Dịch: phuongkta1
Lão giả này khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặt trắng cặp môi đỏ mọng, khuôn mặt hẹp dài, mặc dù khóe miệng mang theo ý cười, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một cỗ âm trầm khó hiểu.
Lại xem vị nam tử trên dưới ba mươi tuổi kia, mi chữ nhất, mắt xếch, mũi thô môi dày, sắc mặt trắng nõn, cũng không giống có vẻ bệnh trạng như lão giả kia, mặc dù cố ý mặc áo vải, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại không thể che lấp dáng vẻ quý phái.
Vừa vào khách sạn, nam tử trung niên kia liền ngồi xuống một cái bàn trong góc khách sạn, để lão giả kia thương lượng cùng mọi người.
“Ôi, xin lỗi a, sáu gian phòng trên của nhà ta đều bị vị thiếu hiệp kia bao hết.” Hồ Nhị có ánh mắt sắc sảo đến nhường nào, liếc liền nhìn ra người đến bất phàm, lão vội tiến lên phía trước một bước, cười ha hả nói: “cũng may còn có mấy gian nhà kề, tiểu nhân xử lý một phen thật tốt, cam đoan so với phòng trên cũng không kém tí tẹo...”
“Khốn nạn!” Lão còn chưa có nói xong, lão giả kia liền dùng tiếng chói tai của y quát mắng: “phòng trên nhà ngươi đã khiến ta lo lắng sẽ ủy khuất cho lão gia nhà ta, ngươi còn dám dẫn ra nhà kề, muốn chết phải không?”
Nói xong, hai con ngươi lão giả kia ngưng tụ, một đạo hàn mang hiện lên.
Thân thể Hồ Nhị vào lúc đó chấn động, chẳng biết tại sao lại sinh ra một ảo giác như trần như nhộng trong băng thiên tuyết địa.
“Mọi chuyện đều coi trọng một cái thứ tự đến trước và sau, chưởng quầy người ta cũng chỉ hỏi thăm, mà không hề ép buộc, ngươi sao có thể mở miệng nhục mạ!” Tính tình Tống Nguyệt Minh cực kỳ nóng nảy, trong lòng xưa nay thờ phụng thứ gọi là đạo lý của thánh hiền, lập tức liền quên lời dặn dò “không thể làm bừa” của Từ Hàn trước lúc vào thành, tiến lên liền muốn lý luận cùng lão giả kia.
“Hừ, ngươi là cái thá gì?” Lão giả nghe vậy quay đầu, híp mắt cười lạnh nhìn về phía Tống Nguyệt Minh.”lão phu.....”
“Được rồi, Ân lão, nếu như chủ quán không còn phòng trên vậy chúng ta tìm một nhà khác là được.” Mắt thấy lão giả kia muốn chuyển lửa giận hướng Tống Nguyệt Minh, nam tử trung niên đi theo kia bỗng nhiên lại đứng lên.
Lão giả kia nghe vậy, mặc dù trong lòng còn bất mãn, nhưng vẫn chỉ trừng mắt thối lui đến phía sau nam tử, không hề nói.
“Gia nô lỗ mãng, mong rằng chư vị không chấp nhặt, vị tiểu huynh đệ này nói cực đúng, trở về ta chắc chắn sẽ quản giáo thật tốt, tại hạ xin cáo từ.” Thái độ của nam tử cực kỳ tốt, không chỉ ngăn lão giả dưới tay mình lại, còn cúi người thành khẩn bái lỗi với Tống Nguyệt Minh.
Hành động này khiến Tống Nguyệt Minh đã chuẩn bị thật tốt một cuộc biện luận có chút xấu hổ, sắc mặt gã ửng đỏ, khoát tay áo, vội vàng nói: “không sao... không sao..”
Nam tử vào lúc đó khẽ gật đầu, liền muốn quay người rời đi.
“Đợi một chút!” Nhưng vào lúc này Từ Hàn ở bên cạnh chợt lên tiếng hô.
Nam tử kia cùng đám người đồng hành với Từ Hàn đều sững sờ, vào lúc đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
“Chúng ta thuê sáu gian phòng trên, nếu như các hạ không bỏ, có thể đưa ra cho ngươi một phòng.” Từ Hàn vừa cười vừa nói.
Nam tử nghe vậy sắc mặt vốn trì trệ, lập tức liền nghiêm túc đưa mắt đánh giá Từ Hàn một phen từ trên xuống dưới, dường như đang cân nhắc cử động của Từ Hàn là có ý gì, nhưng cuối cùng gã vẫn vượt quá mọi người dự liệu, khẽ gật đầu.
“Tốt.” Gã khẽ nói, khóe miệng vẽ ra một ý cười khó có thể nhận ra. Lời ấy vừa dứt, gã hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh, còn nói thêm: “Ân lão, đưa tiền thuê phòng trả lại cho công tử, lại chọn một phòng kề cho mình.”
Lão giả kia nghe vậy dường như vẫn có chút bất mãn, đang muốn nói cái gì đó, nhưng miệng vừa mới mở ra liền đối mặt ánh mắt lạnh lùng của nam tử, lão giả trong lòng trầm xuống, lập tức liền thu thanh âm, yên lặng tiến lên, theo quy củ đưa túi tiền ra.
Từ Hàn tiếp nhận túi tiền kia hơi hơi suy nghĩ, sức nặng trong đó chớ nói một gian phòng trên, có thể bao xuống cả khách sạn cũng không thành vấn đề.
“Phần thừa coi như là tạ lễ vì công tử hùng hồn.” Nam tử cũng cùng lúc đó nói.
“Vậy tạ ơn huynh đài rồi.” Từ Hàn nghe vậy khẽ gật đầu, cũng không chối từ, liền thu túi tiền vào trong ngực, khiến Hồ Nhị ở bên cạnh thấy được, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Mà đám người Tống Nguyệt Minh cũng nhíu mày, ít nhiều có chút khó hiểu đối với cử động của Từ Hàn, bọn hắn đi chuyến này chính là vì âm thầm điều tra Yêu tà, lúc trước còn muốn lấy biện pháp che dấu tai mắt kẻ khác, nhưng lúc này sao còn muốn hết lần này tới lần khác lưu nam tử này lại, chẳng phải là lưu lại hậu hoạn sao?.
Mặc dù đáy lòng khó hiểu, nhưng bản năng tín nhiệm Từ Hàn lại làm cho bọn họ đè nghi hoặc trong lòng xuống, chỉ duy nhất vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong là Phượng Ngôn kia sắc mặt vô thường, cười khẽ nhìn Từ Hàn, dường như có chút tán thưởng đối với cử động lần này của hắn.
Chờ lão giả kia đi đến gian nhà kề mà Hồ Nhị mở ra, đám người Từ Hàn cùng nam tử kia liền cùng nhau ngồi xuống trong tiệm này.
“Hồ đại ca, không phải mới vừa rồi đại ca còn hứa sẽ nói cho chúng ta biết những chuyện lý thú về thành Nhạn Lai sao, hiện tại phòng cũng đã đặt, tiền cũng trao tay, hẳn là có thể nói cho chúng ta nghe một chút đúng không?” Lúc này, Phượng Ngôn ăn mặc một bộ công tử ca nói, thanh tuyến nhu hòa, khiến cho nam tử và lão giả cùng ngồi trong tiệm cũng phải đưa mắt nhìn lại.
Vị đại sư huynh này làn da trắng nõn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, nếu như chỗ yết hầu không có đường nét rõ ràng, ngay cả Từ Hàn chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi y có phải đang giả gái hay không.
“Chuyện lý thú, có chuyện lý thú nào có thể nói cho tại hạ nghe được không?” Nam tử kia nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng cực kỳ hứng thú, gã cười nói, thái độ đoan chính, quả thực khiến người không tìm ra nửa phần tật xấu.
“Gặp gỡ là duyên số, xin huynh đài cứ tự nhiên.” Từ Hàn cười đáp lại, tin tức mà lão bản của khách sạn bình thường này biết được, có lẽ cũng không quá đặc biệt, Từ Hàn không có ý định ngăn cản.
Hồ Nhị lúc này nhìn một đám người ra vẻ trông mong mà đợi, lão không kìm được sinh ra một loại cảm giác tiên sinh thuyết thư cầm trong tay kinh đường mộc*, chỉ điểm anh hùng. *Trong các phim cổ trang Trung Quốc, chúng ta thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh tay luôn có một khối gỗ. Một khi hiềm nghi phạm bên dưới không thành thực, hoặc giả trong đại đường nhân vì hai bên tranh tụng gây ồn ào náo loạn, quan huyện giơ cao khối gỗ gõ mạnh xuống mặt án, hiềm nghi phạm sẽ biến sắc, cả đại đường phút chốc nghiêm túc lại, quan huyện từ chỗ bị động trở thành chủ động. Khối gỗ ấy chính là “kinh đường mộc”
“Khục khục.” Lão lập tức hắng giọng, chính nhi bát kinh (danh xứng với thực) êm tai nói.
“Chuyện là như thế này, ngoại ô thành Nhạn Lai có một con sông lớn, tên là Nhạn Bất Quá, dân chúng ở bờ sông phần lớn lấy đánh cá để mưu sinh. Thế nhưng tình cảnh mấy năm này không tốt, mỗi năm tuyết rơi nhiều, sông cũng kết băng, những ngư dân kia khổ không thể tả, mỗi khi mùa đông đến liền là khoảng thời gian khổ cực nhất. Nhưng năm nay lại cực kỳ quái lạ, tuyết vẫn rơi như trước, trời vẫn lạnh như xưa, nhưng thần kỳ là trên sông Nhạn Bất Quá lại không hề đông cứng. Đám dân chúng mừng rỡ, đều nói là ngài Long vương hiển linh, vì thế Thái thú đại nhân còn vì chuyện này mà thiết lập linh đài, giết vài con dê béo tế hà bá.”
“Nhưng tiệc vui chóng tàn, ngư dân ra ngoài đánh cá liền liên tiếp mất tích. Quan phủ mấy lần phái người điều tra, nhưng lại không thể tra ra nguyên nhân vì sao, về sau một đám người bị giết chết một cách ly kỳ, chỉ duy nhất một người chạy thoát, nhưng lại phát điên, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm, yêu quái yêu quái...”
“Kế tiếp Yêu họa trong thành Nhạn Lai liền truyền ra, thỉnh thoảng cũng sẽ có người tử vong ly kỳ.”
“Hơn một tháng trước, một nhà Lưu lão đầu ở thành Tây...”
Lời nói của lão cực kỳ nghiêm túc, ngữ khí trầm bồng du dương, cuối cùng vẫn không quên thần thần bí bí nhắc nhở mọi người tốt nhất không được đi đến chỗ xảy ra chết người kia, để phòng bất trắc.
Nhưng thần sắc của Từ Hàn và đám người Phương Tử Ngư sau khi nghe xong chuyện Hồ Nhị kể ra lại trở nên có chút cổ quái.
Chuyện xưa thực sự là chuyện hay, nhưng ngoại trừ ngư dân mất tích trong sông được nói ngay từ đầu, ngoài có chút độ tin cậy, còn lại án mạng ly kỳ cùng một chỗ, cái gì ba người chết một nhà bất đắc kỳ tử trong nhà, thư sinh trong đêm gặp phải hồ yêu, đại khái đều là chút thuyết thư dùng để vui đùa, bị người thêm mắm thêm muối truyền ra.
Một đám người nghe xong càng mơ hồ, liền lập tức không còn hứng thú, đã cắt đứt Hồ Nhị vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, nói cảm ơn rồi trở lại trong phòng của mình.
Lúc này sắc trời dần dần muộn, một đoàn người bàn bạc một phen thật tốt, sau khi ăn xong cơm tối, sáu người liền quyết định tách ra hành động, tìm hiểu tin tức trong thành một phen.
Phượng Ngôn cùng Phương Tử Ngư mang theo Tống Nguyệt Minh đi đến chỗ giao hẹn với đám người Du Lĩnh Khuất ở trong thành, trao đổi tin tức ngày hôm nay cho nhau, mà Từ Hàn thì một mình mang theo Sở Cừu Ly cùng Tần Khả Khanh đi dạo trong thành Nhạn Lai.
...
“Từ công tử, chúng ta đang muốn đi tới chỗ nào vậy?” Dạo bước khoảng chừng nửa canh giờ, Tần Khả Khanh cuối cùng nhịn không được nói.
Từ Hàn mang theo nàng cùng Sở Cừu Ly trên đường đi một lúc lại ngừng, dường như hắn cực kỳ hứng thú, thỉnh thoảng lôi kéo Tần Khả Khanh bình phẩm đồ vật bên đường, thậm chí còn mua một ít đồ ăn vặt ở nơi đây.
Mới đầu Tần Khả Khanh còn tưởng rằng Từ Hàn làm ra cử động này là vì đánh lừa kẻ địch có thể nấp ở chỗ tối, nhưng về sau hắn dường như hoàn toàn quên mất mục đích bọn hắn đi ra, không ngừng lôi kéo Tần Khả Khanh đi tới tửu quán bên đường nghe xong một đoạn Bình thư.
Điều này khiến cho Tần Khả Khanh cực kỳ khó hiểu, bây giờ mới mở miệng hỏi vấn đề này.
“Thật vất vả mới tới một lần, nhìn nhiều một chút không tốt ư?” Từ Hàn lại không hiểu được ý trong lời nói của Tần Khả Khanh, cười hỏi ngược lại.
Tần Khả Khanh lập tức nghẹn lời, nàng không kìm được mở miệng nhắc nhở: “tốt thì tốt... nhưng mà chúng ta...”
“Đến.” Mà cùng lúc đó, Từ Hàn bỗng nhiên dừng bước, trầm giọng nói.
Tần Khả Khanh sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, lại thấy bọn hắn đã đi tới một sòng bạc từ lúc nào, cửa ra vào sòng bạc kia người đến người đi, náo nhiệt biết bao, mà hai bên còn có mấy tráng hán đứng nghiêm trang.
Tần Khả Khanh ý thức được nơi này không tầm thường, nàng ngẩng đầu nhìn, lại phía trên cửa lớn kia treo một cái bảng hiệu, viết lên ba chữ to.
Thiên Kim Đài.