Edited by Bà Còm
Trong mật thất âm u, Thẩm Diệp vẻ mặt nôn nóng dạo bước, xung quanh đứng vài người hình như đang chờ Thẩm Diệp lên tiếng.
Sau một lúc lâu, Thẩm Diệp mới dừng lại bước chân, nhíu mày hỏi những người đó: “Các ngươi xác định đã thu thập sạch sẽ hay chưa? Sẽ không lưu lại dấu vết gì chứ?”
Người cầm đầu nói: “Công gia yên tâm, kỳ này xuất động đều là huynh đệ trong Ngũ Thành Binh Mã Tư, tất cả đều không có bối cảnh, chuyện làm xong tất cả đều bị giải quyết, tuyệt đối không lưu lại hậu hoạn.”
Thẩm Diệp không nói gì, vẫn giữ bộ dạng “mặt ủ mày ê“.
Một người khác tiếp lời: “Ai da, kỳ này vốn dĩ chỉ muốn ám sát Thẩm đại công tử, nhưng ai ngờ hắn đột nhiên chạy đến bên người Hoàng Thượng, hiện giờ liên lụy đến Hoàng Thượng, chỉ sợ càng đào càng sâu. Lúc này nếu Thẩm đại công tử đã chết thì coi như xong, nếu hắn không chết, nhất định có thể đoán được mũi tên bắn ra từ phương hướng nào. Chỉ là thuộc hạ thật sự không hiểu nổi, làm thế nào hắn đột nhiên bổ nhào vào phía sau Hoàng Thượng. Hiện giờ khen ngược, hắn được Hoàng Thượng nâng vào trong cung, cho dù chúng ta muốn diệt khẩu cũng không được.”
Mặt Thẩm Diệp lập tức sầm xuống, cong chân đá ngã lăn bàn trà bên cạnh, tia oán độc trong mắt không cần nói cũng biết.
Cái tên tiểu tử thúi này ngay cả chết cũng không thoải mái.
Mấy người thuộc hạ lập tức quỳ xuống, Thẩm Diệp cắn răng nhẫn nhịn một hồi mới nói: “Đều đứng lên đi. Các ngươi hãy kiểm tra cẩn thận xem có cá lọt lưới hay không, nếu có thì cần phải chém tận giết tuyệt, ngay cả người nhà bọn họ cũng đừng lưu trữ, ai có thể bảo đảm bọn họ không đem tin tức tiết lộ cho người nhà biết? Giết, tất cả đều giết! Không chừa một người! Đã qua nhiều ngày rồi, ta sẽ dâng sổ con thỉnh cầu vào cung, nhìn xem tiểu tử kia rốt cuộc muốn chơi kiểu nào? Các ngươi đều ẩn nấp trước, chờ tiếng gió qua khỏi thì hãy xuất hiện.”
Nói xong, trong mật thất phát ra một tiếng đáp lời đồng thanh: “Vâng.”
*Đăng tại Wattpad*
Thiên Hòa Đế xưa nay chính là người “nói được thì làm được”, nếu ngài đã quyết định cho Thẩm Hấp nhận tổ quy tông thì một khắc cũng không thể chờ.
Đối với Thẩm Hấp, ngài vốn dĩ đã ôm một tâm trạng áy náy. Mặc kệ ngài và Lạc thị quan hệ như thế nào, ngài chạm vào Lạc thị rồi có hài tử này là một sự thật không có gì tranh cãi. Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, ngài chẳng hề quan tâm đến mẫu tử bọn họ, muốn ích kỷ quên đi đoạn cảm tình này, thế nên Lạc thị chỉ mới ba mươi tuổi đã qua đời, còn thời thơ ấu của hài tử này ngài hoàn toàn bỏ lỡ. Tuy rằng là một Hoàng đế với bao nhiêu phi tần xinh đẹp, nhưng ai lại biết phần tình cảm của ngài đối với Lạc thị mới là một hạt minh châu không phủ bụi trần, khắc cốt ghi tâm, cả cuộc đời cũng không quên.
Ngài thiếu hài tử này quá nhiều, ngài muốn đền bù cho hắn. Chỉ là ngài suy đi nghĩ lại mãi cũng không biết có thể đền bù như thế nào? Dù ngài có cho hắn quan to lộc hậu tiền đồ vô lượng, nhưng ở trong lòng hài tử này hắn vĩnh viễn không dám ngẩng đầu -- nếu hắn không biết thân thế của mình thì không sao, thân phận đích trưởng tử của Định Quốc Công cũng có thể làm hắn an nhàn cả đời, nhưng hôm nay hắn đã biết được thân phận thật sự, vậy thì hắn sẽ cảm thấy ở hai đầu đều không thích hợp -- với Hoàng thất mà nói thì hắn là hài tử ngoài giá thú, với Thẩm gia mà nói thì hắn tự biết không phải hậu nhân Thẩm gia nên càng không cách gì dung hợp được.
Hôm đó ngài giống như xúc động buột miệng thốt ra câu nói kia, nhưng đâu ai biết thật ra đó là diều ngài đã ấp ủ trong lòng từ lâu. Vào lần đầu tiên nhìn thấy hài tử này ngài đã muốn nói như vậy.
Ngài đương nhiên biết chuyện muốn để Thẩm Hấp nhận tổ quy tông thật không dễ dàng, chỉ là ngài vẫn phải vì hài tử này làm chút chuyện gì. Đời này ngài đã phải chịu gò bó trong đủ loại lễ nghi phiền phức, năm đó nếu không phải vì thân phận áp chế thì ngài đâu thể nào sẽ làm người yêu nhất rời khỏi người, để nàng gả cho nam nhân khác trong khi đang hoài cốt nhục của mình. Cho dù đây điều nàng tự yêu cầu, chỉ là nếu ngài có thể cho nàng điều nàng muốn thì nàng sẽ không quyết tuyệt như vậy.
Mà tất cả những việc này đều là do ngài tạo nghiệt, thật sự không có lý do gì mà lại muốn cho hài tử này gánh lấy hậu quả trên lưng.
Nếu Thiên Hòa Đế đã quyết định phải làm thì không hề muốn trì hoãn một khắc nào, ngày hôm sau liền phái người triệu Thẩm Diệp vào cung. Thẩm Hấp dù sao trên danh nghĩa cũng là đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ, nếu muốn cho hắn nhận tổ quy tông thì phải cần Định Quốc Công Thẩm Diệp phối hợp mới được.
Mấy ngày này Thẩm Diệp vẫn luôn ở bên ngoài thỉnh cầu vào cung, bởi vì án tham ô lúc trước mà Hoàng Thượng đã bảo hắn không cần thượng triều chỉ làm một huân quý nhàn tản, cho nên hắn không thể thượng triều gặp Thiên Hòa Đế, chỉ có thể đệ sổ con thỉnh cầu vào cung nhưng đều bị Thiên Hòa Đế bác bỏ.
Bị bác bỏ nhiều ngày như vậy, Thẩm Diệp ở bên ngoài cũng không biết tình huống của Thẩm Hấp. Đúng lúc này thì Thiên Hòa Đế lại phái người triệu hắn vào cung, một cỗ dự cảm không tốt tràn ngập trong lòng Thẩm Diệp. Hắn lén dò hỏi nội thị ra nghênh đón nhưng một đám miệng kín như bưng.
Sau khi vào Nguyên Dương điện, Lý Mậu liền đem tất cả người hầu hạ trong điện đều rút lui, đóng lại cửa chính dày nặng bằng gỗ sơn son thiếp vàng, ánh sáng trong điện lập tức tối sầm hơn nhiều. Thiên Hòa Đế ngồi trước cửa sổ, có những tia nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trên người ngài, thoạt nhìn như được mạ một lớp kim quang làm Thẩm Diệp cảm thấy có chút lóa mắt. Biểu tình Thiên Hòa Đế có chút nghiêm khắc, không khác biệt gì với biểu tình năm đó ngài triệu hắn vào cung muốn hắn cưới Lạc thị.
Mang theo bức bách và áp lực rất rõ ràng.
Thẩm Diệp trấn định tâm thần, tiến lên quy quy củ củ quỳ lạy Thiên Hòa Đế, sau đó liền khom người đứng ở một bên chờ huấn thị.
Trong điện an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe, Thiên Hòa Đế không nói lời nào, Thẩm Diệp dĩ nhiên không dám mở miệng, đừng nói là mở miệng, ngay cả hít thở cũng phải đè nén.
Thiên Hòa Đế từ sau long án đi ra, Thẩm Diệp liền chủ động tiếp nhận chức trách của Lý Mậu đỡ Thiên Hòa Đế đi đến ngồi lên long ỷ, sau đó liền cung kính trở lại vị trí của mình.
“Hôm kia trong trường săn gặp được thích khách. Đã bao nhiêu năm qua, các bộ Binh Mã Tư chưa bao giờ sơ suất như vậy.”
Thiên Hòa Đế gác một cánh tay lên tay dựa của long ỷ, đầu ngón tay vân vê Phật châu, lâu lâu lại khảy một cái, nói với Thẩm Diệp một câu không liên quan gì.
Thẩm Diệp trong lòng căng thẳng, ngực bắt đầu đổ mồ hôi, tiến lên trả lời: “Thần cũng nghe nói chuyện này, chỉ không biết hiện giờ đã tra ra người phía sau màn chưa?”
Thiên Hòa Đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Thẩm Diệp vừa nghe liền cuống quít quỳ xuống, nằm bò trên mặt đất không dám lên tiếng, chỉ nghe thanh âm của Thiên Hòa Đế ở đỉnh đầu hắn vang lên: “Ngươi đúng là chẳng khách khí, dám trực tiếp hỏi dò trẫm.” Nói xong câu này dừng một chút rồi tiếp tục: “Thẩm Diệp, ngươi có biết tật xấu lớn nhất của ngươi là gì chưa? Không biết tự lượng sức mình! Năm đó ngươi vào Thái Học học hành, lấy thân phận huân quý nhập trường thi, hiển lộ được vài phần tài học. Bất quá, chút tài đó của ngươi chỉ là lý thuyết, ngươi chỉ biết cắm đầu học thành một con mọt sách, vì thế không thể làm việc lớn, nhưng việc nhỏ thì lại không chịu làm. Nếu ngươi có thể tiến bộ một ít thì Định Quốc Công phủ làm sao đến nỗi rơi vào tình trạng hiện giờ? Chỉ cần trẫm bất tử thì bảo hộ Định Quốc Công phủ vài thập niên hưng thịnh là không thành vấn đề. Chẳng qua ngươi luôn là tự cho là thông minh, toàn làm những chuyện khiến trẫm xem thường. Lúc trước có lẽ nhờ Nguyên nương chăm sóc nên ngươi chưa từng làm lỗi, hiện giờ Nguyên nương không có, ngươi bèn càng ngày càng không biết đúng mực.”
Thẩm Diệp vô cùng hoảng sợ khi nghe được lời này của Thiên Hòa Đế, giữa trán đã tràn ra mồ hôi lạnh lấm tấm, đôi mắt nhìn chằm chằm phiến gạch lưu li trên mặt đất, nhịn không được cả người phát run, tim đập thình thịch như gióng trống. Từ khi con trẻ hắn đã vô cùng sợ Thiên Hòa Đế, người này nắm giữ tánh mạng của toàn gia tộc cùng vinh hoa phú quý của hắn, chỉ cần ngài không cao hứng một chút thì tất cả những gì hắn có được hiện giờ đều sẽ trôi theo nước chảy về biển Đông, hắn làm thế nào có thể không sợ được chứ?
Cho nên mặc kệ Thiên Hòa Đế nói gì hắn cũng không dám đưa ra phản bác, rốt cuộc tuy rằng hiện giờ hắn là Định Quốc Công, nhưng lại không như tổ tiên thân mang công tích, chẳng qua chỉ là một huân quý nhàn tản. Lúc trước cho dù trong tay có chút quyền lợi, chỉ là sau khi án tham ô phát sinh thì quyền lợi trong tay hắn liền dần dần suy yếu. Mà chính bản thân hắn cũng không phải là loại biết luồn cúi, người khác cho rằng hắn có bản lĩnh gì đặc biệt, sự thật chỉ có một mình hắn biết, Thiên Hòa Đế không phải bởi vì hắn có bản lĩnh mới đẩy hắn đến vị trí Định Quốc Công. Hết thảy những gì hắn có được đều quá hư ảo, chỉ cần người nam nhân này dậm chân một cái thì tất cả những gì hắn sở hữu đều sẽ hóa thành tro tàn, mà chính hắn cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Thiên Hòa Đế nhìn bộ dáng của Thẩm Diệp, trong lòng như có ngọn lửa đang bắt đầu bốc lên ngùn ngụt. Nghĩ đến chính mình đã nhiều năm tùy hứng nâng đỡ một tên không ra gì như vậy, ngài bỗng cảm thấy mình thật thất bại, giống như bị người uốn bảy tấc lưỡi lừa gạt. Thẩm Diệp ỷ vào việc ngài không muốn đoạt lại sự phồn vinh của Định Quốc Công phủ mà càng lúc càng thêm vô pháp, càng thêm sa đọa. Nghĩ đến ngài đã chịu đựng một tên tiểu nhân nhiều năm như vậy cảm thấy thật sự là quá không lý trí.
Trong lòng Thiên Hòa Đế càng kiên định với ý tưởng muốn để Thẩm Hấp nhận tổ quy tông. Nếu tiếp tục để Thẩm Hấp ở Định Quốc Công phủ thì tất nhiên ngài sẽ vì Thẩm Hấp mà phải bận tâm đến sự hiển hách của Định Quốc Công phủ, cũng giống như năm đó ngài vì Lạc thị Nguyên nương mà vực dậy một Định Quốc Công phủ vốn dĩ đã bị lụn bại.
Nhiều năm như vậy, ngài đã chịu đựng đủ rồi cảm giác bị người dùng lưỡi dao vô hình uy hiếp, chỉ cần chuyện của Thẩm Hấp được giải quyết thì ngài liền chẳng thèm để ý đến sống chết của Định Quốc Công phủ, để bọn chúng tự sinh tự diệt.
“Không cần phải tán gẫu nữa. Hôm nay trẫm triệu ngươi vào cung thật sự có việc thương lượng.” Thiên Hòa Đế hít sâu một hơi trấn định tâm thần, lúc này mới nói với Thẩm Diệp.
Thẩm Diệp vùi đầu càng thấp hơn, cái trán gần như dán lên phiến gạch lưu li, ồm ồm nói: “Vâng. Thần cẩn nghe Thánh dụ.”
Thiên Hòa Đế cố gắng nhịn xuống sự thôi thúc muốn một cước đá vào đỉnh đầu của hắn, đi xuống long ỷ, dạo bước vài vòng trong điện rồi dứt khoát nói: “Trẫm quyết định để hắn nhận tổ quy tông. Rốt cuộc trên danh nghĩa hắn vẫn là nhi tử của ngươi, vì thế trẫm liền thông báo ngươi một tiếng. Bên ngoài có hỏi, ngươi chỉ cần nói Thẩm Hấp là dưỡng tử của ngươi là đủ rồi, còn những chuyện gì khác thì không cần nhiều lời.”
Lúc này Thẩm Diệp ngay cả đáp lời cũng chưa dám, thất thần ngẩng đầu nhìn Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng nói gì? Thần... Thần... không nghe rõ. Hoàng Thượng muốn để... Thẩm Hấp... nhận tổ quy tông? Chuyện này, này...”
Hiện giờ cả người Thẩm Diệp không những mướt mồ hôi lạnh mà tay chân cũng bắt đầu lạnh run. Hắn đã từng nghĩ tới, chỉ cần Thẩm Hấp gặp được Thiên Hòa Đế thì nhất định sẽ gợi lên tình cảm của Thiên Hòa Đế đối với Lạc thị, đến lúc đó ngài nhất định sẽ chăm sóc phong thưởng Thẩm Hấp nhiều hơn.
Thẩm Hấp là Trạng Nguyên mà Thiên Hòa Đế không có thuận thế cho hắn nhập Hàn Lâm Viện, bắt đầu từ lúc ấy thì Thẩm Diệp đã biết, đây là Thiên Hòa Đế đã để tâm đến Thẩm Hấp nên không muốn đãi ngộ hắn giống như một sĩ tử bình thường. Quả thực về sau ngài đã đưa hắn vào Binh Bộ.
Bất quá, cho dù thế nào thì Thẩm Diệp cũng sẽ không bao giờ ngờ được trong lòng Thiên Hòa Đế đã bắt đầu có chủ ý kia.
Để một Hoàng tử đã hai mươi tuổi nhận tổ quy tông, đây là một sự kiện không thể tưởng tượng được! Cho dù gắn cho Thẩm Diệp thêm mấy bộ óc thì hắn cũng không cách gì dự đoán được hành động này của Thiên Hòa Đế. Chẳng lẽ ngài không sợ quần thần phản đối hay sao? Không sợ rối loạn triều cương hay sao?
Thẩm Diệp sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới cố nặn ra một nụ cười nói với Thiên Hòa Đế: “Hoàng Thượng, chuyện này chỉ sợ phải bàn bạc kỹ hơn. Thân phận của Thẩm Hấp cố nhiên đặc thù, chỉ là, Hoàng Thượng cũng không nên vì thằng nhãi ranh này mà làm rối loạn kỷ cương.”
Thẩm Diệp vừa nói xong thì nhận được một cú đá thẳng mặt của Thiên Hòa Đế, đá hắn bật ngửa trên mặt đất. Thẩm Diệp hoàn toàn ngây ngốc, lúc trước cho dù Thiên Hòa Đế làm mọi cách nhục nhã hắn lại chưa từng bao giờ động chân động tay, nhưng hôm nay...
Thẩm Diệp âm thầm nắm chặt bàn tay khiến móng tay đâm sâu vào thịt, vừa sợ hãi lại bực tức bò dậy, không dám nói một câu gì, thật giống như lúc nãy người bị đá không phải là hắn, lại quy quy củ củ quỳ sấp xuống.
Chỉ nghe thanh âm lạnh nhạt của Thiên Hòa Đế từ đỉnh đầu hắn vang lên: “Ngươi là cái thá gì mà dám gọi hắn là “thằng nhãi ranh”?”