Dịch: phuongkta1
Sau khi thấy rõ bộ dáng của người đến, sắc mặt Du Lĩnh Khuất lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Sư tỷ, đây là ý gì, Du mỗ cũng không thể ngờ sư tỷ lại tới đây vui đùa với tại hạ, vì thế mới phát ra những lời nói kia, kính xin sư tỷ thứ lỗi.” Gã trầm mặt chắp tay nói, bất kể trong lòng còn nhiều bất mãn ra sao, nhưng lúc này gã chỉ có lựa chọn là cúi đầu xuống.
Đây chính là Phương Tử Ngư a!
Nhị sư tỷ trên Trọng Củ Phong Linh Lung Các, tu vi của nàng cuối cùng đến trình độ nào sợ chỉ có những sư thúc kia biết rõ. Đưa mắt nhìn ra những người trẻ tuổi của Linh Lung Các, ngoài trừ vị đại sư huynh bế quan quanh năm kia, chỉ sợ không còn ai mạnh hơn tiểu cô nương nhìn qua mới mười ba mười bốn tuổi này.
Huống hồ tính tình nàng cổ quái, lúc này ra tay khiến Du Lĩnh Khuất cũng không đoán ra được rốt cuộc đối phương cao hứng nhất thời, hay vẫn còn nguyên nhân khác, chính vì vậy không thể không cẩn thận làm việc, tránh chọc bà cô này mấy hứng.
“Thật ư?” Phương Tử Ngư liếc mắt hồ nghi nhìn Du Lĩnh Khuất, tròng mắt thật to tựa như biết rất nói chuyện, cũng đồng thời rất là đáng yêu.
“Đương nhiên, đương nhiên là vậy.” Nhưng Du Lĩnh Khuất không hề có ý thưởng thức cảnh đẹp như vậy, gã vội vội vàng vàng gật đầu, lo sợ sẽ khiến Phương Tử Ngư khó chịu.
“A, vậy được rồi, sai người chuyển mấy thứ này ra như thế nào thì chuyển ngược về cho ta đi, sau đó các ngươi có thể rời đi.” Phương Tử Ngư cực kỳ tùy ý khẽ gật đầu, sau đó đưa tay chỉ sách vở rơi lả tả trên đất, cùng giá sách vứt ngổn ngang hai bên, nói như vậy.
“Vâng” Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng Y ở phía sau gã đều sững sờ, nhưng lại tỉnh ngộ lại rất nhanh, Phương Tử Ngư đang muốn làm chỗ dựa cho đám người Từ Hàn!
Gã thực sự không rõ một tên mới đi đến Linh Lung Các chưa tới hai tháng như Từ Hàn sao có thể có giao tình với Phương Tử Ngư, nhưng trong lòng gã vẫn có chút không cam lòng, vào lúc đó liền trầm giọng nói: “chuyện này mang thể diện của sư tôn Thanh Như Khê, kính xin sư tỷ...”
“Thể diện sư tôn Thanh Như Khê của ngươi là thể diện, vậy thể diện của sư tôn ta là thứ gì khác ư?” Sắc mặt Phương Tử Ngư cùng với giọng nói của nàng vào một khắc này lạnh lùng xuống.
“Vâng” Du Lĩnh Khuất nghe nói lời ấy, trên mặt lập tức nổi lên vẻ khó hiểu.”chuyện này sao có thể liên quan đến Chung sư bá?”
Trong lời nói biểu hiện ra gã cực kỳ kiêng kỵ vị Chung sư bá kia.
“Đồng Thiết Tâm là sư đệ đồng môn của ngươi, ngươi ra tay vì gã là danh chính ngôn thuận. Thế nhưng Chu Chương cũng là sư đệ của ta, ngươi nói ta làm sư tỷ sao có thể ngồi nhìn mặc kệ, hay ngươi thấy để sư tôn của ta và sư tôn ngươi đánh nhau một trận, ngươi cảm thấy ra sao?”
Phương Tử Ngư không nhanh không chậm nói. Thanh tuyến nhu hòa kia lại làm cho thân thể Du Lĩnh Khuất cùng Bạch Phượng chấn động, hai người cùng lúc đó liếc nhau, đều cảm nhận được vẻ khiếp sợ nồng đạm từ trong ánh mắt đối phương.
Mọi người đều biết, Chu Chương có thể trở thành đệ tử thân truyền của Linh Lung Các là dựa vào quan hệ với một vị sư thúc trong sơn môn, mà chiếu theo lệ cũ, từng đệ tử thân truyền cần bái làm đệ tử của một vị sư thúc. Mọi người biết rất ít về chuyện sư phụ của Chu Chương là ai, thậm chí thời gian đã lâu, tất cả mọi người cho rằng Chu Chương mặc dù trên danh nghĩa là đệ tử thân truyền, nhưng tu vi quá thấp nên những vị sư thúc trong môn không ai muốn thu y vào cửa, bởi vậy cũng chỉ là một chức danh mà thôi.
Hiện tại nghe Phương Tử Ngư nói như vậy xong, bọn họ mới tỉnh ngộ lại, Chu Chương bái nhập môn hạ của vị Chung sư bá kia. Lấy ánh mắt của người đó, sao có thể vừa ý một người tay trói gà không chặt như Chu Chương, cách giải thích duy nhất liền là người dẫn y vào sơn môn năm đó chính là Chung sư bá!
Nghĩ đến đây, Du Lĩnh Khuất lập tức giật mình một cái.
“Tại hạ đã minh bạch! Để ta gọi người sắp xếp lại đồ vật nơi đây!” Sau đó gã trầm mặt chắp tay với Phương Tử Ngư, quay người liền lôi kéo Bạch Phượng Y nhanh chóng rời đi, toàn bộ quá trình lại không có một chút chần chờ, có thể thấy được Phương Tử Ngư hoặc có thể nói là vị Chung sư bá ở sau lưng nàng rốt cuộc là hạng người có tầm quan trọng ra sao.
Chờ hai người kia đi xa, Phương Tử Ngư lúc này mới xoay người qua, nàng phủi tay, nhìn đám người đã không còn chút sức lực phía sau mình, híp mắt cười cười.
“Họ Từ kia, cần phải nhớ kỹ ân tình này a, lần sau ta muốn ngươi nướng khoai...”
“Tại hạ chắc chắn sẽ không chối từ.” Từ Hàn cười chắp tay lời nói.
“Ngày hôm nay đa tạ sư tỷ cùng Từ huynh, Tống huynh rồi.” Chu Chương cũng cùng lúc đó nói, sau đó y nghiêng đầu nhìn Tống Nguyệt Minh sắc mặt đang tái nhợt, lại nói: “Từ huynh, dường như tình trạng của Tống huynh không tốt lắm, ngươi nhanh chóng dẫn gã tới Huyền Hà Phong trị liệu, bên này đã không còn đáng ngại, chờ ta sửa sang xong chuyện ở bên này, liền tới tìm các ngươi.”
Từ Hàn nhìn nhìn Tống Nguyệt Minh ở bên người mình, tu vi của gã chỉ là Đan Dương cảnh, ăn phải một chưởng của cao thủ Thông U cảnh như Du Lĩnh Khuất, dù cho đối phương có lòng không hạ sát thủ, nhưng đối với gã mà nói thì vẫn không thể chịu nổi. Từ Hàn nghĩ tới đây, liền gật đầu, nói: “được, ta liền mang Tống huynh đi trị thương.”
Sau đó một đám người liền cáo biệt nhau, Từ Hàn liền dẫn Tống Nguyệt Minh và Sở Cừu Ly chậm rãi đi xuống núi.
Chu Chương cùng Phương Tử Ngư nhỏ nhắn xinh xắn đứng sóng vai, nhìn bóng lưng ba người rời đi.
Lúc đó, nụ cười trên mặt Phương Tử Ngư bỗng nhiên tan biến.
“Ngươi dám quên lời sư tôn dặn sao?” nàng lạnh lùng nói, ánh mắt lại chưa từng liếc nhìn người nam tử bên cạnh.
“Đương nhiên nhớ kỹ. Thế nhưng người sống cả đời, có một số việc có thể nhịn được, có một số việc lại không thể bỏ qua.” Nam tử vừa cười vừa nói.
Phương Tử Ngư nghe vậy quay đầu hung hăng liếc nhìn y, “hừ, giống hệt tên họ Trần kia, trong miệng đều là những đạo lý không biết lôi từ đâu ra.”
“Sư tỷ quá khen, Chu mỗ sao có thể sánh cùng sư huynh.” Nam tử nói đến đây giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu nói: “đúng rồi, sư huynh đã xuất quan chưa?”
Lời này đâm chọt đúng chân đau của Phương Tử Ngư, sắc mặt của nàng biến đổi, hung hăng dậm chân, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “có thích xuất quan hay là không, chết ở bên trong mới tốt nhất!”
Sau đó vị nhị sư tỷ này liền phồng má trợn mắt, tức giận rời đi, chỉ để lại Chu Chương cười khổ lắc đầu ở nguyên chỗ.
...
Trên đường đi xuống, thân thể Tống Nguyệt Minh càng lúc càng yếu, về sau lại càng khó có thể tự mình đi đường.
Sở Cừu Ly mặc dù mỗi ngày đều bị kẻ cuồng đạo lý như Tống Nguyệt Minh gây phiền phức, nhưng lúc này lại chủ động xin đi giết giặc, cõng Tống Nguyệt Minh xuống núi.
Cũng không biết rốt cuộc vì thương thế bên trong cơ thể quá nặng, hay vẫn đang còn tâm trạng nào đó, trên đường đi Tống Nguyệt Minh gần như không nói thêm một câu gì, mà Từ Hàn cùng Sở Cừu Ly lại sợ ảnh hưởng đến gã, cũng đều cực kỳ trầm mặc.
Một đoàn người yên tĩnh đi tới chân núi, chuẩn bị tới Huyền Hà Phong.
Thế nhưng lúc đó, Tống Nguyệt Minh trên đường đi luôn luôn trầm mặc bỗng nhiên nói: “Từ huynh...”
Nhưng sau khi gã gọi tên Từ Hàn thì trầm mặc lại, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Từ Hàn nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra vẻ cười khổ, hắn có thể đoán được đại khái Tống Nguyệt Minh muốn nói gì.
Tính tình của Tống Nguyệt Minh thực sự quá nghiêm túc, nghiêm túc tới gần như cố chấp, mặc dù gã là người luyện võ, lại cực kỳ thờ phụng những đạo lý đúng sai của người đọc sách, mà thật tình không biết ngay cả người đọc sách cũng không có mấy ai tin những đạo lý kia.
Thế nhưng dù sao gã cũng không có suy nghĩ gì xấu, nói cho cùng lần bị thương này cũng đều là bởi vì Từ Hàn dựng lên, vì vậy hắn không thể bỏ mặc.
Bởi vậy Từ Hàn cùng lúc đó quay đầu, nhìn về phía Tống Nguyệt Minh nói: “Tống huynh đang muốn hỏi Chu sư huynh và Đồng Thiết Tâm vốn không oán không cừu, sao đối phương lại muốn gây khó xử, hay là muốn hỏi lời nói của ngươi thực sự có lý, vì sao Du Lĩnh Khuất vẫn muốn ra tay tổn thương ngươi “
Nghe Từ Hàn nói như vậy, trên mặt Tống Nguyệt Minh lộ ra một chút vẻ kinh ngạc, thế nhưng vẻ kinh ngạc kia nhanh chóng tan bến đi.
“Từ huynh cũng bằng tuổi với ta, nhưng lại hiểu chuyện đời hơn tại hạ rất nhiều, tâm tư của tại hạ không thể gạt được Từ huynh.” Tống Nguyệt Minh thấp giọng nói, tâm tình lại có chút sa sút.
Tống Nguyệt Minh xem Đồng Thiết Tâm và Du Lĩnh Khuất như đồng môn, nhưng đối phương lại đối xử với gã như thế, quả thực khiến Tống Nguyệt Minh có chút bị đả kích.
Từ Hàn cũng nhìn ra tâm tư của gã, hắn mỉm cười nói: “có nghìn nghìn vạn vạn hạng người trên đời, có quân tử, cũng có tiểu nhân.”
“Quân tử thì khó sống mà tiểu nhân thì dễ làm, vì thế nhân sinh trên đời thường gặp nhiều tiểu nhân, ít khi gặp quân tử. Sau này đối xử với mọi người thận trọng hơn là được, Tống huynh không cần lo lắng.”
“Vậy theo ý của Từ huynh, cũng bởi vì tiểu nhân quá nhiều nên chúng ta cũng phải gặp sao thì hay vậy, cũng tính toán tường tận, âm mưu quỷ kế như kẻ tiểu nhân hay sao?” Lời này hiển nhiên khiến Tống Nguyệt Minh vốn bị đại nghĩa tiên hiền xâm nhập cốt tủy cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Gã hoang mang mà hỏi: “vậy những chí nguyện to lớn thời thiên cổ mà tiên hiền viết ra, những đạo lý giáo hóa muôn dân trăm họ truyền lưu muôn đời sau chẳng phải đều là nói nhảm “
“Đạo lý kia cũng bởi vì trên đời có nhiều thứ ma mị, chúng ta là người chứ đâu phải quỷ. Sao có thể có đạo lý như thế?” Tống Nguyệt Minh bất mãn nói, dù cho thân thể hiện tại cực kỳ suy yếu, nhưng lời nói chạm đến nguyên tắc của gã khiến tâm tình thiếu niên này cao vút thêm vài phần.
Lại thấy Từ Hàn lúc này nghe vậy bỗng đứng người lại, hắn dừng bước trầm mặc một hồi lâu, thế cho nên Tống Nguyệt Minh bắt đầu ngầm cho rằng có phải lời nói của mình hơi nặng quá hay không, khiến cho Từ Hàn mất hứng.
Mà Từ Hàn lúc này lại bỗng nhiên xoay người qua, sắc mặt rất cực kỳ nghiêm túc hiếm thấy nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, chậm rãi nói.
“Tống huynh là quân tử, muốn làm chuyện quân tử, đương nhiên là chuyện tốt.”
“Nhưng trên đời dù sao vẫn nhiều kẻ tiểu nhân, Tống huynh cần phải nhớ kỹ một điều...”
“Thân làm chuyện quân tử, tâm độ tâm tiểu nhân.”
“Mới có thể sống yên phận.”