Edited by Bà Còm
Tạ Hộ chưa từng thấy qua một Thẩm Hấp trong bộ áo chẽn, vải thô màu xanh nước biển cũng không thể tổn hại tuấn dung, quanh eo đeo một đai lưng dài màu xanh đậm, thoạt nhìn thập phần hăng hái. Tạ Hộ thì mặc một bộ váy áo nông phụ đơn giản, trên đầu bịt một chiếc khăn màu lam. Hai người đều chưa từng thấy đối phương ăn mặc như vậy, vừa nhìn thoáng qua nhau xong đều không nhịn được phì cười.
Thẩm Hấp kêu Nhiếp Nhung đổi một chiếc xe ngựa giản dị, Thẩm Hấp tự mình đánh xe chở Tạ Hộ đi về hướng điền viên của Lạc Cần Chương.
Hai người đến nơi thì thấy Lạc Cần Chương dường như đã đợi bọn họ thật lâu, vừa thấy bọn họ lại gần liền vội không chờ nổi dúi nông cụ vào tay Thẩm Hấp, hình như là một cái cào. Tạ Hộ không phải thực sự có thể phân rõ, mà xem biểu tình của Thẩm Hấp hẳn là cũng không hề minh bạch thứ trong tay rốt cuộc dùng như thế nào. Lạc Cần Chương cũng không ngó ngàng đến vẻ mặt mơ hồ của bọn họ, đi ở phía trước mở đường ra hiệu cho Thẩm Hấp đi theo sau lưng cùng nhau ra ngoài từ cửa sau, hướng về phía đồng ruộng tiến đến.
Tạ Hộ cũng đi theo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa sau là thấy ngay một mảng đồng ruộng xanh mượt trải dài, dưới ruộng trồng loại cây gì đó nhìn không giống cây hoa cũng không giống cây ăn trái, từng rễ cây tròn tròn hướng lên trời nở bung, không có hoa mà chỉ có lá cây.
Lạc Cần Chương đứng ở ven ruộng, bắt đầu xăn ống quần lên. Thẩm Hấp không cử động, tựa hồ còn chưa giác ngộ chàng ta sắp sửa phải xuống ruộng làm việc. Lạc Cần Chương cũng không thúc giục, chỉ thực thong dong bình tĩnh đưa cho hắn một cái lưỡi hái, Thẩm Hấp tiếp nhận rồi Lạc Cần Chương mới bắt đầu giao việc: “Đây là cây cải dầu, đã tới lúc có thể thu hoạch. Trong chốc lát ngươi xem ta cắt như thế nào, một mảnh này tất cả đều giao cho ngươi.”
Thẩm Hấp nhìn Lạc Cần Chương, lại nhìn nhìn khoảnh ruộng đứng ở trên bờ bên này cơ hồ không nhìn thấy bờ bên kia, không khỏi nheo mắt lại. Lạc Cần Chương cũng mặc kệ chuyện này, sẽ chẳng hơi đâu mà đi chiếu cố tâm tình của một... cậu ấm, cứ thế bước xuống ruộng, giơ lưỡi hái lên chém xuống cắt một đám cây cải dầu để nằm trên mặt đất.
Thẩm Hấp nhìn nhìn Tạ Hộ cũng đang mê man giống hắn, chỉ thấy Tạ Hộ yên lặng gật đầu cổ vũ: “Phu quân cố lên.”
Hít sâu một hơi, Thẩm Hấp mới nghẹn khuất đi xuống ruộng, học theo bộ dáng của Lạc Cần Chương bắt đầu cắt những cây cải dầu. Lúc đầu Thẩm Hấp chỉ cắt từng cây một, bị Lạc Cần Chương ở giữa khe hở thấy được mắng to vài câu, sau đó mới dần dần cảm thấy quen tay, bắt đầu cắt một lúc ba bốn cây.
Tạ Hộ xuyên qua cửa sau đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy trên bệ bếp đặt một cái sọt, trong sọt có hơn mười con cua đang phun bong bóng bò lổm ngổm.
Tuy rằng Thẩm Hấp ở ngoài ruộng làm việc, nhưng Tạ Hộ ở trong phòng bếp cũng không rảnh tay chút nào, đem những rau củ quả cần xào nấu cho bữa cơm trưa đều gọt vỏ hoặc nhặt xong, lại múc nước rửa sạch, sau đó còn phải buộc chặt từng con cua để cọ rửa sạch sẽ mới được.
Giữa buổi nàng mang một bình trà lớn ra cho hai người họ. Nghe thấy tiếng kêu thanh thúy của nàng, Thẩm Hấp như trút được gánh nặng từ dưới ruộng bò lên, buổi sáng còn sót lại một chút khí độ nào của quý công tử thì hiện giờ hoàn toàn biến mất -- trên mặt, trên cổ, trên tay, nhiều chỗ dính đầy bùn đất, trên tóc cũng dính lá cải, cả người thoạt nhìn không giống như đi làm việc nhà nông, ngược lại giống như là đi chịu hình.
Tạ Hộ nhìn thấy vô cùng đau lòng, cố ý rót cho phu quân nước thật nóng để chàng có thể ngồi trên bờ ruộng nghỉ ngơi nhiều thêm chốc lát chờ nước nguội. Nhưng vừa uống nước xong thì Lạc Cần Chương vẫn không khách khí đẩy chàng ta xuống ruộng, còn dặn dò Tạ Hộ lần tới phải đưa nước có độ ấm thích hợp, mắng Tạ Hộ nếu lần tới lại chơi cái trò ma mãnh này thì không được mang nước ra nữa, chờ giữa trưa lúc nghỉ ngơi mới cho uống nước.
Thật vất vả chờ tới giờ ăn cơm trưa, Thẩm Hấp từ đồng ruộng bò ra thì bộ dáng đã hỗn độn không còn phân biệt được, bất quá cũng không mệt mỏi nhiều, chỉ là bề ngoài nhìn quá dọa người. Giữa trưa Tạ Hộ cố ý làm hai món cay cho Thẩm Hấp, vốn dĩ muốn cho phu quân ăn ngon miệng một chút, không ngờ Lạc Cần Chương cũng cực kỳ thích ăn món cay, hai người liền ăn sạch hai phần đồ cay. Còn lại món cua thì Tạ Hộ gỡ thịt cho hai người nên cũng không phiền toái. Hai người ăn cơm xong, Lạc Cần Chương phê chuẩn cho Thẩm Hấp ngồi ở đình viện nghỉ ngơi một khắc.
Nhìn bộ dạng này của phu quân khiến Tạ Hộ đau lòng nói không nên lời. Thẩm Hấp ngồi xuống, nàng cũng không rảnh lo dọn dẹp chén đũa, bèn cầm cây quạt ngồi bên cạnh đưa cây quạt để chàng tự mình quạt, còn nàng thì ngồi bóp chân bóp tay cho phu quân. Thẩm Hấp còn chưa kịp hưởng thụ bao lâu lại bị Lạc Cần Chương kêu xuống ruộng làm việc.
Đôi phu thê cơ hồ là đếm nấc tính thời gian, rốt cuộc ráng được tới chạng vạng, thái dương xuống núi thì Tạ Hộ đi đến bờ ruộng kêu hai người họ. Đứng trên bờ liền thấy mảnh ruộng của Lạc Cần Chương đã nằm bẹp một tảng lớn, mà bên mảnh của Thẩm Hấp nhiều nhất là được nửa phần, hơn nữa những đám cải dầu còn không nằm gọn gàng chỉnh tề như phần của Lạc Cần Chương mà vứt lung tung rối loạn.
Đồng dạng là một ngày làm việc, Lạc Cần Chương từ trong ruộng bước ra, ngoại trừ một thân mồ hôi thì bộ dáng vẫn như cũ; trái lại Thẩm Hấp thì y phục xộc xệch, búi tóc hỗn độn, trên người không chừa lại chút nào vẻ tuấn dật xuất trần ngày thường.
Lạc Cần Chương nhìn Thẩm Hấp, lắc đầu phê bình: “Với cái bản lĩnh này của ngươi mà còn muốn làm đại sự? Ta thấy ngươi vẫn nên sớm buông bỏ nghỉ ngơi đi, ôm lão bà hài tử nằm giường êm nệm ấm hưởng thụ cuộc sống bình thường thì tốt hơn.”
Thẩm Hấp được Tạ Hộ đỡ, thật ra cũng không phải đặc biệt mệt. Chỉ là Tạ Hộ thoạt nhìn bộ dáng chật vật của phu quân thì cho rằng phu quân đang rất mệt. Nghe Lạc Cần Chương mỉa mai như vậy, Thẩm Hấp đang muốn phản bác thì nghe Tạ Hộ nhịn không được lên tiếng: “Ngoại tổ, ngài đừng nói phu quân như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên phu quân làm việc nhà nông, làm được như thế thì kém cỏi ở chỗ nào? Đã không vớt được một câu khen của ngài, ngược lại còn bị ngài mắng mỏ chịu nhiều ủy khuất. Ngài không thể coi phu quân như con lừa để sai sử chứ.”
Nghe Tạ Hộ oán trách không lưu tình, Lạc Cần Chương mở to hai mắt nhìn nàng, hừ hừ bảo: “Ôi chao, còn có người đau lòng nữa chứ! Ngại mệt ngại phiền thì ngày mai đừng tới.”
Thẩm Hấp muốn nói gì đó lại bị Tạ Hộ đoạt trước, chỉ thấy nàng đi chuyển đến trước mặt Thẩm Hấp, không hề sợ hãi giằng co với Lạc Cần Chương: “Ngoại tổ, ngài biết rõ phu quân không phải loại người thấy khó mà lui, lại phải nói ra những lời này, còn không phải nói rõ muốn khi dễ người hay sao? Chàng là phu quân của con, ngài không đau lòng nhưng con rất đau lòng đấy. Con biết ngài coi thường phu quân, nhưng cho dù là tượng đất thì cũng có ba phần tính tình mà. Nếu ngài cứ khi dễ người ta thảm thương như vậy, sau này coi chừng thật không ai tới chỗ ngài nữa đâu.”
“...”
Tạ Hộ tuôn ra một tràng thật thuận miệng, cũng vì thiệt tình xót Thẩm Hấp, nghĩ chủ tử cao cao tại thượng của nàng tại sao lại phải ăn khổ như vậy? Chủ tử thật tôn quý, thật cao khiết, hiện giờ ăn nói khép nép tới làm việc nhà nông đã là ủy khuất, lại còn phải bị la mắng uất ức như vậy. Cố tình người này lại là ngoại tổ của chủ tử, về tình về lễ chủ tử có muốn phản kháng cũng không thể. Nếu chủ tử không thể phản kháng, vậy thì nàng phải đứng ra nói vài câu công đạo mới được. Không ngờ nói một hồi, trong miệng liền không có cửa giữ lại, đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng tất cả đều nói ra.
Đột nhiên tỉnh táo lại, Tạ Hộ lúc này mới kinh hãi nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu quá phận, nhưng lời đã nói thì như bát nước đổ đi, không thể nào hốt lại được.
Lúc trước lưng còn dựng thẳng thì trong nháy mắt liền còng xuống, Tạ Hộ cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Lạc Cần Chương và Thẩm Hấp. Nàng biết hiện tại phu quân muốn hàn gắn lại quan hệ với vị ngoại tổ này, lại không ngờ nàng nhất thời không nhịn được đã làm hỏng đại sự ẩn nhẫn của phu quân... Nghĩ thâm sâu thêm một chút, nếu bởi vì mấy câu của nàng mà hoàn toàn đắc tội với Lạc Cần Chương, khiến ông không giúp đỡ chủ tử đoạt vị, vậy chẳng phải con đường đoạt vị của chủ tử sẽ bị trắc trở thêm hay sao...
Tạ Hộ miên man suy nghĩ trong lòng một hồi lâu cũng không thấy cơn bạo nộ xảy ra theo dự đoán. Lúc này Tạ Hộ mới lén ngẩng đầu nhìn nhìn Lạc Cần Chương, chỉ thấy ông đang khoanh tay trước ngực ung dung nhìn nàng, trên mặt cũng không giống như mang theo vẻ phẫn nộ.
[Không có biểu tình mới là biểu tình tệ nhất, lão nhân gia khẳng định đang âm thầm hận chết mình trong lòng], Tạ Hộ thầm nghĩ như thế.
Tạ Hộ lại lén liếc nhìn Thẩm Hấp một cái, thấy phu quân cũng đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Đụng phải ánh mắt thâm thúy bình tĩnh kia, Tạ Hộ có chút cảm giác không chỗ dung thân.
“Hiện tại biết sợ rồi sao?” Thẩm Hấp đột nhiên sủng nịch búng búng chóp mũi của nàng, thốt ra một câu như vậy.
Tạ Hộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phu quân, chỉ thấy Thẩm Hấp đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ với nàng, bởi vì tay dơ nên dùng cánh tay kéo Tạ Hộ vào người, sau đó vòng tay ôm nàng vào lòng ngực, còn cúi xuống hôn một cái trên má nàng. Tạ Hộ xấu hổ đến nỗi toàn thân đỏ ửng, Lạc Cần Chương cũng bị một màn âu yếm trước mắt làm cho ngượng ngùng, khụ một tiếng rồi tự giác quay người, không thèm nhìn đôi tiểu phu thê ân ái không biết tùy thời tùy chỗ này, thuận tiện ở trong lòng cảm thán một chút, nếu Thố Thố của ông vẫn còn ở đây...
Lạc Cần Chương nhịn không được lại nhìn thoáng qua tôn tử kia, chỉ thấy biểu tình của hắn thật bình yên, mặt mày ôn nhu, khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ làm ông có chút hoảng hốt -- dường như là thấy được hình ảnh của nữ nhi. Trong ấn tượng của ông, Thẩm Hấp luôn là người xa cách lạnh nhạt, mười hai tuổi khi bị đưa tới bên người của ông, đối với ngoại giới tràn ngập địch ý rất sâu nặng, hành vi cử chỉ cũng vô cùng cực đoan tàn nhẫn. Một khi hắn phát hiện người nào có chút uy hiếp với hắn, hắn bằng bất cứ giá nào cũng phải không từ thủ đoạn diệt trừ, cho dù là mượn ngoại lực cũng muốn đem hết thảy nhân tố bất lợi cho hắn toàn bộ tiêu diệt.
Giống như năm đó khi hắn vừa tới nơi này, ông đã âm thầm phái tử sĩ bảo hộ an toàn cho hắn, bởi vì bận tâm hắn còn nhỏ tuổi nên cũng không tiết lộ cho hắn biết. Mà hài tử kia có lẽ từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh không tốt, tựa hồ suốt ngày đều bao phủ bên trong bóng ma bị người đuổi giết, ngay cả “gió thổi cỏ lay” sau lưng cũng sợ hãi. Lúc ấy ông cũng phát hiện hài tử kia có chút không thích hợp nhưng vẫn không cảnh giác, cho rằng hắn chỉ là một hài tử mười hai tuổi thì cho dù có nghi ngờ cũng làm gì được đâu, các tử sĩ đều nguyện trung thành với Lạc thị nên càng ít người biết thân phận bọn họ càng tốt, vì thế bèn không nói cho Thẩm Hấp. Ai ngờ chỉ một tháng sau, tiểu tử kia dựa vào cơ hội đi về thành, lợi dụng thân phận Thế tử Quốc Công gia của hắn tiếp xúc với Tổng binh, lấy thân làm mồi dẫn ra toàn bộ hai trăm tử sĩ theo sau bảo vệ hắn, bắt tất cả như “ba ba trong rọ”, dụng hình tàn nhẫn với bọn họ, bức bách bọn họ nói ra người phía sau màn. Các tử sĩ dĩ nhiên sẽ không khai ra bất cứ điều gì, hắn ép hỏi không được liền không chút nào nương tay giết sạch bọn họ một cách tàn nhẫn.
Sau khi ông biết được việc này tức giận đến cực độ, nhưng cũng không cách nào xoay chuyển tình thế. Mà hài tử kia tự biết phạm vào đại sai, từ đó về sau càng thêm phong bế, trở nên càng mẫn cảm, càng thêm không để ai lại gần. Ông bất đắc dĩ đem hắn trả về kinh thành, đưa hắn đến bên người mẫu thân hắn.
Nhưng ông vẫn không yên tâm, lợi dụng nhãn tuyến trong kinh giám thị nhất cử nhất động của hắn. Thế mới biết sau khi hồi kinh, Thẩm Hấp không chỉ không thu liễm, ngược lại càng làm trầm trọng hơn, biến thành một người đùa bỡn quyền mưu, vì đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào. Biết được như vậy ông mới hoàn toàn cảm thấy thất vọng mà buông tay đối với tiểu tử này.
Ông cả đời chính trực, mặc dù thân ở quan trường nhưng cũng tuyệt đối không để bản thân phá vỡ chuẩn tắc. Thẩm Hấp làm một số việc đã động đến điểm mấu chốt của ông, cho nên mặc dù sau này Thẩm Hấp chủ động tới tìm ông nhận sai, cũng báo cho ông biết một ít về thân thế “kinh thiên bí văn” của hắn, ông cũng không thèm để tâm tới hắn nữa, chính là nguyên nhân này.
Mấy năm nay ông cũng đã nhìn thấu hết thảy, thê nữ qua đời càng làm ông thêm kiên định chỉ muốn sống một mình, cho rằng đời này sẽ không bao giờ tiếp xúc với đứa ngoại tôn hết lần này đến lần khác xúc phạm đến điểm mấu chốt của ông. Nhưng cố tình vào đúng lúc này hắn lại mang thê tử của hắn đến...
Vẻ mặt sủng nịch của hắn đối với nữ tử này tuyệt đối không phải làm bộ, mà nữ tử này cũng đối với hắn toàn tâm toàn ý, hai người họ đối xử với nhau như thế nào ông nhìn tận mắt. Tuy nhiên cứ nghĩ đến chuyện mưu tính trong tương lai của hắn, Lạc Cần Chương lại không thể xem trọng bọn họ, rốt cuộc nếu chuyện này mưu lược không tốt, đó chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, người vô tội sẽ chịu liên lụy, đây không phải là chuyện ông nguyện ý nhìn đến.