Trên đời này cất giấu rất nhiều bí mật.
Cũng đồng dạng cất giấu rất nhiều đại năng không xuất thế.
Thí dụ như người thủ lăng Nam Hoang Kiếm lăng, thí dụ như Đạo môn Thanh Liên quan bên trên Vân Lam sơn Thanh châu, thí dụ như vị quốc sư Đại Hạ mấy trăm năm không hiện thân kia, lại không người sẽ nghĩ lão đã viên tịch.
Cũng thí dụ như vị lão nhân trước mắt này.
Đương nhiên y không thể cường đại bằng ba người đầu, nhưng lại thần bí không hề thua bọn họ.
Y là người đứng đầu ba ngàn công khanh áo bào đỏ của Thiên Sách phủ, cũng là thầy của rất nhiều Văn thần Đại Chu, bao gồm cả Phu tử bên trong đó. Có tin đồn y là đời sau của Lộc Trọng Minh - trung thần khai quốc Đại Chu, cũng có nghe đồn y là truyền nhân Đạo môn Thanh Liên quan, thế nhân khó mà biết được y đã bao nhiêu tuổi, tên của y như thế nào cũng khó có người gọi ra, chỉ là từ vương tôn công tử cho tới người buôn bán nhỏ gặp y đều phải cung kính gọi một tiếng Lộc tiên sinh.
Từ khi Mục vương phủ diệt môn chín năm trước, Thiên Sách phủ không gượng dậy nổi, ba ngàn công khanh, ba vạn giáp sĩ chết thì chết, thương thì thương, còn lại đều bị phu tử phân tán, Thiên Sách phủ cực lớn còn sót lại chỉ có một cái xác không. Vị Lộc tiên sinh này cũng lập tức phai nhạt khỏi tầm mắt của nhiều người.
Nhưng bây giờ y bỗng nhiên xuất hiện, mang theo công khanh áo bào đỏ quen thuộc, mang theo phủ quân áo trắng từng khiến yêu ma quỷ quái trong thiên hạ cúi đầu đi tới Linh Lung các, phía sau chuyện này đến tột cùng ý vị như thế nào, đủ để cho toàn bộ thiên hạ Đại Chu hảo hảo phỏng đoán hồi lâu.
Đại điện lần nữa yên lặng xuống.
Người lớn tuổi kinh hãi vì Lộc tiên sinh cùng quân Thiên Sách phủ xuất hiện, không dám nói nên lời. Đám hậu bối thì kinh ngạc với thần sắc kỳ dị của trưởng bối mình giờ phút này, cũng không dám phát ra một chút thanh âm.
Chỉ có vị nữ tử áo đỏ phía sau Tư Không Bạch kia, vào thời khắc ấy trên mặt tuôn ra một tia ý cười rõ ràng.
Nàng đợi giờ khắc này quá lâu.
“Lộc tiên sinh.” Rốt cục, sau một hồi trầm mặc thật lâu, Tư Không Bạch trên đài cao rốt cục lên tiếng. Thanh âm của lão rất là trầm thấp, có thể nói phát huy vô cùng tinh tế nội tâm cuồn cuộn của lão lúc này. Dù cho đã du ngoạn cảnh giới Tiên nhân, đối với tòa cửa phủ đã từng chấp chưởng thiên hạ Đại Chu này, lão vẫn duy trì đầy đủ kính sợ như cũ.
“Nhiều năm không thấy, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a.” Lộc tiên sinh giơ tay lên, cổ tay rung lên, ống tay áo rơi xuống, hai tay chắp ở trước người, mặc dù đã cao tuổi rồi nhưng bên trong lại thanh tuyến mười phần trung khí.
“Cũng đã từ biệt nhiều năm...” Tư Không Bạch trầm giọng khẽ gật đầu.”Nhưng thấy tiên sinh không việc gì, ta cũng rất an lòng.”
Sau đó lời nói của lão chuyển một cái, thanh âm lại trầm thấp mấy phần.”chỉ là không biết tiên sinh chợt đại giá quang lâm, đến tột cùng muốn làm chuyện gì?”
Lời này nói ra, đám người ngồi đầy trong đại điện đều cùng khi đó đưa ánh mắt rơi vào trên người ông lão kia.
Thiên Sách phủ ẩn núp nhiều năm, giang hồ cùng triều đình Đại Chu dường như đã lãng quên bọn họ, nhưng giờ phút này Lộc tiên sinh xuất hiện, không thể nghi ngờ lại phóng thích một tin tức cho bọn họ, Thiên Sách phủ đã trở về!
Mà bọn họ chọn nơi thông báo tin tức này tại Linh Lung các, chọn tại trên đại hội luận đạo mà Linh Lung các cùng Trường Dạ ty sắp tuyên bố thông gia, không có ai sẽ tin tưởng, Thiên Sách phủ lần này đơn giản xem như chỉ là trùng hợp như vậy.
Ngay cả vị Chúc Long Khởi kia cũng tại lúc này nhíu mày.
Trường Dạ ty cùng Thiên Sách phủ là đối thủ một mất một còn mọi người đều biết.
Mà nói tới bên trong mọi người trong tràng đối với Thiên Sách phủ bỗng nhiên xuất hiện, bất an nhất hiển nhiên không phải thế tử điện hạ Trường Dạ ty thì còn ai nữa.
Khuôn mặt khuôn mặt tuấn tiếu kia vào lúc đó nhăn thành một đoàn, nhìn chòng chọc vào một hàng bóng người màu đỏ đứng ở trên đại điện kia, chỉ cảm thấy bọn họ giống như là một giọt máu tươi bên trên áo trắng, chói mắt vô cùng.
“Lộc mỗ cao tuổi, đã đến niên kỷ an dưỡng, chuyện trên thế gian sớm đã không muốn hỏi tới.”
“Hôm nay đến đây, đầu tiên là chúc mừng Tư Không huynh du ngoạn Tiên cảnh, về sau tiêu diêu tự tại, khoái hoạt biết bao.”
“Điều thứ hai là muốn nhìn một chút giang hồ Đại Chu chúng ta, cảnh tượng phồn thịnh hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp.”
“Điều thứ ba nha...”
Lộc tiên sinh nói đến đây chợt dừng một chút, ánh mắt của y khẽ quét qua trong tràng này, những nơi đi qua đúng là không có một người dám cùng tới đối mặt.
Sau đó, y lần nữa nhìn về phía vị Tiên nhân trên đài cao kia, thanh âm trầm xuống.
“Là muốn hướng Tư Không huynh lấy một cái công bằng vì một vị hậu bối.”
“Ồ? Công bằng?” Lời này nói ra, ngay cả Tư Không Bạch cũng không khỏi sững sờ, lão ngưng mắt đối mặt ánh mắt của Lộc tiên sinh, hỏi: “công bằng gì?”
“Bách gia chư tử, ngàn huấn tiên hiền, xin hỏi Tư Không huynh là đạo nào lớn?” Lộc tiên sinh lại cũng không nói thẳng, ngược lại trầm giọng hỏi. (Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc.)
Tư Không Bạch nghe lời ấy, mày lại càng nhíu lại thêm thâm trầm, lão xưa nay không thích tốn thời gian nghiền ngẫm từng chữ một, nhưng dù sao đối phương chính là Lộc tiên sinh, lão nhất định sẽ không dám nói năng lỗ mãng trước mặt những anh hùng trong thiên hạ này, bởi vậy chỉ có thể bình tĩnh mà nói: “Đại Chu lấy hiếu trị quốc, hiếu đạo chính là lớn nhất.”
“Vậy nếu như một người được lệnh của cha mẹ, nghe theo lời mai mối, vậy chuyện đính hôn sao có khả năng thay đổi tùy ý?” Lộc tiên sinh hỏi lần nữa.
Tư Không Bạch nghe đến đó, trong lòng có chút ngừng lại, lão ghé mắt nhìn thoáng qua cái vị thiếu nữ áo đỏ phía sau mình.
“Đương nhiên không thể.” Lão đáp lại như thế, thanh âm lại thấp mấy phần.
Mọi người trong tràng lúc này nghe ra một chút hương vị, ánh mắt vừa đi vừa về rời rạc ở giữa hai vị lão giả, trong lúc mơ hồ bọn họ đều sinh ra một loại dự cảm, một vở kịch dường như chậm rãi kéo ra màn che ngay tại trước mắt của bọn họ lúc này.
“Ta biết Hồng Tiên có chút liên quan đến Phu tử của quý phủ, hôn sự của con bé trước đây mặc dù nghe theo lệnh của cha mẹ, nhưng cũng có câu nói là nhà giáo là cha, ta đây làm sư phụ chẳng lẽ không có tư cách tìm một nơi an thân tốt hơn cho con bé sao?” Tư Không Bạch cũng không phải kẻ ngu dốt, đã đến nước này nếu lão còn không nghe ra ý đồ của vị Lộc tiên sinh này đến đây, vậy vị trí Thái Thượng trưởng lão của lão chẳng phải là ngồi vô ích nhiều năm như vậy?
Lão thấy Thiên Sách phủ đã đến mạt lộ bỗng nhiên đến, cũng đơn giản chỉ là vì ngăn cản hôn sự giữa Diệp Hồng Tiên cùng Chúc Long Khởi, dùng chuyện này phân liệt Trường Dạ ty cùng Linh Lung các liên minh, vì tranh thủ một tia cơ hội thở dốc cho Thiên Sách phủ. Đáng tiếc là lão đã quyết tâm hợp tác cùng Trường Dạ tyt, há có thể bởi vì đôi câu vài lời của Lộc tiên sinh liền đổi ý?
“Tự nhiên có thể.” Nhưng Lộc tiên sinh vào lúc đó lại cực kì thẳng thắn khẽ gật đầu.” Tư Không huynh thân là sư phụ của Hồng Tiên, muốn mưu một nơi quy tụ vì con bé, lão hủ đương nhiên hiểu được dạng tâm tình này.”
Thái độ lão nhân như vậy lại để cho Tư Không Bạch bất ngờ.
Lão nhìn Lộc tiên sinh một chút thật sâu, nói: “nếu Lộc tiên sinh có thể hiểu được tại hạ, vậy liền không thể tốt hơn, người tới là khách, nếu như không chê cơm nhạt đồ ăn thô, tiên sinh có thể ở lại Linh Lung các một thời gian, để tại hạ tận tình địa chủ hữu nghị.”
Nhưng bất kể như thế nào, có thể đè cuộc phong ba này xuống đối với Tư Không Bạch mà nói cuối cùng là một chuyện tốt, bởi vậy lão lại nói lần nữa.
Nhưng vị lão nhân dưới đài kia lại lắc đầu.
“Dường như Tư Không huynh lý giải sai ý tứ của lão hủ rồi.” Y nói như thế, thanh tuyến cũng trở nên cực kì trầm thấp.
“Tiên sinh đây là ý gì?” Tư Không Bạch hơi sững sờ.
“Công bằng tại hạ muốn lấy không phải vì cao đồ Hồng Tiên cô nương của Tư Không huynh.”
“Mà là vì Thiếu phủ chủ Thiên Sách phủ chúng ta.”
“Từ Hàn, Từ công tử.”