Edited by Bà Còm
Hôm nay Thẩm Hấp về sớm, nghĩ tới sau khi bọn họ thành thân Tạ Hộ vẫn không ra khỏi cửa nên sợ nàng cảm thấy quá buồn, vừa lúc hôm nay lại là Tết Trùng Dương, trong thành cũng có hội chợ và hội thưởng cúc nên hắn muốn mang nàng ra ngoài nhìn xem. Quả nhiên vừa nói xong thì trong mắt nàng liền bắn ra tia sáng vui mừng chói lóa, làm cho Thẩm Hấp cảm thấy quyết định của mình thật sự quá đúng đắn.
Tạ Hộ đích xác vô cùng cao hứng, vội kêu Hoa Ý và Trúc Tình tiến vào trang điểm cho nàng. Hiện giờ đang là đầu thu, sáng sớm và ban đêm thì tương đối hơi lạnh nhưng ban ngày vẫn có chút oi bức, Tạ Hộ chọn một váy lụa màu lục nhạt thêu kim tuyến, chải búi tóc lăng vân kế, ngay giữa búi tóc cài trâm khảm đá khổng tước với những tua vàng rũ xuống trên tóc mái phía trước, đôi mắt Tạ Hộ khá lớn, hai mí thật sâu phác hoạ ra một đôi mắt hạnh thật trong trẻo, gương mặt xuất sắc linh động thanh mỹ, cả người có một loại khí chất thuần tịnh lộ ra từ trong xương cốt, giống như một đóa hoa sen thánh khiết trước mặt Phật tổ không dính bụi trần, tỏa ra kim quang tuyệt thế chi tư.
Khi Tạ Hộ trang điểm thì Thẩm Hấp dựa ở trước bàn trang điểm, cười như có như không nhìn chằm chằm nàng, y phục màu thủy mặc, dáng người thon dài, khí chất sang sảng, tuấn dật xuất trần không giống phàm nhân, không nói thân phận của chàng, chỉ cần nhìn bề ngoài này thôi cũng đủ mê hoặc thế nhân. Hoa Ý Trúc Tình bình thường là hai nha đầu rất ổn thỏa nhưng lúc này lại khẩn trương đến mức làm sai vài lần, rốt cuộc cố gắng lắm mới có thể trang điểm cho Tạ Hộ thật đẹp.
Cuối cùng chỉ còn lại đeo một đôi khuyên tai, Trúc Tình lấy khuyên tai của Tạ Hộ đặt trên một khay lót vải nhung đỏ, đem khay đưa đến trước mặt Tạ Hộ để nàng chọn một đôi. Thẩm Hấp đang đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Để ta!”
Trúc Tình nhìn thoáng qua Tạ Hộ, thấy Tạ Hộ gật nhẹ thì nàng ta mới cúi đầu đem khay đưa đến trước mặt Thẩm Hấp. Ngón tay thon dài của Thẩm Hấp lướt từ trái qua phải một lần, sau đó chọn trúng một đôi khuyên tai ngọc lam hình dạng giống như giọt nước. Trúc Tình đang muốn duỗi tay tiếp nhận lại thấy Thẩm Hấp tự mình cầm khuyên tai đi đến bên cạnh Tạ Hộ, đích tay đeo lên khuyên tai cho nàng. Sau đó Thẩm Hấp không nhịn được, dùng ngón tay ngoéo một cái vào thùy tai mềm mại của nàng khiến mặt Tạ Hộ nổi lên rạng mây đỏ ửng. Tạ Hộ không dám nhìn vào mắt phu quân, dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve hỏi: “Đẹp không ạ?”
Thẩm Hấp gật đầu: “Ừ, đẹp! Đột nhiên không muốn mang nàng ra ngoài, nàng đẹp như vậy thật quá nguy hiểm.”
Tạ Hộ nghe qua không ít lời nói không đứng đắn của phu quân, nhưng đó đều là những lúc trên giường màn che bao phủ, đây là lần đầu tiên lời chọc ghẹo thốt ra trước mặt nha hoàn. Tạ Hộ nổi giận, giơ tay làm bộ muốn đánh, bộ dáng hờn dỗi làm Thẩm Hấp tâm ngứa khó nhịn, dứt khoát cầm tay Tạ Hộ chặt chẽ áp vào ngực mình, dùng khẩu hình nói với Tạ Hộ: Buổi tối cho nàng đánh! Tạ Hộ xấu hổ đến nỗi không biết nói gì, vội vàng liếc về phía Hoa Ý Trúc Tình và các nha hoàn đang đứng gần bên hầu hạ, thấy các nàng đều mũi mắt xem tâm không nhìn thấy Thẩm Hấp lớn mật, lúc này mới thoáng yên tâm, rút tay ra từ bàn tay rộng lớn của phu quân lắc mông đứng lên.
Lập tức liền có nha hoàn cầm đến mũ có mành sa mỏng trắng tinh cẩn thận đội lên cho Tạ Hộ, cách trở ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm Hấp. Lúc nãy hắn nói câu kia thật đúng là không phải chỉ chọc ghẹo, nhìn Tạ Hộ trang điểm kiều diễm như vậy thật sự cho rằng mang nàng ra ngoài quá nguy hiểm, trong lòng cũng cảm thấy một ngày giống như hôm nay đi ra ngoài có gì vui đâu chứ? Còn không bằng đặt nàng lên nệm êm, nhìn mái tóc đen như mực của nàng xõa tung trên mặt gối lụa, từng lớp từng lớp bóc ra xiêm y nàng mới mặc vào, nhìn gương mặt “đại kinh thất sắc” của nàng, nghe nàng thẹn thùng rên nhẹ, vậy mới gọi là một ngày thống khoái.
Bất quá, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Thẩm Hấp, may mắn trong đầu còn sót lại một ít lý trí mới làm hắn không thực hiện theo suy nghĩ khích động này.
*Đăng tại Wattpad*
Sau khi thành hôn thì đây là lần đầu tiên Tạ Hộ ra cửa, khó tránh khỏi trong lòng có chút kích động. Hai bàn tay vốn dĩ đang chắp lại đặt trước bụng, ai ngờ đi được vài bước thì một bàn tay khô ráo ấm áp bèn thăm dò tiến vào mành sa mỏng nắm được tay trái của nàng liền gắt gao giữ chặt. Xuyên thấu qua mành sa, Tạ Hộ thấy khóe môi phu quân nhếch lên cười thỏa mãn, mặt mày ôn hòa, tựa hồ sự nhu tình này chỉ có khi ở bên nàng. Tạ Hộ ngượng ngùng cúi đầu, âm thầm nắm trả lại bàn tay phu quân, cảm giác được phu quân dùng đầu ngón tay cái gãi gãi trong lòng bàn tay nàng vài cái, tê tê dại dại, làm Tạ Hộ càng thêm quẫn bách. Tuy nàng cũng biết người khác sẽ không nhìn thấy động tác của bọn họ, bất quá nàng vẫn ngăn không được mà thẹn thùng.
Nhiếp Nhung dắt tới một con bảo mã tuyết trắng cao lớn bờm sư tử, đường cong uyển chuyển, cơ bắp cuồn cuộn, đỉnh đầu còn có một dúm lông mềm như mây trắng, du quang tỏa sáng, Tạ Hộ nhận ra ngay đây là tọa kỵ của Thẩm Hấp. Thẩm Hấp quay đầu lại hỏi nàng:“Đã từng cưỡi ngựa chưa?”
Tạ Hộ lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Ta cưỡi cùng nàng.” Thẩm Hấp nói chuyện với ngữ điệu đặc biệt dịu dàng làm ấm tận trong tim Tạ Hộ. Nàng yên tâm đưa bàn tay giao cho phu quân, chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bổng một cái liền thấy cả người được bế lên ngựa, nghiêng người ngồi ở phía trước Thẩm Hấp. Yên ngựa dường như được thiết kế đặc biệt, bề mặt mềm mại trơn nhẵn, Tạ Hộ ngồi ở trên hoàn toàn không cảm thấy bị cấn, ngược lại thực là thoải mái. Hai cánh tay Thẩm Hấp choàng qua ôm nàng vào trong ngực để lôi kéo cương ngựa, hai đùi kẹp một cái là ngựa liền đi về phía trước.
Định Quốc Công phủ ở vị trí tốt nhất của ngõ Yến tử, mà ngõ Yến tử lại là nơi quyền quý trong kinh thành tụ tập. Từ đại môn của Định Quốc Công phủ đi ra, bọn họ thường xuyên đi ngang qua một vài cỗ kiệu có đỉnh bằng lụa màu lam hai bên đường. Tạ Hộ ngồi cùng Thẩm Hấp trên lưng ngựa nên nhìn xa trông rộng, Thẩm Hấp lại có bộ dáng xuất chúng như vậy, ôm trong lòng ngực một nữ tử dáng người kiều nhu, tuy mang mũ mành nhưng cũng khó che được khí chất xuất chúng, đi ở ngõ Yến tử mà cũng kiếm được không ít ánh mắt hâm mộ.
Thời khắc này trong lòng Tạ Hộ thật vô cùng kiêu ngạo, bởi vì nam nhân xuất sắc phía sau chính là phu quân của nàng, là người nàng quyết định muốn phụng hiến toàn bộ con người cho chàng.
“Phu nhân biết không? Cưỡi ngựa cần nhất là luyện lực chân. Chờ hết năm nay, vào mùa xuân sang năm ta sẽ đi tìm một con ngựa nhỏ một chút rồi dạy nàng cưỡi ngựa, được chứ?” Thẩm Hấp ở phía sau lưng Tạ Hộ nói chuyện, thanh âm giống như là đang dán vào bên tai Tạ Hộ mà phát ra.
Tạ Hộ hơi mỉm cười: “Thiếp là một nữ nhân, phải cần lực chân tốt để làm gì?”
Thẩm Hấp thoáng trầm mặc trong chốc lát, đến lúc Tạ Hộ cho rằng câu nói kia chỉ là tùy tiện nói ra thì phu quân lại đột nhiên mở miệng: “Lực chân của nữ nhân đối với nam nhân mà nói cũng rất quan trọng đấy, nàng còn không biết sao? Sang năm chắc hẳn có thể hiểu được.”
Tạ Hộ quay đầu lại nhìn tuấn nhan của Thẩm Hấp gần trong gang tấc, vẫn có chút không thể hiểu được. Thẩm Hấp cúi đầu nhìn nàng một cái, lúc này mới xốc lên một bên mành sa, ở bên tai nàng thì thầm một câu. Lúc này Tạ Hộ mới bừng tỉnh ngộ ra, xấu hổ đến quả thực suýt từ trên lưng ngựa ngã xuống. Thẩm Hấp thấy nàng như vậy lại ôm sát nàng vào người, sợ nàng thật sự chịu không nổi nhảy xuống ngựa, khóe môi ngăn không được tràn ra nụ cười sủng nịch, ánh mặt trời chiếu vào người càng tăng thêm vẻ tuấn mạo phong thần, sắc như Xuân Hiểu, thanh tuấn tuyệt luân.
(Xuân Hiểu là bài thơ nổi tiếng diễn tả Buổi sáng mùa xuân của Mạnh Hạo Nhiên sáng tác thời Thịnh Đường)
Ngô Tuấn và Tô Tam Lang từ phủ Thái úy đi ra, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hấp cưỡi ngựa hướng chợ đi tới, trong lòng ngực ôm thật cẩn thận một cô nương nhỏ xinh đội mũ mành, gió nhẹ thoáng thổi bay sa mỏng, chỉ thoáng nhìn là có thể biết dưới mành sa kia che dấu một dung nhan tuyệt thế.
Tô Tam Lang ngơ ngác mở miệng hỏi: “Đó là... Thẩm Đại?”
Ngô Tuấn từ trước đến nay vẫn là người rất thâm trầm, bất quá hiện tại hắn cũng không cách gì giữ bình tĩnh nổi, chỉ cảm thấy hình ảnh vừa rồi nhìn thấy chính là ảo giác -- Thẩm Hấp Thẩm Đại Lang với một bụng ý nghĩ xấu làm thế nào sẽ lộ ra biểu tình ôn nhu như vậy được nhỉ? Thẩm Đại còn đang cười... cười vô cùng chân thành tha thiết...
Ngô Tuấn nhịn không được mở phạch cây quạt ngọc trong tay, khó tin phe phẩy vài cái rồi nói với Tô Tam Lang: “Tam Lang, ngươi véo ta một chút. Ta vừa rồi giống như gặp quỷ... A!”
Lời nói Ngô Tuấn mới vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy thịt non trên cánh tay bị người hung hăng nhéo cho một cái, đau đến nỗi mắt mũi đỏ lên la hoảng: “Ngươi dùng sức như vậy làm gì?!”
Tô Tam Lang lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đôi tay nhập vào trong tay áo, không hề để ý đến tên ngu ngốc kia, xoay người nhảy lên ngựa hạ nhân phủ Thái úy vừa dắt tới, hai chân kẹp một cái nói: “Coi bộ bọn họ đi về hướng chợ, ta đi kêu Lưu tử, chúng ta tụ họp ở Xuân Phong Các.” Hôm nay hắn bằng mọi giá phải thấy được nữ nhân khiến Thẩm Đại mê mẩn đến đầu óc choáng váng rốt cuộc trông như thế nào?
Nói xong những lời này, Tô Tam Lang liền vô tình vứt bỏ Ngô Tuấn phóng ngựa mà đi, chờ đến khi Ngô Tuấn kịp phản ứng thì Tô Tam Lang cả người lẫn ngựa đã biến mất.
Cái tên hỗn đản này!
*Đăng tại Wattpad*
Thẩm Hấp đưa Tạ Hộ tới đầu phố Chu Tước rồi ôm nàng từ trên lưng ngựa xuống, để Triệu Tam Bảo dắt ngựa, Nhiếp Nhung cùng Trúc Tình đi theo phía sau bọn họ.
Hôm nay phố Chu Tước thập phần náo nhiệt, các loại âm thanh rao hàng không dứt bên tai, Hoàng Kim Lâu, phố Tuyết Liễu, Phù Dung Viên, hẻm Đỗ Khang, trước sau phố Chu Tước đều phồn hoa tấp nập, hơn nữa hôm nay là hội Tết Trùng Dương, các cửa hàng đều bày bán các loại bánh Trùng Dương đủ mọi màu sắc, hấp dẫn du khách nghỉ chân.
Thẩm Hấp vẫn luôn nắm tay Tạ Hộ, dẫn nàng xuyên qua đám người đi dạo trên đường. Hai người mặc y phục đẹp đẽ quý giá, Thẩm Hấp lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, toàn thân toát ra quý khí khiến người buôn bán trên đường không dám ghé mắt, biết đây nhất định danh môn công tử mang theo tức phụ lên phố du ngoạn, “Kiêm Điệp tình thâm” tình nồng ý mật.
(Kiêm Điệp tình thâm: theo truyền thuyết có một loài chim tên Kiêm Điệp - có nghĩa là chim liền cánh - con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải cùng vỗ cánh với nhau mới có thể bay được. Cụm từ này dùng để chỉ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu của đôi vợ chồng)
Đa số cô nương trên đường ánh mắt đều nhịn không được liếc về phía Thẩm Hấp, lại thấy trong tay chàng ta đang gắt gao nắm lấy bàn tay của một nữ tử, bất giác lộ ra vẻ thất vọng.
Thẩm Hấp mua cho Tạ Hộ tất cả đồ gì thú vị. Trong tay Trúc Tình ôm một đống lớn, thật sự ôm không xuể đành phải xin Nhiếp Nhung giúp đỡ. Nhiếp Nhung đành phải bất đắc dĩ từ trên tay nàng tiếp nhận đồ chơi làm bằng đường cùng chong chóng ngũ sắc...
Chỉ cần Tạ Hộ để mắt đến thứ gì lâu một chút là Thẩm Hấp lập tức mua ngay. Mới đi non nửa phố Chu Tước mà đồ mua có thể chất đầy một sọt. Nhiếp Nhung thật sự không còn cách nào khác đành phải tiếp nhận mọi thứ trên tay Trúc Tình để nàng chạy ra phía sau kêu Triệu Tam Bảo dẫn ngựa lại đây.
Đoàn người đi dạo hơn nửa canh giờ, Tạ Hộ thật ra không cảm thấy mệt, chỉ là ngẫu nhiên xoay người liền thấy Nhiếp Nhung, Triệu Tam Bảo và Trúc Tình tất cả đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ, trên lưng ngựa cùng trên tay bọn họ treo đủ mọi thứ. Tạ Hộ không khỏi líu lưỡi, bất tri bất giác lại mua nhiều đồ như vậy, nếu tiếp tục mua nữa phỏng chừng còn phải hồi phủ kêu người tới dọn. Tạ Hộ bèn kéo tay Thẩm Hấp kêu: “Phu quân, thiếp đói bụng.”
Thẩm Hấp vừa nghe lập tức gật đầu, nhìn trái nhìn phải nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm. Tam Bảo, ngươi đem tất cả đồ về phủ trước.”
Triệu Tam Bảo lĩnh mệnh mà đi. Thẩm Hấp lại ôm Tạ Hộ lên ngựa, giục ngựa chuyển vó, đưa nàng đến một vị thiên kim khó cầu Phù Dung Viên.