Edited by Bà Còm
Tạ Hộ thay Thẩm Hấp cởi xuống áo ngoài của hỉ bào, chỉnh tề đặt ở một bên, lại chuẩn bị tiến lên cởi nút thắt của áo trong, nhưng tay nàng vừa mới chạm nút thắt kia đã bị Thẩm Hấp đè tay lại. Tạ Hộ khó hiểu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chủ tử đang dùng một ánh mắt nghi hoặc khó tả nhìn chằm chằm nàng. Tạ Hộ ở dưới ánh nhìn chăm chú kia kinh hoảng thất sắc.
Không xong, nàng thật là thích làm nô tài đến choáng váng luôn rồi... Hẳn là trước tiên phải hầu hạ chủ tử đi tịnh phòng mới đúng, nào có ai vừa vào phòng liền cởi y phục, thật là không nên.
“Ách, trước tiên thiếp thân hầu hạ phu quân đi tịnh phòng tắm rửa.”
“...”
Mặt Thẩm Hấp hoàn toàn đen lại, xoay người sang chỗ khác nói cộc lốc: “Không cần. Ta tự mình đi. Nàng lên giường trước đi.”
Sau đó cũng không quay đầu lại đi vào tịnh phòng phía bên trái, lưu lại Tạ Hộ đứng trước hỉ giường thở ngắn than dài -- Ai nha, công lực quả nhiên là bị lùi bước rồi, phải càng cố gắng thêm mới được! Bất quá, vừa rồi chủ tử nói... Lên giường...
Tạ Hộ đầu óc cứng đờ, nhìn thoáng qua giường nệm đỏ hồng như lửa kia. Tối nay coi bộ nàng luôn nghĩ sai trọng điểm, so với việc hầu hạ chủ tử thay y phục, cái vụ ‘Lên giường’ này mới là màn chính của đêm nay.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Là khẳng khái hy sinh hay là “dục cự hoàn nghênh”? Chủ tử sẽ không thật muốn cùng nàng động phòng chứ?
Tạ Hộ thu thập thỏa đáng tất cả đồ dùng tùy thân của Thẩm Hấp, sắp xếp gọn gàng phía sau bình phong, trong lòng bất ổn, không biết nên làm thế nào mới đúng. Một người đã làm nô tài mười mấy năm đột nhiên gả cho chủ tử, vấn đề tâm lý luôn là điểm khó có thể chuyển biến.
Khi Thẩm Hấp từ trong tịnh phòng đi ra thì đã thay đổi một bộ trung y đã sớm chuẩn bị ở bên trong, ra tới liền thấy Tạ Hộ đang đứng ngây ngốc trước tấm bình phong, ngay cả hắn tới gần cũng không phát giác. Ánh nến chiếu rọi gò má trắng nõn của nàng, thêm một thân xiêm y đỏ rực, thật sự quyến rũ nói không nên lời. Tuy nhiên, gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt nhu mì kia lại tràn đầy vẻ khó xử.
“Nàng nghĩ gì thế?”
Tạ Hộ giật bắn mình, hoảng sợ lắp bắp: “Hả? Không, không nghĩ gì cả ạ.”
Bất quá nói có mấy chữ mà đầu của Tạ Hộ càng cúi thấp hơn. Thẩm Hấp nhìn trong mắt nhưng không nói gì. Tạ Hộ ngửi được hương thơm tươi mát khi vừa tắm xong của chủ tử, thanh nhã và sảng khoái nhưng lại có thể làm rối loạn con tim của nàng.
Cắn cắn môi dưới, Tạ Hộ hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên.
Thẩm Hấp thấy nàng ngẩng mặt, trong lòng vừa động. Cảm giác kích thích hắn đã niệm tưởng lâu ngày cứ thế đột nhiên xâm nhập vào đầu. Thẩm Hấp giữ chặt bả vai của nàng, cúi thân mình xuống, muốn gặm nhấm phiến môi tuyệt diệu khiến hắn ngày đêm thương nhớ kia.
Tâm tư Tạ Hộ bay nhanh -- hiện giờ nàng đã cùng chủ tử thành thân, theo đạo lý thì chủ tử là phu quân của nàng, vậy thì sau này chuyện thân mật giữa hai người phỏng chừng sẽ không thiếu được. Thay vì phản kháng rồi bị ghét bỏ, còn không bằng phải phối hợp bằng bất cứ giá nào. Dù sao cả người của nàng đều thuộc về chủ tử, thân thể thì xá gì chứ?
Nghĩ như vậy, Tạ Hộ dùng hết khí lực mới làm mình đè xuống bản năng muốn tránh né, thân mình cứng còng chờ đợi chủ tử chậm rãi ghé lại gần.
Đôi môi chạm vào nhau, cảm xúc tuyệt diệu trong trí nhớ nháy mắt khiến cho Thẩm Hấp thanh tỉnh lại. Hắn chậm rãi vuốt ve phiến môi mềm mại kia, ngậm lấy đôi môi ngọt ngào nhấm nháp, chưa từng có một khắc nào khó có thể khống chế giống như lúc này -- hơi thở thơm ngát của nàng giống như tình dược tốt nhất trên đời làm hắn trầm mê. Cảm giác được nàng kháng cự, Thẩm Hấp vẫn không chút nào muốn dừng lại, một tay luồn qua gáy giữ lại thân mình muốn chạy trốn của nàng, chặt chẽ ép thân hình của nàng vào người, đầu lưỡi cố mở hàm răng nghiến chặt, muốn tìm tòi căn nguyên khiến hắn mê muội, xâm chiếm khoang miệng của nàng một cách không lưu tình.
Tạ Hộ sợ hãi, hai tay chống lên ngực của Thẩm Hấp muốn đẩy ra. Chỉ là một tay Thẩm Hấp ôm lấy vòng eo, tay kia lại cường thế giữ chặt gáy của nàng, cho nên nàng muốn trốn tránh cũng không có đường để chạy. Nàng chưa từng có khi nào sợ hãi giống như lúc này, mặc dù đời trước trong cung nàng cũng có lúc đã nếm qua thời khắc sinh tử, vậy mà cũng không giống như thời khắc này khẩn trương đến mức quả tim sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Chủ tử, chủ tử thế nhưng lại đem đầu lưỡi tiến vào... Cảm giác ướt át ấm áp này thực vi diệu. Trực giác cho nàng biết sắp xảy ra chuyện, Tạ Hộ muốn khép miệng lại nhưng cảm thấy cái gáy chỗ búi tóc bị kéo một chút, nàng bị đau há miệng thở dốc, thế tiến công của chủ tử càng gia tăng mãnh liệt, cả người của nàng cơ hồ đều hít thở không thông.
Đúng là, chủ tử giống như vẫn ngại không đủ, vòng tay siết chặt eo nàng giống như muốn cắt đứt. Trong nháy mắt khi nàng sắp thở không nổi, rốt cuộc chủ tử cũng còn chút thiện tâm buông lỏng nàng ra. Tạ Hộ chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, căn bản không đứng vững, gối đầu trên khuỷu tay chủ tử thở dốc. Tạ Hộ vốn dĩ cho rằng vậy là xong rồi, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng bị chủ tử bế lên ngang người, sau đó bị thả xuống phía trên đệm chăn thật dầy. Nàng còn chưa kịp phản ứng, trên người đã bị sức nặng đè lên.
So với lúc nãy Thẩm Hấp còn muốn công kích mãnh liệt hơn, nháy mắt liền làm tan rã hoàn toàn phòng ngự của Tạ Hộ. Đôi môi bị Thẩm Hấp nhấm mút đủ mọi cách, trằn trọc ma sát, đầu lưỡi bị hút đến mức tê dại, cũng không biết có bị hút trầy luôn hay không, trong miệng tựa hồ có hương vị ngọt tanh.
Đêm nay lần thứ hai Tạ Hộ sắp hít thở không thông. Không biết qua bao lâu chủ tử mới buông tha môi lưỡi đáng thương của nàng, vòng xuống cổ bắt đầu gặm cắn. Tạ Hộ nhịn không được muốn khóc, rồi lại không dám khóc thành tiếng, thân mình cứng đờ không cựa quậy gì. Phản ứng này của nàng nếu Thẩm Hấp không phát hiện ra thì thật quá mức trì độn.
Hơi hơi nâng lên nửa người trên, nhìn cô nương dưới thân với vẻ mặt “khẳng khái hy sinh”, lửa nóng của Thẩm Hấp chợt nguội xuống, nỗ lực bình phục tâm tình. Lúc này Thẩm Hấp mới ghé vào tai nàng, khàn khàn hỏi: “Nàng không muốn sao?”
Tạ Hộ cảm giác động tác trên người mình đã ngừng lại, đầu cũng có thể hơi hơi xoay lại, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Hấp đang rõ ràng bị động tình. Tạ Hộ cảm thấy đôi mắt đen nhánh kia tựa hồ như có ngọn lửa thiêu đốt, ánh lửa bừng lên làm nàng cảm thấy hổ thẹn.
Nếu đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị gả cho chủ tử, vậy hành động kia của chủ tử bất quá là quyền lợi vốn có của trượng phu, nàng còn có lý do gì mà không muốn đây chứ?
Chỉ là, loại cảm giác lúc nãy thật sự đáng sợ, thân mình và đầu óc hoàn toàn không do nàng làm chủ. Loại cảm giác đó giống như cảm giác khi nàng sắp chết ở đời trước, cũng là hồn phách không đồng đều như thế, mơ hồ hỗn độn. Cái chết bi thảm ở đời trước làm nàng đặc biệt kinh hãi, nàng sợ nếu tiếp tục như lúc nãy thêm một hồi thì nàng liền phải quay trở lại đời trước -- một đời trọng sinh này bất quá chỉ là một giấc mộng -- nàng sợ nàng phải trở lại thân thể muốn chết không được muốn sống không xong kia, nàng sợ lại trải qua sự kiện làm nàng cực kỳ đau đớn.
Thật sự muốn trốn tránh, né đi ánh mắt của Thẩm Hấp, Tạ Hộ dùng tay nắm lại cổ áo lúc nãy đã bị kéo ra, nhỏ giọng lí nhí: “Thiếp, thiếp thân còn chưa muốn nghỉ ngơi, muốn, muốn đọc sách trong chốc lát.”
Thẩm Hấp nhìn gương mặt nhỏ nhắn thất kinh của nàng, tựa hồ xuyên thấu qua hắn mà sợ hãi điều gì đó, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hiếm khi thấy được vẻ hốt hoảng như vậy trên mặt của nàng, Thẩm Hấp không khỏi tỉnh lại, chẳng lẽ là sự nhiệt tình của mình vừa rồi đã làm nàng sợ hãi?
Bất quá, sự nhiệt tình lúc nãy phát triển đến mức đó cũng là ra ngoài dự kiến của hắn. Vốn dĩ Thẩm Hấp suy tính sẽ hảo hảo cùng nàng thân cận một phen, để nàng chậm rãi thích ứng với hắn. Chỉ là không nghĩ tới một khi vừa chạm vào nàng, cả người hắn dường như không thể nào tự chủ được, chỉ muốn làm thế nào để nuốt hết mỹ vị trước mắt này vào bụng, để lại dấu vết của mình ở trên người nàng. Thẩm Hấp chưa từng có qua cảm giác như vậy, hắn biết là hắn có bệnh, cho rằng đời này sẽ không bao giờ nảy sinh hứng thú đối với nữ nhân, rốt cuộc lại cứ như thế mà làm thương tổn nàng. Chỉ là, từ lần trước ở không gian yên tĩnh trong tủ y phục thân thể đối với nàng có phản ứng, sau đó thân thể của hắn dường như đã quen mùi, không lúc nào là không tưởng niệm đến loại cảm giác cực kỳ kích thích kia. Mà loại cảm giác này cũng chỉ có được khi ở bên nàng, nữ nhân khác tới gần hắn vẫn cảm thấy buồn nôn. Chính vì sự đặc thù của nàng khiến hắn mới gấp khó dằn nổi, lại không nghĩ rằng lửa nóng không thể khống chế như vậy sẽ làm phỏng nàng.
Thấy nàng cầm chặt cổ áo khớp xương ngón tay đều trắng bệch, càng chứng tỏ nàng đã thật sự bị sợ hãi. Coi bộ chuyện phu thê này nàng còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng.
Là hắn ích kỷ đường đột, đơn phương quyết định chuyện hôn sự này, lại không hỏi qua nàng có nguyện ý hay không. Hiện giờ, hắn càng thêm không muốn vì chuyện phu thê này mà làm nàng phải miễn cưỡng chấp nhận. Nàng đã đi vào trong tim của hắn, hắn không nên vội vã nhất thời muốn thể xác của nàng, phải để nàng tự mình nguyện ý mới được.
Ghé vào hõm vai của Tạ Hộ bình định cảm xúc, Thẩm Hấp quyết đoán lật người lại, nằm ở một bên bất đắc dĩ nhìn nàng.
Tạ Hộ không còn bị áp lực đè trên người, rốt cuộc có thể hoạt động tự nhiên. Nàng chậm rãi ngồi dậy, đôi tay run rẩy sửa lại cổ áo. Sau đó như muốn xác minh lời nói của mình, nàng quả thực xuống giường, cầm lấy một quyển sách ngồi xuống ghế dưới ngọn nến hỉ.
Thẩm Hấp cũng xoay người xuống giường. Tạ Hộ cả kinh muốn đứng lên, lại thấy Thẩm Hấp xua xua tay về phía nàng, tự mình đi vào tịnh phòng, trong tay cầm một tấm vải trắng lúc trước khi nhóm hỉ nương rời đi lót trên nệm giường.
Lúc này Tạ Hộ làm sao còn muốn đến gần Thẩm Hấp, trong lòng thực sự mắng bản thân mình máu chó phun đầy đầu. Nếu Tam Bảo công công ở đây, nói không chừng còn phải ăn vài cái véo của hắn, nàng đây là bị làm sao vậy? Chủ tử có hứng thú với nàng, đó là nhờ tổ tiên nàng tích đức, phần mộ tổ tiên được hương khói đầy đủ. Vậy mà nàng chống lại ý nguyện của chủ tử, hiện tại khẳng định chủ tử đang hận chết nàng.
Trước khi xuất giá, Vân thị đã từng kêu nàng vào phòng, đưa nàng một ít sách để áp đáy hòm, dặn nàng sau khi trở về hãy tự mình xem. Rốt cuộc Tạ Hộ đời trước cũng đã gả rồi, tuy rằng không cùng Lý Trăn động phòng, nhưng trình tự cơ bản vẫn rất rõ ràng. Nàng chỉ là chưa vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng của mình, chưa thật sự làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận một nam tử.
Chuyện này thật không thể trách nàng. Đời trước cộng với đời này nàng đã làm gái lỡ thì bốn mươi năm, mặc dù là gái lỡ nhưng trinh tiết vẫn là trinh tiết mà, làm sao có thể nói không cần liền quăng bỏ chứ? Cho dù nàng tự mình nguyện ý thì cũng thật sự quá ủy khuất cho chủ tử.
Địa vị của chủ tử cao như vậy, muốn nữ nhân gì mà lại không có. Nàng đã là gái lỡ thì mà chiếm vị trí chính thê còn chưa nói, lại muốn bá chiếm thân thể của chủ tử. Đây, đây thật sự không phải chuyện mà một nô tài trung thành nên làm!
Suy nghĩ như vậy mới khiến trong lòng Tạ Hộ dễ chịu hơn một chút. Không có sao, chờ thêm một thời gian nữa để nàng thăm dò tình huống của Quốc Công phủ, rồi tìm một thời điểm thích hợp đưa ra đề nghị nạp thiếp cho chủ tử. Chỉ cần chủ tử nạp mỹ thiếp thì tự nhiên sẽ không động tâm tư gì với nàng nữa. Nếu mỹ thiếp kia hầu hạ chủ tử thật tốt thì đương nhiên cũng không thiếu được chỗ tốt cho nàng ta, tương lai sẽ được vào cung làm nương nương, quang tông diệu tổ. Nếu chuyện này thành công thì nàng cũng coi như làm một kiện công đức.