Dịch: phuongkta1
Trên đất trống bên ngoài tiểu hiên, hai thân ảnh đang đi về giao thoa, ánh kiếm chợt ẩn chợt hiện.
Trong đó một vị thiếu niên cánh tay phải bọc vải trắng, tay nắm một thanh trường kiếm màu đỏ hình dáng cổ quái, mũi kiếm đại khai đại hợp, mỗi một chiêu đều có thể nói thế nặng lực trầm.
Mà một người khác là thiếu nữ nhìn qua chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, bộ dáng đáng yêu. Tay nắm một thanh kiếm màu xanh, dưới kiếm phong lăng liệt của thiếu niên kia, lại dễ dàng bước chân theo ý mình, nhẹ nhàng tránh đi công kích của hắn, thành thạo tựa như nhàn nhã đi bộ.
Trong miệng thỉnh thoảng lại nói ra những âm thanh trong trẻo: “Bên trái!”
“Bên phải!”
“Phía trên!”
Mỗi lần vừa nói xong, trường kiếm trong tay giống như nghe theo điều khiển của cánh tay, chính xác xuyên qua mũi kiếm của thiếu niên, đâm vào vị trí cô nói.
Thiếu niên phải chống trái ngăn dưới thế công nhìn như tùy ý, thực ra lại lạnh thấu xương, chật vật không chịu nổi, rất nhanh bị thiếu nữ bắt được kẽ hở, mũi kiếm rung động, mạnh mẽ đánh bay kiếm trong tay thiếu niên ra ngoài.
“Sao nào? Bổn tiểu thư lợi hại không?” Thiếu nữ sau một kích được như ý đã lanh lợi đi tới bên cạnh thiếu niên, hai con mắt đen ngoặt thành hình trăng lưỡi liềm, cười hì hì khoe khoang.
Nhưng thiếu niên lại không trả lời cô, hắn chỉ trầm mặc nhìn cánh tay phải cầm kiếm của mình, nhăn mày lại, dường như rơi vào trầm tư.
“Này!” Cô bé không nhận được đáp lại nên rất là bất mãn hô, cái mũi tinh xảo nhíu lại, rất là đáng yêu.
“Tức giận à nha?” Cô tiến tới trước mặt thiếu niên, nói.
Thiếu niên vào lúc đó lắc đầu, lông mày giãn ra.
Hắn xoay người nhặt trường kiếm trên đất lên, nhìn về phía thiếu nữ, nói ra: “Lại đến!”
Kết quả là hai người lại một lần nữa quần chiến với nhau.
...
[Tồi Nhạc Kiếm Pháp] là một môn kiếm pháp rất cương liệt.
Kiếm pháp như vậy ngoài việc tôi luyện kỹ xảo, càng coi trọng phát lực như thế nào, lấy thời gian ngắn nhất dùng nhanh nhất, cũng là phương pháp mạnh nhất để đánh bại kẻ địch.
Hoặc có thể nói trắng ra.
[Tồi Nhạc Kiếm Pháp] là một môn kiếm pháp giết người.
Kiếm pháp như vậy, coi trọng nhất chính là thực chiến.
Hơn nữa kiếm pháp này là cho người tu kiếm bình thường sử dụng, nhưng Từ Hàn lại không giống vậy, hắn điều tu kiếm cả trong và ngoài, muốn triển khai kiếm pháp này đến mức tận cùng, điều cần không chỉ đơn giản là thúc giục, gia trì chân khí trong cơ thể, còn cần vận dụng lực lượng của thân thể, hai thứ kết hợp mới đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Nhưng điểm này, Chung Trường Hận lại không có cách nào dạy hắn.
Dùng lời nói của vị tông sư kiếm đạo này thì mỗi người đều có kiếm đạo của chính mình, mặc dù đây cũng chỉ là một chuyện vụn vặt không đáng kể, nhưng tông sư chân chính là người nắm chắc những việc nhỏ không đáng kể này. Kiếm pháp cũng vậy, trong tay người khác nhau thậm chí có thể sinh ra hiệu quả khác nhau hoàn toàn.
Nếu như Từ Hàn muốn thực sự nắm giữ kiếm pháp này thì phải sử dụng phương thức của mình để cải biến bộ kiếm pháp kia.
Mà đây cũng là bài học đầu tiên vị tông sư kiếm đạo này dạy cho Từ Hàn.
Từ Hàn cũng ngầm suy tư chuyện này thật lâu.
Hắn tính toán một lần những người mình quen ở Linh Lung Các, có thể mời ai để bồi luyện với hắn.
Phải biết rằng đây chính là một chuyện rất quan trọng, nếu thực chiến thì phải được buông tay buông chân, nếu như hai bên đều sợ đầu sợ đuôi, cách làm như vậy sẽ không mang đến hiệu quả. Vì vậy người này nhất định phải mạnh hơn Từ Hàn rất nhiều, mà người đầu tiên Từ Hàn nghĩ tới chính là Trần Huyền Cơ.
Tu vi nhục thể của hắn chính là cảnh giới nhục thân thứ ba - Kim Cương cảnh, lực lượng hai tay có thể thi triển toàn lực khoảng chừng tám mươi quân, người bình thường nhận một quyền của hắn đủ để đánh thành thịt nát.
Mà mặc dù tu vi nội công chỉ là Đan Dương cảnh (cảnh giới thứ ai), nhưng khiếu huyệt đã mở khoảng chừng 365 miếng, mỗi một cái lại lớn gấp ba người thường, dung lượng chân khí trong cơ thể đủ để sánh với tu sĩ Tam Nguyên cảnh.
Hai thứ này cộng lại, Từ Hàn có thể bộc phát ra lực lượng trong thời gian ngắn quả thực đủ để phân cao thấp với tu sĩ Thông U cảnh (cảnh giới thứ tư).
Vì vậy, người Từ Hàn có thể nghĩ tới chỉ có thể là vị Trần Huyền Cơ kia.
Nhưng y bề bộn nhiều việc chuẩn bị ứng phó Mông Lương, tên đệ tử Ly Sơn đã đánh ngã rất nhiều thanh niên tài tuấn, khiến cả Đại Chu xôn xao, cho nên Từ Hàn lại không dám quấy rầy.
Nhưng ai biết Phương Tử Ngư vốn muốn tới cửa tìm Từ Hàn vui đùa nghe hắn nói điều phiền muộn này, lập tức vỗ vỗ bộ ngực, tự la hét đề cử mình muốn cùng Từ Hàn bồi luyện.
Mới đầu Từ Hàn có chút do dự.
Không phải hắn xem thường Phương Tử Ngư, lấy tư cách nhị sư tỷ của Linh Lung Các, kiếm tu đại thành Thông U cảnh, Từ Hàn tự biết ngay cả hắn liều tính mạng mình, cũng chưa chắc có thể đánh bại cô. Nhưng hắn sợ một khi ra sức giao thủ, không làm chủ nặng nhẹ sẽ khiến một bên bị thương.
Nhưng hắn vẫn không thể lay chuyển được sự dây dưa của Phương Tử Ngư, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Mới đầu Từ Hàn có nhiều lo ngại vì chuyện này, cũng không thi triển ra tất cả bản lĩnh của mình, nhưng mấy lần bị Phương Tử Ngư thoải mái đánh bại, Từ Hàn liền dần dần buông tay buông chân.
Cũng chính vào lúc này, Từ Hàn rốt cuộc đã hiểu thêm nhiều điều đối với thực lực của kiếm tu cao thủ.
Phương Tử Ngư dù sao cũng là cao thủ kiếm đạo do Chung Trường Hận dạy dỗ ra, mỗi một lần cô xuất kiếm thời cơ đều cực kỳ xảo diệu, góc độ xảo trá, sử dụng lực lượng cũng cực kỳ chắc chắn, quả thực khiến Từ Hàn quá chật vật.
Hai người đối chiến cả một buổi chiều, lúc này sắc trời đã tối, Từ Hàn lại không tìm được một cơ hội để chiến thắng, hoặc có thể nói là mỗi một lần bị thua hắn đều không có chút hồi hộp nào.
Nhưng mà mỗi một lần đối chiến cũng làm cho Từ Hàn có được ích lợi không nhỏ, trong lúc nhìn như mơ hồ này, hắn đã nhanh chóng tăng cường sự khống chế với [Tồi Nhạc Kiếm Pháp] cũng như lý giải càng sâu hơn về kiếm đạo.
Lại thêm một tiếng vang nhỏ.
Kiếm trong tay Từ Hàn lại bị Phương Tử Ngư đánh bay thêm lần nữa.
“Thế nào, lại đến chứ?” Phương Tử Ngư dương dương đắc ý khiêu khích.
Từ Hàn biết rõ tính khí vị nhị sư tỷ này, cử động lần này là do cô nổi lên tính đùa nghịch trong lòng, cũng không có ác ý, bởi vậy Từ Hàn cũng không thèm để ý chuyện này.
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm.
“Không được, ngày hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai lại tiếp tục.” Hắn lắc đầu, mặc dù tu vi nhục thể của hắn đã là Kim Cương cảnh, khôi phục sức khỏe vô cùng tốt, tuy mệt nhọc trên thân thể có thể hóa giải, nhưng trên tâm lý lại khó có thể bình phục nhanh chóng. Nếu như luyện tiếp hiệu quả rất bé nhỏ, chẳng bằng nghỉ ngơi cho tốt một phen, tổng kết những thứ được và mất trong ngày, ngày mai lại toàn lực ứng phó.
Nếu nói hăng quá hoá dở, đại khái chính là như thế này.
“Được rồi.” Luyện đến trưa, Phương Tử Ngư cũng có chút mệt, cô đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán mình, gật đầu nói.
Từ Hàn thấy cô như thế, trong lòng lại có chút cảm kích.
“Có muốn ở lại ăn cơm không?” Hắn có ý tốt giữ lại, nói.
“Ngươi nấu ư?” Phương Tử Ngư nhìn Từ Hàn một cái.
Sở Cừu Ly đã rời đi bốn năm ngày, hai ngày này Diệp Hồng Tiên dường như cũng đã tu hành đến đoạn mấu chốt, dù mỗi ngày nàng đều kiên trì trở về, nhưng Từ Hàn lại không đành lòng nhìn nàng quá cực nhọc, bởi vậy liền chủ động gánh vác nhiệm vụ nấu cơm.
Tay nghề của Từ Hàn cũng không thể coi là tốt, khi xưa lúc làm tên ăn mày thì dù kiếm được cái gì, cầm lấy vật nào đó cũng chỉ biết hầm cách thủy, đun sôi lại, nhưng không biết làm gì khác nữa.
Sau đó gặp Thương Hải Lưu.
Vị lão gia này khẩu vị cực kỳ cao, nhiều lần lên án “Trù nghệ” của hắn, Từ Hàn vì để cho lão thoả mãn đã bỏ công sức ra khá nhiều. Đặc biệt là vì chăm sóc con mèo tham ăn như Huyền nhi, tay nghề trên phương diện làm cá của Từ Hàn theo như suy nghĩ của hắn đã đến cấp cao nhất.
Ngay cả vị Diệp đại tiểu thư đã quen ăn ngon mặc đẹp cũng khen không ngừng được miệng.
“Hấp cá Đại Lý, có ăn không?” Từ Hàn trả lời, bộ dáng lại có chút tự tin.
Phương Tử Ngư cũng là một người sành ăn, cô nghĩ Từ Hàn nướng khoai lang đủ để sánh vai với đồ đần họ Trần, có lẽ làm cá cũng sẽ không kém, bởi vậy cô khẽ gật đầu không cần nghĩ ngợi.
Từ Hàn thấy thế cũng không quá bất ngờ, hắn khẽ gật đầu, tỏ ý Phương Tử Ngư ở trong viện nghỉ ngơi một hồi, tự mình đi vào phòng bếp.
Từ Hàn tay chân lanh lẹ, nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị tốt, cũng không cần tốn nhiều công phu, rất nhanh đã sắp đặt cá chép xuống nồi.
Huyền nhi không dám ở trong nội viện cùng Phương Tử Ngư ngửi ngửi mùi cá liền nhanh chóng nhảy lên bếp lò, hung hăng gọi một tiếng nhỏ, dường như đang thúc giục Từ Hàn.
Diệp Hồng Tiên sau một ngày tu hành lúc này cũng trở lại nơi ở, nàng và Phương Tử Ngư vốn xấp xỉ tuổi tác, tính cách của Phương Tử Ngư lại cực kỳ hòa nhã, hai người rất nhanh bên cạnh bàn đá trong nội viện hàn huyên câu có câu không.
Diệp Hồng Tiên kể về những chuyện mình gặp ở Trường An, Phương Tử Ngư lại kể cho nàng nghe về đồ đần họ Trần kia, trong lúc nhất thời hai người ở chung vẫn có chút hòa hợp.
Rất nhanh, Từ Hàn đã nấu nướng xong.
Hắn bưng một mâm cá chép hấp tỏa hương bốn phía, lại xào thêm hai dĩa rau nhỏ, liền bưng đến chỗ hai người đang ngồi.
“Đến nếm thử. Ta nhờ Tống Nguyệt Minh xuống dưới chân núi mua cá Đại Lý.” Hắn nhiệt tình kêu gọi hai người.
Hai ngày trước là lần đầu tiên hắn nấu cơm, nghĩ đến Diệp Hồng Tiên xuất thân từ Hầu phủ, chắc hẳn đã quen ăn những món ngon, mà hắn cũng chỉ giỏi những món ăn về cá, liền thử làm một phần cá Hồng nướng, Diệp Hồng Tiên sau khi ăn xong, rất là thoả mãn, thêm với Huyền nhi cũng rất ưa thích loại thức ăn này. Bởi vậy hắn quyết định mấy ngày nay đều biến đổi các món dựa vào cá làm chủ.
Phương Tử Ngư trước giờ không khách sáo, lập tức liền kẹp ra một miếng thịt cá lớn bỏ vào trong miệng, trên mặt lúc đó lập tức hiện lên thần sắc hưởng thụ.
“Ăn ngon!” Cô lớn tiếng nói, hiển nhiên đã không thể dừng được.
Từ Hàn cũng không hề bận tâm đến chuyện này, hắn lột bỏ một khối thịt cá lớn ở trong mâm đưa tới cái bát chuyên dụng cho Huyền nhi, sau khi đưa cho con vật đã thèm thuồng không chịu nổi này, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên: “Hồng Tiên, sao ngươi không ăn?”
Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh không biết có tâm sự gì, nghe vậy như ở trong mộng mới tỉnh, nàng cười cười xấu hổ, lúc này mới duỗi chiếc đũa ra kẹp lấy một khối thịt cá nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Dường như khẩu vị Diệp Hồng Tiên không tốt lắm, mấy ngày nay làm đồ ăn mặc dù ngon miệng, nhưng nàng lại không ăn quá nhiều, phần lớn đều vào trong bụng Huyền nhi.
“Ngon thật.” Diệp Hồng Tiên sau khi nuốt vào thịt cá chỉ gật đầu cười, coi như là thừa nhận trù nghệ của Từ Hàn.
Từ Hàn cười cười, lúc này mới cầm chiếc đũa của mình lên, đang chuẩn bị nếm thử thành quả lao động mình làm ra.
“Ồ? Diệp sư thúc, ta nhớ từng nghe Ninh sư thúc đã nói người không thích ăn cá mà? Trên đại điển bái sư lần trước còn sai ta cố ý dặn dò phòng bếp không được làm món ăn từ các cho người...” Nhưng vào lúc này, Phương Tử Ngư đột nhiên nghi ngờ nhìn Diệp Hồng Tiên, tựa như phát hiện chuyện khủng khiếp gì đó, lớn tiếng hét lên.
Lời kia vừa thốt ra, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Từ Hàn rất là nghi hoặc, hóa ra Diệp Hồng Tiên kiêng ăn món này? Hắn chưa từng nghe nàng nói đến, hơn nữa mấy ngày nay đồ ăn hắn chuẩn bị đều lấy thịt cá làm chủ, Diệp Hồng Tiên còn rất tán thưởng...
Nghĩ tới đây Từ Hàn nhìn về phía Diệp Hồng Tiên như tìm lời giải thích.
Nhưng sắc mặt vị thiên kim tiểu thư của Hầu phủ lúc này lại ửng hồng, đôi đũa trong tay treo ở giữa không trung.
Tiến cũng không được, lui cũng không xong..