Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 61: Chương 61: Muốn gả cho loại người nào?




Edited by Bà Còm

Tạ Hộ liếc mắt một cái liền chọn ngay một vại trà trong vô số lá trà trên kệ. Chủ tử thích uống trà nhưng thiên về vị thơm thuần hậu của hồng trà, còn trà xanh thì chủ tử chỉ muốn uống vào mùa hè. Hiện giờ đã là tháng mười, khí hậu tuy chưa rét lạnh nhưng cũng tới lúc uống hồng trà.

Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đến quầy thấp chọn một bộ trà cụ bằng sứ trắng, tuy nhìn đơn giản nhưng lại là một trong những bộ trà cụ quý nhất khó tạo ra nhất. Sứ trắng dễ tìm nhưng bộ sứ trắng mỏng như cánh ve thì lại hiếm có, loại sứ này mỏng đến nỗi có thể nhìn xuyên qua, chỉ cần nâng cái chén về hướng ánh sáng thì giống như nhìn qua một tấm lụa trắng, có thể nhìn thấu bên trong.

Tạ Hộ mang tới một tấm nệm, ngồi quỳ trước bàn thấp nghiêm túc pha trà.

Tuy Thẩm Hấp ngồi phía sau án thư nhưng trong lòng không thể an tĩnh, ánh mắt luôn nhịn không được hướng lên người nàng. Thẩm Hấp ngắm nàng nghiêm trang ngồi quỳ trên đệm mềm, lưng duỗi thẳng, rất chăm chú nhưng không kém phần kiêu hãnh, thắt lưng bản to bằng gấm vòng quanh eo làm vòng eo của nàng càng thêm thon thả, thoạt nhìn chỉ cần một tay có thể ôm hết. Không thể không công nhận, trong mắt Thẩm Hấp cô nương này thật vô cùng mỹ lệ, chỉ nhìn bóng lưng nàng thôi mà cũng có thể khiến hắn quên hết tất cả.

Tạ Hộ nghiêm túc pha trà thật tốt, vừa đứng dậy liền bắt gặp ánh mắt nhìn nàng chăm chú không chút nào che đậy của Thẩm Hấp, tức khắc có loại cảm giác quẫn bách như mình đang “đục nước béo cò” bị chủ tử bắt gặp. Tuy nàng không hề “đục nước béo cò” nhưng ánh mắt của chủ tử chính là làm nàng sinh ra cảm giác như vậy.

“Công tử, trà đã pha xong. Công tử muốn uống ở đâu?”

Thẩm Hấp buông quyển sách dùng làm đạo cụ trong tay (hoàn toàn không để ý đọc sách, vậy không phải cầm để làm đạo cụ sao?) đứng lên, cũng từ bên cạnh quầy thấp lấy một tấm đệm mềm mang tới, sau đó lấy một khay trà, đem trà ngon Tạ Hộ vừa pha đặt trên trên, hai người cứ thế mặt đối mặt ngồi xuống.

Nhìn thoáng qua lá trà và trà cụ nàng chọn, Thẩm Hấp khẽ mỉm cười hài lòng, giơ tay cầm lên một chén, đầu tiên là để dưới mũi nhẹ hít vào, sau đó liền nhấp một ngụm, rồi không nói gì uống cạn chén trà, lúc này mới hỏi: “Tay nghề pha trà của muội là học từ ai?”

Tạ Hộ đang uống trà một cách hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi bất ngờ vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, muốn trả lời nhưng lại phát hiện mình thật không biết phải trả lời thế nào. Một tay trà nghệ này của nàng cũng có quan hệ với chủ tử, đời trước nàng ở trong cung có học qua với trà sư, bất quá sau khi đến hầu hạ ngự tiền, chủ tử chê bai nàng pha trà chưa tới liền tự mình chỉ điểm một phen, sau đó mới có tay nghề như hiện giờ.

Chỉ là, loại chuyện này phải giải thích với chủ tử như thế nào?

Cúi đầu nghĩ nghĩ, Tạ Hộ ấp úng: “Muội... cha muội thích uống trà. Ông, ông dạy muội.”

Lão cha Tạ Cận thật là một tấm bia tốt. Thật ra chỉ có người trong nhà mới biết Tạ Cận ngày thường ngoại trừ đi xã giao thì căn bản không hề uống trà. Nếu nhất định phải chọn một loại trà để thích thì chỉ có thể là trà sữa ngựa, ngày thường ông chỉ uống sữa bò và sữa dê mà thôi... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang uy phong như vậy, thật ra trong xương cốt vẫn chưa... cai sữa! Mà Tạ Hộ vẫn luôn cho rằng, Tạ Cận đối với Vân thị nhiều năm sủng ái không suy, thực sự có quan hệ chặt chẽ đến bộ phận trước ngực của Vân thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.