Tàng Phong

Chương 140: Chương 140: Thay trời




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Từ Hàn ngồi trước cửa sổ tiểu viện, ngắm nghía lệnh bài trong tay.

Nếu như hắn nhớ không lầm, lệnh bài này chính là Phủ Chủ Lệnh của Thiên Sách Phủ.

Hắn từng nhìn thấy trên người của Phu tử.

Nhưng hắn rất nghi ngờ, tại sao Nguyên Tu Thành lại có lệnh bài này để điều động ba ngàn hồng bào công khanh và ba vạn quân của Thiên Sách Phủ.

Những năm nay, dù đã rời khỏi Sâm La Điện nhưng Từ Hàn vẫn cùng Nguyên Tu Thành duy trì liên lạc, luôn luôn cùng nhau trao đổi một số thông tin hữu ích.

Cái chết của Phu tử chạm tới nỗi đau của Từ Hàn

Hắn cùng Phu tử đã có cảm tình thầy trò khoảng nửa năm, hắn không thể giải thích cảm tình của mình dành cho vị chủ nhân Thiên Sách Phủ này.

Nhưng hắn cũng tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Phu tử, đó là một người chỉ cần nguyện ý, lúc nào cũng có thể bước vào Địa Tiên cảnh. Cái chết của Phu tử tất nhiên có người nào đó cố ý tạo thành.

Phu tử là sư tôn của hắn, đã từng là sư tôn của hắn, danh chính ngôn thuận.

Nhưng Phu tử đã chết.

Từ Hàn tất nhiên không thể ngồi yên không để ý.

Nhưng muốn báo thù thì lại chẳng thể biết rõ kẻ địch là ai?

Vì vậy một tháng trước hắn thả quạ đưa tin cho Nguyên Tu Thành ở Sâm La Điện, hỏi dò tin tức này. Nhưng đối phương chỉ chuyển tới cho hắn Phủ Chủ Lệnh của Thiên Sách Phủ.

Cũng không hề nói rõ giá trị của việc trở thành phủ chủ Thiên Sách Phủ, trong thư chỉ vẻn vẹn có vài tin tức khiến Từ Hàn phải suy nghĩ mà thôi.

Với địa vị và tu vi của Nguyên Tu Thành ở Sâm La Điện cộng thêm lệnh bài của Phu tử, hắn có thể dùng phương thức này để trở thành phủ chủ Thiên Sách Phủ cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Như vậy cách giải thích duy nhất chỉ có thể là lệnh bài này được Phu tử lưu lại cho Từ Hàn.

Mà một lần nữa nghĩ lại những thứ đã trao đổi bốn năm qua cùng Nguyên Tu Thành, hơn nữa phong cách hành sự của Nguyên Tu Thành rõ ràng khác biệt với Sâm La Điện, mọi chuyện lúc này Từ Hàn đã hiểu rõ ràng.

Nguyên Tu Thành là người của Thiên Sách Phủ.

Kết luận như vậy thật ra cũng không khó suy đoán, mà vào lúc này hắn gửi lại lệnh bài phủ chủ cho Từ Hàn, cũng chính là lúc ngửa bài với Từ Hàn.

Nhưng sau khi đưa ra kết luận như vậy, một suy đoán khác hết sức đáng sợ lại xuất hiện trong đầu Từ Hàn.

Từ sau khi hắn bán thân gia nhập Sâm La Điện, đã liên thủ cùng Nguyên Tu Thành, rồi được phân tới Sung Châu, tham dự hành động ám sát Long Từ Vân. Mà trùng hợp chính là hắn được phân tới diệt khẩu đệ tử Huyền Hà Phong, càng trùng hợp chính là Tần Khả Khanh bất ngờ cũng ở trong đám đệ tử này.

Với hiểu biết về Nguyên Tu Thành của Từ Hàn, hắn chắc chắn đã biết Từ Hàn không cách nào hạ thủ với Tần Khả Khanh, như vậy việc Từ Hàn thoát đi cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu.

Sau này lại dưới sự chỉ dẫn của Nguyên Tu Thành mà đào tẩu, trên đường lại gặp Thương Hải Lưu.

Một chuyện lại tiếp một chuyện, Phu tử lại nhận Từ Hàn làm đồ đệ, mà Nguyên Tu Thành cũng chính là người của Thiên Sách Phủ.

Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện...

Tựa hồ tạo thành một cái lưới lớn, bao phủ Từ Hàn vào trong đó.

Thiên Sách Phủ...

Giống như là một tồn tại đáng sợ hơn Sâm La Điện, nhưng tại sao... Hết lần này tới lần khác lại là hắn?

Hắn có điểm gì để xứng đáng với sự sắp xếp đáng sợ tới như vậy, thậm chí từ tấm lệnh bài phủ chủ được Nguyên Tu Thành gửi tới có thể phỏng đoán, hắn rất có thể sẽ trở thành phủ chủ của Thiên Sách Phủ.

Từ Hàn không nghĩ ra, nó luôn luôn đè nặng trong lòng hắn, khiến hắn không thở nổi.

“Từ huynh, ngươi cầm cái gì vậy?”

Khi Từ Hàn đang suy nghĩ thất thần, một âm thanh chợt vang lên.

Từ Hàn sửng sốt một chút, hắn theo bản năng giấu tấm lệnh bài kia vào trong ngực, quay đầu nhìn. Chỉ thấy Tống Nguyệt Minh chẳng biết từ lúc nào đã đi tới trước sân.

“Chỉ là vật trưởng bối trong nhà ban cho mà thôi.”

Từ Hàn tùy ý đáp lại, cố gắng trấn an nội tâm đang hoảng loạn, cười hỏi: “Hôm nay Tư Không trưởng lão tổ chức hội nghị sơn môn, Tống huynh không tham gia, làm sao lại rảnh rỗi tới chỗ của ta?”

“Đó là việc chỉ có chấp sự trưởng lão và đệ tử thân truyền mới có thể tham gia, ta chỉ là một nội môn đệ tử, đi xem cũng chẳng làm gì.”

Tống Nguyệt Minh lơ đễnh lắc đầu một cái, ngay sau đó bước tới gần Từ Hàn.

Từ Hàn nghe vậy mới hiểu ra.

Trước đó Phương Tử Ngư, Diệp Hồng Tiên thậm chí cả Chu Chương đều phải tới hội nghị sơn môn này, Từ Hàn còn tưởng rằng tất cả đệ tử Linh Lung Các đều phải tham gia, nhưng không nghĩ rằng mình hiểu lầm.

“Vậy Tống huynh đến tìm ta là vì chuyện gì?” Từ Hàn lại hỏi.

Tống Nguyệt Minh có chút không vui: “Từ huynh nói gì vậy, chẳng lẽ Tống mỗ không thể tìm Từ huynh tán gẫu một chút sao? Nhất định phải có chuyện mới có thể tới?”

Nhưng Từ Hàn chỉ đứng đó híp mắt, cười ha hả nhìn Tống Nguyệt Minh, không hề tiếp lời.

Tống Nguyệt Minh sao chịu nổi ánh mắt của Từ Hàn, hắn rất nhanh liền bại trận.

“Người hiểu ta cũng chỉ có Từ huynh.”

Thiếu niên này sắc mặt ửng đỏ, gãi đầu một cái, nói: “Thật ra ta tới tìm Từ huynh là vì chuyện đêm qua...”

Từ Hàn hỏi: “Chuyện đêm qua? Ngươi muốn nói tới thiên kiếp của Tư Không trưởng lão?”

“ Ừ.”

Tống Nguyệt Minh gật đầu một cái: “Ta nghe người ta nói, hôm qua bởi vì việc chúng ta rút lui, khiến đạo tâm Tư Không trưởng lão bất ổn, suýt nữa độ kiếp thất bại.”

“Còn có người nói như vậy?”

Từ Hàn nghe vậy sửng sốt một chút, chuyện này hắn lần đầu tiên nghe thấy.

“ Ừ.”

Tống Nguyệt Minh lại gật đầu một cái, giống như thật có chuyện đó, tiếp tục nói: “Nghe nói vì rút lui mà đám người Đinh Cảnh Trình trưởng lão còn xảy ra mâu thuẫn với Ninh chưởng giáo. Cuối cùng do Chung trưởng lão đứng về phía Ninh chưởng giáo, mới để cho chúng ta rút lui.”

“Tống huynh cảm thấy hành động của Ninh chưởng giáo không ổn?” Từ Hàn hỏi, khóe miệng dần nhếch lên một chút.

Tống Nguyệt Minh mặc dù biết tuổi tác Từ Hàn cũng chỉ xấp xỉ mình, nhưng tầm mắt và tâm tư cao hơn hắn rất nhiều. Lần này hắn cũng thực lòng muốn thỉnh giáo, tất nhiên cũng không hề giấu giếm, nói thẳng tâm tư: “Tư Không trưởng lão bí quá hóa liều mới dẫn tới thiên kiếp, cũng là vì ngàn năm cơ nghiệp của Linh Lung Các. Chúng ta đã không có cách nào tới giúp, lại còn trong lúc nguy nan chạy trốn. Ta thực không dám giấu huynh, đêm qua mỗi lần nghĩ tới điểm này, trong lòng liền cảm thấy bất an. Cũng thẹn với Tư Không trưởng lão, thẹn với sách thánh hiền đã đọc.”

“Vậy nói như thế, hôm qua Tống huynh cũng chạy?”

“Chạy.”

Tống Nguyệt Minh nhỏ giọng đáp lại, đầu hắn cũng vì vậy mà cúi càng thấp. Có vẻ như không thể quên nổi chuyện này.

“Tại sao chạy?”

Từ Hàn lại hỏi, nụ cười trên mặt lại càng hiện rõ. Trong lòng cảm thấy trình độ cổ hủ của Tống Nguyệt Minh quả thực có thể sánh với đám lão già cố chấp.

“Sợ chết.”

Thanh âm của Tống Nguyệt Minh lại càng nhỏ hơn, giống như cái ý niệm sợ chết đối với hắn mà nói là một chuyện rất mất mặt.

Từ Hàn cau mày, hỏi lần nữa: “Đang sống yên lành, tại sao phải chịu chết? Sợ chết, chẳng phải là thường tình sao?”

“Điểm này không giống nhau.”

Tống Nguyệt Minh đối với ý hỏi của Từ Hàn không hề đồng tình, hắn ngẩng đầu, nghiêm trang nói: “Có câu nói: sống cũng là ta, nghĩa cũng là ta, làm người chẳng thể giữ cả, bỏ sống lấy nghĩa cũng là người. Đây chính là tiên hiền nói, há có thể sai.”

“Tống huynh cảm thấy mình là người bất nghĩa rồi?”

Nếu là đổi lại người khác cùng Từ Hàn tranh cãi chuyện này, Từ Hàn không chừng sẽ đánh cho hắn một gậy vào đầu. Nhưng tính tình của Tống Nguyệt Minh, Từ Hàn đã sớm hiểu, vì vậy chỉ đành nhịn giải thích.

“Trước sinh tử đại nghĩa, Tống mỗ... Quả thực cảm thấy khiếp đảm.” Sắc mặt của Tống Nguyệt Minh vào lúc đó trở thành buồn bã, ảo não.

“Tống huynh cảm thấy khiếp đảm, nhưng Từ mỗ lại có cái nhìn bất đồng. Tống huynh có thể nghe thử một chút.” Từ Hàn nhìn Tống Nguyệt Minh đang ủ rũ, chỉ cười một tiếng.

“Ừ?” Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.

“Chuyện Tư Không trưởng lão độ kiếp vốn hung hiểm vạn phần, nếu hắn đã cân nhắc chu đáo thì không nên ở Trọng Củ Phong dẫn thiên kiếp tới. Như vậy chính là đưa các đệ tử vào hiểm cảnh, đây là một.”

“Hai, đạo thống ngàn năm của Linh Lung Các cũng không phải dựa vào một Địa Tiện, mà chính là đệ tử. Nói cho cùng, đệ tử mới chính là căn cơ của Linh Lung Các. Nếu chỉ vì một Địa Tiên, mà đánh đổi bằng tính mạng của hàng ngàn đệ tử. Như vậy chẳng phải là vì gìn giữ đạo thống của Linh Lung Các, ngược lại chẳng khác nào vì duy trì cái vinh dự thiên hạ đệ nhất tông môn. Bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng Tống huynh cũng nên tự cân nhắc.”

“Thứ ba, Tống huynh nói sinh tử và đại nghĩa, vậy Từ mỗ dám hỏi một câu. Nếu lúc đó tất cả đệ tử ở lại Trọng Củ Phong, không thể nói có trợ giúp được kết quả độ kiếp của Tư Không trưởng lão hay không, dù chỉ là một chút, trở thành sinh tử của một người, và truyền thừa của Linh Lung Các. Thì đâu mới là đại nghĩa?”

Ba điểm mà Từ Hàn chỉ ra bao hàm mọi mặt, quả thực khiến Tống Nguyệt Minh chẳng thể nào phản bác.

Tống Nguyệt Minh có chút sững sờ hỏi: “Vậy... Ý của Từ huynh là, việc Ninh chưởng giáo làm hôm qua cũng không phải là lộng quyền?”

“Tất nhiên.”

Từ Hàn gật đầu một cái, đáp: “Nếu Tư Không Bạch trưởng lão biết chuyện này, cũng chỉ có tán thưởng với cách làm của Ninh chưởng giáo, không có nửa phần bất mãn.”

Từ Hàn hết sức bình tĩnh nói, nhưng trong lòng thầm thêm vào một câu. Nếu Tư Không Bạch thật sự là vì Linh Lung Các...

Hiểu rõ ý tứ của Từ Hàn, Tống Nguyệt Minh có chút suy nghĩ, rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn.

Oanh!

Nhưng ngay vào lúc này, một âm thanh lớn vang lên. Cửa tiểu viện vào lúc đó bị người từ bên ngoài đá văng một cước.

Chỉ thấy một người lưng đeo trường kiếm, dẫn theo vài người phía sau, nối tiếp nhau đi vào trong viện.

Từ Hàn và Tống Nguyệt Minh không hề nghĩ tới dị trạng như vậy, lập tức đứng lên.

Tới khi nhìn rõ người kia, Tống Nguyệt Minh khó hiểu hỏi: “Lãng sư huynh có ý gì?”

Thì ra người này tên là Lãng Triêu Sa, chính là đệ tử bị Ninh Trúc Mang phạt diện bích trên Đại Hoàn Phong, đệ tử của Long Tòng Vân, cũng là thân truyền đệ tử của Trọng Củ Phong, xếp hạng thứ ba.

“Chấp Kiếm Đường làm việc, nào có tới lượt ngươi lên tiếng?” Lãng Triêu Sa hiển nhiên chẳng hề có chút thiện ý, hắn cau mày lạnh giọng, ngay sau đó nhìn về phía Từ Hàn.

“Từ khách khanh đúng không? Tư Không trưởng lão cho mời, cùng ta tới Huyền Hà Phong một lần.”

“Tư Không trưởng lão muốn gặp tại hạ, tại hạ tự nhiên không dám từ chối.”

Từ Hàn sắc mặt bình tĩnh đáp, nhưng ánh mắt lại hướng về cánh cửa bị Lãng Triêu Sa đá văng đi, giọng nói đột nhiên trở nên âm lãnh: “Nhưng Từ mỗ nói thế nào cũng là khách khanh do Ninh chưởng giáo bổ nhiệm, Lãng huynh làm việc như vậy chẳng phải quá mức ngông cuồng hay sao?”

“Ninh chưởng giáo? Ha ha.”

Nhưng nào ngờ đối với cái tên Ninh Trúc Mang được Từ Hàn nói tới, lại chỉ đổi lấy một tiếng cười lạnh của Lãng Triêu Sa.

“Từ hôm nay trở đi, Linh Lung Các đã không cái cách gọi là Ninh chưởng giáo rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.