Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 81: Chương 81: Ấm áp trước cơn giông bão




Edited by Bà Còm

Cả buổi chiều, Thẩm Hấp và Tạ Hộ ở lì trong phòng ngủ không đi. Sau một phen mây mưa, Tạ Hộ chỉ mặc nội y, để Thẩm Hấp gối đầu lên chân của nàng nhắm mắt dưỡng thần. Cả người Tạ Hộ như đóa hoa được tưới tiên lộ càng trở nên kiều diễm, tóc dài mượt mà như dải lụa xõa tung trên gối tựa mềm bằng gấm lót phía sau, dáng người mảnh mai nhưng lại cất giấu phong tình vạn chủng.

Thẩm Hấp nhắm chặt hai mắt, đôi tay ôm ngực, cuộc nói chuyện sáng sớm với Thẩm Diệp nhất định khiến phu quân thập phần bực bội, nằm ở đó không nói lời nào, giống một pho tượng kim tôn chạm ngọc, từ trong xương cốt tỏa ra hơi thở quý phái. Tạ Hộ không muốn quấy rầy phu quân, cũng không dùng lời gì để trấn an, biết phu quân là người có đại chủ ý, bằng không sau này cũng không làm nên chuyện lớn như vậy.

Thẩm Đại công tử Thẩm Hấp vào năm Thiên Hòa hai mươi bảy khôi phục thân phận Hoàng tử, dựa theo tuổi tác thì Thẩm Hấp là Hoàng trưởng tử. Trước đó Hoàng đế có ba Hoàng tử đã được phong Vương -- Nhị Hoàng tử Phong Du là Túc Vương, Tam Hoàng tử Phong Ký là Phục Vương, Tứ Hoàng tử Phong Vanh là Liêu Vương. Năm Thiên Hòa hai mươi bảy, Thẩm Hấp nhận tổ quy tông, chính thức được Hoàng Thượng và tôn thất thừa nhận huyết mạch, bái tế Thái Miếu, cải danh thành Phong Cừ rồi được phong thành Lễ Vương, xác lập vị trí Hoàng trưởng tử. Sau đó vào năm Thiên Hòa hai mươi chín được sắc phong Thái Tử, một năm sau Thiên Hòa Đế chết bệnh, Thái Tử Phong Cừ đăng cơ thành Hoàng đế, quốc hiệu Thiên Duyên.

Lúc ấy Tạ Hộ vẫn còn ở nhà, Thẩm Hấp được phong Vương một đoạn thời gian sau nàng mới nghe nói. Nghe tin này nàng cũng giống như mọi người, bị kinh ngạc một thời gian lâu. Năm đó bởi vì quan hệ đến Lý Trăn nên Tạ Hộ ít nhiều gì cũng nghe nói qua về chuyện của Thẩm Đại Lang -- mọi người khi khen ngợi Lý Trăn luôn luôn kèm theo tên của Thẩm Hấp vào câu chuyện. Sau kỳ thi Đình năm đó, tuy Lý Trăn chỉ là Thám Hoa lang nhưng quan đồ lại rất thuận lợi, nhậm chức ở Thiểm Cam từ Tri huyện đi lên, mỗi năm được tăng lên một bậc, sau đó thành Tổng đốc Thiểm Cam; ngược lại Thẩm Hấp là Trạng Nguyên thì im hơi lặng tiếng sáu năm trong chốn sĩ lâm, sau đó mới bắt đầu hành tẩu ở Binh Bộ.

Hai người buông màn nằm trên giường đệm nghỉ ngơi trong chốc lát. Thời tiết tháng tám dĩ nhiên thật oi bức, cho dù trong phòng có chậu băng nhưng vẫn không mát mẻ hơn chút nào. Thẩm Hấp kêu Triệu Tam Bảo đi tìm người đưa nước vào tịnh phòng, sau đó cho mọi người lui ra rồi ôm Tạ Hộ vào tắm rửa.

Thùng tắm rất lớn được đóng bằng gỗ tùng, cũng đủ chứa được hai ba người đồng thời tiến vào. Thẩm Hấp cũng không khách khí, trực tiếp thả Tạ Hộ xuống nước, sau đó cũng cùng tiến vào. Tạ Hộ sợ phu quân ở trong nước xằng bậy bèn trốn vào một góc rất xa. Thẩm Hấp cởi y phục xong thì mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng dưới mắt đã hơi có quầng đen nên cũng hiểu mấy ngày nay hắn đích xác “đòi hỏi” quá độ -- hai mươi năm không gần nữ sắc, một khi “khai giới” liền khó có thể khống chế -- bèn âm thầm cảnh tỉnh bản thân một chút, nắm bàn tay nhỏ nhắn kéo nàng đến bên người, đưa cho nàng miếng gấm Tùng Giang rồi nói: “Nàng chà lưng cho ta thì ta sẽ không động đến nàng.”

“...”

Trên người Tạ Hộ vẫn mặc nội y, tuy đã ướt nhẹp nhưng ít nhiều vẫn có cảm giác an toàn. Nàng thấy Thẩm Hấp quả thực ngoan ngoãn nằm úp sấp trên băng ghế bên vách bồn tắm lộ ra tấm lưng trơn láng như ngọc cho nàng. Tắm chung trong bồn vốn dĩ đã làm nhiệt độ tăng cao, hiện giờ càng khiến nàng thẹn thùng lóng ngóng.

Bất quá nàng cũng chỉ lóng ngóng trong một chớp mắt. Đời trước nàng cũng không thiếu hầu hạ chủ tử tắm rửa, thủ pháp chà lưng cho dù không chuyên nghiệp nhưng vẫn rất thuần thục, từ cổ bắt đầu đi xuống, chà sát từng chút từng chút thật tỉ mỉ. Khi chà đến vai phải của Thẩm Hấp thì một cái bớt màu đỏ thẫm đã hấp dẫn ánh mắt của nàng. Đời trước nàng đã từng thấy qua cái bớt này thật nhiều lần, tuy nhiên lúc đó Tạ Hộ chỉ là cung nữ, chỉ cần phụ trách làm tốt nhiệm vụ của mình là đủ rồi nên cũng không dám hỏi nhiều. Hiện giờ thì đâu còn giống như xưa, Tạ Hộ dùng khăn xoa xoa trên cái bớt, nhìn thoáng qua Thẩm Hấp đang nhắm mắt hưởng thụ được hầu hạ rồi hỏi: “Phu quân, đây là bớt bẩm sinh sao?”

Thẩm Hấp hé mắt ra, hơi nghiêng thân người, sườn mặt bình tĩnh nhìn Tạ Hộ rồi gật đầu: “Đúng vậy. Khó coi lắm sao?”

Tạ Hộ vội vàng lắc đầu: “Không khó coi chút nào! Thiếp cảm thấy rất đẹp, như là... như là... một con phượng hoàng, một con phượng hoàng tung cánh.”

Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ nói xong đột nhiên nở nụ cười, xoay người lại dựa vào vách bồn, cười tủm tỉm nhìn Tạ Hộ hỏi: “Một cái bớt cũng có thể được nàng hình dung thành như vậy, nàng muốn cho ta cao hứng sao?”

Tạ Hộ bị ánh mắt cực nóng của phu quân nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, độ ấm trong bồn tắm khiến cho hai má nàng đỏ hồng, gương mặt tinh xảo linh động nói không nên lời, ngay cả Thẩm Hấp cũng không khỏi thầm cảm thán vì gương mặt của nàng quả thật quá xinh đẹp -- nhiều một phân thì sẽ quá thô, thiếu một phân thì lại quá nhạt -- ở dưới mắt hắn chưa từng có nữ tử nào hoàn mỹ không tì vết như nàng. Mà trên thực tế, trong mắt hắn đã từng nhìn qua nữ tử nào khác đâu?

“Vốn dĩ là rất đẹp đấy. Chỉ vì phu quân không thể ngoái lại để nhìn rõ ràng mà thôi, chẳng lẽ người khác cũng chưa nói cho phu quân biết sao?”

Thẩm Hấp hơi mỉm cười, kéo nàng ôm vào trong lòng, vươn ngón tay thon dài như ngọc vuốt ve gò má mịn màng của nàng, dùng giọng điệu ỡm ờ của tình nhân thì thầm bên tai Tạ Hộ: “Người khác có ai sẽ nói cho ta biết chứ? Nàng là người đầu tiên nhìn thấy, ta đâu dám lộ ra phía sau lưng cho người khác ngắm.”

Tạ Hộ quýnh lên, bị luồng hơi nóng hổi từ đôi môi phu quân thổi trúng khiến lỗ tai tê dại, thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn chàng.

Thẩm Hấp cũng không tính ở trong nước lại muốn nàng một hồi, chà lưng xong liền bước ra, vốn là cũng muốn chà người cho Tạ Hộ, nhưng cô nương kia lại nhất quyết kháng cự, nói thế nào cũng không chịu để hắn hầu hạ, một bộ “chàng mà hầu hạ thiếp thì thiếp liền hổ thẹn đến chết“. Thẩm Hấp cũng không miễn cưỡng, tự mặc y phục xong bèn ngồi một bên chờ nàng.

Tạ Hộ sợ phu quân chờ lâu sẽ ra mồ hôi, nhanh chóng tắm rửa cho xong, đi ra sau bình phong ngọc thay y phục, sau đó hai người mới cầm tay nhau đi ra ngoài.

*Đăng tại Wattpad*

Giờ Dậu canh ba, Thẩm Hấp đi tới Hiền Nhã Tụ ở thành Đông, nơi này đã được Phó Thanh Lưu bao trọn, lầu trên lầu dưới tổng cộng ba tầng, ngày thường khách đông như mây, hiện giờ thật là an tĩnh. Thẩm Hấp được thỉnh lên nhã gian ở lầu hai, lập tức có một tỳ nữ mỹ mạo tiến ra nghênh đón rồi đưa hắn đến trước mặt Phó Thanh Lưu.

Phó Thanh Lưu là Thế tử chính quy của Vinh An Quận vương phủ, tương lai sẽ là Vinh An Quận vương, thời khắc này đang ngả ngớn nằm trên nhuyễn tháp khắc hoa, trong tay ôm một mỹ tì kiều diễm, một mỹ tỳ khác đang đút rượu cho hắn, còn một mỹ tỳ nữa đang đút nho, nhìn bộ dáng thật là hưởng thụ.

Thẩm Hấp đẩy ra rượu do mỹ tỳ vừa tiến ra nghênh hắn dâng lên, ngồi xuống ghế dựa bằng gỗ tử đàn khắc hoa để bên cạnh nhuyễn tháp. Phó Thanh Lưu từ nhuyễn tháp ngồi dậy, vỗ vỗ mông của mỹ tì hai bên kêu các nàng lui xuống. Chỉ chốc lát sau trong nhã gian cũng chỉ còn dư lại hắn và Thẩm Hấp hai người.

“Không phải ta nói, giá cả đặt bao Hiền Nhã Tụ của huynh quá cao, những ba ngàn lượng, vậy mà chưởng quầy kia của huynh cũng dám mở miệng.”

Thẩm Hấp uống một ngụm trà nóng, không quá chú ý đến Phó Thanh Lưu đang oán trách, đạm nhiên trả lời: “Hiền Nhã Tụ một ngày thu vào bao nhiêu ngươi biết không? Lấy ngươi ba ngàn lượng quả thật không nhiều lắm. Nhưng coi ngươi kìa, vậy mà cũng cam lòng phí của.”

Nhìn ra được hai người thập phần thân thiết. Phó Thanh Lưu lại ngả người ra phía sau tựa vào gối dựa, đưa tay bốc một quả nho đen bóng như viên hắc trân châu rồi kể lể: “Lão nhân lại muốn nạp thiếp, còn một cái thiếp khác thì mới vừa cho ta một thứ đệ. Nếu ta không tiêu xài hoang một chút, không chừng sau này tài sản của lão nhân gia để lại cho ta phải phân đi không ít cho đám thứ đệ thứ muội của ta.” Phó Thanh Lưu là loại người hưởng lạc, hắn và Thẩm Hấp là bằng hữu nối khố, hai người cùng nhau lớn lên, Thẩm Hấp thì tài danh lan xa, còn Phó Thanh Lưu thì danh tiếng ăn chơi trác táng lan xa, ai có thể ngờ hai dạng người khác nhau như vậy sẽ là bằng hữu đây chứ.

Thẩm Hấp không để ý đến lời than thở của hắn, vẫn tiếp tục uống trà. Phó Thanh Lưu từ trước đến nay chỉ uống rượu không uống trà, uống cạn một ngụm “quỳnh tương ngọc dịch”, giơ cái chén không về phía Thẩm Hấp hỏi: “Hẹn huynh mất hai ngày mới ra tới, chẳng lẽ tẩu tẩu phu nhân có bí kỹ gì để câu hồn Thẩm Đại công tử của chúng ta, khiến nam tử giữ mình trong sạch bao nhiêu năm như vậy muốn ngừng mà không được? Ta đây thật muốn tìm chút thời gian đi bái phỏng.”

Phó Thanh Lưu là loại quen phóng đãng, nói chuyện với đám “hồ bằng cẩu hữu” của hắn đã quen dùng giọng điệu như vậy, vì thế đã quên mất tính tình của Thẩm Hấp nên mới buột miệng tốt ra loại giọng điệu kia. Thẳng đến khi chén trà trong tay Thẩm Hấp được yên lặng đặt xuống bàn, Phó Thanh Lưu mới phát hiện mình đã nói sai rồi, vội vàng ngồi thẳng thân mình cười nịnh bợ: “À, không phải! Ý ta là nói tẩu tẩu phu nhân... thật có bản lĩnh! À, cũng không đúng, chính là... Ai nha, ta nói sai rồi, nói sai rồi còn không được sao? Ta tự vả miệng, huynh cũng đừng trừng ta, trừng như vậy khiến ta rất hoảng sợ.” Nói xong, Phó Thanh Lưu tự đánh vào mặt mình hai cái, thanh âm còn rất vang.

Ở trên đời này Phó Thanh Lưu chỉ sợ hai người, một là cha của hắn, còn người kia chính là Thẩm Hấp. Sợ cha của hắn bởi vì cha hắn đánh hắn không khác gì đánh chó, vớ được cái gì đều đập vào người của hắn, hắn không thể trêu vào chỉ có thể trốn; còn sợ Thẩm Hấp thì thật sự phát ra từ nội tâm, bởi vì dưới khuôn mặt tuấn tú không hại đến một con kiến kia cất giấu một trái tim hung tàn, bao nhiêu người bị Thẩm Đại thu thập xong còn thậm chí không biết kẻ thù là ai, hôm nay cho ngươi “ba dưa hai táo”, ngày mai có khả năng sẽ tự mình thiết kế đưa ngươi lên đoạn đầu đài. Phó Thanh Lưu từ khi còn nhỏ muốn chỉnh Thẩm Hấp, rồi sau đó bị Thẩm Hấp chỉnh lại đến mức cúi đầu, sau đó vẫn luôn không dám lại chọc vào hắn.

Phải biết rằng, nếu hắn không chủ động nhận sai với Thẩm Hấp, nói không chừng Quận Vương phi hắn cũng chỉnh cho không còn là nương của hắn chứ đừng nói đến Quận Vương Thế tử như hắn.

Thẩm Hấp chính là loại người một khi chỉnh ngươi thì chỉnh cho sống dở chết dở. Từ sau khi bị chỉnh lần đầu tiên, Phó Thanh Lưu liền lập tức trở nên ngoan ngoãn, sau này hai người chơi chung với nhau lâu rồi thì Phó Thanh Lưu mới hiểu được, Thẩm Hấp thật ra là loại “ngươi không đụng ta thì ta không đụng ngươi, nếu ngươi phạm ta thì ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần”, dù sao chỉ cần đừng đứng ở phía đối lập với Thẩm Hấp thì thật sự rất an toàn.

“Chuyện lần trước kêu ngươi đi làm thế nào rồi?” Thẩm Hấp cũng biết miệng của Phó Thanh Lưu không có cửa, nói chuyện chưa bao giờ dùng đầu óc, vì thế cũng đâu có so đo với hắn.

Phó Thanh Lưu nghe Thẩm Hấp hỏi đến chính sự cũng liền thu hồi tâm tư trêu đùa, bước xuống nhuyễn tháp nói: “Trương Phụ Thần đã đến Bình Châu, trong tay hắn có chứng cứ tham ô của Tri phủ Bình Châu Lạc Thanh, khống chế Lạc Thanh không thành vấn đề. Chờ Hộ Bộ xuất ra một khoảng tiền thì sẽ sai Lạc Thanh đưa đến Công Bộ. Số tiền kia có thể đẩy đến thủy lợi Bình Dương, thuỷ lợi có quy củ là tiền giữ lại ba phần. Trương Phụ Thần cũng là người khôn khéo, biết làm thế nào khống chế Lạc Thanh -- có một số việc chức quan càng lớn càng không tiện ra mặt -- Lạc Thanh tên Tri phủ này phải dùng cho tốt, tác dụng có thể được việc hơn nhiều so với những đại quan khác.”

Thẩm Hấp gật gật đầu không nói gì. Phó Thanh Lưu nhìn hắn hỏi: “Nhưng thật ra là huynh, vì sao huynh lại để Trương Phụ Thần đi Bình Châu? Hắn cả đời làm gián thần, nói dễ nghe một chút thì gọi là có khí khái, nói khó nghe chính là “dầu muối không ăn”, vô cùng bảo thủ, một khi đã nhận định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi, cho dù phải đào ba thước đất cũng muốn tìm ra tình hình thực tế. Nghe nói hắn thời trẻ đã từng nhận ân huệ của Thẩm Quốc Công, ngần ấy năm thần tử chức quan lớn bé gì đều bị hắn tham tấu, duy độc mỗi một Thẩm Quốc Công là chưa từng bị hắn đụng vào. Vậy mà bây giờ hắn lại đồng ý đi Bình Châu, thật khiến người khó hiểu.” (Gián thần: thần tử chuyên can gián)

Đôi tay Thẩm Hấp giao nắm, vuốt ve nhẫn ban chỉ nói: “Là người thì sẽ có nhược điểm, cứ để hắn đi. Vụ thuỷ lợi vốn dĩ chính là chuyện thật, để hắn đi tra thì tốt hơn, cuối cùng tra ra cái gì thì chúng ta cũng đừng quản.”

Phó Thanh Lưu nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Huynh thật sự muốn phản Thẩm Quốc Công? Ông ta chính là cha ruột của huynh mà...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.