Edited by Bà Còm
Sau khi Trâu đại phu tới bận rộn cứu chữa một phen, rốt cuộc chỉ nói sinh mệnh của Lục Châu đã cạn, không còn thuốc và châm cứu nào có thể vãn hồi.
Trường Thọ khóc lóc bị các bà tử kéo ra ngoài. Tạ Hộ ngồi trước giường Lục Châu, môi Lục Châu tái nhợt, trên mặt đã lộ ra tử khí, trang phục vẫn chưa cởi ra, khóe mắt đỏ như máu nhưng cẩm y hoa phục mặc trên người trông thật mỉa mai nói không nên lời, khiến Lục Châu thoạt nhìn vô cùng tàn khốc thê lương.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ có chút lời nói muốn nói với Thiếu phu nhân. Nô tỳ cùng với Đại công tử không có quan hệ gì, Trường Thọ cũng không phải hài tử của Đại công tử. Thiếu phu nhân xin đừng hiểu lầm. Đại công tử thật sự đáng thương, từ nhỏ sống ở phủ này không có một người nào đối đãi với công tử như thân nhân. Cuộc sống mà công tử và Đại phu nhân trải qua căn bản không phải dành cho con người. Từ nhỏ nô tỳ đã đi theo Đại phu nhân, sau lại làm nha hoàn hồi môn cùng nàng vào phủ, đã chứng kiến hết thảy mọi chuyện. Người kia hại phu nhân cả đời, cũng hại ta! Hãy nhắc Đại công tử nhất định phải để ý.”
Lục Châu liều mạng dùng hết sức lực mới nói xong một tràng này, Tạ Hộ chỉ cảm thấy trong lòng sụp đổ, hỏi lại nàng ta: “Người kia là ai?”
Lục Châu buồn bã cười: “Hắn là ác quỷ! Ha ha ha, ác quỷ! Nô tỳ biết mình sống không lâu, nô tỳ cũng không muốn sống nữa. Sau khi Đại phu nhân đi rồi thì nô tỳ nên theo chân Đại phu nhân. Nếu không phải vì Trường Thọ... Trường Thọ... sau này hắn phải làm sao bây giờ? Thiếu phu nhân, cầu xin ngài, hãy cứu Trường Thọ, được không? Hắn không phải hài tử của Đại công tử, ngài cho hắn theo bên người, cho dù là làm nô bộc hay gã sai vặt, chỉ cần cho hắn miếng cơm ăn, không phải trôi giạt khắp nơi là đủ rồi.”
Tay Tạ Hộ bị Lục Châu chộp lấy, có thể cảm giác được cảm xúc của Lục Châu lúc này -- vừa yếu ớt lại vừa bất lực.
Từ trong tiểu viện của Lục Châu đi ra, nàng thấy Thẩm Hấp hóa ra đã sớm đứng trong sân viện nhưng lại không vào. Thẩm Hấp thấy nàng ra tới, mới duỗi tay kéo nàng lại hỏi: “Lục Châu thế nào? Không được rồi sao?”
Khóe mắt Tạ Hộ có chút ướt át, dùng khăn chậm chậm rồi nói: “Sợ là không được. Nàng mất tích hai ngày, sau khi trở về thì một thân đầy thương tích. Thiếp hỏi nàng là ai đã gây ra, nàng nói chàng biết. Phu quân có muốn đi vào gặp nàng lần cuối cùng hay không?”
Sắc mặt Thẩm Hấp một mảnh ảm đạm, nhìn thoáng qua tiểu viện, thở dài một hơi rồi mới đi vào. Nhưng Thẩm Hấp chỉ ở trong phòng một lát liền ra ngay, sau đó nói với Tạ Hộ: “Lại phun ra mấy búng máu, bản thân cũng không còn ý thức cầu sinh. Nàng xem xét chuẩn bị hậu sự cho Lục Châu thôi.”
Tạ Hộ gật đầu: “Nàng ta có tâm nguyện gì không?”
“...” Thẩm Hấp trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời: “Muốn ta đáp ứng chăm sóc hài tử của nàng ta. Ta đã đáp ứng rồi, nói rằng sẽ bảo hộ hắn cả đời vô ưu.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, rốt cuộc có chút minh bạch vì sao đời trước chủ tử lại khoan dung với Ninh Thọ như vậy. Lục Châu đối với Thẩm Hấp mà nói như là một tỷ tỷ nhìn chàng trưởng thành, hai người lúc trước là thân phận chủ tớ, Lục Châu chăm sóc chàng lớn lên, ở bên chàng trải qua thời thơ ấu yếu ớt nhất, nhìn chàng nhận hết sự khi dễ. Cho dù không có tình yêu nhưng với tình cảm làm bạn từ nhỏ, Thẩm Hấp đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn đối với vị tỷ tỷ này, bảo hộ nhi tử của nàng ta. Hành động này của Thẩm Hấp cũng dễ dàng lý giải.
“Chờ lo xong tang sự của Lục Châu, thiếp sẽ đem Trường Thọ về Thương Lan Uyển, tìm cho hắn một tiên sinh, dạy dỗ hắn cho đàng hoàng.”
Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ, duỗi tay vuốt ve gương mặt của nàng, trong mắt mang theo một chút bi thương. Cho dù Thẩm Hấp đối với Lục Châu không có tình yêu nam nữ, nhưng tình thân vẫn có một ít. Hiện giờ Lục Châu sắp rời bỏ nhân thế, làm sao Thẩm Hấp không có bất luận xúc động gì cho được?
Hai ngày này Tạ Hộ đều đặn đi đến Thúy Phượng các. Tình trạng của Lục Châu mỗi khắc mỗi xấu đi, ngay cả Trâu đại phu cũng phải công nhận bệnh tình của nàng ta quá kỳ quái, bệnh tới như núi đổ -- nếu tiếp tục điều trị dưỡng bệnh thật tốt thì kéo thêm một vài năm nữa cũng có thể, chỉ có thể nói bản thân nàng ta không còn luyến tiếc cuộc sống, khi tự mình muốn chết thì dược quý giá đến độ nào cũng vô dụng.
Từ sau khi nói chuyện với Thẩm Hấp xong, Lục Châu không còn mở miệng một lần nào, nằm trên giường nhìn đình màn cổ xưa, ngẫu nhiên lại đưa mắt về phía Trường Thọ đang nằm bên cạnh khóc thút thít, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, tối cũng không ngủ, như ngọn đèn leo lét tiêu hao đến giọt dầu cuối cùng.
Lục Châu chết vào lúc nửa đêm, Trường Thọ ngủ dưới chân nàng ta cũng không phát hiện. Ngày hôm sau mới thấy Lục Châu trợn mắt chết ở trên giường, thê thảm cô đơn, đi trong im lặng.
Cái chết của Lục Châu cũng không nhấc lên gợn sóng gì ở trong phủ, rốt cuộc nàng ta ngay cả một di nương cũng không phải. Nếu không nhờ Tạ Hộ đứng ra nhận lãnh thì quản gia trong phủ sẽ phái người tới bọc trong chiếu, khiêng ra khỏi phủ từ cửa sau, đưa đến bãi tha ma chôn qua loa cho xong.
Tạ Hộ tìm cho Lục Châu một miếng đất trống trong rừng Nam Sơn trên sườn núi, nhập liệm, phát tang, tất cả lễ nghi đều dựa theo tục lệ. Vốn muốn cho Trường Thọ mặc tang phục, nhưng sau khi Lục Châu chết hắn liền chạy trốn, rồi lại bị Nhiếp Nhung dẫn người tìm về. Hắn như phát điên không cách gì kiềm chế nổi, sau đó bị Thẩm Hấp nhốt trong phòng chất củi của Thương Lan Uyển.
Sau khi làm xong hậu sự cho Lục Châu, trong lòng Tạ Hộ vẫn thấy rất thương cảm. Bộ dáng trước khi chết của Lục Châu hiện ra rõ ràng trước mắt -- bởi vì nàng ta là một nha hoàn, gặp phải đối xử dã man như vậy nên đau khổ mà chết; trong khi kẻ hành hạ nàng ta thì không hề ló đầu ra, vẫn tránh ở trong bóng tối.
Trường Thọ tới Thương Lan Uyển cũng không chấp nhận quản giáo, làm Thẩm Hấp và Tạ Hộ rất khó xử. Thẩm Hấp muốn trị tính tình cương liệt của hắn, sai người tu sửa một tiểu viện ở tận cùng phía đông của Thương Lan Uyển nhốt hắn vào đó, xây thêm tường viện thật cao, phái người canh chừng mỗi ngày, bảo hắn khi nào nghĩ thông suốt thì sẽ thả hắn ra.
*Đăng tại Wattpad*
Thời tiết đã hoàn toàn trở lạnh, nơi nơi đều là một mảnh tiêu điều.
Áo bông mà thời gian trước bọn nha hoàn đã may cùng bếp lò sưởi ấm gì đó đều đem ra sử dụng, trong phòng cũng đã đốt than. Ngoài sân viện gió lạnh thổi vù vù nhưng trong phòng thì lại rất ấm áp, buông xuống tấm mành vải da dày nặng ngăn gió lạnh cũng thấy thoải mái.
Tạ Hộ mới từ chỗ Lão thái quân trở về, lò sưởi con trong tay cũng đã lạnh. Tạ Hộ giao lò sưởi tay cho Ngọc Tiêu rồi vào nội gian đã được sưởi ấm. Hoa Ý Trúc Tình liền cởi áo choàng lông cừu cho nàng, Tạ Hộ chà xát tay một lúc mới cảm giác cả người như sống lại.
“Đại công tử đã trở lại chưa?” Tạ Hộ vừa thay xiêm y vừa hỏi bọn Trúc Tình.
“Trở về rồi ạ nhưng lại đi ra ngoài. Công tử sai Triệu Tam Bảo đưa tới bánh mật, nói là buổi tối mới về lại, phỏng chừng hơi trễ một chút, kêu phu nhân không cần chờ công tử dùng bữa tối.”
“... Ừ, ta biết rồi.”
Đã mấy ngày nay cảm xúc của phu quân có chút hạ thấp, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra nhưng nàng vẫn có thể cảm thụ được, đêm qua phu quân lại ở thư phòng viết chữ suốt nửa canh giờ. Cái chết Lục Châu đối với Thẩm Hấp mà nói cũng coi như một sự đả kích.
Trường Thọ lại còn cứng đầu không chịu quản giáo, Tạ Hộ nhiều lần muốn tiếp cận hắn cũng chưa thể thành công -- hài tử kia hoàn toàn phong bế bản thân, chỉ cần có ai tới gần hắn liền giống như nổi điên phản kháng. Thẩm Hấp đi đến xem hắn vài lần, bị hắn nháo loạn nên càng không muốn giải trừ cấm túc, cứ nhốt hắn trong tiểu viện như vậy chờ hắn bình tĩnh lại.
Buổi tối Thẩm Hấp về đến nhà đã là đêm khuya, vốn dĩ cho rằng Tạ Hộ đã ngủ, không ngờ đi vào sân viện thì phát hiện đèn trong phòng còn sáng. Thẩm Hấp đẩy cửa tiến vào liền thấy Tạ Hộ đang ngả người trên nhuyễn tháp, một tay chống đầu, một tay cầm quyển sách, trên người phủ chăn mỏng cứ thế mà ngủ gật.
Thẩm Hấp đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống chiếc ghế con, ngắm dung nhan ngủ say nhưng vẫn đẹp như hoa của nàng, trong lòng cảm thấy bình tĩnh rất nhiều. Ánh nến chiếu trên gương mặt mịn màng của nàng như phủ một lớp trân châu bóng loáng, hắn bất tri bất giác ngắm nhìn thật nhập tâm.
Tạ Hộ ngủ cũng không quá sâu, cảm thấy khuỷu tay mềm nhũn, suýt nữa thì cụng đầu thành giường, không ngờ đầu lại đập vào chỗ nào đó rất ấm áp, mở to mắt thì thấy đó là một bàn tay đang chắn giữa đầu nàng và cạnh giường.
Tạ Hộ mơ màng ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy Thẩm Hấp đang cười tủm tỉm nhìn nàng. Tạ Hộ có chút lúng túng, vội vàng ngồi thẳng thân mình chữa thẹn: “Thiếp vậy mà ngủ quên mất rồi, còn nói phải đợi phu quân trở về.”
Thẩm Hấp nhéo nhéo chóp mũi của nàng, giọng nói ôn hoà dịu dàng: “Chờ ta làm gì, không phải đã dặn nàng đừng chờ sao?”
Tạ Hộ mỉm cười nhẹ nhàng, từ nhuyễn tháp rũ chân xuống đang muốn đi giày, lại thấy Thẩm Hấp nhanh hơn nàng một bước, nhặt chiếc giày thêu dưới đất rồi nâng một chân nàng lên. Tạ Hộ sửng sốt: “Phu quân, không được.”
Thấy Tạ Hộ muốn rút chân về, Thẩm Hấp dùng chút sức lực giữ lấy chân nàng không cho rụt lại: “Tại sao lại không được, ta và nàng là phu thê kết tóc, đâu có lý gì mà chỉ có thể nàng hầu hạ ta trong khi ta lại không thể hầu hạ nàng?”
Tạ Hộ bị nghe vậy nghẹn lời, chỉ nhoáng một cái là hai chiếc giày đã mang vào chân xong rồi. Thẩm Hấp nhìn sâu vào tròng mắt đen bóng của nàng, ghé sát người vào nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên cánh môi của nàng, chỉ hôn phớt qua chứ không hề thâm nhập, vuốt ve mái tóc của nàng thấp giọng hỏi: “Giúp vi phu tắm gội, được không?”
Tạ Hộ mím môi, sóng mắt lưu chuyển, tựa hồ có chút chưa đã thèm, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt luôn thâm thúy của phu quân không biết từ khi nào mà lại mang nét mỏi mệt, Tạ Hộ thầm giật mình, gật đầu nói: “Được chứ ạ. Thiếp đã sớm sai người nấu nước nóng đổ đầy bồn, hiện tại tắm rửa hẳn vừa đủ ấm. Thiếp gội đầu chà lưng cho phu quân, được không?”
Tạ Hộ nói xong bèn vươn bàn tay nhỏ xinh về phía Thẩm Hấp. Thẩm Hấp rốt cuộc lộ ra một nụ cười thoải mái nhất khó có được trong mấy ngày qua, cầm tay của nàng đưa lên môi khẽ hôn một cái rồi nói: “Vậy thì, xin làm phiền phu nhân.”
*Đăng tại Wattpad*
Bên trong tịnh phòng thật ấm áp, nước tắm nóng hôi hổi, sương trắng lượn lờ.
Bởi vì khung cảnh an tĩnh nên tiếng nước vỗ nghe đặc biệt rõ ràng, trong bồn tắm to bằng gỗ, một người bờ vai để trần đang nằm ghé vào cạnh bồn nhắm mắt dưỡng thần. Phía sau hắn là một nữ tử xinh xắn với mái tóc dài được vén lên, vài sợi tóc mai vì hơi nước nên bám vào gương mặt càng làm nàng thêm quyến rũ, nữ tử đang dịu đang chà lau bả vai cho hắn.
Hai người cũng không có lời nói dư thừa nào, chỉ là lẳng lặng cảm thụ được không gian ăn ý mà không cần nhiều lời giữa hai bọn họ.
Tạ Hộ cầm khăn tắm mềm mại trong tay mơn trớn phía sau lưng Thẩm Hấp, từ dưới thắt lưng lên trên bả vai, nhịn không được lại vuốt ve cái bớt ở vai phải phu quân trong chốc lát. Tạ Hộ càng nhìn cái bớt càng thấy đẹp, giống như một con phượng hoàng vươn cánh, sinh động cứ như thật.
Thẩm Hấp tựa hồ cảm giác được ánh mắt của nàng, hơi quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi rũ mắt nhìn chằm chằm đầu vai của mình nói: “Cái này có gì đẹp đâu.”
“Thật là đẹp mà.” Tạ Hộ liền ngẩng đầu lên phản bác. Trên người nàng mặc trung y bằng lụa sớm đã ướt đẫm dính vào thân thể, lộ ra chiếc yếm thêu hai đóa sen liền cành mầu hồng phấn theo cách thêu nổi, qua lớp trung y ướt đẫm nên hiện ra rõ ràng càng tăng thêm dụ hoặc.
Thẩm Hấp chỉ nhìn thoáng qua liền quyết định xoay người lại, gác hai cánh tay trên thành treo người trên vách bồn, rất có hứng thú đánh giá nữ tử quyến rũ trước mắt.
Tạ Hộ không khỏi phản đối: “Còn chưa chà lưng xong mà.”
Thẩm Hấp lại không nói lời nào mà cứ như vậy ngắm nàng, lồng ngực tinh tráng không hề che lấp lỏa lồ trước mặt nàng. Ánh mắt Thẩm Hấp lướt qua gò má mịn màng trơn bóng của nàng quét xuống chiếc cổ mảnh khảnh, sau đó xuống chút nữa, chính là chỗ cổ áo hơi hơi trể ra, xuống chút nữa là chỗ hoa văn màu đỏ có phần “phập phồng” muốn mạng người.
Mấy ngày không thấy tựa hồ so với lúc trước lại lớn một ít, Thẩm Hấp không nhịn được giơ bàn tay đưa đến trước ngực Tạ Hộ “đo đạc” nhưng lại không đụng vào, tư thế này ngược lại khiến Tạ Hộ càng thêm phát quẫn. Thật ra nếu tay Thẩm Hấp đột nhiên phủ lên ngực nàng, nàng còn lấy cớ bị kinh ngạc để lui về phía sau, nhưng phu quân cố tình không chạm vào nàng, chỉ “khoa tay múa chân” trước ngực nàng. Hành động giấu đầu lòi đuôi này mới càng khiến nàng thẹn thùng.
Tạ Hộ hơi trầm người xuống, hy vọng mượn mặt nước che lấp một ít cảnh tượng trước ngực, nhưng ngược lại cảm thấy ánh mắt Thẩm Hấp dường như biến thành lưỡi đao đang rọc nát y phục trên người nàng. Tạ Hộ lại không biết nàng trầm người xuống như vậy làm sóng nước gợn lên lăn tăn khiến chỗ kia thoạt nhìn càng thêm sinh động hơn.
Ánh mắt Thẩm Hấp không khỏi tối sầm lại, cũng không hề kiềm chế nữa để bàn tay to bao phủ chỗ đòi mạng kia. Tạ Hộ quả nhiên cả kinh, liền muốn thối lui ra phía sau nhưng bị Thẩm Hấp đoán được ôm lấy thân hình ngọc ngà kéo vào ngực mình, cứ cách y phục ướt dầm dề như thế cuồng nhiệt khi dễ một phen.
Thân mình Tạ Hộ lập tức mềm nhũn, trong miệng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ vang khắp căn tịnh phòng trống trải.