Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 199: Chương 199: Phiên ngoại 4. KẾT THÚC VIÊN MÃN




Edited by Bà Còm

Từ sau khi Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử xuất thế, bầu không khí trong toàn bộ triều đình dường như không giống như lúc trước. Xét cho đến cùng, nguyên nhân liền ở chỗ -- Hoàng đế bệ hạ của chúng ta... bận rộn hơn.

Ban ngày ở trong triều xử lý các vấn đề chính sự, buổi tối về tới hậu cung còn muốn kiêm chức “Vú em” vĩ đại -- Thiên Duyên Đế uy nghiêm lạnh lùng của chúng ta dường như đặc biệt ham thích chăm sóc hài tử. Về điểm này thì ngay cả đương kim Hoàng Hậu nương nương đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Từ khi hai hài tử ra đời thì gần như Hoàng Hậu nương nương không cần đụng tay vào chuyện gì, ngoại trừ thời điểm cho bú, còn lại bất kỳ chuyện gì khác thì chỉ cần bệ hạ chúng ta có mặt tại hậu cung thì ngài ôm hết -- dỗ nín, chọc cười, thay y phục, đổi tã ướt, đều toàn bộ một mình ôm đồm, động tác cực kỳ thành thạo khiến cho toàn bộ nhũ mẫu ma ma trong cung suýt mất việc. Hơn nữa, mỗi lần đều có thể làm gọn gàng ngăn nắp giống như đang xử lý Quốc sự, không chút cẩu thả, không thấy hoảng loạn chút nào.

Dưới sự cần cù vất vả chăm sóc của vị “Vú em” tôn quý nhất thiên hạ, hai hài tử khỏe mạnh lớn lên, đảo mắt đã sắp qua một năm, được dưỡng trắng trẻo mập mạp. Hai hài tử “phấn điêu ngọc trác” giống nhau như đúc không thể nghi ngờ chính là tân sủng của hậu cung thậm chí của cả triều đình.

*Edited by Bà Còm*

Cuối cùng cũng đến ngày chọn đồ vật đoán tương lai. Trong Nguyên Dương Điện, Thiên Hòa Đế ngồi ở ghế chủ vị uống trà, Thừa tướng Lạc Cần Chương ngồi dưới tay phải, Lại Bộ Thượng Thư Tạ Cận ngồi dưới tay trái, phía dưới còn có các triều thần đang đứng chờ xem lễ. Giữa điện đặt một chiếc bàn thật lớn, trên bàn bày đủ loại đồ vật màu sắc hình dạng khác nhau, có ẩm thực, giải trí, văn võ thứ gì cần có đều có.

Không bao lâu, thanh âm bén nhọn từ bên ngoài truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm, ba vị điện hạ giá lâm.”

Triều thần đang chờ trong điện đồng loạt tiến lên khom mình hành lễ. Thiên Duyên Đế xuất hiện, một tay bế đứa nhỏ, tay kia dắt đứa lớn, trên tay đứa lớn ôm một đứa nhỏ. Hình ảnh hài hòa như vậy đập vào mắt đại gia khiến các lão thần vô cùng vui mừng.

Ngô Hoàng đăng cơ đã hơn một năm, cũng đã có ba Hoàng tử, cứ theo xu thế này mà phát triển thì huyết mạch truyền thừa của Thiên Duyên Đế có hi vọng phồn vinh.

Thiên Hòa Đế tiến đến đón nhận bế lên một lượt cả lớn lẫn nhỏ, ở trên mặt một lớn một nhỏ đều hôn vài cái, sau đó nhìn nhìn một đứa Thiên Duyên Đế còn bế trong tay, hận không thể đoạt lấy tất cả ôm vào lòng mình. Thừa tướng Lạc Cần Chương nháy mắt đã thấy cả hai hài tử lập tức bị ôm đi, vô cùng hụt hẫng đi đến bên cạnh Thiên Hòa Đế kính cẩn có lễ hỏi: “Thái Thượng Hoàng, ngài xem... có phải nên chừa ra một đứa cấp lão thần ôm chút hay không?”

Thiên Hòa Đế đang được đại tôn tử và tiểu tôn tử chọc cười vui vẻ, đâu thể nào chịu nhượng lại, khó xử lắc đầu nói với Lạc Cần Chương: “Thừa tướng thứ lỗi, đứa nào... trẫm cũng luyến tiếc.”

“...”

Hai hàng lông mày Lạc Cần Chương dựng đứng, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, không duỗi tay ôm bèn trực tiếp thò tay tới chọt chọt -- một chốc thì sờ sờ gương mặt đứa lớn, một chốc thì chọc chọc mông đứa nhỏ, cũng chơi vui vẻ vô cùng. Thiên Hòa Đế có tâm muốn tránh lão nhân này, lại cảm thấy làm như vậy có điểm quá phận, đành phải nhịn đau miễn cưỡng để Thừa tướng cùng nhau chơi đùa với hài tử.

Mà Tạ Cận thì tốt hơn một chút, trực tiếp từ trong tay tế tử Thiên Duyên Đế tiếp nhận một đứa nhỏ, vui rạo rực ôm vào trong ngực. Cách đối xử bên nặng bên nhẹ làm Thiên Hòa Đế cùng Thừa tướng đều có điểm cảm khái, rốt cuộc là nhạc phụ có khác, ngay cả hài tử cũng bỏ được để lấy lòng.

Buổi lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử tiến hành vô cùng thuận lợi. Nhị Hoàng tử một tay cầm sách một tay cầm bút; Tam Hoàng tử liền chộp ngay cung tiễn bằng da. Thật ra cái gọi là “chọn đồ vật đoán tương lai” bất quá chỉ là một hình thức, làm sao có thể dựa vào vụ hài tử một tuổi bắt lấy thứ gì liền có tương lai như vậy, cũng là vì để quân thần cùng vui mà thôi.

*Đăng tại Wattpad*

Phía bên này nghi thức tiến hành tương đối náo nhiệt, phía bên kia trong cung Hoàng Hậu nương nương cũng náo nhiệt không kém. Năm nay, thừa dịp hai vị Hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép toàn bộ nữ quyến của Quy Nghĩa Hầu phủ thuộc về mẫu gia của Hoàng Hậu vào cung yết kiến. Tạ Hộ ở Khôn Nguyên cung tiếp đãi mọi người Tạ gia. Sau khi nhận lễ, Tạ Hộ bắt đầu trò chuyện với một thế hệ của Tạ gia.

Tạ Tân và Phó Song chỉ ngồi nghe chứ không nói, hai người cứ cách mấy ngày lại vào cung làm bạn với Tạ Hộ. Trượng phu Hách Phong của Tạ Tân hiện giờ đã lên được tới vị trí Thống lĩnh Cấm quân; còn Phó Song càng tốt hơn, ca ca Tạ Thiều kiếm về cho thê tử cái nhị phẩm cáo mệnh, mà sau khi Phó Song sinh một nữ nhi đầu tiên, hai thai kế tiếp đều là nam hài nhi khiến nàng mừng phát điên, từ đấy không đề cập tới chuyện muốn Tạ Thiều nạp thiếp, ngay cả các nha đầu đã chuẩn bị cất nhắc lên làm thông phòng đều gả ra ngoài, toàn tâm toàn ý nắm chặt Tạ Thiều.

Vân thị đứng ở cửa ngóng đợi ngoại tôn được đưa về. Hai lần trước bà tới chỉ gặp được đại ngoại tôn, hai tiểu ngoại tôn vẫn đang ngủ. Hôm nay tới đúng lúc không ngủ, lại chưa kịp nhìn thì đã bị Hoàng Thượng ôm tới Nguyên Dương Điện gặp đại thần.

Hình thị ngồi ở ghế đầu tiên trước đám tiểu bối, nói chuyện với Tạ Hộ cười không khép miệng được. Đời này Hình thị cũng có thể kiếm được cái nhất phẩm cáo mệnh, ngẫm lại thật sự là vận khí đã đến. Tạ Hộ đột nhiên hỏi Hình thị: “Đúng rồi, lão thái thái gần đây có gặp lão phu nhân Quốc Công phủ hay không?”

Hình thị cũng đã thành tinh, làm sao không biết Định Quốc Công phủ Thẩm gia cùng Đế hậu có mối thù sống núi, đương nhiên không dám thay bọn họ nói chuyện, chỉ trả lời: “Hồi nương nương, hôm kia có gặp qua một lần. Ai nha, lão phu nhân tuy nói là tỷ tỷ của ta, nhưng ta với nàng vẫn luôn không thân cận, cũng không biết nàng nghĩ thế nào mà lại đến cậy nhờ ta. Nương nương cũng biết, Quy Nghĩa Hầu phủ chúng ta chật hẹp, đâu thể nào dung chứa Thẩm lão phu nhân. Nàng và mấy tức phụ hình như cũng không đủ sống, không có ngày lành, đầu bù tóc rối giống lão bà tử bị điên. Nếu không phải nàng ở trên phố kêu ta, ta thật đúng là nhận không ra.”

Tạ Hộ vừa uống trà vừa nghe Hình thị nói xong mới lại hỏi: “Vậy hiện giờ bà ta ở đâu? Lão thái thái thu lưu bà ta à?”

Hình thị lập tức lắc đầu phủ nhận: “Đâu thể nào. Giao tình của ta và lão phu nhân cũng không tốt lắm, cho dù là tỷ muội thì thế nào, nữ nhân xuất giá chính là người của phu gia, làm sao còn có thể quản người nhà mẫu gia. Nàng ngăn đường ta muốn ta thu lưu, ta không hồ đồ, biết bản thân đâu có mấy cân mấy lượng. Bất quá nhìn nàng cũng tội nghiệp, vì thế ta kêu người đưa cho nàng hai mươi lượng bạc, cũng coi như là thành toàn một hồi tỷ muội.”

Tạ Hộ không nói gì, bất quá nhìn khóe miệng hơi nhếch lên vẫn có thể hiểu được nàng thực vừa lòng đối với cách làm này của Hình thị. Hình thị âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tạ Tân cùng Phó Song đang nói chuyện, các hài tử quây quần bên cạnh chơi với nhau. Tạ Hộ nhìn về phía các nàng, Tạ Tân liền chủ động mở miệng: “Đúng rồi, lần trước ta ở trên phố gặp Hành tỷ nhi, nàng tựa hồ cũng sinh hai hài tử, một nam hài nhi và một nữ hài nhi. Ta nghe bà tử phía sau xưng nàng là phu nhân, coi bộ cũng đã được phù chính, cũng không uổng công nàng chủ động một phen.”

Lúc này, Tạ Hộ mới nhớ tới còn có Tạ Hành, đời trước nàng ta đã chết sớm, khi chết vẫn là một thiếp thị, cũng không sinh hạ một nhi nữ nào. Một đời này lại cho nàng ta có được kết quả nàng ta mong chờ.

Thật ra đối với Tạ Hành và Lý Trăn, một đời này Tạ Hộ cũng không oán hận bọn họ. Tuy nói có chút tranh chấp với Tạ Hành, nhưng chỉ bởi vì tâm tư của nàng ta toàn bộ đặt lên Lý Trăn, đã hiểu lầm cho rằng Tạ Hộ là đối thủ. Mà sau khi nàng ta theo Lý Trăn đi Cam Túc, hiện giờ trở về tuy Tĩnh An Hầu phủ đã không còn cường thịnh như trước, nhưng ít ra Tạ Hành cũng hết khổ.

“Lúc trước nàng luôn đấu đá với nương nương, hiện giờ coi như cũng được đổi đời, nhưng coi bộ không muốn tiếp xúc với tỷ muội chúng ta. Có thể sống ở bên ngoài lâu rồi, vẫn có chút không thích ứng với sự thay đổi ở kinh thành.”

Tạ Hộ cũng mỉm cười tự đáy lòng chúc phúc: “Người nào cũng từng có một quãng thời gian nông nổi, ai cũng có chí hướng riêng. Nàng ta sống tốt là được rồi.”

Nàng sống lại một đời, đã giải quyết được nghiệt duyên dây dưa của kiếp trước, một đời này mọi người đều có được cuộc sống bản thân mong muốn, đó mới là kết quả tốt nhất không phải sao? Người sống trên đời luôn có quá nhiều tiếc nuối, cũng không phải mỗi một lần đều có thể được trời cao chiếu cố. Cho nên người còn được sống trên thế gian vẫn nên quý trọng những gì trước mắt, cần theo đuổi thì nên theo đuổi, nhưng cần buông tay cũng phải biết buông tay, như vậy mới là tốt nhất.

*Edited by Bà Còm*

Đời trước sau khi Tạ Hộ chết, Thiên Duyên Đế đích thân đi đến Tĩnh An Hầu phủ phúng viếng, nhìn nữ nhân cả người xanh tím nằm trong quan tài, khóe mắt Thiên Duyên Đế không khỏi vì cảnh tượng này mà hoen đỏ. Nhìn Lý Trăn đang quỳ gối trước linh đường của Tạ Hộ biểu tình có chút dại ra, Thiên Duyên Đế đi đến bên người hắn, cúi người xuống ghé vào bên tai hắn nói: “Ngươi cho rằng, Tĩnh An Hầu phủ dựa vào cái gì mà được trẫm chiếu cố?”

Lý Trăn đột nhiên ngẩng đầu lên, khó có thể tin nhìn nam nhân cao cao tại thượng này...

Duyên tới duyên đi, tất cả chỉ bởi vì một chấp niệm. Ở thời điểm sai lầm lại gặp lầm người, thật sự chính là một cỗ nghiệt duyên, một nỗi thống hận. Đến tột cùng hắn đối với Tạ Hộ là yêu hay là hận? Mà vấn đề này Lý Trăn rốt cuộc cũng không thể tìm thấy đáp án, hắn dùng máu tươi của cả nhà để chứng minh tình cảm của hắn, nhưng nhận được vẫn là một đáp án không có kết quả.

~~TOÀN VĂN HOÀN~~

LỜI BÀ CÒM: Mình muốn dùng vài dòng cuối cùng để cám ơn tất cả các bạn đã đồng hành với mình trong bộ truyện này. Đặc biệt cám ơn những bạn đã chịu khó bấm cho mình ngôi sao, nhất là những bạn dành chút thời gian để lại những comments để góp ý sửa lỗi, bàn luận câu chuyện, khen chê... đó chính là cách các bạn “trả lương” cho mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.