Dịch: phuongkta1
***
Từ Hàn đứng ở trước một cái phủ đệ trên đỉnh núi Trọng Củ Phong, do dự rất lâu.
Cuối cùng hắn vẫn đưa tay ra, gõ cửa lớn phủ đệ.
Mở cửa là một đứa bé, môi hồng răng trắng, có chút đáng yêu.
“Tại hạ Từ Hàn...” Từ Hàn vào lúc đó vội vàng chắp tay nói.
Nhưng lời vừa ra miệng đã bị đứa bé kia cắt ngang, “Từ Hàn đúng không? Sư bá đã dặn dò ngày hôm này huynh sẽ đến. Đi thôi, đệ dẫn huynh đi gặp sư bá.”
Dứt lời, đứa bé kia liền xoay người qua, dẫn Từ Hàn đi vào sâu trong phủ đệ.
Từ Hàn sững sờ, lúc này phóng ra bước chân đuổi kịp đứa bé kia.
Hôm qua Trần Huyền Cơ tự mình tới cửa đưa cho Từ Hàn một lá thư. Mà nội dung bức thư lại rất đơn giản, nếu nói nó là một phong thư, chẳng bằng nói là một lời mời. Mời Từ Hàn ngày hôm nay đi tới phủ đệ này, gặp mặt chủ nhân nơi đây một lần.
Phủ đệ không lớn, nhưng lại cực kỳ khác biệt.
Các vật bày biện trong phủ nhìn qua đều rất cổ xưa, theo đồ cổ đến tranh chữ hiển nhiên đều là đồ vật hiếm có trên thế gian, cũng không đường hoàng, ngược lại mang theo một cỗ cảm giác xưa cũ.
Từ Hàn theo đứa bé kia xuyên qua chính điện trong phủ, đi tới một chỗ đất trống có thể coi là rộng lớn.
Trên mặt đất phủ vật liệu bằng đá cực tốt, ra vẻ bóng loáng, lại quét dọn không nhuốm bụi trần.
Mà chỗ đó có một vị lão giả áo đỏ đang khoanh chân ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Thân hình của lão hơi khô gầy, một đầu tóc trắng nhìn như qua loa thực ra được chải vuốt rất có kết cấu, cùng với chòm râu rậm rạp của lão, khiến cả người lão nhìn qua giống như một con hùng sư uy nghiêm.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng chỉ nhìn một cái Từ Hàn hiển nhiên đã nhận định lão giả trước mặt này chính là mục đích hắn đi chuyến này -- Đại Diễn Kiếm Tiên Chung Trường Hận.
“Từ Hàn bái kiến Chung tiền bối.” Lần thứ nhất nhìn thấy tông sư kiếm đạo như Thương Hải Lưu, trong lòng Từ Hàn khó tránh khỏi sinh ra chút rung động, hắn trước tiên liền cung kính chắp tay chào.
“Ừ.” Chung Trường Hận khẽ gật đầu, hai con ngươi của lão vào lúc đó mở ra, trong con ngươi đục ngầu nhìn không hề uy vũ như trong tưởng tượng của Từ Hàn, trái lại cực kỳ giống một vị lão nhân bình thường. Chuyện này lại cực kỳ giống với vị cao đồ Trần Huyền Cơ của lão, nếu nói chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng không thấy chân nhân, đại khái chính là như vậy.
Đứa bé bên cạnh thấy thế cũng biết ý, lúc này liền lui xuống.
Mà Từ Hàn cùng lúc đó đánh giá Chung Trường Hận, lão cũng đánh giá Từ Hàn ở trước mặt.
Hai người đã trầm mặc hơn mười hơi thở.
“Không tệ.” Chung Trường Hận hài lòng khẽ gật đầu, đứng lên.
Câu “Không tệ” này có chút đột ngột, Từ Hàn đương nhiên thấy khó hiểu, lời nói dạo đầu của Chung Trường Hận khiến cho Từ Hàn có chút không khỏe, nhưng vì tôn trọng vị tông sư kiếm đạo này, Từ Hàn theo bản năng muốn chắp tay gửi tới lời cảm ơn.
Nhưng vẫn chưa kịp nói ra, Chung Trường Hận liền tiếp tục nói, mà sự khó hiểu lúc này cũng đã được cởi bỏ.
“Cánh tay của Đại quân Yêu tộc quả thật không tệ.”
Từ Hàn lời ra đến khóe miệng lại cứng rắn nuốt trở vào, một cỗ hàn ý bay lên từ trong bụng hắn, trên trán lập tức nổi lên chi chít mồ hôi.
Đây là người thứ hai ngoại trừ Ninh Trúc Mang nhìn ra nền tảng của hắn.
Dù không rõ động cơ của Ninh Trúc Mang, nhưng lại không có ý làm hại, mà vị Chung Trường Hận trước mặt này, Từ Hàn lại không rõ mục đích của lão...
Thân thể hắn theo bản năng cong lên, khí cơ quanh thân lưu chuyển, chỉ trong tức khắc sẽ điểu chỉnh trạng thái của bản thân hoàn mỹ nhất. Hắn có thể nổi loạn trong nháy mắt, cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn.
Dù những thủ đoạn này dưới tay vị Đại Diễn Kiếm Tiên này có lẽ sẽ rất vô nghĩa, đến nỗi rất ngây thơ.
Nhưng Từ Hàn lại chưa từng có thói quen mặc người khác chém giết.
“Ta muốn giết ngươi, dù ngươi có trốn khỏi Linh Lung Các, ta cũng có thể lấy đầu của người ở ngoài ngàn dặm. Vì vậy...” Dị trạng của Từ Hàn đương nhiên không thể gạt được ánh mắt của vị tông sư kiếm đạo này, lão nhìn Từ Hàn một cái rồi nhẹ nhàng nói. Lập tức liền xoay người qua, đi đến một phòng bên trong phủ đệ.
“Vì vậy, tốt nhất là tới nói chuyện cùng ta.”
Chung Trường Hận đi rất là thoải mái, không có chút phòng bị nào, dường như không lo lắng Từ Hàn sẽ chạy trốn.
Mà trên thực tế đúng như lão đã nói, Từ Hàn nếu có trốn khỏi Linh Lung Các, dùng bổn sự của Chung Trường Hận muốn đuổi kịp cũng không phải là việc khó.
Bởi vậy, Từ Hàn sau một lúc hơi chần chừ liền thu hồi ý định chạy trốn, bất kể Chung Trường Hận là địch hay là bạn trước tiên cứ nói chuyện một chút. Hơn nữa nếu như lão thật sự có ý định làm hại, sao phải cực khổ sai Trần Huyền Cơ đưa thư tới cửa? Chẳng bằng gọn gàng dứt khoát ra tay sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái ư.
Nghĩ tới đây, Từ Hàn hít sâu một hơi, bình phục bối rối trong lòng mình, liền cất bước đuổi kịp bước chân của Chung Trường Hận.
...
Hai người ngồi đối diện nhau trên giường thấp trong phòng.
Từ Hàn ánh mắt âm trầm, trong thần tình cực kỳ đề phòng.
So sánh với hắn, vị Đại Diễn Kiếm Tiên kia lại thoải mái rất nhiều.
“Tiền bối tìm tại hạ, rốt cuộc muốn nói chuyện gì.” Lại thấy Chung Trường Hận trì trệ không nói gì, Từ Hàn thực sự chịu không được bầu không khí trầm mặc hiện tại, mở miệng nói trước tiên.
“Chuyện của ngươi, là Trúc Mang nói với ta.” Chung Trường Hận nhưng lại đáp phi sở vấn.
Từ Hàn nghe vậy sững sờ, vốn hắn rất kỳ quái, nếu như Chung Trường Hận dựa vào lần gặp nhau này mới nhìn ra nền tảng của hắn, lấy tu vi của Chung Trường Hận thì mặc dù có chút kỳ lại, nhưng cũng là điều bình thường, thế nhưng trước đây lão lại đưa ra lời mời, hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Bỏ nền tảng của Từ Hàn qua một bên không nói, nói cho cùng hắn cũng chỉ là một tên khách khanh, cho dù có thân phận là vị hôn phu của Diệp Hồng Tiên, cũng không đến mức để cho vị Đại Diễn Kiếm Tiên này tự mình mời. Hiện tại nghe tới, nhưng lại có liên quan đến Ninh Trúc Mang. Nghĩ tới đây Từ Hàn cảm thấy an ổn vài phần, dù sao tiếp xúc với Ninh Trúc Mang có thể thấy được vị chưởng giáo đại nhân này cũng không hề có ý làm hại hắn, trái lại luôn luôn bảo vệ, mặc dù không biết vì sao y lại kể với Chung Trường Hận, nhưng nghĩ đến những hành động của Ninh Trúc Mang lúc trước, lúc này cũng không có bất kỳ lý do làm hại hắn.
“Nếu như tiền bối đã biết những điều này, vậy đang muốn làm gì?” Từ Hàn trầm giọng nói, cho dù đã minh bạch nguyên nhân của sự việc, nhưng hắn vẫn không hạ thấp cảnh giác đối với vị lão nhân đang ở trước mặt mình.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn cho ngươi một cái lý do để lưu lại Linh Lung Các.” Hai con ngươi lão nhân nhíu lại, một vật cùng lúc đó bị lão đặt ở trên án đài trước mặt hai người, lập tức đẩy tới trước mặt Từ Hàn.
Đó là một quyển sách, một cuốn sách xưa cũ, trang sách đã úa vàng.
Chờ Từ Hàn thấy rõ bốn chữ to trên sách kia, mà lấy tâm tính của Từ Hàn cũng không kìm được thân thể chấn động, trên mặt nổi đầy vẻ kinh ngạc.
“Đây là... [Thiên Tự Kiếm Điển]?” Hắn không khỏi thở nhẹ nói, cho dù hắn cố hết sức làm cho mình không khiếp sợ, nhưng thời khắc này, hơi thở của hắn cũng bất giác nặng thêm vài phần.
[Thiên Tự Kiếm Điển] chính là dựa trên cơ sở [Hoàn Vũ Đại Điển] - pháp môn tu luyện vô thượng của Linh Lung Các, nhưng đã được cải tiến rất nhiều, đã sớm tự thành một thể, phóng nhãn toàn bộ thiên hạ, cũng là pháp môn kiếm tu đứng đầu trên đời này, chiếu theo phương pháp này tu luyện, Linh Lung Các đã xuất hiện rất nhiều đại năng Kiếm Tiên.
Mà bây giờ, kiếm pháp có thể sánh cùng [Đại Diễn Kiếm Quyết] đang bày trước mặt Từ Hàn, cũng khó trách hắn nhất thời khó có thể là chính mình.
“Tiền bối?” Nhưng dù sao tâm tính Từ Hàn rất cao minh, sau một lúc khiếp sợ ngắn ngủi, hắn vẫn thu hồi ánh mắt của mình, ngước mắt nhìn về phía Chung Trường Hận. [Thiên Tự Kiếm Điển] mặc dù tốt,nhưng [Đại Diễm Kiếm Quyết] Thương Hải Lưu truyền cho hắn cũng không hề thua kém chút nào, có câu là tham thì thâm, Từ Hàn vẫn hiểu rõ thiên phú của mình bởi vậy sau khi tỉnh ngộ lại trong một lúc khiếp sợ ngắn ngủi, hắn liền đè xuống nhưng ham muốn trong lòng mình.
“Không muốn học ư?” Lông mày Chung Trường Hận vào lúc đó nhảy lên, dường như rất kinh ngạc đối với chuyện Từ Hàn có thể tỉnh táo lại trong thời gian ngắn như vậy.
“Người trên đời này, có cho sẽ có nhờ.” Từ Hàn cười nhạt một tiếng.
“Nếu như tiền bối đưa thẻ đánh bạc như [Thiên Tự Kiếm Điển] ra... Từ mỗ âm thầm phỏng đoán...”
“Có lẽ việc tiền bối muốn nhờ, chắc hẳn đủ để khiến tại hạ đánh cược với tính mạng.”
“Nhưng tại hạ lại rất tiếc sinh mệnh, vì vậy không dám vọng tưởng.”
Câu trả lời của Từ Hàn lại ngoài dự liệu của Chung Trường Hận, trong mắt vị Đại Diễn Kiếm Tiên này lập tức dấy lên hứng thú.
“Vậy ngươi không nghĩ nghe việc ta nhờ rồi quyết định sao?”
“Tiền bối là tông sư kiếm đạo, nếu như muốn dạy, Từ mỗ đương nhiên rửa tai lắng nghe.” Từ Hàn gật đầu nói, thái độ đoan chính cung kính, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả thực khiến Chung Trường Hận không thể tìm ra một chút tật xấu.
Trong lòng lão ngầm gật đầu, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc nhìn về phía Từ Hàn, nói.
“Để ta dạy ngươi kiếm pháp.”
Từ Hàn đã nghĩ tới rất nhiều thứ Chung Trường Hận có thể nhờ, thí dụ như nơi Thương Hải Lưu chết đi, thí dụ như thanh kiếm Hình Thiên kia đang ở nơi nào. Nhưng duy nhất lại không ngờ Chung Trường Hận sẽ nói ra như vậy.
Từ Hàn trước đó đã làm rõ chuyện này, nếu như Chung Trường Hận lấy ra thẻ đánh bạc nặng như vậy nhất định có chỗ nhờ.
Mà Từ Hàn cũng không phải là thôn phu sơn dã, chắc chắn sẽ không tin cái bánh thơm ngon này từ trên trời rơi xuống đầu hắn. Mà nếu như đã nói đến mức này, Chung Trường Hận vẫn cho ra lời nói như vậy, Từ Hàn ngoại trừ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không tìm được bất cứ lời lẽ văn hoa nào nữa để hình dung tâm tình mình lúc này.
Hắn cau mày nhìn Chung Trường Hận, mà lão cũng đang mỉm cười nhìn hắn.
Nhận thấy đối phương không có ý định đổi giọng, Từ Hàn sau một lúc hơi hơi trầm ngâm, cuối cùng mở miệng nói: “Tiền bối cảm thấy Từ mỗ là hạng người dễ bắt nạt?”
“Đương nhiên không phải như vậy” Dường như đã sớm đoán được Từ Hàn sẽ hỏi câu này, Chung Trường Hận lắc đầu, thần sắc cực kỳ chăm chú nhìn Từ Hàn, nói: “chính là bởi vì ta nghe Trúc Mang đã từng nói tới tâm tính của ngươi, vì vậy ta không có ý định quanh co lòng vòng với ngươi. Những lời vừa mới nói chính điều lão phu muốn nhờ, cũng không hề nói ngoa chút nào.”
Ngữ khí và thần thái của Chung Trường Hận quả thực vô cùng nghiêm túc, mà Từ Hàn cũng cho rằng đối phương không cần phải soạn ra một lời nói dối vô căn cứ như vậy để lừa gạt mình. Nhưng hắn vẫn không thể tin tưởng lão giả lần đầu gặp mặt này.
“Vì sao?” Hắn bình tĩnh cau mày nói.
Chuyện này rốt cuộc có chút khó có thể tưởng tượng nổi, cho dù danh hào của Chung Trường Hận vang như sấm bên tai, nhưng dù là lời thề son sắt, Từ Hàn vẫn khó có thể loại bỏ nghi kị trong lòng.
Hiển nhiên vị lão nhân này đã sớm dự liệu tới vấn đề của Từ Hàn.
Trong con ngươi đục ngầu của lão cùng lúc đó tuôn ra một đường kiếm quang khiến người khác sợ hãi, lão nhìn chằm chằm vào Từ Hàn, dùng thanh tuyến khàn khàn và bình tĩnh, nói từng chữ một.
“Vì sư tôn của ta.”
“Lại chính do ta tự tay giết chết!”