Dịch: phuongkta1
Trở về từ phủ đệ của Chung Trường Hận, Từ Hàn đẩy cửa sân nhỏ ra.
Điều bất ngờ là Sở Cừu Ly mỗi ngày đều lang thang rong chơi ở bên ngoài, ngày hôm nay lại trung thực chờ ở trong nhà.
Đại hán trung niên miệng đầy râu mép lôi tha lôi thôi này, đang cô độc ôm một bình rượu uống tới say mèm.
“Tiểu Hàn a, ngươi đã về rồi” Thấy Từ Hàn đẩy cửa sân ra, Sở Cừu Ly liền quay khuôn mặt đã đỏ bừng về phía hắn chào hỏi, ra hiệu hắn tới ngồi.
Xưng hô của Sở Cừu Ly đối với Từ Hàn dù sao vẫn liên tục biến đổi, một hồi Từ công tử, một hồi Từ lão đệ, hiện tại lại biến thành tiểu Hàn.
Từ Hàn cũng đã quen với chuyện này, hắn nhún vai, chậm rãi ngồi tới.
Hắn lúc còn làm Tu La cũng thỉnh thoảng uống chút rượu như vậy, hành tẩu giang hồ, rượu chắc chắn là vật không thể thiếu, nhưng hắn rất ít khi uống thành bộ dáng như Sở Cừu Ly. Nói cho cùng, hắn thực ra cũng không thích người cả ngày toàn mùi rượu.
“Lão ca ta uống một mình rất khó chịu, ngươi đến uống cùng ta vài chén.” Sở Cừu Ly xưa nay không phải là một người nói quy củ, chờ Từ Hàn ngồi xuống, gã liền tùy tiện rót cho Từ Hàn một chén rượu, khẽ nâng chén mời Từ Hàn rồi há miệng uống vào, hoàn toàn không quan tâm người uống rượu cùng gã có ý nghĩ gì.
Từ Hàn vẫn đang còn giơ chén rượu ở giữa không trung, trong chớp mắt Sở Cừu Ly đã uống ba chén vào trong bụng.
Sảng khoái. Từ Hàn thầm nói một tiếng, sau đó vẫn uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay mình.
Nói là tiếp đãi Từ Hàn uống rượu, nhưng Sở Cừu Ly từ đầu đến cuối đều không hề để ý đến hắn.
Gã giơ chén rượu lên hô to một tiếng “Tới đi!” Sau đó tự mình uống một hơi cạn sạch, mà Từ ngay cả ly vẫn chưa hề giơ lên...
Chỉ trong chớp mắt, một vò rượu đã bị Sở Cừu Ly uống đến thấy đáy.
“Tiểu Hàn, không phải lão ca khoác lác với ngươi, ở Đạo Thánh môn chúng ta năm đó...” Mà đại khái đều là bệnh chung của nam tử trung niên, sau khi uống rượu quá nhiều sẽ nói chút lời mê sảng, kể năm xưa mình là thiếu niên tuấn kiệt ra sao, không giống người thường như thế nào.
“Đúng, đúng, phải.” Từ Hàn liên tục gật đầu, đang muốn đứng dậy lau vết rượu trên bàn đá, nếu không đến tối Diệp Hồng Tiên trở về, ngửi thấy mùi rượu ngút trời, xem chừng chắc sẽ nổi giận đến váng đầu.
Nhưng trong nháy mắt Từ Hàn đứng người lên, Sở Cừu Ly vốn đã uống đến say mèm chợt đưa tay ra một phát bắt được hắn.
“Tiểu Hàn a...” Gã có chút rên rỉ.
“Ngươi nói... Cuộc đời con người, tiếp tục tồn tại là tốt ư?”
“Ừ” Từ Hàn ngẩn người, lúc trước hắn đã phát giác Sở Cừu Ly ngày hôm nay có chút không giống thường ngày, như thường ngày mặc dù uống rượu cũng là uống đến say mèm như vậy, nhưng vui vẻ ra mặt, dường như rất hưởng thụ chuyện uống rượu của bản thân. Ngày hôm nay... lại có chút khác biệt.
“Tiếp tục tồn tại đương nhiên là chuyện tốt.” Hắn hơi hơi do dự, liền ngồi trở lại bên cạnh cái bàn đá.”Sống lâu mới có thể thấy được nhiều cảnh vật khác biệt, mới có thể quen biết càng nhiều người...”
Vấn đề này, đối với Từ Hàn mà nói cũng là một vấn đề.
Hắn dùng mười sáu năm để cố gắng sống sót, mà bây giờ hắn còn sống, lại không biết bản thân mình nên đi tới đâu, nên làm những điều gì.
Nhưng bất kể như thế nào, tiếp tục tồn tại là một chuyện rất hạnh phúc, Từ Hàn tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ về chuyện này.
“Vậy tại sao có người có thể tiếp tục sống, lại nhất định phải đi chịu chết” Sở Cừu Ly say lờ đờ mông lung truy vấn.
Bên trong giọng nói của gã ẩn giấu hoang mang cực độ, mà vấn đề có thể làm cho một người đã có tuổi tác như vậy hoang mang, nhất định không phải là một vấn đề đơn giản.
Nhưng điều không ngờ là, sau khi nghe thấy vấn đề này, Từ Hàn chỉ hơi hơi giật mình, liền cấp ra đáp án của mình.
“Hơn một năm trước, ta cũng đã từng hỏi người khác một vấn đề tương tự như vậy...”
“Người ấy nói với ta, mỗi người sống ở trên đời này đều có sứ mạng của riêng mình.”
“Hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc tốt hoặc xấu.”
“Chỉ cần ngươi tìm được sứ mệnh thuộc về mình, vậy ngươi có thể trả giá tất cả vì nó, bao gồm cả tính mạng.”
“Thật ư?, thứ kia quan trọng hơn cả tính mạng ư?” Sở Cừu Ly dường như tỉnh táo lại một tí, gã kinh ngạc nhìn Từ Hàn, thần thái trong mắt càng thêm hoang mang.
“Có vẻ là thế.” Từ Hàn khẽ gật đầu, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một ý cười.
Hắn nghĩ đến núi Đại Uyên năm đó.
Nghĩ đến một kiếm khiến người đời hoảng sợ của lão nhân kia.
“Ít nhất ta cảm thấy, có thể tìm được một vật, có thể buông tha cho tính mạng vì nó, là một chuyện rất hạnh phúc...”
...
Từ Hàn không biết vì sao Sở Cừu Ly đột nhiên lại trở nên hoang mang như vậy, càng không biết lời nói của mình rốt cuộc có lợi ích gì với gã hay không.
Nhưng lúc chiều, Sở Cừu Ly tỉnh rượu một chút bỗng nhiên ngồi dậy trong phòng, ấp úng cả buổi muốn nói gì đó với Từ Hàn vốn đang luyện kiếm, hắn lúc đó mới nghe rõ, dường như đại hán này có việc phải rời khỏi đây chút thời gian.
Từ Hàn cũng cố ý hỏi thăm gã rốt cuộc là chuyện gì, có cần giúp đỡ hay không, nhưng Sở Cừu Ly lại ngậm miệng không nói.
Từ Hàn suy nghĩ một chút, không hề giữ lại mà chỉ dặn dò gã đi đường cẩn thận.
Sau đó Sở Cừu Ly liền mang theo bọc hành lý ít đến thương cảm của gã, một mình ra khỏi sân nhỏ.
Gã đi rất nhanh, cũng rất sốt ruột, nhưng lại rất kiên định.
Từ Hàn cảm thấy có chút bất an khó hiểu.
Hắn không thể không thừa nhận, những ngày này hắn đã quen với việc có một kẻ mê rượu như vậy ở bên người.
Ngay lúc bóng lưng Sở Cừu Ly hoàn toàn biến mất, Từ Hàn há miệng ra rống lớn về phía gã: “Này! Ngươi cũng không thể chết ở ngoài, ta không thể nấu cơm a!”
Đại hán kia nghe vậy quay đầu nhếch miệng cười cười với Từ Hàn, “Không chết được, người Đạo Thánh môn chỉ cần không muốn chết, thì mãi mãi không thể chết.”
...
Vào đêm.
Sắc trời đã tối.
Sau khi ăn xong cơm tối, Từ Hàn lại ôn tập [Tồi Nhạc Kiếm Pháp] một lần, hắn mặc niệm một lần những yếu lĩnh của kiếm pháp, sau đó thi triển ra một mạch liên tục, lại ghi nhớ những nghi vấn xảy ra trong quá trình này, chuẩn bị ngày mai đi tìm Chung Trường Hận lĩnh giáo.
Sau đó hắn thu kiếm, rửa mặt rồi vào phòng mình, chuẩn bị thiếp đi.
Đã gần một tháng hắn ngủ chung một phòng với Diệp Hồng Tiên. Hai người tôn trọng nhau như khách, Từ Hàn mỗi ngày đều chờ Diệp Hồng Tiên thiếp đi khoảng chừng nửa canh giờ mới vào phòng, dành đủ thời gian để nàng nằm ngủ.
Đương nhiên hắn vẫn phải ngủ dưới mặt đất.
Thế nhưng cũng may Từ Hàn đã quen cảnh màn trời chiếu đất, nên không hề bận tâm đến chuyện này.
Hắn tắt đèn phòng rồi đắp đệm chăn lên người, ngã lưng nằm xuống.
Nhưng bên tai truyền đến tiếng trở mình của Diệp Hồng Tiên.
“Sao vậy? Không ngủ được?” Từ Hàn hỏi.
“Ừ.” Trong bóng tối vang lên giọng nói trong trẻo của Diệp Hồng Tiên, sau đó một đôi tròng mắt đen thui như hào quang hiện ra từ trên giường nhìn xuống.
“Là vì chuyện của Sở đại ca ư?” Từ Hàn nói, hắn có thể mở hồ đoán ra Diệp Hồng Tiên trước đó đã quen biết Sở Cừu Ly, đến nỗi sắp đặt gã vào bên cạnh mình rất có thể chính là ý của nàng hoặc là Thiên Sách phủ sau lưng nàng.
Diệp Hồng Tiên ngồi dậy, tư thái linh lung ẩn hiện dưới vải bông mỏng manh, chỉ thấy mơ hồ, lại làm cho người ta mơ màng.
Nàng lắc đầu.”Cách làm việc của Sở đại ca mặc dù có lúc như ngựa thần vướt gió tung mây, nhưng cũng rất lanh lợi, ta cũng không lo lắng.”
“Vậy Diệp đại tiểu thư đang lo lắng điều gì?” Từ Hàn nhìn Diệp Hồng Tiên cho dù cau mày cũng có một phong vị khác, không nhịn được trêu chọc.
Diệp Hồng Tiên nghe vậy liếc thiếu niên này một cái, cuối cùng vẫn trầm giọng nói: “Kiếm Long quan Mục Cực trước giờ không chịu ứng chiến, dùng bản lĩnh của gã, trong tay lại cầm khoảng chừng hai mươi vạn Mục gia quân, nếu muốn đối phó một tên Thôi Đình không nói có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng chắc chắn sẽ không đến nỗi sợ hãi, ta sợ gã đã xảy ra chút chuyện nào đó...”
Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhớ vị Diệp Hồng Tiên trước mắt này không đơn thuần chỉ là tiểu sư thúc của Linh Lung Các, còn là thiên kim tiểu thư của phủ Ninh quốc hầu Đại Chu, tuy nói việc lớn quốc gia thất phu hữu trách, nhưng đối với Từ Hàn mà nói là quá xa xôi.
“Ngay cả Bắc Cương vương Mục Cực cũng không giữ được Kiếm Long quan, không phải phía sau còn có một nơi hiểm yếu như thành Đại Hoàng ư?”
Kiếm Long quan là cánh cửa của Đại Chu, người đời đều nói rằng Kiếm Long quan bị phá, Đại Chu sẽ nguy rồi.
Mà phía sau Kiếm Long quan, còn có một thành Đại Hoàng, được xây dựng dựa sát vào núi, nối liền ba ngọn núi cao nhất của Linh Lung Các, được cho là nơi hiểm yếu. Mà phía sau thành Đại Hoàng chính là Lương Châu dồi dào, cũng là Trường An - nơi hoàng đế đang ở.
Thành Đại Hoàng vừa vỡ, Đại Chu coi như đã chết chìm.
Nhưng thành Đại Hoàng có trọng binh gác, lại có lão tướng Lâm Thủ rất nổi tiếng tọa trấn, có thể nói phòng thủ kiên cố.
Ba mươi năm trước lão Mục vương chết trận, thống soái mới nhậm chức của Mục gia, cũng chính là Mục Thái, anh ruột của Mục Cực vì dính phải tội phản nghịch mà bị chém, một lòng nghĩ báo thù cho cha nên rơi vào gian kế của kẻ xấu, khiến Kiếm Long quan thất thủ một lần, Hầu Vân, quốc trụ triều Hạ dẫn năm mươi vạn thiết kỵ Đại Hạ tiến quân thần tốc, xua binh tới dưới thành Đại Hoàng, lúc ấy Lâm Thủ đã qua năm mươi tuổi nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cứng rắn dùng mười vạn tàn binh chèo chống thành Đại Hoàng khoảng chừng năm tháng, cho đến khi Mục gia quân tập hợp lại, Mục Thái cùng Triệu vương Triệu Trử phát binh đến giúp. Lúc này mới tránh khỏi nạn diệt quốc của Đại Chu năm đó. Mà danh hiệu Thủ Tương đứng đầu thiên hạ cũng đã rơi vào trên đầu Lâm Thủ.
“Ngươi không thể trông chờ quá nhiều vào vị lão tướng quân đã tám mươi tuổi của thành Đại Hoàng, Kiếm Long quan vừa vỡ, vậy dân chúng Ký Châu chẳng phải rơi vào trong nước sôi lửa bỏng?” Diệp Hồng Tiên nghe vậy nhưng lại hung hăng liếc Từ Hàn một cái, bất mãn nói.
Từ Hàn biết mình nói lỡ, vội vàng ngậm miệng lại.
Hắn chỉ là một người bình thường lăn lộn để kiếm sống, sao có thể sánh bằng người một lòng nghĩ tới kế lớn cho thiên hạ như vị thiên kim Diệp gia này.
Giữa hai người chợt rơi vào một hồi trầm mặc.
“Này.” Sau khoảng chừng trăm hơi thở, giọng nói trong trẻo của Diệp Hồng Tiên vang lên một lần nữa.
“Ừ” Từ Hàn đáp lại, thanh âm nhỏ không thể nghe, giống như đã rơi vào cảnh nửa tỉnh nửa mê vô thức.
“Có một ngày, ta đang nói nếu như có một ngày.” Diệp Hồng Tiên có chút do dự, nàng cắn trọng âm lên trên hai chữ “nếu như”, dường như đang muốn cường điệu điều gì đó, lại càng giống như đang che giấu chút bí mật.
“Thiên Sách phủ cần ngươi... Ta... cũng cần ngươi...”
“Ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?”
Khò...
Khò...
Nhưng những lời nói chân thành này, đến nỗi phải khua lên dũng khí mới có thể hỏi ra vấn đề, lại chỉ nhận được tiếng hít thở liên tục của Từ Hàn.
Từ Hàn đã ngủ.
Diệp Hồng Tiên sau một lúc hơi ngây người, rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hừ!
Sắc mặt của nàng đỏ lên, cuối cùng nổi giận hừ lạnh một tiếng, mang theo cực kỳ tức giận, cuộn lấy chăn màn, nghiêng đầu thiếp đi.
Trong bóng tối, Từ Hàn vốn nghiêng người ngủ trên mặt đất, hai con ngươi đóng chặt sau mấy hơi thở chợt mở ra, trống rỗng nhìn về phía trước.
Hắn vẫn chưa ngủ.
Nhưng hắn không biết trả lời vấn đề này ra sao...