Tạ Hộ nhìn đồ ăn trước mặt, chỉ cảm thấy buồn nôn, bụng trống rỗng kêu gào, nhưng nàng lại không hề muốn ăn chút nào.
Vân thị bưng tới cho nàng một chén cháo thịt ngân nhĩ, hai bánh sủi
cảo tôm còn có một lớp muối dưa chuột non mềm. Tuy nhìn rất bình thường, nhưng đối với người đói bụng mà nói, nhìn vào đã muốn động đũa, nhưng,
mùi thức ăn khiến Tạ Hộ không dễ chịu. Từ lúc đem đồ ăn đến trước mặt
nàng đã cố gắng chịu đựng, bây giờ nhịn không được liền nằm sấp bên
giường nôn ra, nhưng trong dạ dày không có gì, cố nôn nửa ngày, cũng
không ói ra được thứ gì.
Vân thị tranh thủ đem đồ ăn đi, cầm vạt áo, tiến lên vỗ lưng cho Tạ Hộ, vẻ mặt đau buồn.
Sau khi bưng đồ ăn đi, mùi khó chịu dần dần biến mất. Lúc này Tạ Hộ
tựa vào giường chạm hoa điêu mà thở, nhanh chóng suy nghĩ thật sự đã xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Vân thị nhắc nhở nàng:
”Ai, con cứ thế này mãi sao khỏe lên được. Từ lúc con tham gia hội hoa đăng về, liền không ăn cơm nữa, cho tới bây giờ nhìn thấy cơm đều ói
hết, ta thấy ngày mai vẫn nên nói một tiếng với đại phu nhân, nhờ bà ấy
truyền thẻ bài vào cung, thỉnh thái y ở Thái Y viện đến khám và chữa
bệnh cho thật tốt.”
”Hội hoa đăng..năm trước?”
Tạ Hộ nhớ tới một chuyện. Mấy cô nương Tạ gia ở trên đường tình cờ gặp được vài vị ở phủ Tĩnh An Hầu, trong đó cũng bao gồm Lý Trăn, bởi vì
tuổi còn nhỏ, nam nữ đại phòng không cần phải e dè, nên hẹn nhau mà đi,
đi ngang qua cầu có xiếc ảo thuật, có một cô nương tuổi xấp xỉ nàng như
người không xương có thể chui vào một ống đồng dày hơn mười tấc. Lý Trăn nhìn mê mẩn, khen tiểu cô nương dáng người mềm mại mảnh mai.
Tạ Hộ ở bên cạnh hắn, nghe thấy lời của hắn nên cố ý ở lại chờ cô
nương kia biểu diễn xong rồi sau đó hỏi nàng ta, phải làm sao mới có
được dáng người mềm mại mảnh mai như nàng ta. Cô nương kia nói cho nàng
biết, nàng ta mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, hơn nữa không được ăn no.
Từ đó về sau, Tạ Hộ giống như bị ám ảnh, trở về không chịu ăn cơm.
Hiện tại nàng nhớ lại cũng không biết sao lúc ấy mình có thể sống được, không đến 2 năm từ một tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn, kiên quyết biến
thành một bộ dạng xơ xác thế này.
Mà Tạ Hành và Tạ Ngọc còn ra sức cổ vũ. Có một lần, Tạ Hành còn tốt
bụng nói cho nàng nghe chuyện Lý Trăn, hơn nữa còn khẳng định rằng Lý
Trăn biết nàng vì mình mà gầy đi, cảm động hết sức và tán thành, khiến
cho Tạ Hộ không những không nghi ngờ mà càng thêm tin tưởng.
Lúc trước một ngày ăn một bữa cơm, bây giờ một ngày chỉ ăn một khối điểm tâm. Vân thị lo lắng phát khóc, nhưng lại không lay chuyển được Tạ Hộ.
Nhị lão gia trở về nhìn thấy nàng khuyên vài câu, Tạ Hộ liền chống đối,
sau đó ông cũng không để ý tới nàng nữa. Nàng kiên trì như vậy hơn một
năm, trách không được Tạ Hộ hôm nay, trắng bệch gầy giơ xương, tóc khô
héo, làn da xanh xám, hít thở khó nhọc. Bộ dạng còn sống sót hôm nay
không chừng lại là bộ dáng ngày mai đi gặp Diêm Vương.
Trịnh ma ma đi vào, cúi người hành lễ với Vân thị, nói: “Phu nhân, nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cùng tam tiểu thư đã trở về, nói đến thăm ngũ
tiểu thư.”
Vân thị quay đầu, nói: “Vậy sao? Hành tỷ nhi cùng Ngọc tỷ nhi tới, mau mời bọn họ vào đi.”
Tạ Hộ dựa vào, chỉ cảm thấy nhức đầu hoa mắt, ngón tay không có sức cử động. Trong lòng không hề muốn gặp Tạ Hành và Tạ Ngọc, nhưng lại không
có lý do chính đáng, tự tiện từ chối thì lại khiến người khác nghi ngờ,
mà Tạ Hộ cũng có tự ái, tự tôn không cho phép nàng lùi bước.
Hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình nhìn có sức sống một chút.
Ngoài cửa ba tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều đi đến, đi đầu là tỷ tỷ ruột Tạ Tân, tam tiểu thư Hầu phủ.
Tạ Tân rất xinh đẹp, hoàn toàn thừa hưởng dung mạo của Vân thị, so với Vân thị lại thêm vài phần lịch sự tao nhã. Năm nay nàng mới 15 tuổi
nhưng ra dáng tiểu thư khuê các hiếm thấy, đi đứng vững vàng nhẹ nhàng,
hai tay đan lại ở phía trước đầy lễ nghi, khóe miệng vĩnh viễn lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Vân thị thấy nàng cũng không khỏi khẩn trương, điều này cũng không
trách được Vân thị, bởi vì Tạ Tân là tiểu thư nhị phòng xuất sắc, ưu tú
hơn các vị tiểu thư khác trong phủ.
Phía sau nàng có Tạ Hành và Tạ Ngọc đi theo. Tạ Hành cũng rất xinh
đẹp, nàng ta là tiểu thư đại phòng, nhưng mẫu thân của nàng ta mất sớm.
Sau này nàng ta nương nhờ danh nghĩa của đại phu nhân, được nuôi lớn
thành đích nữ*. Nàng ta nhỏ hơn Tạ Tân một tuổi, năm nay 14 tuổi , toàn
thân tựa như một đóa hoa thanh lệ động lòng người, nhìn mà thương xót.
Tạ Hộ suy nghĩ cả đời, vì cái gì Lý Trăn lại đối với nàng ta si tình như vậy. Chính là trên người Tạ Hành có một cỗ khí chất cô phụ*, mắt to
ngập nước nhìn người ta, dù muốn nổi giận với nàng ta cũng không được,
hận không thể ôm nàng ta vào trong ngực mà dỗ dành.
Dáng vẻ của Tạ Ngọc thì bình thường, nàng ta là tiểu thư tam phòng,
chủ mẫu tam phòng là một nhân vật lợi hại. Mẫu thân Tạ Ngọc là người duy nhất có thể sát nhập tam phòng di nương Hầu phủ, đừng nói di nương kia
bản thân dung mạo còn không phải rất xuất sắc, hoàn toàn bằng thủ đoạn.
Bởi vậy tuy Tạ Ngọc dung mạo không xuất sắc, nhưng nhờ nàng ta khôn khéo lanh lợi, nịnh nọt lão hầu gia khiến người vui vẻ, ngày thường chi phí
ăn mặc tiêu xài không thua kém gì với đích tiểu thư trong phủ.
Tạ Tân lớn hơn Tạ Hộ ba tuổi, uy thế cũng giống như một đại tiểu thư.
Ba nàng hành lễ với Vân thị xong, Vân thị liền cho nha hoàn đem ghế,
châm trà cho các nàng. Tạ Tân ngồi tại chỗ ngồi lúc trước của Vân thị,
ung dung sờ sờ trên đầu Tạ Hộ, ân cần hỏi han:
”Cảm giác thế nào, khá hơn chút nào không?”
Tạ Hộ nhìn tỷ tỷ ôn nhu, mũi cũng chua xót. Trong ấn tượng của nàng,
vị tỷ tỷ này đối với nàng rất tốt, nhưng thời gian ở bên cạnh không lâu
dài, sang năm Tạ Tân thành thân, nghĩ sau này khó có thể gặp được, không khỏi có chút đau lòng, sợ khóc tại chỗ, liền cúi đầu xuống. Tạ Tân lại
vuốt ve gò má của nàng.
”Sắc mặt Hộ muội muội thoạt nhìn tốt hơn nhiều rồi. So với lần trước đã hồng hào hơn, lại thấy đẹp hơn một chút nhỉ.”
Tạ Ngọc nổi danh nói ngọt, bất kể với người nào, đều có thể mở miệng
nói tốt lành. Mặc dù mọi người đều biết nàng nói lời khách sáo, nhưng ai cũng thích kết giao, chỉ mong nghe nàng nói thêm nữa.
Nếu là Tạ Hộ trước đây, hay lúc này tất nhiên cũng giống như nhau, đều thích nghe Tạ Ngọc nói chuyện. Nhưng bây giờ, nàng đói đến mức ngay cả
ngón tay cũng không nâng lên được, sắc mặt lại không tốt, trong lòng đối với Tạ Ngọc tự nhiên bất mãn , lại càng không muốn nói chuyện, đối với
nàng ta chỉ cử động khóe miệng.
”Hộ muội muội chính là hoa nhi xinh đẹp nhất Hầu phủ chúng ta, trên
dưới Hầu phủ ai chẳng biết Hộ muội muội là xinh đẹp nhất thiên hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của muội cũng đủ khiến chúng ta hâm mộ.”
Tạ Hành vừa mở miệng, Tạ Tân liền nhìn nàng một cái. Tạ Hành nhìn nàng ta cười cười, sau đó lại dùng cặp mắt to ngập nước kia nhìn Tạ Hộ,
không hề đề cập tới chuyện trộm thơ.
Tạ Hộ quả thực không có sức mở miệng, cũng không muốn nghe các nàng
nói chuyện, nhìn nhìn Tạ Tân, nàng mệt mỏi không chịu nổi dùng ánh mắt
xin giúp đỡ, Tạ Tân hiểu được tâm ý của muội muội, liền đứng lên, hướng
Tạ Hành và Tạ Ngọc nói:
”A Đồng còn bệnh, không nên làm phiền quá lâu, các muội tới thăm nàng
là tốt rồi, tâm ý này ta và A Đồng đều sẽ ghi nhớ trong lòng, chờ nàng
hết bệnh rồi, chúng ta lại cùng chơi đùa, hôm nay không tiện giữ bọn
muội lại .”
Tạ Hành cùng Tạ Ngọc không nghĩ tới trước giờ Tạ Tân khéo miệng lại
đuổi các nàng, liếc nhau, cũng không dây dưa, mà trao đổi một ánh mắt
đắc ý. Sau đó bọn họ cùng nhau đứng dậy, hướng Tạ Tân và Tạ Hộ cáo từ.
Hai người đi đến cạnh cửa, liền khoác tay nhau, chụm đầu lại bàn luận
gì đó, sau đó còn có vẻ mặt tươi cười, người ngoài không biết còn tưởng
rằng các nàng nhặt được bảo bối gì đó.
Tạ Tân nhìn các nàng như vậy không khỏi lắc lắc đầu, quay đầu nhìn
thấy cặp mắt to của Tạ Hộ nhìn nàng. Đôi mắt của nữ tử thường to ướt,
nên rất điềm đạm đáng yêu , nhưng gương mặt của Tạ Hộ lại nhỏ hơn cả bàn tay, mà đôi mắt to như muốn nhô lên, thoạt nhìn có vẻ oán giận, Tạ Tân
lại ngồi xuống, nói với Tạ Hộ:
”Thấy rõ ràng không? Ngoài miệng các muội ấy có tốt đẹp như vậy? Bộ
dáng muội đã thành thế này, bọn họ vẫn đối với muội khẩu Phật tâm xà như trước. Muội lại không biết quý trọng chính mình, bọn họ nói gì thì
chính là ý đó, cuối cùng người bị tổn hại chính là muội thôi.”
Tạ Tân cố ý mang Tạ Hành và Tạ Ngọc đến cùng Tạ Hộ nói chuyện, do nàng ở trong vườn nghe thấy hai nha đầu kia chế nhạo Tạ Hộ. Lúc nãy mới muốn gọi các nàng đến thăm Tạ Hộ, đánh thức muội muội hồ đồ.
Lúc này Tạ Hộ không biết như thế nào, nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ chui vào. Tạ Tân thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng trách cứ điều
gì nữa, trong mắt của Tạ Tân, Tạ Hộ vẫn chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, chưa thấu rõ nhân tâm cũng là chuyện thường tình , chỉ mong lúc này có thể
tỉnh ngộ, không nên tiếp tục hồ đồ.
Tạ Tân đi rồi, Vân thị lại tới. Tạ Hộ tựa vào trên giường lấy lại bình tĩnh, sau đó dùng hết khí lực nói với Vân thị:
”Mẫu thân, con rất đói bụng. Người có thể thay nữ nhi lấy một ít trái
cây đến, tốt nhất nên nhuyễn một chút, con có thể ăn lót bụng được một
ít.”
Vân thị thấy Tạ Hộ nói muốn ăn, bà cao hứng, gật đầu liên tục, nói: “
Được, ta đi lấy ngay, chỉ cần con chịu ăn, cái gì nương cũng đều đem
đến.”
Tạ Hộ hít sâu một hơi, ngồi thẳng người lên, trong đầu sáng suốt, nếu
ông trời cho nàng sống lại một lần nữa, như vậy đời này nàng nhất định
phải sống thật tốt, không thể để cho bản thân suy nhược, biết giữ gìn
bản thân mình, không để cho người thân của mình lo lắng.
Nhưng đầu tiên, nàng vẫn muốn vượt qua bệnh kén ăn. Nếu nàng vượt qua
việc này không được thì rất uổng phí, nói không chừng trong vài ngày
không cần người khác tới tính kế nàng, nàng nhất định cũng chết !