không có vấn đề gì chứ?” Ngay lúc hai người nói xong việc này, ngoài phòng chợt truyền đến một trận tiếng cười cởi mở, đã thấy một vị thiếu niên áo tím đẩy ra cửa sân nhỏ, nhanh chân đi vào bên trong phòng.
Hai con ngươi Từ Hàn ngưng tụ, mà Sở Cừu Ly ở bên lại nhếch miệng, lui qua một bên.
“Tống huynh bận rộn nhiều việc, sao có thời gian rãnh rỗi đến chỗ của ta?” Sau khi hơi sững sờ một chút, Từ Hàn liền bất động thanh sắc hỏi.
Thiếu niên áo tím mày rậm mắt to tự ý ngồi xuống bên cạnh người Từ Hàn, bưng một chén nước trà trên bàn lên uống vào một hớp mới lên tiếng: “Trùng hợp có một số việc đi ngang qua nơi đây, liền muốn đi tới nhìn một chút, mà ta lại còn mang theo một người, tự xưng là bạn cũ của Từ huynh cùng nhau tới đây.”
“Cố nhân?” Từ Hàn nhíu mày, hắn từ lúc nào có vị bạn cũ tại bên trong Linh Lung Các này rồi? Từ Hàn nghĩ mãi mà không rõ.
“Ha ha, gặp một lần chẳng phải sẽ biết.” Tống Nguyệt Minh cười cười, lập tức nhìn về phía cổng, lông mày nhíu lại, nói.
“Lâm huynh, ra gặp một lần đi.”
Vừa dứt lời ấy, nơi cửa vào kia chợt có một vị thiếu niên mặc áo gấm đi đến.
Lúc này trong mắt Từ Hàn lập tức sáng lên một đường hàn mang...